Một Thời Thương Nhớ

Chương 32:




An Nhiên thần người nhìn bóng dáng cao nhòng của thằng cháu tài lanh khuất sau cánh cổng rồi quay sang gượng gạo:
- Anh... định đi thăm trường sao?
Gia Hào khẽ mỉm cười nhìn cô:
- Chỉ là muốn xem thử nơi đó như thế nào trước khi quay về Úc thôi. Vốn dĩ Thục Quyên nói sẽ đi cùng tôi đến đó, nhưng cô ấy có việc đột xuất cần giải quyết.
An Nhiên khẽ siết chặt tay để giữ vòi tưới hoa không bị rơi xuống, cô cố cười nhẹ lấy giọng thật tự nhiên:
- Vậy chiều nay anh đi cùng tôi cũng được, dù sao cũng tiện đường.
- Cảm ơn cô.
An Nhiên vội quay lưng đi để giấu đi cảm xúc hụt hẫng không tên đang dần hiện ra trên đôi mắt.
****
Hai hàng cây bạch đàn lâu năm đứng sừng sững hai bên con đường nhỏ, bóng mát của tán lá cây bao phủ hai thân ảnh một cao lớn một mảnh mai đang sánh bước hướng về ngôi trường cấp ba trước mặt. Vì đang là mùa hè, sự thiếu vắng tiếng cười nói của những cô cậu học sinh khiến ngôi trường như đang chìm trong giấc ngủ.
Gia Hào lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người:
- Tôi... à chúng ta từng học ở đây sao?
- Ừm.- An Nhiên mỉm cười gật đầu- Bây giờ trường đẹp hơn nhiều rồi, hồi đó ít cây xanh lắm.
Gia Hào hướng đôi mắt hiếu kỳ nhìn ngôi trường gật gù. An Nhiên đi đến cổng, xin phép bác bảo vệ cho vào thăm trường, bác bảo vệ nheo nheo mắt nhìn cô cười đầy ẩn ý:
- Năm nay không đi một mình nữa sao?
Rồi như không quan tâm đến sự bối rối đang định biện minh của An Nhiên bác lại xua tay:
- Cứ vào đi, nhưng lớp học mấy hôm nay phải tu sửa lại, bác đã khoá lại rồi không vào trong được đâu.
- Dạ không sao, cảm ơn bác.
An Nhiên đưa Gia Hào dạo một vòng trường, mặc dù đã lâu không làm hướng dẫn viên, nhưng cô giống như mắc bệnh nghề nghiệp đã ăn sâu trong máu, đi đến đâu cũng phải nói vài câu “giới thiệu lịch sử hình thành” mới chịu, Gia Hào đi bên cạnh chăm chú nghe thỉnh thoảng lại thụt lùi phía sau nhìn cô tủm tỉm cười. An Nhiên đứng trên hành lang tầng hai mắt hướng về phía cây phượng dưới sân, thời gian trôi qua, cây phượng đã có tuổi nhưng hoa và lá thì lúc nào cũng xanh mơn mởn, chẳng giống với con người chút nào..
- Người đó từng đứng đây ngắm hoa phượng với cô sao?
Giọng nói trầm thấp của Gia Hào vang lên bên cạnh khiến An Nhiên khẽ giật mình, trong thoáng chốc những suy nghĩ bâng quơ khiến cô quên mất sự hiện diện của người đi cùng, cô quay sang nhìn anh khó hiểu:
- À, thì người trong những bức tranh tường đó- Gia Hào cười nhẹ- Cháu cô nói người đó là mối tình đầu của cô, mỗi căn phòng dường như đều có hình bóng của người đó.
- Mỗi căn phòng...? Sao anh biết?- An Nhiên hoài nghi.
- Mấy hôm trước khi phụ cháu cô dọn dẹp mấy căn phòng đó, tôi đã thấy.
An Nhiên không biết từ bao giờ mà Gia Hào và cháu cô lại trở nên “thân thiết” tới mức cùng nhau dọn phòng, mặc dù cô cố tình quay đi lãng tránh ánh mắt đang tò mò của Gia Hào, nhưng anh có vẻ như không muốn ngừng những câu hỏi:
- Lý do ngày xưa từ chối tôi là vì người đó sao?
An Nhiên quay sang nhìn Gia Hào:
- Anh thật sự muốn biết?
Gia Hào khẽ giọng:
- Ừm.
- Vậy để tôi dẫn anh đến một nơi.
Dứt lời, An Nhiên quay lưng đi hướng về phía cầu thang, Gia Hào thoáng khựng lại nhưng sau đó cũng nối gót theo cô.
Đứng trước cánh cổng phủ đầy những bông hoa giấy đỏ rực, An Nhiên quay sang nhìn Gia Hào:
- Đây là khu nhà trọ tôi từng thuê suốt năm học cuối cấp ba, mười mấy năm rồi, nhưng cánh cổng này vẫn không có gì thay đổi. Anh.. có chút ấn tượng nào không?
Gia Hào nhíu mày nhìn cánh cổng trước mặt rồi quay sang khẽ lắc nhẹ đầu. An Nhiên không nói gì nhẹ cất bước hướng vào bên trong khu nhà trọ. Dưới gốc cây bàng lâu năm vẫn kê bộ bàn ghế đá như năm nào, chỉ có điều bàn ghế đã được thay mới hơn, nhìn dòng chữ khắc trên lưng ghế cũng đoán ra tuổi của chúng. An Nhiên cúi người phủi những chiếc lá vương trên ghế rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, cô đưa tay vẫy Gia Hào:
- Anh tới đây ngồi nghỉ chút đi.
Gia Hào vừa đưa đôi mắt nhìn xung quanh rồi làm theo lời An Nhiên bước đến ngồi bên cạnh cô.
An Nhiên nghiêng nghiêng đầu nhìn Gia Hào đang ngồi bên cạnh:
- Ở đây.. là nơi người đó lần đầu tiên nói thích tôi.
Ánh mắt của Gia Hào nhìn An Nhiên đăm đăm như đang chú ý lắng nghe câu chuyện của cô, An Nhiên mỉm cười buồn:
- Và cũng ở đây.. tôi đã làm người đó nổi giận. Người đó..rất hiếm khi tỏ ra tức giận, vậy mà khi đó tôi đã làm anh ấy giận đến nỗi...mười năm sau mới quay trở lại tìm tôi.
- Hai người đã gặp lại nhau sao?
- Ừm..- Giọng Nhiên thật khẽ.
- Sau đó thì sao?
Ánh mắt long lanh của An Nhiên nhìn thật lâu gương mặt của Gia Hào:
- Sau đó anh ấy bị tai nạn.., người ta đưa anh ấy đi ra nước ngoài điều trị, khi tôi định đến gặp anh ấy thì họ nói là... đã hoả thiêu rồi...
An Nhiên nghẹn giọng để mặc cho hai giọt nước mắt lăn dài trên má, Gia Hào không giấu được sự xót xa trong đáy mắt bất giác đưa tay lau nhẹ má cô. An Nhiên quay mặt đi đưa tay lau nhanh những giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mắt:
- Xin lỗi, đáng ra tôi không nên khiến cô nhắc lại chuyện cũ..
- Anh có tin người chết rồi có thể sống lại không?- Ánh mắt An Nhiên đỏ hoe nhìn thẳng vào Gia Hào đang ngồi bên cạnh.
Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Gia Hào nhìn An Nhiên khó hiểu:
- Làm sao.. có thể chứ?
- Tôi cũng đã từng nghĩ như vậy, chuyện một người chết đi rồi sống lại, rồi cả chuyện bị tai nạn mất đi trí nhớ hoàn toàn, chẳng phải chỉ là những thứ hư cấu có trên phim ảnh thôi sao?
Gia Hào vẫn không rời ánh mắt khỏi gương mặt của An Nhiên, cô cảm giác được trái tim mình như thắt lại, mắt cô cay xè, giọng nghẹn ngào:
- Em... đã vui như phát điên lên khi anh quay về, nhưng...tại sao anh lại....không thể nhận ra em chứ?
- Cô... đang nói gì vậy?- Gia Hào sững người nhìn trân trân vào người ngồi trước mặt.
An Nhiên chủ động cầm bàn tay của Gia Hào, nhẹ nhàng áp lên má cô, đôi mắt to đen láy của cô vẫn còn long lanh nước:
- Không phải anh từng nói lần đầu tiên gặp em, anh cảm thấy..rất quen thuộc sao?..
Đôi mày của Gia Hào khẽ nhíu lại, ánh mắt sâu thăm thẳm không giấu được sự hoang mang, anh để yên bàn tay mình trong tay An Nhiên, chiếc má bầu bĩnh của cô nằm gọn trong lòng bàn tay anh, ngón tay anh vô thức lau nhẹ giọt nước trong veo rơi ra từ khóe mắt An Nhiên, thời gian như ngừng lại..
- Hai người đang làm gì vậy?
Giọng nói giận dữ của Thục Quyên vang lên phía sau khiến An Nhiên và Gia Hào giật mình quay đầu lại, cả hai không hẹn mà cùng nhau đứng dậy nhìn Thục Quyên khuôn mặt không giấu được sự căm phẫn đang bước nhanh đến đứng đối diện hai người. Gia Hào sau phút ngỡ ngàng vì sự xuất hiện đột ngột của Thục Quyên, anh lấy lại sự điềm tĩnh:
- Sao em lại ở đây?
- Sao chứ? Em không được ở đây sao?- Giọng Thục Quyên mỉa mai cố kiềm nén cơn giận.
- Không phải em nói có việc gấp cần giải quyết sao?- Gia Hào vẫn kiên nhẫn.
- Chẳng phải nhờ vậy mà anh mới có cơ hội lén lút đi gặp tình cũ đó sao.
Gia Hào cau mày:
- Em đừng nói chuyện khó nghe như vậy được không?
- Khó nghe? Vậy anh muốn em phải đứng vỗ tay tán thưởng khi nhìn thấy chồng sắp cưới của mình gian díu với tình cũ sao?- Thục Quyên cười khẩy.
- Không như em nghĩ đâu, vì em nói không có thời gian nên anh đã nhờ An Nhiên đưa anh đến đây...
- Tại sao anh nhất định muốn đến đây? Lẽ nào anh muốn ôn lại kỷ niệm cũ với cô ta đến như vậy sao?
- Là cô sợ anh ấy nhớ lại chuyện cũ không phải sao?
An Nhiên sau mấy phút giữ im lặng đột nhiên lên tiếng, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Thục Quyên chờ đợi.
- Thật nực cười. Tại sao tôi lại sợ chứ?- Thục Quyên nhếch mép miễn cưỡng cố nở nụ cười.
- Nếu không thì cô không cần hành động thái quá như vậy đâu?- An Nhiên điềm nhiên.
- Thái quá? Tôi không nghĩ vậy nếu cô chứng kiến cảnh người phụ nữ khác đang cố tình quyến rũ chồng mình.- Thục Quyên nghiến răng quắc mắc nhìn An Nhiên.
- Đủ rồi đó Thục Quyên- Giọng Gia Hào lạnh băng.
Thục Quyên khẽ giật mình quay sang nhìn Gia Hào, cô có chút sợ hãi ánh mắt hiện tại của anh đang hướng về cô, giọng cô uất ức,mắt cô đỏ hoe bắt đầu long lanh nước:
- Anh cũng nghĩ em quá đáng sao? Cho dù anh quên hết mọi chuyện thì ít ra.. anh cũng phải nhớ hiện tại anh là đang là chồng sắp cưới của em chứ?
Nhìn thấy thái độ của Thục Quyên, Gia Hào khẽ chùn giọng:
- Anh không hề quên chuyện đó.
- Vậy ngày mai chúng ta sẽ quay về Úc.- Thục Quyên dứt khoát- Em không muốn anh ở lại đây thêm một phút giây nào nữa.
Gia Hào cau mày nhìn thẳng vào Thục Quyên:
- Nếu muốn về thì em có thể về trước, anh còn có việc cần phải giải quyết.
- Đó chỉ là cái cớ của anh thôi, em muốn ngày mai anh về cùng em.
- Em đừng trẻ con như vậy được không?- Giọng Gia Hào có phần mất kiên nhẫn.
- Nếu anh không về cùng em, em sẽ khiến anh cả đời này phải ân hận.
Thục Quyên đưa ánh mắt phẫn uất nhìn Gia Hào và An Nhiên sau đó đi như chạy hướng ra con đường lớn. Nhìn theo bóng dáng Thục Quyên rời đi, Gia Hào đột nhiên sực tỉnh, như nghĩ ra điều gì anh vội vàng chạy theo. An Nhiên như đọc được sự lo lắng trong mắt của Gia Hào đối với Thục Quyên, bất giác đầu óc cô trống rỗng, cô đứng chôn chân một chỗ cho đến khi bóng anh khuất sau cánh cổng của khu nhà trọ.
Đang lững thững bước từng bước chậm rãi ra con đường lớn, tiếng gào thét xen lẫn tiếng khóc trong đám đông trước mặt khiến tim An Nhiên như ngừng đập:
- Silas.. Silas... anh tỉnh lại đi, làm ơn gọi cấp cứu giùm với!
Chen người vào đám đông, đập vào mắt An Nhiên là hình ảnh Gia Hào nằm bất động, bên cạnh là Thục Quyên gương mặt hốt hoảng đầm đìa nước mắt đang cố sức lay gọi tên anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.