Một Thời Thương Nhớ

Chương 24:




Ba năm sau..
An Nhiên nheo mắt cười đưa tay nựng yêu khuôn mặt bầu bĩnh của đứa bé trong tay:
- Tuệ Chi có nhớ mẹ An An không hả? Mới mấy tháng không gặp mà đã khác như vậy rồi kìa.
Con bé cười khúc khích chụp ngón tay An Nhiên đưa lên miệng ngậm ngậm ra vẻ thích thú lắm. Cô bé mới bập bẹ tập nói, chẳng bao giờ gọi được tên cô nên cứ gọi “An An” không thôi.
- Thỉnh thoảng tui không biết mẹ nó là tui hay là bà luôn đó, gặp bà là nó lơ tui luôn.
Giọng Hà Minh phụng phịu vờ trách, An Nhiên quay sang nhìn Hà Minh:
- Bà phải thấy mừng chứ, nhờ tui mà bà được rảnh tay còn gì.
- Vậy tui để con bé lại cho bà nuôi luôn đó.
- Thiệt hông? Nói được làm được nha.- An Nhiên cố tình đùa dai
Hà Minh trừng mắt lườm cô một cái sắc lẹm rồi cả hai bật cười giòn giã. Từ khi kết hôn, Hà Minh cùng chồng đều dọn xuống Sài Gòn sinh sống, nhưng cô cũng thường xuyên sắp xếp thời gian để về quê thăm An Nhiên. Ngày cô sinh Tuệ Chi, thay vì về nhà mẹ nghỉ dưỡng, cô lại quyết định đến Homestay của An Nhiên “nằm ổ” với lý do là cho An Nhiên đỡ buồn. Và rồi cái tên “Tuệ Chi” của con gái Hà Minh cũng do An Nhiên đặt.
- À, lần này tui về chơi được có ba ngày hà, vì còn phải xuống dưới đó chuẩn bị cho lớp hè nữa. Trung tâm ngoại ngữ của tui mới mở nên cũng chưa ổn định lắm.
- Ừm, lần trước nghe bà nói thiếu giáo viên hả? Có cần tui giới thiệu cho không?
- Vậy thì còn gì bằng, tui đang đau đầu vì vụ tuyển giáo viên đây.- Hà Minh không giấu được sự vui mừng.
An Nhiên cười hiền lành nhìn Hà Minh:
- Để tui liên lạc rồi nói họ gửi CV cho bà nha.
- Ok!
Kể ra cũng thật kỳ lạ, An Nhiên và Hà Minh khi còn đi học những môn liên quan đến khoa học tự nhiên là cực hình đối với hai cô, vậy mà nói về mảng ngoại ngữ thì hai cô có sự hứng thù lạ lùng. Chẳng vậy mà Hà Minh thi vào sư phạm Anh, còn An Nhiên lại vào khoa du lịch và theo đuổi ngôn ngữ tiếng Trung mình yêu thích, tình bạn của hai cô nhờ vậy mà ngày càng gắn bó hơn bất kể bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Đối với An Nhiên, Hà Minh đã không chỉ đơn thuần là bạn thân mà chính là người thân, là người chị em thân thiết như ruột thịt.
- Minh nè, dạo này bà còn liên lạc với Đình Tuấn không?
Giọng An Nhiên nhẹ tênh, Hà Minh dừng tay đang múc muỗng bột đổ vào chén, ngước lên nhìn An Nhiên:
- Không, lâu lắm rồi không liên lạc nữa- Rồi không đợi An Nhiên nói tiếp, Hà Minh đổi giọng gắt nhẹ- Với lại, tui không thích liên quan gì tới tên đó nữa.
- Chuyện qua lâu rồi mà, dù sao cũng không phải lỗi của Tuấn.
An Nhiên vuốt nhẹ mái tóc xoăn đen nhánh của Tuệ Chi, cười buồn nhìn Hà Minh.
- Không phải là lỗi của Tuấn sao? Tui không thể nào thuyết phục bản thân mình tin chuyện đó không phải là lỗi của ổng đó. Chuyện lúc học cấp 3 hắn đi kể chuyện của bà với Gia Hào cho mẹ Gia Hào biết thì tui có thể nghĩ rằng là chuyện con nít, chưa suy nghĩ thấu đáo. Nhưng mười năm sau, lại tự mình tạo dựng chuyện Gia Hào sắp kết hôn cố tình không cho bà với Gia Hào quay lại với nhau, nếu như không phải Gia Hào là người quyết đoán thì...
Hà Minh đột nhiên im bặt khi phát hiện đôi mắt của An Nhiên bắt đầu đỏ lên ngân ngấn nước, cô ngập ngừng:
- Xin lỗi, tui lại nói nhiều nữa rồi.
Lắc đầu thật mạnh, An Nhiên vội đưa tay quệt nhanh hai giọt nước mắt chực trào ra khoé mắt:
- Không sao. Thật ra thì Đình Tuấn cũng chỉ muốn giúp Thục Quyên thôi.
Hà Minh nhìn An Nhiên cố nén tiếng thở dài, cũng lâu lắm rồi không nhắc đến chuyện cũ, nhưng không hiểu sao tự dưng An Nhiên lại hỏi đến, khiến những ấm ức trong lòng cô bùng lên và nói không ngớt, thiệt tình cô muốn đánh vào miệng mình kinh khủng.
- Nhưng mà... sao đột nhiên lại nhắc đến Đình Tuấn vậy Nhiên?
An Nhiên im lặng thật lâu, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ:
- Vì.. mình muốn qua thăm mộ của Gia Hào một lần.
Hà Minh tròn xoe mắt nhìn An Nhiên kinh ngạc, An Nhiên bật cười nhẹ trấn an nhỏ bạn:
- Làm gì vậy? Lạ lắm sao.
- Lạ chứ sao không, đột ngột quá mà.
- Ừm, chuyện cũng lâu rồi, lần này tui nghĩ là mình... có thể làm được. Dù sao thì...cũng muốn...chính thức tạm biệt anh ấy.
Chẳng hiểu sao, nói xong những lời như vậy cũng khiến trái tim An Nhiên quặn thắt, đã ba năm rồi mà khi nhắc đến Gia Hào, cảm giác đau nhói ở lồng ngực vẫn cứ không thể biến mất...
Hà Minh chỉ biết nhìn An Nhiên bất lực, vì cô đã quá quen và quá hiểu tính cách của An Nhiên rồi.
- Vậy nếu không liên lạc được với Đình Tuấn thì bà cũng đâu có qua đó được đúng không?
- Ừm, vì gia đình Gia Hào đã di dân lâu lắm rồi, tui cũng không hỏi thăm được.
- Vậy còn Khôi Nguyên,người đó cũng là bạn thân của Gia Hào mà.
- Khôi Nguyên... tui không muốn làm phiền tới anh ấy.
Hà Minh nhìn An Nhiên hoài nghi:
- Bà từ chối tình cảm của Khôi Nguyên rồi đúng không?
Nhìn bộ dạng gật nhẹ đầu của An Nhiên, Hà Mình lộ rõ vẻ bất lực:
- Rốt cuộc là bao lâu bà mới quên được đây Nhiên. Chẳng phải bà vừa nói muốn chính thức tạm biệt Gia Hào sao? Vậy tại sao lại không thể cho Khôi Nguyên một cơ hội?
- Hai chuyện đó không giống nhau mà.- An Nhiên nhăn mặt nhìn Hà Minh
- Không giống chỗ nào, tui thấy đều có liên quan đến nhau hết.
An Nhiên bật cười với lý luận của Hà Minh, cô lắc đầu cười rồi cố tình lảng đi chủ đề này:
- Bột xong chưa, công chúa nhỏ đói rồi nè.
Hà Minh lườm nhẹ, tay cầm chén bột đưa về phía An Nhiên, giọng hậm hực:
- Xong rồi, nhưng chuyện của bà chưa xong đâu.
An Nhiên đón lấy chén bột từ tay Hà Minh, cầm chiếc muỗng khuấy nhẹ, múc một lượng nhỏ đút cho cô bé Tuệ Chi đang háo hức há miệng chờ đợi. Con bé nãy giờ chẳng hiểu hai bà mẹ nói chuyện gì, có lẽ điều nó quan tâm chỉ là được ăn no mà thôi =.=”
***********
- Út ơi, có điện thoại.
Tiếng của thằng cháu bảo bối từ trong nhà vọng ra, An Nhiên tắt vội công tắc vòi nước, cô lau sơ tay chạy nhanh vào trong, đón chiếc điện thoại từ tay của nhóc Bảo:
- A lô!
- Tui nè- Giọng Hà Minh đầu dây bên kia vang lên hí hửng.
- Biết là bà rồi, có chuyện gì mà gọi giờ này vậy?
- He he, gọi để cảm ơn bà về vụ giáo viên ngoại ngữ, tui duyệt được 2 người rồi- Kèm theo câu nói là tiếng thở phào của Hà Minh.
- Ừa, vậy là được rồi, ơn nghĩa gì, gửi đồ ngon lên đây đi, đừng có mà cảm ơn suông.- An Nhiên khịt mũi nửa thật nửa đùa.
- Chuyện nhỏ, không thành vấn đề- Hà Minh sảng khoái đáp.
Cả hai cười khúc khích trong điện thoại,rồi chợt Hà Minh đổi giọng nghiêm túc:
- À, chuyện của Đình Tuấn, tui có hỏi giùm bà rồi, chắc không lâu nữa sẽ có tin tức. Tới đó tui cho bà địa chỉ nha.
Tay nhẹ siết chặt chiếc điện thoại trên tay, An Nhiên cố nén xúc động:
- Vậy hả? Cảm ơn bà nha.
Kết thúc câu chuyện với Hà Minh, An Nhiên thẫn thờ ngồi lặng yên nhìn ra chiếc cổng được bao phủ bởi giàn hoa giấy đỏ rực. Chẳng hiểu sao, An Nhiên lại có cảm tình với hoa giấy nhiều đến vậy, bất cứ cô đi đâu, ở đâu chỉ cần nhìn thấy hoa giấy là lại cảm thấy nơi ấy thật bình yên. Cách bài trí của Homestay này đều do một tay An Nhiên thiết kế. Cả Homestay không tính căn phòng của An Nhiên, thì chỉ có 6 căn phòng, mỗi căn phòng đều được thiết kế theo một phong cách riêng để du khách có thể lựa chọn, nhưng có một điểm chung là, ai cũng ấn tượng với cách đồ hoạ trên tường của từng căn phòng có điều họ không thể biết được những hình ảnh ấy là ký ức của cô và Gia Hào. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, An Nhiên lại nghĩ: “Nếu Gia Hào mà nhìn thấy những hình ảnh này, chắc anh sẽ tự mãn lắm, vì anh trong ký ức của cô hoàn hảo như vậy kia mà.”rồi tự cười nói một mình “Anh thấy em có hào phóng không? Đem khoe anh với cả thế giới, còn anh thì nhét em vào cuốn sổ nhỏ xíu như vậy thôi, ích kỷ quá mà”.
- Dì Út ơi, có khách đến nè.
Giọng nói oang oang của thằng cháu bảo bối lại vang lên cắt đứt sự trầm tư của An Nhiên, cô khoan thai bước ra trước cửa, miệng cằn nhằn đưa tay dứ dứ hăm doạ ký đầu thằng cháu:
- Dì có bị nặng tai đâu mà hét to dữ vậy hử?
Thằng nhóc cười hề hề:
- Thì con sợ dì đang tám điện thoại hông nghe thấy mờ.
- Lý sự nữa hả?- An Nhiên bặm môi trợn mắt vờ doạ.
- Dì đừng hung dữ nữa, khách sợ chạy mất bây giờ nè.
Nói xong câu đó, thằng nhóc lách người chạy vội đi né bàn tay đang đưa lên định cốc đầu nó của An Nhiên, còn cô thì chỉ biết tròn mắt nhìn theo cái bóng cao lêu nghêu của nó khuất sau giàn hoa giấy.
Lúc bấy giờ, An Nhiên quay sang nhìn người thanh niên trước mặt với balo đeo một bên vai cùng với chiếc vali bên cạnh, cô ngượng ngùng đổi giọng nhẹ nhàng:
- Xin lỗi.. anh có đặt phòng trước chưa ạ?
- À, tôi có đặt rồi- Đoạn, anh ta đưa chiếc điện thoại trên tay ra với mã đặt phòng trên mạng- Nhờ cô kiểm tra giùm.
An Nhiên ghé mắt nhìn, cô mỉm cười gật đầu:
- À,phòng số 6, nhưng...
An Nhiên ngước mắt hoài nghi, vì khi xác nhận đặt phòng, nếu cô nhớ không nhầm người thuê là người khiếm thị, nên có những yêu cầu đặc biệt kia mà. Như đọc được suy nghĩ trong ánh mắt cô, người thanh niên trước mặt vội giải thích:
- À, không phải tôi, phiền cô đợi một lát nha.
An Nhiên nhìn theo bóng chàng trai quay lưng đi về phía chiếc xe hơi màu trắng đậu bên dưới cổng của Homestay, anh ta mở cửa đưa tay dìu một người đàn ông bước xuống. Người đàn ông đeo kiếng đen, tay cầm chiếc gậy dò đường, dáng người cao lớn từ từ từng bước hướng đến An Nhiên theo sự chỉ dẫn của chàng thanh niên bên cạnh. An Nhiên đứng bất động sững sờ nhìn vào người đàn ông trước mặt, ngoại trừ cặp kính đen che đi đôi mắt, chiếc mũi ấy, khuôn miệng ấy,đôi môi ấy đang mỉm cười gật đầu ra vẻ biết ơn người bên cạnh, tất cả hình ảnh quen thuộc này như là ảo giác đang nhảy múa trước mắt cô. Khi tim cô đang không ngừng đập mạnh, ánh mắt nhoè đi nhìn trân trối người đối diện, thì giọng nói quen thuộc ấy đã vang lên:
- Chào cô, trong một tháng này phải làm phiền cô rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.