Một Người Cha Và Ba Đứa Con

Chương 8: Ngoại Truyện 08 - Cãi nhau




Tịch gia mặc dù là một nhà tất cả đều là nam nhân, nhưng dưới tình huống bình thường mà nói, là căn bản không có khả năng phát sinh chuyện cãi nhau. Nếu không tin, mọi người hãy tưởng tượng một chút:
Nếu như phụ thân và Tịch Viêm cãi nhau….
Tịch Viêm: “Hắn dám!”
Phụ thân: “Hu hu hu ~~~~~”
Nếu là Tịch Thiên và Tịch Viêm cãi nhau….
Tịch Viêm: “Nó dám!”
Tiểu Thiên: “~~~~ Cứu mạng a ~~~ oa ~~~”
Nếu như Tịch Nguyện và Tịch Viêm cãi nhau….
Tịch Viêm: “Hắn dám!”
Tịch Nguyện: “…. Đại ca, tuy rằng đệ quả thực không dám, nhưng huynh thật sự không có sáng tạo chút nào….”
Nếu như là Tịch Nguyện và Tiểu Thiên cãi nhau đâu?
Tiểu Thiên: “Tiểu Thiên giận! Tiểu Thiên về sau sẽ không thèm để ý huynh nữa!”
Tịch Nguyện: “Cảm giác tiêu chuẩn của mình lập tức bị hạ xuống rất nhiều, ta mới không thèm cùng cục cưng dốt nát cãi nhau!”
Nếu phụ thân và Tiểu Thiên cãi nhau….
Phụ thân: “Tiểu Thiên….”.
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Tiểu Thiên: “Phụ thân….”
Hai người ôm chặt lấy nhau: “Hai người chúng ta tình cảm tốt nhất, vì sao phải cãi nhau?”
Như vậy thứ nam Tịch Nguyện kẹp ở giữa có thể hay không cãi nhau với phụ thân đâu?
Vừa dứt lời, Tịch Nguyện ôm đầu đầy cục u từ trong phòng chạy đến nơi kín đáo trốn thoát, phụ thân ở phía sau liều mạng ngăn cản Tịch Viêm: “Tiểu Viêm ngươi không nên tức giận, không phải Tiểu Nguyện muốn cãi nhau với ta, là Niu Niu nói đó! Ngươi đi đánh Niu Niu, đừng đánh Tiểu Nguyện mà ~~~~”
Vốn không cãi nhau cũng là chuyện tốt, nhưng mà có một ngày….
“Phúc Bá ngươi xem, quyển sách này viết, một gia đình chưa bao giờ cãi nhau không phải là một gia đình bình thường, bởi vì cãi nhau là một phương thức câu thông tương đối kịch liệt, dễ dàng nhất để nghe được suy nghĩ thật sự của đối phương. Người cho tới giờ cũng chưa bao giờ cãi nhau bình thường đều tự áp lực chính mình, mà hậu quả của việc quá mức áp lực….” Phụ thân nước mắt giàn giụa ngẩng đầu, “Làm sao bây giờ? Ta không muốn nhà chúng ta tan tành đâu!”
Phúc Bá: “Lão gia đừng khóc, muốn cãi nhau còn không phải rất dễ dàng sao?”
…. Hai ngày sau.
Phúc Bá: “Ở nhà chúng ta, muốn cãi nhau thật đúng là không dễ dàng….”
Vì thế phụ thân liền phiền não thật lâu thật lâu.
Qua vài ngày, Tiểu Kỉ tới đưa thuốc cho phụ thân, thuận tiện vào chơi.
Tiểu Kỉ: “Lão gia, Phúc Bá, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Phụ thân: “Chúng ta đang thảo luận, làm thế nào mới có thể đem một phương thức câu thông tương đối kịch liệt đưa vào cuộc sống hàng ngày của nhà chúng ta, do đó làm cho mỗi người trong nhà cũng không cần tiếp tục áp lực chính mình, nhằm gia tăng tính ổn định cùng mức độ hiểu biết lẫn nhau trong gia đình….”
Tiểu Kỉ: “Nghe không hiểu.”
Phúc Bá: “Ý của lão gia là, làm thế nào để cùng người trong nhà cãi nhau một trận?”
Tiểu Kỉ bĩu môi: “Muốn cãi nhau còn không dễ sao?”
Lúc này Tịch Viêm từ trong phòng đi ra, Tiểu Kỉ chỉ vào một cái túi ngọc bên hông hắn: “Cái này là phụ thân đưa ngươi đúng không?”
Phụ thân ở phía sau gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Tiểu Kỉ: “Vừa thấy chỉ biết, tay nghề kém như vậy, phối màu khủng bố như vậy, không biết làm thì đừng làm, đeo cái thứ thế này thật mất mặt!”
Phụ thân nước mắt đầm đìa.
Tịch Viêm giận dữ: “Ngươi quản được sao? Ta thích không được sao!? ¥%##…. %%….”
Vì thế bắt đầu cãi nhau.
Vụ cãi nhau thứ nhất xong, Tịch Nguyện từ bên ngoài kết thúc công việc trở về.
Tiểu Kỉ đang mài một cái kéo: “Không biết mài đã sắc chưa, thử một lần xem.” Vì thế thuận tay từ bên hông Tịch Nguyện lấy ra một cái khăn tay cắt thành hai mảnh: “Ừhm, dường như đã mài tốt lắm….”
Tịch Nguyện nổi giận: “Cái khăn đó là Tề Tề tặng ta mà ~~~”
Tiểu Kỉ: “Dù sao cũng chỉ là thứ đi chợ mua ở cửa hàng thôi mà, có cái gì đặc biệt hơn chứ?”
Tiểu Nguyện: “¥%¥…. —*%¥….”
Vì thế bắt đầu cãi nhau.
Vụ cãi nhau thứ hai xong, Tiểu Thiên rốt cục làm xong bài tập hôm nay.
Tiểu Thiên: “Phụ thân! Con học thuộc hết bài thơ cổ kia rồi, ngài nghe nha, ly ly —— nguyên thượng thảo, nhất tuế nhất khô vinh, dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong —— xuy hựu sinh!”
Phụ thân: “Tiểu Thiên đọc thật giỏi!!”
Tiểu Thiên: “Phụ thân, loại nguyên thượng thảo này thật tốt, đốt đều không chết, không giống loại hoa nhà chúng ta, vừa bị Tiểu Kỉ ca ca sờ qua sau, ba năm cũng chưa nẩy mầm!”
Tiểu Kỉ lộ ra hàm răng trắng tinh, cười lạnh: “Ngươi không cần cố gắng đọc thơ như vậy, kiểu người nông cạn như Lâu Kinh Hoài, chỉ cần khuôn mặt nhỏ nhắn kia của ngươi vẫn xinh đẹp như vậy, hắn vẫn sẽ thích ngươi.”
Tiểu Thiên dựng thẳng lông mày, giận dữ: “Kinh Hoài ca mới không phải loại người như vậy!! #¥? %…. —*….”
Vì thế bắt đầu cãi nhau.
Vụ cãi thứ ba xong, Tiểu Kỉ vỗ tay xoay người lại hỏi: “Thế nào? Ta nói rồi muốn cãi nhau thực dễ dàng đi?”
Phụ thân gãi đầu: “Đối với ngươi dường như tương đối dễ dàng một chút….”
Tiểu Kỉ lấy ra một cái khăn tay đưa cho phụ thân: “Thay ta trả lại cho Tịch Nguyện, ta còn chưa có thật sự cắt đâu, tuy rằng không biết võ công, nhưng công phu ảo thuật của ta chính là học từ Phúc Bá đó!”
Phụ thân trong mắt tỏa ánh sao: “Oa ~~~~ thật là lợi hại, ta thật sự rất, rất, rất bội phục…….. Phúc Bá nha!”
Tiểu Kỉ giận dữ: “Này, phải bội phục cũng nên là bội phục ta chứ!…. —%¥#….”
Vì thế bắt đầu cãi nhau. �
Vụ cãi nhau thứ bốn xong, phụ thân rốt cuộc yên tâm.
“Nguyên lai tiểu hài tử nhà ta cũng biết cãi nhau, bọn họ không có áp lực chính mình thật tốt quá, như vậy nhà chúng ta sẽ không tan tành! Ngươi nói có đúng hay không, Phúc Bá?” Nhìn trái nhìn phải, “A? Phúc Bá đâu?”
Ngoài cửa Tịch gia.
Phúc Bá: “Tiểu Kỉ à, thật sự phiền ngươi quá. Đây là thù lao, cầm đi.”
Tiểu Kỉ từ trong tay Phúc Bá tiếp nhận một bọc giấy, mở ra ngửi ngửi: “Hóa ra thật sự là hạt giống của băng nhung thảo, ngươi từ nơi nào lấy được vậy?”
Phúc Bá: “Tiểu đệ đệ của Chiêm hầu gia thích nhất các loại kì hoa dị thảo, trong hoa phòng nhà hắn có rất nhiều hạt giống các loại hoa cỏ hiếm có.”
Tiểu Kỉ: “Thế giúp ta lấy chút hạt giống của kim phỉ hoa đi.”
Phúc Bá: “….”
Tiểu Kỉ: “Quên đi, nhìn vẻ mặt của ngươi là biết, nhất định là lớn tuổi, chỉ biết thu thập tin tức, không biết trộm thứ gì hết.”
Phúc Bá giận dữ: “Tiểu tử ngươi nói cái gì? Nhớ năm đó ta…. *¥#%…. ¥….”
Vì thế lại bắt đầu cãi nhau.
Kết luận thứ nhất: Tiểu Kỉ là một người chưa bao giờ áp lực chính mình.
Kết luận thứ hai: Phúc Bá là một thành viên không thể thay thế của Tịch gia.
Kết luận thứ ba: Nhớ năm đó của Phúc Bá, nhất định là quá khứ mà mọi người muốn cũng không nghĩ ra nổi….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.