Một Thời Thương Nhớ

Chương 42:




An Nhiên bước ra từ trong phòng tắm sau khi kiểm tra vòi của máy nước nóng, cô nhíu mày nhìn Gia Hào:
- Tất cả đều bình thường mà.
- Ừm.
An Nhiên nhìn vẻ mặt thản nhiên của Gia Hào khó hiểu, cô mím môi:
- Vậy anh có thể sử dụng được rồi đó.
Nói đoạn, An Nhiên quay đầu định quay đi:
- Em… không có gì muốn nói với tôi sao?
An Nhiên quay đầu lại, đôi mắt đen láy đăm đăm nhìn Gia Hào, từ bao giờ cô không còn suy nghĩ đến việc nếu như gặp lại Gia Hào một lần nữa cô sẽ đối diện với anh như thế nào? Với tư cách là gì? Người yêu cũ? Bạn học cũ, hay đơn thuần chỉ là người chủ nhà nghỉ anh đã từng dừng chân đến? Vì căn bản cô nghĩ tất cả đã thật sự chấm dứt, không còn cái gọi là “nếu như” đó nữa. Vậy mà bây giờ Gia Hào lại xuất hiện ở đây, rốt cuộc là tại sao? Vẻ mặt thản nhiên đó là gì chứ? Anh đã không nhớ một chút gì về cô sao lại cứ nhằm những lúc cô hạ quyết tâm quên đi thì lại đột nhiên xuất hiện, lại quẩn quanh trong cuộc sống của cô, nghĩ tới thôi An Nhiên lại vô cớ có chút ấm ức và tức giận, mặc dù biết đó không phải là lỗi của Gia Hào.
- Sao tôi phải có gì muốn nói với anh?- An Nhiên nói cứng.
Đôi mày của Gia Hào khẽ động, nhưng anh vẫn giữ sự thản nhiên vốn có, anh khẽ ừ một tiếng rồi quay lưng nhìn ra phía ban công. Không khí trong căn phòng bỗng trở nên thật tĩnh lặng, An Nhiên đứng nhìn bóng lưng trầm mặc của Gia Hào đang hướng về phía mình, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp, khi cô định rời đi thì giọng nói của Gia Hào vang lên:
- Trước đây em cũng thích đùa giỡn với cảm xúc của tôi như vậy sao?
Âm thanh nhẹ như cơn gió nhưng khiến người nghe là An Nhiên bỗng chột dạ, khi cô chưa kịp nghĩ ra ý tứ trong câu nói của Gia Hào thì anh đã quay sang tiếp:
- Ban đầu khiến tôi ngộ nhận cảm xúc của tôi đối với em không phải là đơn phương nhưng cuối cùng lại muốn rời xa tôi, khi tôi không còn chút ký ức về quá khứ thì khiến tôi nghĩ rằng tôi và em đã từng rất yêu nhau, rồi em đột nhiên biến mất sau khi bỏ tôi lại với một mớ ký ức hỗn độn, những chuyện đó không phải là em đang đùa giỡn với tôi sao?
- Đùa giỡn? Em chưa bao giờ có suy nghĩ đó...
- Vậy tại sao em lại biến mất sau những chuyện đó?- Ánh mắt Gia Hào đăm đăm nhìn An Nhiên chờ đợi.
An Nhiên hoang mang nhìn Gia Hào, anh là đang oán trách cô đây sao? Ánh mắt ấy là gì đây? Làm như tất cả mọi tội lỗi là do cô gây ra vậy:
- Vậy thì anh muốn em phải thế nào? Chẳng phải lúc đó đã có vợ anh, mẹ anh và cả những người bạn thân yêu quý của anh rồi sao? Tại sao em phải ở lại để nhìn sắc mặt của những người đó, đến cả anh cũng nhìn em với ánh mắt xa lạ và nghi ngờ như vậy thì em có tư cách và lý do gì để hiện diện ở đó? Anh thật sự nghĩ những việc em cố gắng làm để níu kéo ký ức của anh chỉ là trò đùa sao? Nếu anh không thể nhớ ra quá khứ đã xảy ra những chuyện gì thì còn quay về đây làm gì? Bây giờ thì ai đang đùa giỡn với ai chứ? Anh đừng nghĩ bản thân mình không nhớ gì hết thì có quyền nói gì cũng được, anh làm như vậy chẳng phải cũng đang coi thường cảm xúc của người khác sao?
Mắt An Nhiên bắt đầu nhòe đi, tất cả những nỗi ấm ức trong lòng bỗng chốc như muốn tuôn trào ra, rõ ràng hoàn toàn không phải lỗi của Gia Hào, nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Đôi mày của Gia Hào từ từ giãn ra kèm theo ánh mắt bối rối khi thấy đôi mắt đỏ hoe của An Nhiên đang nhìn thẳng vào mình, bất giác trong lòng dâng lên một loại cảm xúc khó tả, xót xa?!? Anh đưa tay lên định lau đi giọt nước mắt đang từ từ lăn dài trên má An Nhiên nhưng cô đã vội lùi lại:
- Với anh... em chỉ là một người xa lạ, vì vậy đừng tùy tiện chạm vào em.
Rồi không đợi phản ứng của Gia Hào, An Nhiên quay đi thật nhanh bước ra khỏi căn phòng để lại ánh mắt ngỡ ngàng của Gia Hào.
Đêm giao thừa--thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, đâu đó vang lên tiếng pháo hoa lụp bụp, không ai nhận ra hòa tiếng cười rộn ràng hân hoan đón chào một năm mới đến có trái tim đang thổn thức về những hồi ức cũ…
*****
- Chị Nhi ơi, dì Út em đâu rồi chị?
- Ủa, Minh Bảo, em làm gì tới sớm quá vậy?
- Hôm nay em được nghỉ, bà ngoại nói đem ít đồ cho dì Út.
- Ừa, chị Nhiên hình như còn chưa đang ngủ, chắc hôm qua chỉ ngủ trễ.
Đoạn đối thoại bên dưới khuôn viên khu homestay của Minh Bảo và Diệu Nhi khiến An Nhiên tỉnh giấc, vì ai mà ngủ nổi với cái giọng oang oang của thằng cháu bảo bối của cô chứ.=.=”
An Nhiên uể oải ngồi dậy, đưa tay xoa nhẹ trán, rồi bỗng dung cô thần người sực nhớ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, Gia Hào đã quay lại, trái tim An Nhiên bỗng dưng đập mạnh khi nghĩ đến những ngày sắp tới sẽ đối diện với anh như thế nào. Nghĩ đến đây, An Nhiên vội lắc mạnh đầu như để xua đi những suy nghĩ phức tạp đang ùa về, cô dứt khoát bước nhanh xuống giường đi thẳng vào nhà tắm.
Đặt chân xuống dưới căn bếp, An Nhiên nghiêng nghiêng đầu nhìn Minh Bảo đang loay hoay đặt những hộp to hộp nhỏ vào trong tủ lạnh, thằng bé ngước lên nhìn thấy cô đứng đó cười toe:
- Út dậy rồi hả? Ngoại với mẹ lại làm mấy món Út thích nè.
- Ừa, Út cảm ơn nhen.- An Nhiên nheo mắt nhoẻn miệng cười.
Nhìn thấy An Nhiên bước ra phía trước khuôn viên, Minh Bảo bước nhanh nói với theo:
- Út, sao hông lo ăn sáng đi còn đi đâu nữa.
- Một lát nữa Út ăn, giờ đi tưới cho mấy bồn hoa đã.
Trong phút chốc thằng nhóc đã đứng chặn ngay trước mặt An Nhiên:
- Ngoại dặn Út phải ăn uống đúng giờ, chứ hông lại đau bao tử nữa đó. Để cháu tưới hoa cho, Út vào ăn sáng đi.
An Nhiên bật cười nhìn bộ dạng càm ràm như ông cụ non của thằng cháu bảo bối:
- Trời ơi, từ bao giờ mà giọng điệu của cháu giống bà ngoại quá vậy hả?
Thằng nhóc lườm cô một cái thật sắc, giọng đổ lỗi:
- Chứ Út thử về ở với ngoại với mẹ từ sáng tới tối, từ tối tới sáng đi, rồi sẽ biết căn bệnh càm ràm có sức truyền nhiễm khủng khiếp thế nào.
An Nhiên che miệng cười khúc khích vì cái giọng điệu tiếu lâm của Minh Bảo, bỗng ánh mắt của Minh Bảo như sáng lên nhìn về phía sau lưng cô nói như reo:
- A, chú đẹp trai.
An Nhiên chưa hiểu chuyện gì vội quay lại sau lưng thì đã thấy Gia Hào đứng đó tự bao giờ, dáng người cao lớn của anh càng tô thêm vẻ đẹp khỏe khoắn của bộ đồ thể thao màu xanh trên người anh đang mặc, với chiếc khăn dùng để thấm mồ hôi trên vai nhìn thôi cũng biết anh vừa mới chạy bộ về.
- Lâu quá không gặp cháu.- Gia Hào cười nhẹ nháy mắt với Minh Bảo.
- Dạ, tự dưng chú đi mà không nói tiếng nào luôn. –Nói đoạn Minh Bảo quay sang nhìn An Nhiên một cái - Làm dì Út cứ giữ cái phòng của chú không dám cho ai thuê vì sợ chú đột nhiên quay lại.
Câu nói của Minh Bảo khiến An Nhiên “chết đứng” như Từ Hải, cái thằng nhóc tài lanh này có biết mình đang nói gì không hả? Thêm ánh mắt Gia Hào đang nhìn cô như châm chọc khiến An Nhiên càng “nóng mặt”. Trong đầu An Nhiên hiện tại chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là tới lôi cổ thằng nhóc trước mặt vào bên trong, cô cố gắng lấy giọng bình thản:
- Không phải nói là sẽ phụ Út tưới cây sao, còn đứng đây làm gì?
- Thì Út cứ vào ăn sáng đi, vườn hoa của Út bé tẹo, ba mươi giây là cháu tưới xong rồi.- Thằng nhóc nói chắc như đinh đóng cột- Đoạn nó “lờ” đi sự tồn tại của An Nhiên, lại quay sang Gia Hào hớn hở- Chú, lần trước chú có nói có thời gian sẽ chỉ cháu cách ghép hoa lan, tiện thể hôm nay cháu được nghỉ nè.
Gia Hào gật đầu cười:
- Ok, vậy hôm nay cháu đi cùng chú đến trại hoa, ở đó chú cũng mới nhập mấy giống lan, cháu có thể thử thực hành ở đó.
Nói xong hai “chú cháu” khoác vai nhau như thân thiết từ mấy đời vừa đi vừa “bàn chuyện” bỏ lại An Nhiên ngẩn người nhìn theo không nói được lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.