Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương 13: Sinh tồn trên hoang đảo (7)




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Trương Hằng nhìn qua bảng nhân vật thì thấy số lượng kỹ năng đã tăng từ hai lên ba, nhưng phần đánh giá khắc khe bên dưới thì vẫn không có gì thay đổi.
Sau khi được ông anh mặc quần đùi dạy cho cách làm cung tên thì hoạt động mỗi ngày của Trương Hằng lại có thêm một mục mới.
Hắn khoanh vùng một khu vực trên bờ biển để làm nơi tập bắn tên.
Trương Hàn đã dùng kiến thức do Ede và ông anh mặc quần đùi dạy để thoát khỏi những rắc rối trong việc tìm kiếm thức ăn, nước uống, thậm chí là rời khỏi hang động đầy phân chim kia để chuyển đến sống trong căn nhà gạch do chính mình xây dựng.
Nhưng sau khi đời sống vật chất được nâng cao thì rắc rối mới lại kéo đến.
Ede từng nói, kẻ thù lớn nhất của người đã nắm vững các kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã không phải là sự thay đổi bất thường của thiên nhiên mà chính là bản thân họ.
Một khi các nhu cầu cơ bản để sinh tồn được đáp ứng, phần lớn mọi người sẽ rơi vào trạng thái chơi vơi. Chỉ cần mục tiêu và động lực biến mất, cộng thêm việc sống lẻ loi một mình trên đảo hoang thì họ sẽ nhanh chóng bị cảm giác cô độc bao trùm.
Do đó, để khiến cơ thể và não bộ luôn bận rộn nhằm quên đi việc bản thân đang sống trên một hòn đảo hoang, Trương Hằng thường xuyên tìm thêm việc gì đó để làm.
Cân nhắc đến việc bản thân còn phải ở đây tận 400 ngày, Trương Hằng đã lập ra một mục tiêu mới cho bản thân mình.
Đó chính là đi thám hiểm trung tâm hòn đảo.
Cho đến nay, phạm vi hoạt động của hắn chỉ giới hạn ở phần rìa bên ngoài của hòn đảo. Cho dù có đi kiếm củi đốt thì tối đa hắn cũng chỉ loanh quanh nơi bìa rừng. Việc từng thấy gà rừng và xương của một số loại động vật trên mặt đất ở đó chứng tỏ nơi này có động vật săn mồi.
Vì thế từ đó về sau, hắn luôn cẩn thận kiểm soát khu vực hoạt động của bản thân, cố gắng tránh xa rừng rậm nguyên sinh. Dù sao thì hắn vẫn có thể sống tốt với nguồn thức ăn trên biển.
Nhưng lúc này Trương Hằng cần một mục tiêu giúp hắn tiếp tục sống, để có thể chống chọi với sự đáng sợ mà cảm giác cô đơn mang tới.
Nhất định phải khám phá xem ở giữa hòn đảo này có những gì.
Sau khi đặt ra mục tiêu, Trương Hằng bắt đầu khiến bản thân tập trung hết sức để hoàn thành nó.
Trước mắt, hắn phải cố gắng bảo vệ bản thân khỏi các loài động vật săn mồi có khả năng tồn tại bên trong rừng rậm.
Ông anh mặc quần đùi đã dạy hắn cách làm hai loại vũ khí tầm xa là cung tên và dây ném đá.
Dây ném đá thì dễ chế tạo nhưng lại khó sử dụng. Nó yêu cầu rất cao về kỹ thuật căn chỉnh góc độ và thời cơ, chỉ cần thả tay hơi sớm hoặc hơi muộn thì hòn đá đã văng xa một nghìn tám trăm dặm so với mục tiêu.
Với cái tỷ lệ quăng một trăm lần mới có bốn năm lần trúng đích thì quả là khó nhằn.
Ngược lại, Trương Hằng đã có kỹ năng bắn cung cơ bản nên cảm thấy cung tên dễ khống chế và có độ chính xác cao hơn. Trong lớp học bắn cung, huấn luyện viên đã dạy cho hắn tư thế chuẩn, cách dùng lực và kỹ thuật hít thở.
Thứ hắn thiếu chính là thời gian luyện tập.
Mà vấn đề này thì chỉ có thể từ từ tích lũy kinh nghiệm, chứ không cách nào lười biếng cho qua được. Trong thế giới thực, dù một ngày của hắn có đến tận 48 giờ, nhưng bởi vì có quá nhiều việc phải làm nên hắn không thể dành hết thời gian cho một sở thích được.
Nhưng bây giờ, trên hòn đảo hoang chỉ có một mình hắn thế này, thứ dư giả nhất chính là thời gian.
So với cung tên được bán trong cửa hàng thì cây cung tự chế theo cách nguyên thủy này chắc chắn thua xa.
Cả tính chính xác và độ bền đều đáng quan ngại. Lúc kéo cung cần dùng nhiều lực hơn, đồng thời vì Trương Hằng dùng vỏ cây để bện dây cung nên có khả năng nó sẽ bị đứt sau khoảng 100 lần kéo dây. Trung bình mỗi dây cung chỉ thọ được trong vòng 150 phát bắn.
Trương Hằng đặt ra mục tiêu cho bản thân là phải bắn được 300 mũi tên mỗi ngày, nên cần thay dây cung khoảng hai lần.
Vào ngày thứ 172 sau khi lên đảo hoang, hắn có thể bắn trúng mục tiêu cố định trong phạm vi 10 mét, tỷ lệ bắn trúng giảm xuống còn 70% trong phạm vi 30 mét, nếu xa hơn thì lực sát thương của mũi tên sẽ giảm mạnh.
Trong khoảng thời gian này, giọng nói kia có vang lên để thông báo kỹ năng bắn cung của hắn đã tăng từ level 0 lên level 1.
Nhưng Trương Hằng không hài lòng lắm.
Mục tiêu của hắn là luyện được kỹ năng bắn cung lên level 2 nhằm đủ sức tự vệ thì sẽ bắt đầu khám phá rừng rậm nguyên sinh.
Mấy ngày nay, ngoại trừ việc luyện cung thì Trương Hằng còn bận làm nhiều thứ khác. Sau khi mang hết đồ đạc từ hang động sang căn nhà gạch gần bìa rừng, cuối cùng hôm nay hắn cũng được sống những ngày có chén bát để ăn cơm.
Vì kỹ năng bắn cung đã lên level 1 nên hắn quyết định vào sâu hơn trong rừng. Khi đi gần đến chỗ tìm củi hôm trước, quả nhiên hắn lại nhìn thấy con vật giống như gà rừng kia.
Hình như nó đang cười nhạo Trương Hằng vì không làm gì được mình, sau khi cả hai đối mặt với nhau, nó kêu vài tiếng nghe có vẻ quái gở rồi sải chân chui vào bụi rậm.
Kết quả là 15 phút sau, cơ thể nó bị một mũi tên gỗ từ trên trời bắn xuống đâm xuyên.
Cùng lúc đó, giọng nói kia lại vang lên bên tai của Trương Hằng.
[Săn bắn thành công, điểm trò chơi +3, có thể xem trạng thái cá nhân.]
Lòng bàn tay của Trương Hằng ướt đẫm mồ hôi. Lúc nãy con vật trông giống gà rừng chỉ đứng cách hắn khoảng 7 mét, nằm trong phạm vi ngắm chuẩn, nhưng nếu nó di chuyển thì độ chính xác của hắn sẽ giảm mạnh.
Nên mũi tên này bắn ra cũng có phần nóng vội hơn hẳn bình thường, chưa kể lúc bắn tên thì hơi thở của hắn cũng khá hỗn loạn. Nhưng may là việc chịu khó luyện tập mỗi ngày đã phát huy tác dụng, cộng thêm con gà này xem ra khá béo nên hắn mới có thể bắn trúng.
Nó giãy vài cái, cuối cùng cũng phải ấm ức đi đầu thai.
Trương Hằng bước tới, rút mũi tên lại rồi mới ngồi xuống kiểm tra thành quả của mình.
Đây là một loài động vật có ngoại hình khá kỳ lạ. Ban đầu, hắn cứ tưởng là nó gà rừng, nhưng nhìn kỹ thì phần mỏ trước lại cong lên giống vịt và hình thể lớn hơn gà rừng rất nhiều. Lông của nó thì có màu xám xanh, cánh ngắn nhỏ, hai chân to dài.
Con này trông xấu xí thật...
Trương Hằng từng xem vài quyển sách ảnh về các loài chim, chỉ là chưa từng thấy loài này. Nhưng nếu nó ăn trái cây và hạt mầm thì theo lý thuyết, có lẽ, chắc là... sẽ ăn được chứ nhỉ.
Trong thời gian ở trên đảo hoang, tuy Trương Hằng vẫn có thịt để ăn, nhưng hương vị hải sản của cá, tôm, cua thì làm sao sánh bằng thịt động vật trên cạn được chứ.
Từ sau lần bắt gặp con vật nhìn giống gà rừng này, Trương Hằng đã muốn làm thịt nó. Nhưng vì không có công cụ nên hắn đành trơ mắt nhìn lũ chúng nó chạy quanh mà chẳng làm được gì. Hôm nay, kỹ năng bắn cung có chút tiến bộ nên hắn mới nóng lòng vươn móng vuốt về phía những sinh linh nhỏ bé vô tội này.
Kết quả lần đi săn đầu tiên của Trương Hằng xem như toàn thắng, ngoại trừ một con gia cầm nặng khoảng 9 kg này, hắn còn vô tình tìm được một bụi khoai tây mọc hoang trên đường về.
Khoai tây là giống thực vật giàu tinh bột và có sản lượng cao, nên có thể sử dụng như nguồn thực phẩm chính. Trương Hằng không nỡ ăn nhiều nên chỉ chừa lại hai củ lớn nhất để hầm gà cho bữa tối. Phần vừa đào lên còn dư lại được hắn cẩn thận nhét vào trong cái giỏ ở bên cạnh, dự định khi về sẽ xới đất, trồng một vườn rau bên cạnh nhà gạch.
Khoai tây sinh trưởng rất nhanh, chỉ cần chăm sóc tốt thì sau này hắn chẳng sợ thiếu khoai để ăn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.