Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương 8: Sinh tồn trên hoang đảo (2)




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Những cơn sóng đua nhau vỗ lên người Trương Hằng, lại có một con ốc mượn hồn bò qua trước mắt hắn.
Trạng thái của Trương Hằng hiện giờ rất tệ. Sau khi tỉnh lại thì hắn vừa đói vừa khát, lại còn mệt lả, cảm giác giống hệt như mình đã thật sự trôi nổi trên biển vài ngày vậy.
Hắn tìm một nơi khô ráo rồi miễn cưỡng ngồi dựa lưng vào vách đá.
Nhìn về phía mình bị sóng đánh xô vào bờ chỉ thấy nước biển mênh mông.
Chuyện gì đây? Hiện trường quay show sống còn phiên bản người thật à?
Có lẽ do di chứng từ ly nước chanh kia, hoặc do nhịn ăn quá lâu nên lúc này đầu óc của Trương Hằng rất hỗn loạn. Hắn ép bản thân phải bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ về tất cả những chuyện đang xảy ra với bản thân.
Mình đã trở thành người đại diện của ông lão mặc Đường trang lập dị kia, sau đó tới quán bar tên Sex And The City để tham gia một trò chơi thần bí theo yêu cầu của ông ta. Khó khăn lắm mới tìm được chính chủ, kết quả lại bị đối phương bỏ thuốc, sau đó ném lên hòn đảo hoang này.
Vậy thì lại có vấn đề, tại sao đối phương lại làm vậy? Bọn họ có được lợi gì không?
Lẽ nào giọng nói bí ẩn lúc đăng nhập vào trò chơi vẫn đang văng vẳng trong đầu hắn chỉ là ảo giác thôi ư? Nếu không phải thì nó có nghĩa là gì?
Thân thể của hắn thì vẫn còn nguyên vẹn, nhưng không thấy bộ đồ thể thao đâu nữa, thay vào đó là chiếc quần cộc đi biển và áo sơ mi hoa hòe, con dao găm Thụy Sĩ nhét trong túi để đề phòng bất trắc cũng biến mất.
Nhưng chiếc đồng hồ trên tay phải của hắn vẫn còn đây, đây cũng là thứ duy nhất không bị mất đi.
Nhưng khi Trương Hằng nhìn vào mặt đồng hồ lại giật nảy mình.
Ngày tháng trên chiếc Seastar không thay đổi, vẫn dừng ở đêm hôm thứ năm hắn vào quán bar Sex And The City, còn kim đồng hổ chỉ chếch lên một phút kể từ lúc hắn bất tỉnh.
Trương Hằng nhìn kỹ một lúc thì bỗng phát hiện kim giây không chạy.
Hỏng rồi à?
Trương Hằng khá bất ngờ, lúc trước hắn từng thí nghiệm rất nhiều lần, chiếc đồng hồ này không thể chỉnh giờ được, thời gian luôn chính xác. Việc có thêm 12 vạch giờ cũng chỉ có mỗi mình hắn thấy được, dù có cho vào nước hay lấy lửa đốt thì nó vẫn không bị gì, bền đến mức chẳng giống thứ gì trên đời này.
Trương Hằng từng thử ném nó từ độ cao 200 mét xuống nền xi-măng bên dưới, kết quả nền thì bị lõm xuống một lỗ, nhưng chiếc đồng hồ này vẫn không bị gì.
Hắn từng nghĩ, dù mình có chết thì chiếc đồng hồ này vẫn sẽ chạy tốt đến lúc tận thế, không ngờ lại có ngày nó lại bị chết máy thế này...
Nhưng ngay sau đó lại có một suy nghĩ lóe lên trong đầu Trương Hằng, vì hắn nhớ tới giọng nói thần bí xuất hiện trong đầu của mình khi nãy. Lúc gần kết thúc đối phương có nhắc đến tốc độ thời gian trôi là 480.
Trương Hằng chớp mắt vài cái, chẳng lẽ ý nghĩa của nó đúng là như vậy?
Nếu người khác muốn xác minh chuyện này, có lẽ họ chỉ có thể đợi đến 40 ngày sau. Nhưng với Trương Hằng thì vẫn còn rất nhiều cách khác.
Trương Hằng giơ tay đè lên mạch của mình, hai mươi phút sau, cuối cùng hắn đã xác nhận một chuyện vô cùng đáng sợ.
Chiếc Seastar trên tay hắn không hề hư.
Chiếc đồng hồ này vẫn chạy theo thời gian trong hiện thực, chẳng qua tỉ lệ đổi là một giây biến thành tám phút.
Cho nên... đây thật sự chỉ là một trò chơi thôi ư?
Trương Hằng cảm thấy không chắc chắn, khung cảnh trước mắt chân thật là vậy, bãi cát vàng óng trải dài, hàng dừa đong đưa theo gió, chiếc sơ mi ướt đẫm dán sát vào người, những viên đá gồ ghề đâm vào lưng phát đau và cảm giác đói khát, yếu ớt đang bám riết lấy hắn, khiến hắn cảm nhận được sức sống đang tàn lụi dần thật rõ ràng.
Mặc kệ thế nào đi nữa, việc quan trọng nhất lúc này chính là phải nghĩ cách khôi phục thể lực trước đã.
Với Trương Hằng lúc này, ngay cả việc suy nghĩ cũng vô cùng khó khăn.
Trương Hằng biết mình nhất định phải ăn và bổ sung nước, dù hắn có tố chất tâm lý tốt hơn người thường, nhưng chung quy hắn cũng chỉ là một sinh viên bình thường. Là một người hiện đại, hắn chẳng biết chút gì về chuyện sinh tồn trên hoang đảo cả.
Hắn không phân biệt được loại thực vật nào có thể ăn, cũng chẳng biết làm sao để săn bắn, tìm nguồn nước và dựng nơi ở tạm thời...
May mà hắn còn biết cây dừa.
Phía bên trái, cách chỗ hắn 20 mét có vài cây dừa, trên đó còn có vài quày dừa xanh mởn. Nước dừa trong đó có thể làm dịu đôi môi và cổ họng khô khốc của hắn, cơm dừa có thể cung cấp vitamin và năng lượng cần thiết cho cơ thể.
Trương Hằng nhặt một hòn đá to cỡ bàn tay ở dưới chân lên, tìm một cây dừa xiêu vẹo, có lẽ từng bị bão thổi nghiêng.
Ném hòn đá trong tay về phía đọt dừa. Tổng cộng bảy trái, cách mặt đất chừng 3 tới 4 mét.
Nếu là lúc bình thường, những chuyện thế này chẳng khó khăn gì mấy, nhưng với tình trạng cơ thể của Trương Hằng lúc này thì phải phải tốn bao công sức mới làm được.
Đợi Trương Hằng đập vỏ dừa và uống được nước bên trong thì cũng đã hơn nửa giờ, sau đó hắn lại dùng một hòn đá để cạy cơm dừa ra ăn. Cuối cùng Trương Hằng cũng lấy lại chút sức lực để tiếp tục suy nghĩ về tình cảnh của mình hiện tại.
Trương Hằng đã không phân nổi rốt cuộc mình đang ở trong trò chơi hay hiện thực.
Nếu tất cả mọi thứ đang diễn ra trước mắt đều là giả tạo thì lại không thể giải thích được tại sao cảm quan và trạng thái thân thể của hắn lúc này lại chân thật như vậy. Nhưng nếu hắn vẫn đang ở trong hiện thực, vậy đối phương đã đưa hắn từ thành phố đến hòn đảo này chỉ trong nháy mắt như thế bằng cách nào?
Trương Hằng lắc đầu, dùng cách cũ là tạm gác những vấn đề không thể lý giải được qua một bên.
Theo những gì ông lão mặc đồ Đường đã nói, dù đây là trò chơi hay hiện thực thì hắn đều phải nghĩ cách để sinh tồn.
Nhưng một người hiện đại bình thường quen sống ở thành phố như hắn có thể chinh phục nơi hoang dã bí ẩn này thật sao?
Trương Hằng cười khổ, hắn là người lạc quan, nhưng đối mặt với tình hình hiện tại, hắn cũng không cho là mình có thể sống trên hòn đảo hoàn toàn xa lạ này suốt 40 ngày.
Được bốn ngày đã là tốt lắm rồi.
Hắn thiếu kiến thức và kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã, tình trạng cơ thể lại không được tốt, lại còn một thân một mình. Trương Hằng thật sự rất mong là mình đang ở trong trò chơi, vì theo lý thuyết thì một trò chơi xuất sắc sẽ không có bất kỳ kết cục phải chết nào, vì đây thật sự vẫn là ải đầu dành cho người mới mà.
Giống như đáp lại hy vọng của hắn, ngay sau đó trên những ngọn sóng đằng xa lại có ba đốm đen xuất hiện.
Trương Hằng vứt vỏ dừa trên tay xuống rồi đứng dậy, chạy hết tốc lực dưới ánh nắng chói chang. Cuối cùng cũng thấy rõ ràng hơn, hóa ra đó lại là ba người đang nổi lềnh phềnh trên biển.
Cả ba đều là đàn ông, lại còn là người nước ngoài.
Một trong số đó mặc nguyên bộ áo gió và giày leo núi, hình như bên hông còn giắt một con dao găm, nhưng vì sóng lớn quá nên Trương Hằng không chắc lắm. Hơn nữa trông anh ta có vẻ bình tĩnh nhất trong ba người. Ngoài người đó ra còn có một ông anh mặt mày lạnh tanh chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, cùng với một ông chú đầu hói trần như nhộng.
Tình cảnh của ba người đều vô cùng nguy hiểm. Tuy họ muốn đến gần hòn đảo, nhưng hình như vì một lý do chưa biết nào đó mà liên tục bị sóng biển cuốn ra xa hơn.
Trương Hằng biết mình phải cho ra quyết định, tuy nhờ mấy trái dừa kia mà hắn đã khôi phục chút thể lực, nhưng một hơi cứu cả ba người rõ ràng là không thể nào. Với thể lực của hắn lúc này, chỉ có thể thử nghĩ cách cứu một người mà thôi.
Cuối cùng hắn chọn ông chú trần như nhộng kia, nguyên nhân rất đơn giản, vì ông ta ở gần bờ nhất trong số ba người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.