Editor: Hạnh
Beta: Tâm
Trường học cuối cùng cũng khôi phục sự im lặng như thường, chẳng còn có người bỗng dưng chết đi, nhóm cảnh sát cũng không thu hoạch được gì. Không lâu sau khi Thượng Thục xuất viện, mọi chuyện đã dần bị mọi người cho vào quên lãng.
Đây cũng là chỗ tốt của tuổi trẻ, trong đường sinh mệnh không có quá nhiều bóng ma ám ảnh, cũng vĩnh viễn chẳng trầm mê vào sự ảm đạm của ngày đã qua.
Nhưng tất cả mọi người trong một đêm đã quên mất chuyện Thượng Thục từng có bạn trai, bao gồm cả đương sự. Cô vẫn như cũ đẹp đến không màng thế sự, vô tri vô tội làm một tiểu công chúa. Thoát khỏi ác mộng, ban ngày giống như được ánh mặt trời tưới cho dễ chịu hơn, theo sau là từng tốp từng tốp người theo đuổi, bó hoa tươi lớn, thư tình.
A mỹ nhân mà, luôn có được ưu đãi.
Tôi ngồi ở trước cửa tiệm sách của bà bà, tay cầm cuốn sách cổ tựa là: <<Hy sinh>>
Trang thứ tư đếm ngược có tiêu đề <>.
Trong truyền thuyết, sự hy sinh vĩ đại nhất thế gian không phải bất luận kẻ nào, vật nào, động vật nào cung phụng. Mà là chân tình của hồn phách, lấy tam sinh bảy thế, vĩnh viễn ở chốn Diêm La vì đại giới. Đổi cho nàng niềm hạnh phúc viên mãn đời đời kiếp kiếp và có thể giải trừ tất cả sự nguyền rủa độc ác trên đời.
Lục Tĩnh Vũ rốt cuộc cũng nói với tôi đáp án của hắn — trong bản chất con người, nó luôn ấm áp và mềm mại.
Trên thế gian này, người có được tình cảm, đều có sự ích kỷ. Nhưng là sự ích kỷ vĩ đại nhất trần đời.
Ngươi thật sự tin, cho dù đến chết cũng sẽ chẳng một lần yêu say đắm ai sao?
“Sở Linh, cậu ở chỗ này hả?” Tôi ngẩng đầu lên ánh mặt trời làm đôi mắt tôi hơi nhức, không nhịn được đưa tay che đi.
“Cậu là…”, thứ lỗi cho tôi đôi khi không nhớ được tên người khác. Cậu trai cao lớn này có chút quen mắt, giống như là bạn cùng lớp hoặc là cùng chung khối?
Cậu ta lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Tôi là Hàn Kỳ cùng khối nhưng khác lớp cậu. Đoạn giới thiệu này tôi đã nói ba lần rồi nha.”
“A, đúng đúng.” Tôi bừng tỉnh đại ngộ, vì có vẻ hơi thiếu lễ phép: “Ánh sáng chói quá tôi không nhìn rõ là cậu, cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Cậu ta đột nhiên đỏ mặt, ngập ngừng nửa ngày mới thật nhanh rút một bao thư từ trong lồng ngực ra nhét vào tay tôi, hoang mang rối loạn nói câu gì đó rồi xoay người chạy đi.
“A, cái gì?” Ý tôi là bảo mình không nghe rõ, nhưng bạn học Hàn Kỳ giống như hồng thủy, mãnh thú đã chạy thật xa. Tôi cúi đầu nhìn phong thư màu hồng trong tay, nó đến bằng cách rất hoa lệ nha.
Tiếng cười thiện ý từ lão bà phía sau truyền đến. Ánh mặt trời thật sáng lạn.