Một Người Cha Và Ba Đứa Con

Chương 6:




Không hổ là được hồng bài tiểu nhị chiếu cố, một bàn đồ ăn mang lên rất nhanh, phối hợp cũng đẹp mắt. Lâu Kinh Hoài nói đây là bởi vì Tiểu Kỉ coi chúng ta là người nhà, nếu gặp phải khách nhân hắn không vừa mắt, nhất định sẽ hung dữ tàn nhẫn chiếu cố.
Đang ăn, liền thấy Tiểu Kỉ tay kéo một người khách đi ra khỏi cửa, một tiểu nhị nói người nọ dám ngang nhiên sờ mông hắn.
“Lại là ngoại nhân không hiểu chuyện đây mà.” Phúc Bá thở dài cảm khái nói.
“Ta cảm thấy người kia có chút quen mắt….” Lâu Kinh Hoài trầm tư khổ sở nghĩ.
“Người kia mang túi hương, hình như là màu vàng óng….” Tề Tề cắn khăn tay nói.
Lâu Kinh Hoài nhảy dựng cả lên, nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa lúc đụng phải Tiểu Kỉ đang đi ngược trở về.
“Người kia đâu?”
“Người nào?”
“Người vừa rồi bị ném ra ngoài ấy.”
“Đấy không phải là người, là heo.”
“Ngươi biết con heo kia là ai không?”
“Ai hả?”
“Thế tử của Nam An Vương gia mới tới hôm nay!”
“Thế thì sao?”
“Thì sao? Ngươi……. quên đi, trước nói xem ngươi ném người kia ở chỗ nào rồi?”
“Người nào?”
“Được rồi, vậy ngươi ném con heo kia ở chỗ nào?”
“Cống ngầm ở ngõ nhỏ phía sau.”
Lâu Kinh Hoài vụt chạy ra ngoài.
“Tính tình thật nóng nảy, ta còn chưa nói xong đâu. Cống ngầm chỉ có bì heo thôi, thân heo thì ném ở con sông hộ thành ấy.” Tiểu Kỉ lắc đầu.
“A? Ngươi giết người?” Ta thét chói tai.
“Hắn sẽ tự bơi.”
“Làm sao ngươi biết?”
“Tất cả heo đều biết bơi.”
“Vạn nhất hắn đặc biệt ngu dốt, không biết đâu?”
“Ta ở trên bờ nhìn một lúc, thấy hắn bơi được thì mới đi.”
“Bơi lội ở thời tiết thế này…….” Tề Tề nói.
Tịch Thiên rùng mình một cái.
“Ngươi mau chạy đi, Nam An Vương gia sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.” Ta khuyên.
“Không có việc gì.” Phúc Bá nói.
Ta trợn mắt nhìn hắn.
“Thế tử này suốt ngày phạm pháp, Nam An Vương gia từ lâu đã hận nghiến răng, sẽ không thay hắn ra mặt đâu.”
“Vậy cũng chưa chắc, dù sao cũng là cốt nhục của mình.”
“Cũng không phải.”
“A?”
“Là dưỡng tử thừa tự thôi. Chỉ có quận chúa kia mới là thân sinh.”
“Phúc Bá….”
“Ừhm?”
“Ta cảm thấy được đối với bí mật thể diện của gia đình người ta, ngươi biết cũng được khá nhiều đấy.”
“Lão gia khích lệ, lão nô thích thu thập những thứ này.”
“Vậy tiếp tục ăn cơm đi.”
Vì thế lại tiếp tục ăn. Tịch Thiên liên tục nhìn ra ngoài cửa, nhưng Lâu Kinh Hoài vẫn không thấy trở lại.
“Đừng đợi,” Tiểu Kỉ đưa đồ ăn đến, xoa đầu nó, “Kinh Hoài ca của ngươi rất thông minh, vừa nghe nói bến tàu phía đông có loả nam lên bờ, lập tức đi đến đó rồi.”
Tịch Thiên thất vọng cúi gầm mặt.
–*–
Cơm nước xong xuôi, lại uống thêm một chút canh. Nghỉ ngơi chốc lát, đang chuẩn bị đứng dậy chạy lấy người, ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận huyên náo. Một đám người chen nhau chạy vào, đi trước là một người sắc mặt trắng xanh, cả người run rẩy.
“Ai vậy nhỉ?” Ta hỏi.
“Con heo ban nãy.” Phúc Bá trả lời.
Nam An thế tử chỉ vào Tiểu Kỉ mắng to: “Tiểu tử thối, ta cho ngươi biết mặt. Người đâu, đánh hắn cho ta!”
Ta nhất thời kích động rơi nước mắt.
“Phụ thân, cha làm sao vậy?” Tịch Thiên hỏi.
“Tiểu Kỉ vẫn thường bắt nạt ta, ta đã sớm muốn dạy dỗ hắn một chút, hôm nay rốt cuộc có người thay ta nói ra những lời này, thật hạnh phúc mà.”
“Đừng hạnh phúc quá sớm nha.” Những lời này không phải của Phúc Bá, là Tề Tề nói.
Ta liếc nhìn hắn, hắn nhún nhún vai, “Ta chỉ cảm thấy hồng bài tiểu nhị không thể nào dễ dàng để người ta đánh được.”
“Nhưng mà Tiểu Kỉ không có võ công đâu.” Ta nói.
“Gạt người! Hắn vừa rồi rõ ràng lôi con heo kia đi ra bờ sông mà….”
Lúc này một đám thủ hạ đã xông tới. Tiểu Kỉ bĩu môi cười lạnh, giơ tay vẩy ra một đám bụi phấn trắng. Đám người trước mặt giống như trúng gió, ngã thành một đống.
“Hắn chỉ là am hiểu dùng dược thôi.” Ta nói.
“Loại nhuyễn cốt tán này sử dụng thật tiện lợi, còn không cần phiền toái chế thuốc giải, dội nước lạnh liền khôi phục.” Phúc Bá bổ sung.
“Trách không được con heo kia vừa mới đi bơi….” Tề Tề lẩm bẩm.
Nam An thế tử hốt hoảng lui về phía sau, hét lớn: “Trọng Lâm! Trọng Lâm! Mau tới giáo huấn tiểu tử này cho ta!”
Một người toàn thân màu đen chậm rãi tiến lên. Trừ bỏ khuôn mặt tái nhợt hé ra ngoài, ngay cả tay cũng quấn vải đen, toả ra không khí nặng nề u ám.
Tiểu Kỉ đột nhiên lộ ra vẻ mặt đề phòng, lùi về phía sau vài bước, đặt tay nâng lên trước ngực.
Hai người yên lặng nhìn nhau.
Không khí trong phút chốc khẩn trương lên.
Đáng tiếc đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh nhạt uy nghiêm vang lên, liền giống như một cây châm xuyên thủng khối cầu chứa đầy không khí căng thẳng, kết thúc tình cảnh làm ta hưng phấn không thôi.
“Địa giới Dương Châu, nghiêm cấm ẩu đả cá nhân.” Cùng câu nói không có một chút cảm xúc hài hước, bản thành quan phụ mẫu đại nhân thong dong tiến vào, bên cạnh còn có một vị trung niên nam tử cử chỉ cao quý.
“Phụ thân….” Nam An thế tử nhất thời sợ tới mức cuộn thành một cục, mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
Mắt ta đỏ lên. Nhìn hài tử của người ta kìa, thật ngoan, không giống ba hài tử nhà ta…….
Đang bận suy nghĩ, ánh mắt uy hiếp của trưởng nam đã quét về phía ta, bắn ra tia hung tợn.
Ta cuống quít giơ tay lên, nhanh chóng giải thích: “Không liên quan tới ta, hoạ này ta không có xông vào. Ta cam đoan hôm nay đi chơi rất ngoan ngoãn, không quấy rối, không nhúng tay, không ồn ào, không lửa cháy đổ thêm dầu, không nghĩ ra chủ ý làm bậy, thuần túy bàng quan. Đều là Tiểu Kỉ không tốt, người ta sờ mông hắn mà thôi, tự nhiên liền nổi giận….”
Nam An Vương gia vừa nghe, tát một cái bộp lên mặt hài tử.
Ta lấy lòng áp sát vào Tịch Viêm, chân thành thề khẩn: “Không tin ngươi hỏi Phúc Bá, ta hôm nay có bao nhiêu ngoan hiền, ngay cả lỏa nam bơi mùa đông, ta đều cố gắng chịu đựng không chạy tới xem….”
“Đúng, hôm nay lão gia coi như rất nghe lời.” Phúc Bá phụ hoạ.
Tịch Viêm nhẹ nhàng ừ một tiếng, sắc mặt hơi dịu bớt, đưa tay ôm ta nói: “Vẫn là câu nói kia, lúc đang ở bên ngoài, an toàn quan trọng nhất, không cần cùng người khác tranh chấp. Ai dám ức hiếp ngươi, trở về nói cho ta biết là được.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
“Đi chơi cả ngày, có mệt không? ”
“Không mệt.”
“Bữa trưa ăn ở đây hả? Có ngon không?”
“Rất ngon, ta còn uống nhiều hơn một chén canh nữa.”
“Bên ngoài gió lớn, lát nữa đi ra nhớ mặc thêm áo khoác, có mang theo không?”
“Có, Phúc Bá mang.”
Trong lúc chúng ta phụ từ tử hiếu nói chuyện, Nam An Vương gia bên này đã muốn tay đấm chân đá, hiện giờ thì nơi nơi tìm roi, xuống tay hoàn toàn không lưu tình.
Tịch Viêm chậm rãi đi tới phía trước khuyên nhủ: “Vương gia, sự tình cũng đã xong rồi, hai bên đều lùi một bước, dàn xếp ổn thoả thế nào? Thế tử bị giáo huấn, Tiểu Kỉ cũng đã ra tay quá đáng, xin Vương gia rộng lượng tha thứ.”
Nam An Vương gia vốn là một trung niên mỹ nam tử, trận tức giận vừa rồi, cả người thở hổn hển, bỗng dưng già thêm vài tuổi.
“Giới thiệu một chút, đây là gia phụ.” Tịch Viêm kéo ta tiến lên.
Ta cảm thấy che mạo sa không lễ phép, liền bỏ xuống, bày ra một nụ cười có khí chất nhất: “Tham kiến Vương gia.”
Nam An Vương gia kinh ngạc nhìn chằm chằm ta, hồi lâu vẫn không nói được gì. Nụ cười của ta cứng đờ, thu trở về, bĩu môi nhìn Tịch Viêm. Người này chẳng lễ phép gì cả, cho dù ta là thường dân, nhưng cũng là phụ thân của Thái thú Dương Châu, đáp lại một tiếng cũng được đi. Mệt ta vừa rồi còn cảm thấy hắn không bênh vực con mình, đối với hắn còn rất có thiện cảm.
Tịch Viêm nhưng lại không hề phiền lòng, nhún vai nói: “Vương gia, ngài không có nghe lầm, đây là gia phụ.”
Nam An Vương gia lúc này mới kinh ngạc, xấu hổ mỉm cười với ta: “Thất lễ, nguyên lai là Kim lão gia. Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Kim lão gia thật có phúc, có hài tử như thế, thật sự khiến bổn vương hâm mộ.”
Ta vốn định khiêm tốn mấy câu, nhưng nhìn xem Tịch Viêm, nhìn lại Nam An thế tử mặt mũi bầm dập, cảm thấy được khiêm tốn cũng không nổi, chỉ đành hắc hắc cười mấy tiếng.
Tịch Viêm đỡ ta chuyển hướng tới người khác, nói: “Phụ thân, đây là Tuần phủ Chiết Giang Bùi đại nhân.”
Ta bây giờ mới phát hiện nguyên lai còn có người trung niên này ở đây. Bởi vì Nam An Vương gia một thân quý khí bức người, người này tướng mạo bình thường, khí chất lại không xuất chúng, cảm giác tồn tại tự nhiên mỏng manh.
“Bùi đại nhân.”
“Kim lão gia, hạnh ngộ.”
Hàn huyên một câu, ánh mắt của ta chuyển hướng thiếu nữ thanh xuân bên cạnh Bùi đại nhân. Nữ hài tử tuổi này rất hiếm không có bối rối ngượng ngùng, nàng coi như bộ dạng không tồi, có điều vẻ mặt khiêu ngạo khinh người, làm cho người ta có chút không vừa mắt.
“Vị này chính là thiên kim của Bùi đại nhân, nhân xưng Giang Nam đệ nhất tài nữ.”
Ta a một tiếng, đột nhiên nhớ tới đây chính là “tử nữ nhân” dám ức hiếp Tịch Thiên nhà ta, vội nhìn lại. Tiểu nhi tử đáng thương của ta trốn ở phía sau A Ngưu, chỉ lộ ra một ánh mắt sợ hãi.
“Bùi đại nhân thật là phúc lớn,” Ta ha ha cười, “Lệnh kim bộ dạng thật giống phượng hoàng.”
“Kim lão gia khích lệ.” Phụ tử Bùi gia liền lộ ra nụ cười đắc ý.
“Nếu miệng cũng dài nhọn một ít, trên người nhiều chút lông chim, trông lại càng giống. Ngươi nói có phải hay không, Phúc Bá?”
“Lão nô nghĩ…. còn thiếu hai móng vuốt….” Phúc Bá cung kính nói.
Phụ tử Bùi gia mặt mũi hiển nhiên lúc xanh lúc trắng, muốn trở mặt, lại chỉ khiến người ta cảm thấy chính mình hẹp hòi. Cái biểu tình hận nghiến răng nhưng lại không thể làm gì chính là ta thích xem nhất, càng xem càng vui vẻ. Cho đến khi cảm nhận được ánh mắt như lưỡi đao sắc bén sâu thâm của trưởng nam cắm trên người mình, mới nhanh chóng thu lại vẻ mặt đắc ý, ra vẻ vô tội.
“Gia phụ thường thích nói đùa, Bùi đại nhân cùng Bùi tiểu thư đừng so đo.” Tịch Viêm mỉm cười hóa giải tình huống khó xử.
“Không có,” Bùi Tuần phủ cười gượng nói, “Kim lão gia thực là một người kì diệu.”
So với vị phụ thân da mặt siêu dày khôn khéo đưa đẩy, Giang Nam đệ nhất tài nữ hình như có chút dễ kích động, hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác.
Tịch Viêm sắc mặt thoáng thâm trầm. Hắn thường ngày quản giáo ta vô cùng nghiêm khắc, nhưng cực kỳ bao che ta, không chấp nhận được ngoại nhân bất kính với ta, bất kể nguyên nhân vì sao. Thái độ của Bùi tiểu thư đã làm hắn hết sức khó chịu, xem như đạt tới mục đích mong muốn của ta.
Quan sát bốn phía, Tịch Thiên vẫn ẩn nấp kín đáo. Tề Tề không biết từ lúc nào đã không thấy bóng dáng. Tiểu Kỉ không coi ai ra gì lau bàn quét rác, Nam An thế tử mặt mũi bầm dập âm thầm dõi theo hắn nghiến răng nghiến lợi. Ta thật sự là nghĩ không ra Nam An Vương gia rõ ràng dáng vẻ cao quý cơ trí hơn người, tại sao lại muốn thu dưỡng một kẻ vô dụng như thế làm con thừa tự. Nói không chừng là có nội tình bên trong, chờ lúc nào rảnh rỗi hỏi một chút chuyên gia thu thập bí sử Phúc Bá.
–*–
“Vương gia, nơi này đã không còn việc gì, ta nghĩ Vương phi nhất định đang nóng lòng chờ, không bằng nên sớm quay về dịch cung.” Tịch Viêm nói.
Nam An Vương gia gật đầu. Ta vừa nghe bọn họ phải đi, vui sướng cực kỳ, không kìm được cười ra tiếng khiến Tịch Viêm chú ý. Hắn trừng mắt nhìn ta nói: “Phụ thân, ta đưa Vương gia tới dịch cung rồi trở về nhà luôn, ngươi đi theo ta.”
Lòng ta chợt nguội lạnh. Nguyện vọng tiếp tục ở bên ngoài ngao du tan biến, lại không dám tỏ ra không vui chỉ có thể lén chu miệng.
Tịch Thiên sợ hãi nói phải về trước, đại ca của nó đáp ứng, phái các tùy tòng khác cùng đi, chỉ chừa Phúc Bá theo giúp ta.
Ra khỏi cửa, Tịch Viêm bận cùng Nam An Vương gia trò chuyện, không thể trông nom ta. Phượng hoàng họ Bùi chịu không nổi cơn tức trong lòng, lặng lẽ vươn một chân ra nghĩ muốn ngáng ta ngã. Đáng tiếc vận khí không tốt, ta đội mạo sa nên không thể nhìn phía trước, đành phải nhìn xuống dưới đất mà đi. Nàng mang hài bó chân thêu hoa, vừa duỗi ra đã bị ta nhìn thấy, trong lòng mừng thầm, há có thể buông tha cơ hội tốt. Hung hăng giẫm thật mạnh xuống, còn dùng sức nghiền hai cái, chỉ tiếc hôm nay không có đi hài gỗ cứng cáp một chút.
Phượng hoàng nữ thảm thiết kêu, té ngồi trên đất, ta cũng đồng thời nhảy sang một bên, la lớn: “Ôi, đau quá!”
Tịch Viêm lập tức bỏ lại Nam An Vương gia vọt tới đây, dìu ta vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Đau ở đâu?”
Ta chớp mắt, tức khắc nước mắt trào dâng, túm ống tay áo trưởng nam nói: “… Chân……. bị móng vuốt phượng hoàng chạm phải đau quá đi….”
Tịch Viêm mới vừa giật mình, Bùi Tuần phủ dìu nữ nhi đã nổi giận đùng đùng nói: “Kim lão gia, tiểu nữ có chỗ nào đắc tội ngài, sao phải ức hiếp nàng như vậy?”
Hắn tuy rằng hùng hổ, ta lại căn bản không thèm để ý, dù sao có siêu cấp bao che Tịch Viêm ở đây, trưởng nam nhà ta tuyệt đối không để phụ thân yếu đuối nhát gan thiện lương đáng yêu bị ngoại nhân ức hiếp.
Quả nhiên, Bùi Tuần phủ vừa dứt lời, Tịch Viêm liền cau mày nói: “Bùi đại nhân có ý gì?”
“Tiểu nữ là nữ lưu yếu đuối, Kim lão gia lại giẫm mạnh lên chân nàng, chẳng lẽ không phải là ức hiếp?”
“Bùi tiểu thư cùng gia phụ đều đi bên cạnh nhau, êm đẹp như vậy làm sao giẫm lên được?”
Bùi Tuần phủ nhất thời nghẹn lời, nhìn lại nữ nhi mặc dù khóc lóc, nhưng vẫn cúi thấp đầu không chịu ngẩng lên. Nghĩ tới có lẽ đã làm gì mờ ám, mặt lúc xanh lúc hồng, một bộ chui xuống đất không xong.
Nam An Vương gia giảng hòa: “Ha ha, người đông, mọi người đi đường không để ý, đều không cần tranh cãi. Kim lão gia, chân của ngài có sao không vậy?”
Hắn không hỏi Giang Nam đệ nhất tài nữ, ngược lại hỏi chân ta có sao không, có thể thấy được là một người thú vị. Ta nhanh chóng cười cười, nhỏ giọng khe khẽ nói: “Không có việc gì, không có việc gì, tắm vài lần là sạch.”
Nam An Vương gia bật cười, liếc nhìn phụ tử Bùi gia ở một bên xoa chân không có nghe thấy, cũng nhỏ giọng nói: “Vị tài nữ này luôn mắt cao hơn đầu, Kim lão gia có lẽ là người thứ nhất ngại nàng chân bẩn.”
Ta đắc ý dào dạt, đang muốn thổi phồng thêm mấy câu, chợt nghe Tịch Viêm khụ một tiếng, sợ tới mức lời nói bên miệng lại nuốt trở về, ngoan ngoãn cúi đầu đứng im.
Lúc này mấy cỗ xa giá đã đứng trước cửa, đoàn người phân biệt lên xe ngựa, ta hiển nhiên bị trưởng nam nhấc lên xe của hắn.
Màn xe vừa buông, không gian liền chỉ có hai người chúng ta. Tịch Viêm lập tức khoanh tay trước ngực, uy nghiêm nhìn ta, nhìn đến ta đem mười đầu ngón tay đều xoắn lại với nhau mới trầm giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Tử nữ nhân kia ức hiếp Tịch Thiên!” Ta học khẩu khí của Tề Tề lên án.
“Ức hiếp thế nào?”
“Nàng bày trò khiến rất nhiều người mắng Tiểu Thiên!”
“Mắng cái gì?”
“Chính là cái mà chỉ có người nhà Tịch gia mới được mắng đó!”
“Nàng dám mắng Tiểu Thiên dốt nát!?”
“Đúng vậy, nàng còn dụ dỗ Lâu Kinh Hoài!”
“Không thể nào, nàng đã tham gia tuyển hoàng phi, sao có thể chú ý Kinh Hoài?”
“Dù sao Tiểu Thiên cũng bị nàng làm cho tức giận đến khóc sưng cả mắt, cổ họng bị khàn, cơm cũng ăn không vô, ngủ cũng không nổi (~~~ ngẫu hứng nói dối, Tiểu Thiên hôm nay đích xác không có ngủ trưa để nói~~~~~).”
Tịch Viêm rốt cuộc nổi giận.
Ta lập tức tới gần nịnh nọt hỏi han: “Tiểu Viêm à, ngươi định làm thế nào để Tiểu Thiên hết giận?”
“Hừ,” Tịch Viêm lạnh lùng cười, “Nàng không phải tham gia tuyển hoàng phi sao….”
“Ngươi muốn làm cho nàng không được phép tham gia?”
“Không…. ta sẽ nghĩ biện pháp làm cho nàng nhất định bị chọn….”
“Ô, vậy cũng quá tàn nhẫn đi?”
“Dù sao chính nàng ta một lòng một dạ ngóng trông được làm hoàng phi thôi, ta trợ giúp một tay thì có sao?” Tịch Viêm khi muốn bảo hộ những gì coi trọng, tâm địa cực kì cứng rắn, điểm này vừa không giống ta vừa không giống người kia, trời biết hắn rốt cuộc giống ai.
“Ngu ngốc cũng biết hoàng cung không phải nơi tốt lành gì. Nàng không phải là Giang Nam đệ nhất tài nữ sao, ngay cả điều này cũng không nhìn thấu?” Ta lắc đầu thở dài.
Tịch Viêm khinh thường hừ một tiếng: “Chỉ bằng trình độ nàng cũng xứng đáng đệ nhất?”
Ta khanh khách cười, Tịch Viêm cuối cùng cũng khôi phục dáng vẻ đáng yêu trước đây, làm ta nhịn không được dùng hai tay vuốt ve gò má hắn, an ủi: “Đừng tức giận, không phải đời nào cũng có được một Giang Nam đệ nhất tài nữ như mẫu thân của ngươi.”
Tịch Viêm chớp mắt một chút, đột nhiên vươn tay kéo ta vào lòng, vừa mới giật mình, xe ngựa đã ngừng lại, bên ngoài có người cung kính nói: “Đại nhân, đã tới dịch cung.” Ngay sau đó là một giọng nữ thét chói tai: “Đây là làm sao vậy~~~ !!”
Ta chui ra khỏi vòng ôm của trưởng nam, xốc màn xe nhìn ra bên ngoài, cái gì cũng chưa thấy đã bị kéo trở về chụp mạo sa lên, tấm lụa mỏng che phủ khuôn mặt.
Khi vừa được Tịch Viêm đỡ xuống xe, tiếng thét chói tai đã biến thành tiếng khóc. Xuyên qua tấm lụa mỏng manh, trông thấy một vị mỹ nhân mặc hoa phục đang ôm Nam An thế tử, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy thương xót, khóc thút thít nói: “Hồng nhi, là ai đánh ngươi thành như vậy?”
“Vị này là?” Ta hỏi âm hồn vừa xuất hiện ở bên cạnh, Phúc Bá.
“Hồi bẩm lão gia, trước khi xuất giá là nữ nhi của một vị tư thục tiên sinh(1), sau khi xuất giá là Nam An Vương phi.” Phúc Bá nói.
“Ngươi thăm dò rất kĩ càng….”
“Lão gia khích lệ. Lão nô chủ yếu là vì có thể trả lời tốt các vấn đề của lão gia mà thôi.”
“Vậy ngươi nói cho ta biết khuê danh của nàng là gì?” Ta cố sức gây khó dễ.
“……. Trương… Thúy Hoa.”
~~~~~~~////>_<~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc này Nam An Vương phi hướng hai tròng mắt đẫm châu lệ nhìn trượng phu. Vẫn tiêu sái bình tĩnh Nam An Vương gia lập tức chân tay luống cuống giải thích: “Không phải ta muốn đánh, tiểu tử này rất không chịu an phận, đi tửu lâu ăn một bữa cơm, thế mà lại…. lại…. lại…. lại…. lại….”
“Sờ mông tiểu nhị.” Thấy hắn nửa ngày không nói nổi một câu, ta đành hảo tâm bổ sung nốt đoạn cuối.
“Thô tục.” Phượng hoàng nữ lẩm bẩm.
Ta lườm nàng một cái. Vị Nam An thế tử kia làm ra loại việc này, cũng không thấy nàng bình luận một câu, ta chẳng qua nói sự thật mà thôi, nàng lại thính vô cùng?
Nam An thế tử đột nhiên khóc rống lên, nước mắt nước mũi đồng loạt chùi lên người mẫu thân: “Mẫu thân à, hài nhi oan uổng mà. Ta chỉ không cẩn thận đụng phải tên tiểu nhị kia thôi, hắn lại dám cởi hết y phục rồi ném ta xuống sông……. Phụ thân đã không làm chủ cho ta thì thôi, lại còn đánh ta thành ra thế này….”
“Ngươi….” Nam An Vương gia tức giận đến toàn thân run rẩy, tiến lên định cho thêm một chưởng, lại bị Vương phi dùng thân mình ngăn cản đành phải ngừng lại.
“Hồng nhi đã thành thế này rồi, chàng còn muốn đánh hắn, chẳng lẽ phải đánh chết hắn mới sung sướng sao?”
“Tiểu Thúy, sao nàng không nhìn lại xem đứa nhỏ này được nàng cưng chiều thành cái dạng gì rồi? Nếu không nghiêm khắc quản giáo, tương lai có ngày gây ra đại hoạ!”
Nam An Vương phi căn bản không thèm lắng nghe, chỉ lo đau thương lấy khăn lau mặt cho đứa con.
“Mẫu thân, người hãy làm chủ cho hài nhi, nhất định phải giáo huấn tên tiểu nhị to gan kia!” Nam An thế tử được nước lấn tới.
Vương phi lập tức quay sang Tịch Viêm: “Tịch đại nhân, đây là địa giới Dương Châu, trừng phạt kẻ phạm pháp phải là chức trách của đại nhân đi?”
Tịch Viêm khẽ nhíu mày, còn chưa nói gì, Nam An Vương gia đã vội vàng xen vào: “Nàng còn định gây sóng gió gì nữa, còn ngại nghiệt tử này gây chuyện chưa đủ?”
Vương phi nức nở hai hàng lệ, Vương gia lập tức bại lui ba nghìn dặm.
“Tuy nói là dưỡng tử, nhưng vị Vương phi nương nương này cưng chiều cũng doạ người nha.” Ta âm thầm líu lưỡi nói.
“Hắc hắc.” Phúc Bá đen tối cười, biểu tình sâu xa ý vị.
“Chẳng lẽ có ẩn tình gì sao?” Ta lặng lẽ kéo hắn qua một bên khe khẽ hỏi.
“Chuyện riêng của người ta, không nên tiết lộ….” Lão nhân này đột nhiên giả vờ đứng đắn.
Ta nghĩ nghĩ, “Ngươi nói có lý, không nên tiết lộ thì đừng nói.” Dứt lời xoay người bước đi.
Phúc Bá lập tức giữ chặt ta lại: “Nhưng là lão gia muốn nghe mà, cũng không nhất thiết không thể tiết lộ….”
“Không sao, không sao, miễn cưỡng ngươi ta cũng không nỡ, ngươi không cần phải nói đâu.”
“Lão nô luôn luôn mềm lòng, lão gia truy hỏi ta như vậy, sao có thể không nói?”
Truy hỏi? Ai, hiểu rồi.
“Phúc Bá ngươi nói cho ta biết đi, nói cho ta biết đi, nói cho ta biết đi. Truy hỏi ba lần, đủ chưa?”
“Đủ rồi. Lão gia nghe cho kỹ nhé. Chuyện kể rằng năm đó, Trương Thúy Hoa cô nương cùng Nam An Vương gia lúc đó còn là thế tử vô tình gặp gỡ, lửa gần rơm có gian tình. Nhưng mà lão Vương gia chê Thúy Hoa cô nương xuất thân hèn kém, liền ép Nam An Vương gia cưới nữ nhi của Tể tướng làm phi, nghiêm lệnh ba năm sau mới được nạp thiếp. Thúy Hoa cô nương có thể chờ, nhưng là đứa nhỏ trong bụng không thể chờ. Chưa xuất giá mà có con là một tội lớn, phụ thân nàng lại là một tư thục tiên sinh cổ hủ, đứa nhỏ vừa mới sinh hạ đã bị đưa người khác nhận nuôi. Sau này lão Vương gia cùng Vương phi đều qua đời, Thúy Hoa cô nương khổ tận cam lai, nơi nơi tìm kiếm hài tử bị thất lạc. Để che dấu tai mắt người đời, coi như thu dưỡng con nuôi, hơn nữa thương hắn chịu nhiều đau khổ, cho nên nhất mực cưng chiều. Hiểu chưa?”
“Ôi,” Ta nhăn mặt, “Nội dung cũ rích, không hay.”
Chúng ta ở một bên to nhỏ, Tịch Viêm vì trấn an Nam An Vương phi đã nói đến khô cả miệng, nhưng mà bởi vì vị thế tử mặt mũi bầm dập kia không ngừng ở một bên ăn vạ, vậy nên vẫn không thể thuyết phục được nàng không đi khó xử Tiểu Kỉ.
“Nếu nhị gia ở đây thì tốt rồi.” Phúc Bá thở dài nói.
“Đúng vậy, Tịch Nguyện nhà ta là ‘sát thủ a di'(2) nổi danh nhất thành Dương Châu, trung niên nữ tử như Nam An Vương phi là có thể dễ dàng thu phục….”
Lúc này Nam An Vương gia trấn định một chút, ngóc đầu trở lại: “Tiểu Thúy, nàng đừng khó xử Tịch đại nhân, người ta cả ngày bận bịu công việc, cũng nên về nhà nghỉ ngơi. Hơn nữa còn có lão thái gia đang chờ đâu.”
Vừa nghe nhắc đến, ta nhanh nhẹn tiến lên, lễ phép nói: “Thúy…. à không, tham kiến Vương phi.”
Nam An Vương phi lãnh đạm gật đầu. Ở gần nhìn lại đúng là một mỹ nữ như tranh vẽ, cùng Nam An Vương gia có thể coi là một đôi bích nhân. Thật khiến người ta không thể tưởng nổi lại sinh ra đứa con có dáng vẻ thế kia, toàn bộ đều là khuyết điểm của phụ mẫu. Hy vọng tiểu quận chúa cũng không giống ca ca của nàng, miễn cho Tịch Nguyện nhà ta thất vọng.
Nhắc đến Tịch Nguyện, ta đột nhiên nhớ tới một việc, kéo cánh tay Tịch Viêm nói: “Tiểu Nguyện không phải bảo ngươi mời cả nhà Vương gia đến ăn cơm sao? Ngươi có mời không?”
Tịch Viêm hơi do dự, tiến lên trước một bước nói: “Vương gia đường xa mà đến, đúng là khách quý, hạ quan hân hạnh được mời Vương gia cùng gia quyến đến hàn xá dùng một bữa cơm rau dưa được không?”
Nam An Vương gia tựa hồ thực thích Tịch Viêm, lập tức ha hả cười, “Sẽ phiền toái Tịch đại nhân đi?”
“Vương gia nói gì vậy? Được ngài đại giá quang lâm, chính là vinh hạnh của hạ quan.”
“Vậy thì làm phiền. Không rõ hôm nào thì Tịch đại nhân thấy tiện?”
“Chọn ngày không bằng bất ngờ, hạ quan thấy hôm nay Vương phi cùng thế tử tâm tình không tốt, không bằng tới nhà hạ quan cho khuây khoả cũng tốt.”
“Mẫu thân….” Nam An thế tử trề môi, tỏ vẻ không muốn đi.
“Nghe nói tiểu quận chúa là tiên nữ giáng trần, hoa dung nguyệt mạo, Nguyện Nhi nhà ta tuy rằng cũng là mỹ nhân nổi danh thành Dương Châu, nhưng nhất định không thể sánh bằng quận chúa.” Ta cười tủm tỉm nói.
Nam An thế tử vừa nghe hai chữ mỹ nhân, lập tức hai mắt tỏa sáng, “Mẫu thân, nể mặt Tịch đại nhân sao có thể từ chối? Chúng ta cùng đi thôi?”
Ta ở sau mạo sa che miệng cười, Tịch Viêm nắm vai ta, kề sát tai nói: “Phụ thân, ngươi thật là, ngay cả Tiểu Nguyện cũng có thể lấy ra dụ dỗ. Hắn mà biết được từ miệng ngươi biến thành mỹ nhân nổi danh thành Dương Châu, nhất định sẽ tức chết….”
(1) Tư thục tiên sinh: thầy giáo trường tư.
(2) Sát thủ a di: Sát thủ bà nội trợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.