Một Người Cá Thật Trà Trộn

Chương 2: Cậu gặp được người thì cứ gọi Đoàn Nhị ca là được




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồn cảnh sát thị trấn Vân Phong là nơi gần thủy cung nhất. Sau khi nhận được cuộc gọi báo án, cảnh sát đã tức tốc tới hiện trường càng sớm càng tốt để giải tán đám đông và khống chế hiện trường gây án, sau đó, Đại đội cảnh sát hình sự khu vực Vân Phong cũng đến. Vụ việc gây ra náo động quá lớn, người chết bị phơi bày trước mắt công chúng. Vụ án này ngay từ đầu đã nhận được nhiều sự quan tâm nhất.
Khi cảnh sát phá án thì đây là loại vụ án có áp lực lớn nhất, nó gây ra ảnh hưởng rất lớn đến mọi mặt.
Sau khi khống chế được đám đông, cảnh sát bắt đầu trục vớt thi thể. Bác sĩ pháp y đã tiến hành khám nghiệm sơ bộ. Vết thương nặng nhất và gây tử vong cho người chết là ở góc nghiêng của cổ (1), vết thương dài khoảng 3 cm, xuyên qua từ mặt bên dẫn đến mất mạng tại chỗ. Da thịt lộ ra bên ngoài không có vết trầy xước, chứng tỏ trước khi chết cô ấy không hề kháng cự và bị sát hại chỉ trong nháy mắt, nhanh đến mức cô ấy không kịp phản ứng.
(1) ảnh minh họa

Bác sĩ pháp y tháo găng tay cao su ra và nói: " Có thể vẫn còn vết thương ở trên người, sau khi đưa về thì tôi sẽ cởi bỏ quần áo và xem xét kỹ hơn."
Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự " ừm " một tiếng, rồi hỏi viên cảnh sát đã đến hiện trường trước: " Họ tên của người bị hại là gì, máy giám sát đâu?."
Ở thị trấn của bọn họ không thường xuyên có người chết, viên cảnh sát không nhớ rõ lần cuối cùng anh ta nhìn thấy người chết ở hiện trường gây án là bao nhiêu năm trước. Anh ta nuốt nước bọt và báo cáo: " Trần Minh Hảo, nữ, năm nay 21 tuổi, là sinh viên năm ba của Học viện Mỹ thuật Vân Hải. Vào ngày 7 tháng 4 năm nay, cô ấy đã đến thủy cung để xin việc làm diễn viên người cá bán thời gian. Còn máy giám sát, máy giám sát..."
Anh ta nhìn về phía người quản lý.
Người quản lý buộc mình phải giữ bình tĩnh, đôi môi ông ta trắng bệch, " Thủy cung của chúng tôi chỉ có một số loài cá, không có đồ vật có giá trị. Tầng 2 là phòng nghỉ, tầng 3 là phòng làm việc của ông chủ chúng tôi, nên không lắp đặt mấy cái thiết bị giám sát."
Không có máy giám sát và không tìm thấy công cụ gây án, nhân chứng là hơn 200 khách du lịch ở tầng 1 cùng với cư dân mạng ở khắp nơi. Vụ án này rất khó xử lý.
Các diễn viên người cá từng làm việc với Trần Minh Hảo và các nhân viên, người quản lý, ông chủ của thủy cung, tất cả đều bị đưa về đồn để viết biên bản. Du Quyển là người cuối cùng nhìn thấy Trần Minh Hảo nên bị thẩm vấn lâu hơn một chút.
" Cháu đã nhìn thấy cô ấy vội vã đi lên tầng 3, có đúng không?."
Du Quyển bị ánh đèn sợi đốt của đồn cảnh sát chiếu tới tái cả mặt, tóc còn chưa khô hẳn, cậu dùng ngón tay xoa xoa góc áo và gật đầu đáp: " Cháu có gọi chị ấy, nhưng chị ấy không trả lời cháu."
Viên cảnh sát viết biên bản là một nữ cảnh sát trung niên, thấy Du Quyển sợ đến như thế, cô đặt bút xuống rồi đứng dậy rót cho cậu một cốc nước ấm, " Đừng sợ, chúng ta sẽ bắt được hung thủ sớm thôi."
Hai tay Du Quyển nâng tách trà lên, nhưng không uống mà cắn chặt môi. Bây giờ trong đầu của cậu vẫn là khuôn mặt không có một chút sức sống của Trần Minh Hảo, đập thẳng xuống phía cậu và sắp đập vào người của cậu.
Hơn nữa đối mặt với cảnh sát...cậu rất hoảng loạn. Cậu sợ bí mật của mình bị phát hiện và đưa đến Viện nghiên cứu để nghiên cứu cậu.
Sau khi anh Tưởng kéo cậu lên khỏi mặt nước thì cảnh sát yêu cầu bọn cậu về đồn để viết biên bản. Đuôi của cậu biến lại thành chân, chưa kịp lau nước nên run lập cập, sau đó mặc quần lót và quần áo vào, bọc xong rồi đi. Lúc này ngồi ở trên ghế, lạnh muốn phát run.
Các ngón chân cũng ướt nhẹp.
Tình mẹ của nữ cảnh sát ngập tràn, viết xong biên bản thì đưa cậu ra ngoài, cô còn an ủi mấy câu: " Trở về thì uống chút canh rồi đi ngủ sớm. Nếu cần cháu phối hợp trong công việc tiếp theo thì sẽ còn gọi cho cháu đấy. Đừng lo lắng, chỉ là hỏi cháu một vài câu mà thôi."
Du Quyển chớp chớp đôi mắt to ngoan ngoãn và nhẹ nhàng nói cảm ơn nữ cảnh sát, sau đó ngồi lên xe taxi. Cứ tưởng vào đồn cảnh sát đã đủ sợ rồi, ai biết khi trở về phòng cho thuê thì lại không có ai. Du Quyển sợ đến mức hàm răng run lên cầm cập, cậu gặm một cái bánh màn thầu cứng ngắc và thu mình vào trong chăn, không dám thở mạnh.
Đôi mắt của đàn chị vẫn mở to ra nhìn cậu và không có biểu cảm gì. Trên cổ chảy rất nhiều máu, giống như máu trong cơ thể đều đang chảy ra. Còn tay thì đụng phải đuôi cá của cậu. Du Quyển buộc mình không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa. Cậu cắn mạnh vào ngón tay cái của mình rồi dần dần chìm vào giấc ngủ trong sợ hãi.
Đêm đó không ngoài dự đoán, cậu liên tục gặp ác mộng. Du Quyển vừa khóc vừa biến ra cái đuôi rồi ôm nó mà ngủ.
Cậu từng có một căn phòng ngủ rất ấm áp và sạch sẽ với một chiếc giường êm ái, đầy đồ chơi. Nếu ban đêm thấy sợ thì có thể ôm nó, nếu thực sự vẫn không được thì có thể làm nũng baba mama cho ngủ lại ở trên ghế salon. Nhưng bây giờ cậu chỉ có một căn phòng cho thuê nhỏ dột nát, vừa trống trải vừa lạnh lẽo, dường như lúc nào cũng có đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Đó là Trần Minh Hảo.
" Tại sao lại giấu giếm mối quan hệ giữa ông và Trần Minh Hảo?." Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhìn từ trên cao xuống mà nghiêm khắc hỏi quản lý của thủy cung, Trương Huy. " Vào lần đầu viết biên bản, ông đã nói rằng giữa ông và Trần Minh Hảo chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới bình thường. Nhưng tình hình thực tế là ông đã nhiều lần đi cửa sau với cô ta, thậm chí trong hồ sơ chuyển khoản của hai người có ghi lại, lần lượt là một nghìn và tám trăm. Ông giải thích thế nào đây?."
Trương Huy không ngừng lau mồ hôi, " Đồng chí cảnh sát, tôi xin thú thật, đúng là tôi có hai lần cùng với cô ấy. Nhưng chỉ là hai giao dịch ở phương diện kia, cũng không thể nói đó là giao dịch được. Tôi biết, tôi biết, đó là phạm pháp. Đúng là tôi đã bảo cô ấy ngủ với tôi, nhưng cô ấy cũng kêu tôi chuyển tiền cho cô ấy mua mấy bộ quần áo, cho nên đây không tính là giao dịch đúng không. Hơn nữa, về sau cũng chấm dứt rồi. Tôi đã có vợ và con trai, tôi mới làm chuyện này hai lần thôi. Tôi thật sự là không có giết cô ấy, tôi không có lý do gì để giết cô ấy! Lúc đó đang có nhiều người nhìn như vậy, còn có video, tôi lại ở dưới thì làm sao có thể đi lên để giết cô ấy được chứ?! Tôi bị oan!."
Từ phòng thẩm vấn đi ra, Đại đội trưởng lau gương mặt bị phun nước rồi thở dài, " Ông ta không nói dối, đối chiếu với bảng sao kê của ngân hàng, Trần Minh Hảo và ông ta không có thu chi gì lớn. Trương Huy cũng có đủ chứng cứ ngoại phạm. Đã hỏi xong năm đồng chí kia rồi?."
Năm chiến sĩ cảnh sát chia nhau theo dõi trước cổng lớn của thủy cung cả đêm không ngủ, lần lượt phát hiện ra đám người đeo găng tay, hai người đàn ông và ba người phụ nữ. Có một người đàn ông đang theo dõi thì biến mất trong mười phút, là đối tượng chủ chốt cần phải thẩm vấn.
" Đã hỏi xong, tất cả đều có chứng cứ ngoại phạm, hơn nữa bọn họ cũng không có quen biết trực tiếp với Trần Minh Hảo, không có tranh chấp về tình cảm hay tài chính. Ba người phụ nữ đeo găng tay là vì họ ưa sạch sẽ, còn hai người đàn ông là bị thương ở tay, một người bị đinh vít quẹt qua, người còn lại thì bị nứt móng tay."
Không có bất kỳ manh mối nào được tìm thấy từ việc theo dõi, đã 24 giờ trôi qua kể từ khi vụ án xảy ra, bọn họ vẫn chưa tìm ra công cụ gây án, hết đường xoay sở.
Khi đi qua hành lang, Đại đội trưởng trông thấy dưới tầng 1, em trai của Trần Minh Hảo vẫn còn ngồi ở chỗ đó thì đau đầu vô cùng, " Còn chưa đi?."
Các bác sĩ pháp y cần phải giải phẫu thi thể trong những trường hợp cần thiết của vụ án mạng, nhưng có một số người nhà của nạn nhân lại không muốn giải phẫu. Em trai của Trần Minh Hảo, Trần Lăng An, nằm trong số những gia đình không muốn giải phẫu, thái độ cực kỳ kiên quyết.
Trước khi chết, Trần Minh Hảo không bị tấn công tình dục, toàn thân không có vết trầy xước, không có vết thương thứ hai, không mang thai, chỉ là mấy ghi chép ngắn ngủi. Các mối quan hệ cá nhân còn chưa điều tra rõ ràng toàn bộ, nhưng đã có thể rút ra kết luận rằng đời sống riêng tư của cô ta rất hỗn loạn.
Đời sống riêng tư hỗn loạn đồng nghĩa với việc tiếp xúc với nhiều người, bị giết vì tình có thể xếp ở vị trí thứ nhất. Trọng tâm của vụ án này là các mối quan hệ cá nhân, nhưng nếu không có một chút manh mối thì nhất định phải lật qua lật lại manh mối ban đầu và cũng cần giải phẫu để tìm ra đáp án từ trên thi thể.
Tất cả những chuyện này đều đã nói hết với Trần Lăng An, nhưng Trần Lăng An vẫn từ chối giải phẫu như cũ, " Chị của cháu muốn được chôn cất nguyên vẹn."
Thông tin về gia đình của Trần Minh Hảo đã được thu thập xong vào đêm xảy ra vụ án và đặt trên bàn của Đại đội trưởng. Gia đình của chị em nhà họ Trần đã ly dị, ba mẹ ly hôn và bỏ đi khi hai chị em mới 6 tuổi. Sau khi hai chị em trưởng thành thì lần lượt thi vào các trường đại học ở Vân Thành bên cạnh, một người học trường Đại học Thể dục Thể Thao, một người học Học viện Mỹ thuật. Hiện nay ở bên kia, hai chị em có thể nói là người thân duy nhất của nhau và sống nương tựa lẫn nhau. Tâm trạng của Trần Lăng An bị kích động là chuyện bình thường, có thể hiểu được. Chỉ là thằng bé quá cấp tiến (2), còn biểu hiện ra sự không tín nhiệm vào lực lượng cảnh sát và đối địch với cảnh sát.
(2) người có tư tưởng tiến bộ
Vụ án này đã làm xôn xao trên mạng và treo trên hotsearch suốt hai ngày. Trong đồn tổ chức ba cuộc thảo luận về vụ án, nhưng không có một chút tiến triển nào. Chi đội khu vực thành phố cũng cử người xuống, phía trên hối thúc quá gấp, phải bắt được hung thủ càng sớm càng tốt. Bây giờ vụ án do Chi đội phụ trách, Chi đội trưởng đội trinh sát hình sự họ Liêu, tên là Liêu Thanh, năm nay mới ba mươi lăm tuổi. Sau khi nhận vụ án và đọc xong tất cả các manh mối, hắn hút hai điếu thuốc, đôi lông mày lo lắng đến không giãn ra được, bỗng nhiên hắn nghĩ đến điều gì đó.
Hắn ngẩng đầu lên hỏi đội phó của mình: " Tôi nhớ là năm ngoái Đoàn Dung đã nói rằng cậu ta sẽ đến miền Nam sống cho qua mùa đông. Bây giờ cậu ta đang ở đâu?."
Ánh mắt của đội phó sáng lên, vội vàng lấy điện thoại ra nhờ người hỏi thăm, ngay sau đó đã nhận được hồi âm, " Ở gần đây, cách đây hơn 70 km, có thể tới đây bằng tàu điện ngầm!."
Liêu Thanh thở phào nhẹ nhõm, " Đi viết đơn xin ủy thác điều tra đi, rồi gọi Đoàn Dung đến đây."
Đội phó vui mừng hớn hở đi ra.
Trong Đại đội cảnh sát hình sự có một thực tập sinh, vẫn chưa tốt nghiệp trường cảnh sát, nhưng đã thực tập được ba tháng. Cậu ta khẽ hỏi tiền bối đang dẫn dắt cho mình, " Tiền bối, chúng ta sắp mời Đoàn Dung đến phá án ạ?."
Có rất ít bạn trẻ sắp làm cảnh sát trong tương lai nào mà chưa từng nghe đến cái tên Đoàn Dung, ngay cả trong trường học cũng có giáo viên nhắc đến anh ta. Đoàn Dung, sinh năm 88, tuy không phải là cảnh sát, nhưng từ khi bắt đầu làm thám tử, anh ta đã trợ giúp cảnh sát phá vô số vụ án. Anh ta không thường xuyên sống ở một nơi, thỉnh thoảng anh ta sẽ đi ra ngoài tìm án để làm, vì vậy luôn có một vài cảnh sát ở mỗi địa phương biết đến anh ta và có thông tin liên lạc của anh.
Thời đại ngày nay, nghề thám tử nghe có vẻ hơi nực cười, nhưng đúng là có nghề nghiệp này. Chỉ có điều là các nhà khác mở văn phòng thám tử, đa số đều nhận những việc như tiếp cận người nổi tiếng, theo dõi phú bà, quay phim chụp ảnh, bắt quả tang tiểu tam. Nhưng Đoàn Dung thì khác, anh ta không nhận những việc này, văn phòng thám tử của anh ta không biết đã sản sinh ra bao nhiêu bụi bặm. Anh ta chỉ hợp tác và liên hệ với cảnh sát.
Một năm cũng không chắc rằng anh ta sẽ về thăm văn phòng thám tử một chuyến.
Sau khi có tiếng tăm lớn rồi, muốn tìm anh ta phá án lại càng khó khăn. Nó phụ thuộc vào việc anh ta đang ở đâu và có thể nhận án hay không.
Lần này rất may mắn, anh ta đang ở Vân Thành, cách thị trấn Vân Phong hơi xa một chút, nhưng chính xác là ở Vân Thành.
Tiền bối chọc vào trán của thực tập sinh, " Vừa nghe thấy Đoàn Dung là vui vẻ ra mặt, sao, tôi làm thầy của cậu khiến cậu thấy khó xử lắm à?."
Thực tập sinh cười hì hì, " Không ạ không ạ, chỉ là đây là lần đầu tiên em gặp Đoàn Dung, nên em rất muốn nhìn xem anh ấy trông như thế nào."
Truyền thuyết về Đoàn Dung có quá nhiều, nhưng hầu như không có ảnh của Đoàn Dung, hoặc là bóng lưng, hoặc chỉ là một bên mặt. Nghe nói phía trên luôn bảo vệ cho Đoàn Dung, nhưng không biết có nội tình gì. Đoàn Dung không gia nhập hệ thống cảnh sát, mà đi làm một thám tử có móc nối với cảnh sát.
Hiện nay đã có thâm niên mười bảy năm.
Tiền bối nhắc: " Đừng có gọi Đoàn Dung là Đoàn Dung, đó là do tuổi của Chi đội Liêu lớn hơn Đoàn Dung nên mới gọi như vậy. Cậu gặp được người thì cứ gọi Đoàn Nhị ca là được."
Thực tập sinh nhắm mắt theo sau (3) tiền bối, " Tại sao ạ?"
" Không tại sao cả, bởi vì anh ta là con thứ hai trong nhà, người anh cả ở vai vế trên đã qua đời rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.