Một Ngàn Năm Về Sau

Chương 6:




Editor: Ngọc
Beta: Tâm
“Sớm đã nghe nói Sở gia các ngươi thích lo chuyện bao đồng.” Lục Tĩnh Vũ ỷ là địa bàn của hắn nên không hề có một chút khách khí nào mà nói, “Ngươi có biết chuyện gì không?”
“Tôi quả thật biết không ít.” Tôi nói, mặc kệ bẩn mà ngồi xuống đất, ném quyển sách cũ kĩ sang một bên. “Ví dụ như, Lục Tĩnh Vũ trước đây không học tại ngôi trường này, ngươi từ đâu đó đến, nhưng tất cả mọi người đều không cảm thấy kỳ quái. Còn việc Thượng Thục mấy ngày nay vẫn luôn gặp ác mộng, và rồi, cứ có người liên tiếp chết đi…”
Hắn lạnh lùng nhìn tôi.
“Ngươi là ai?” Tôi hỏi.
“Tôi cho rằng đại gia chủ của Sở gia thần thông quảng đại, không gì không biết…” Lục Tĩnh Vũ cong cong khóe môi, “Tôi là ai, cô là ai?”
Tôi là ai, cô là ai…
Hóa ra trong những suy đoán của tôi, vẫn là điều không mong muốn nhất lại xảy ra.
Người xưa nói, họ nguyện sống cuộc đời còn lại trong sự bình yên, những con bướm không ghen tỵ. Tôi vốn nghĩ rằng đây chỉ là một vở kịch hát còn tôi đang vui đùa trên sân khấu.
Ngàn năm trước, có một đôi to gan lớn mật yêu nhau thắm thiết, biến ảo thành nhân hình, tình mãi không phai.
Chuyện đó thì thôi đi, Hoàng thiên hậu thổ đã mắt nhắm mắt mở cho qua thế mà bọn họ lại cố tình giả nai đi trộm linh dược trường sinh bất lão đã bị nguyền rủa trong truyền thuyết. Bọn họ đời đời kiếp kiếp phải chịu khổ đày, không bao giờ được chết già.
Tôi ngẩng đầu lên: “Ngươi vẫn còn lưu lại kí ức. Mà ngươi chính là người đời đời kiếp kiếp bị nguyền rủa.”
Khuôn mặt Lục Tĩnh Vũ không rõ là đang phẫn nộ hay gì đó khác, khóe môi mất tự nhiên mà hướng lên trên: “Thực ra tôi muốn hỏi đại gia chủ của Sở gia, thế bây giờ chúng tôi sẽ thế nào?”
“Thượng Thục thì sao?” Tôi trầm mặc thật lâu rồi mới chậm rãi mở miệng hỏi.
Lục Tĩnh Vũ nở một nụ cười như châm biếm: “Ngươi nói sẽ thế nào?”
Cái gọi là hy sinh chính là vận dụng phương tiện đặc biệt nào đó để kích thích những cảm giác tiêu cực và thậm chí là những suy nghĩ xấu xa. Để bọn họ chịu đựng những điều đó rồi chết từ từ chết  dần chết mòn.
Tùy ý đổi sinh thành tử, đây là loại phép bị nghiêm cấm.
Mà những cơn ác mộng của Thượng Thục cũng như một đại nạn giáng xuống. Nhưng những điều ác ý giáng xuống người cô ta lại là do kiệt tác của Lục Tĩnh Vũ, vì tình yêu ngàn năm mà thành.
Tuy nhiên nếu lấy tình yêu là điểm khởi đầu thì có thể tùy tiện làm tổn thương người khác sao? Cho dù những người đó có ác cảm hay thiện cảm với cô?
Tôi là người của Sở gia, tôi là người của Sở gia…
“Như tôi biết.” Lục Tĩnh Vũ cơ hồ đang gằn từng chữ một mà nói, “Theo phép tắc của Sở gia thì các người không thể nhắm mắt cho qua việc làm tổn thương người khác trái với tự nhiên này. Thế thì ngươi tính sao về chúng tôi?”
“Thượng Thục không làm gì sai.”
Hắn ta lạnh lùng nói: “Người bạn thân nhất của ngươi, một trong những người bạn cùng phòng của ngươi sẽ chết một cách rất thảm vào đêm trăng tròn trong tháng tới. Tất cả là bởi vì ngươi đã ngăn cản hai sự hy sinh mà tôi sắp hoàn thành.”
“Ngay cả khi tôi không ngăn cản, hãy để cô ấy sống một cuộc sống bình yên bởi lời nguyền vẫn sẽ tiếp tục vào kiếp sau. Ngươi vẫn định sẽ giết hại bốn người vô tội để làm vật hiến tế đúng không? Kiếp sau vẫn như thế mà diễn ra sao? Lục Tĩnh Vũ, không ai trên thế giới này đáng bị giết như một con lợn để bị tế đâu. Ngươi gọi đây là tình yêu sao?
Hắn bị chọc tức, hung tợn nhìn tôi: “Ngươi căn bản cái gì cũng không biết. Ngươi… ngươi… Muốn cô ta ổn thì người khác là heo là chó có vấn đề gì sao?”
Tôi nhìn sâu vào người đàn ông ngày thường vẫn luôn điềm tĩnh và lịch lãm nhưng giờ đây tóc hắn ta rối tung rối bù, đôi mắt đầy những tơ máu.
Thượng Thục từng nói rằng vẫn tin tình yêu vĩnh cửu vẫn còn trên thế gian này.
Sở Linh, mày tin à?
Tôi có tin được không ? Lục Tĩnh Vũ, hãy chứng minh điều đó là đúng đi…
Tôi đưa quyển sách trên tay cho hắn: “Xem từ trang thứ tư đến trang cuối cùng.”
Hắn ta nghi ngờ cầm lấy, đồng tử lập tức co lại: “Đây là…”
Tôi đứng lên, không nói một lời mà rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.