EDITOR: LILLY
BETA: LILLY
Triển Chiêu liếc nhìn những người khác, càng ngày càng lúng túng. Đưa tay nắm lấy mu bàn tay của Bạch Ngọc Đường, dùng hai ngón tay nhéo mạnh. Bạch Ngọc Đường chịu đựng hít hà một hơi, nụ cười càng ngày càng xán lạn.
Huyền Trọng Ôn ho khẽ một tiếng, chỉ chỉ cách đó không xa, nói: "Tới đào chỗ kia xem, nếu lão hủ nhớ không lầm, đồ cần tìm chắc chắn đang nằm ở đó."
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lý Tầm Nhiễm đều ngẩn ra, từ từ cúi đầu nhìn chỗ ban nãy đã đào rất lâu. Lúc nhìn về phía chúng nha dịch đang đào, còn trừng mắt nhìn hai tên mới vừa bò dậy khỏi mặt đất trong quán rượu.
Hai kẻ kia run người, lập tức nằm xuống, tiếp tục hôn mê.
"Hổ Tử." Triển Chiêu chỉ chỉ đại sảnh: "Hai kẻ kia, mang về." Triệu Hổ lên tiếng trả lời, mang bốn nha dịch sang bắt người.
Lại đào chừng hai khắc, cuối cùng có nha dịch ngừng lại, mở một khối đá lên, xách một cái rương ra. Huyền Trọng Ôn chỉ nhìn lướt qua liền gật đầu, ra hiệu mang rương qua đó.
Rương rất sạch sẽ, chỉ là đã rất cũ kỹ. Hoa văn nhẵn mịn, khóa đồng tinh xảo, trông giống hộp trang sức của nữ tử.
Huyền Trọng Ôn vỗ nhẹ rương, vẻ mặt ôn hòa hơn nhiều, dường như đang nhớ đến chuyện gì hay người nào đó. Cuối cùng than nhẹ một tiếng, nói: "Đi thôi, tìm được rồi." Sau đó tự nói thầm: "Món đồ bên trong, nói nó có ích cũng đúng là quan trọng. Nếu nói nó vô dụng, vậy đúng là có cũng được không có cũng không sao. Chẳng qua là vật để lại làm kỉ niệm mà thôi."
Triển Chiêu gãi đầu, rõ ràng có chút mơ mơ màng màng. Huyền Trọng Ôn cười nhẹ, đưa tay đè đầu hắn, nói: "Ngươi còn nhỏ."
Triển Chiêu sầu não, hắn không nhỏ.
Huyền Trọng Ôn thở dài: "Vẫn còn nhỏ lắm, từ từ rồi sẽ hiểu." Vừa dứt lời, một giọt mưa lớn đập vào sống mũi thẳng của Triển Chiêu. Sau đó lại có một giọt rơi xuống đầu Công Tôn.
Triển Chiêu đưa tay: "Trời mưa rồi sao?"
Bạch Ngọc Đường cởi áo ngoài ra trùm lên đầu Triển Chiêu, gác Tuyệt Trần lên vai, giọng điệu rất tùy ý: "Đi thôi, đồ cũng tìm được rồi còn ở đây làm gì nữa."
Trên gương mặt đen của Bao Chửng hiện ra một chút vui mừng mà người khác không phát hiện ra được, vẫy vẫy tay, mang cái rương kia trở về.
Mưa vẫn luôn rơi tí tách tí tách, lúc sắp đến Khai Phong phủ, mưa bắt đầu to lên.
Bên ngoài mưa rơi lộp độp, nước trong vũng bị những giọt mưa từ trên trời rơi xuống đánh bay lên cao. Mái ngói cũng phát ra tiếng vang ầm ầm, nước từ mái hiên chảy xuống gần như tạo thành một tấm mành.
Huyền Trọng Ôn mới vừa trở về đã ôm lấy cái hộp kia, thần thần bí bí trở về phòng khách được sắp xếp cho mình. Bao Chửng thì đuổi Triển Chiêu về sân nhỏ như đuổi một đứa nhỏ nghịch ngợm đi.
Bạch Ngọc Đường đi theo cạnh hắn, mỗi lần Triển Chiêu nghiêng dù tới, y đều sẽ đưa tay đẩy về, thuận tay siết áo ngoài trên người hắn chặt thêm chút nữa.
Hai vị gia lúc ra cửa tiêu tiêu sái sái, ai cũng không khóa cửa, lúc về cửa cũng chỉ được khép hờ. Giường chiếu vẫn chưa được thu dọn, chăn mền bừa bộn để tại đó.
Bởi vì Triển Chiêu đuổi Lý Tầm Nhiễm vốn muốn nhất quyết dính qua đây tới phòng khách, sắc mặt của Bạch Ngọc Đường rõ ràng tốt hơn nhiều. Lúc này y ngồi xếp bằng trên giường, một tay nâng má, mái tóc dài đã tháo dây cột tóc xõa xuống giấu đi nửa khuôn mặt của y trong bóng tối.
Triển Chiêu cầm lược leo tới trước mặt y, sau đó vươn tay tới: ""Trạch Diễm, chải tóc."
Bạch Ngọc Đường nhận lấy cây lược, Triển Chiêu xoay lưng về phía y ngồi xuống. Tháo dây cột tóc ra, còn cố ý nắm lấy vung vẩy, mái tóc dài như tơ lụa lướt qua gò má của Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường 'Chậc' một tiếng, giơ tay nắm lấy một nhúm tóc dài của Triển Chiêu kéo nhẹ về phía sau. Triển Chiêu không có chút chuẩn bị, trực tiếp nằm ngửa xuống, đầu gối lên đùi Bạch Ngọc Đường. Sau đó hắn cử động một hồi, phát hiện nằm như vậy thoải mái hơn ngồi nhiều. Dứt khoát xõa tóc ra, bản thân thì tìm một tư thế nằm thoải mái, nhắm mắt lại.
Bạch Ngọc Đường bật cười, nắm tóc của Triển Chiêu lên chậm rãi chải. Bạch Ngũ gia y cũng chưa bao giờ đối xử với tóc của mình dịu dàng như vậy đâu.
Chờ Bạch Ngọc Đường chải xong từng lọn tóc của Triển Chiêu, cúi đầu nhìn xuống, con mèo của Bạch gia y đã kéo góc áo trong của y thiếp đi. Khóe môi cong lên, lúm đồng tiền lại lộ ra.
Sau đó không biết nằm mơ thấy cái gì, đôi môi hồng nhạt mím thành một đường, lông mi hơi run lên. Dường như muốn tỉnh nhưng vẫn bị cơn mơ quấn lấy.
Bạch Ngọc Đường cúi người ôm hắn vào trong lòng, khẽ thở dài, ấn đôi môi mỏng mềm mại lành lạnh lên trán hắn. Một lúc lâu sau mới buông ra, lúm đồng tiền của Triển Chiêu lại xuất hiện, nhàn nhạt treo bên khóe môi, đúng là nhìn thế nào cũng thấy thích. Sau đó lúm đồng tiền kia càng ngày càng sâu, Triển Chiêu nghiêng người, vùi mặt vào lòng Bạch Ngọc Đường cười run cả người.
Mặt Bạch Ngọc Đường tối sầm, vươn tay nhéo lỗ tai hắn, nói: "Mèo thối, dám trêu Bạch gia gia à? Coi chừng da mèo của ngươi."
Triển Chiêu chống người nhìn y, mặt mày cong cong: "Bạch Ngũ gia muốn làm gì?" Rướn người đè xuống, ấn Bạch Ngọc Đường ở trên chăn, một tay sờ cằm y, cười nói: "Mỹ nhân nhi, cười một cái cho gia xem đi."
Bạch Ngọc Đường cười một tiếng, ngoài dự đoán nhếch miệng cười, làm Triển Chiêu trực tiếp mơ mơ màng màng. Cuối cùng, y mới hỏi: "Vừa rồi mơ thấy gì vậy?"
Triển Chiêu 'Ừm' một tiếng, ngồi trên bụng y gãi đầu cào má một hồi, nửa ngày sau mới nói: "Giấc mơ trái ngược với đời thật mà, không sao, không sao, mau ngủ đi, không còn sớm nữa." Dứt lời bắt đầu thay quần áo. Nhưng rõ ràng bản thân hắn không yên lòng, cởi vạt áo đã lâu, kết quả càng muốn tháo càng không tháo được.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cũng không biết hắn nằm mơ thấy gì mà lại hoảng loạn như vậy. Một tay y chống người, tay kia nắm cằm Triển Chiêu, đưa môi tới. Động tác trên tay Triển Chiêu không tự chủ dừng lại, giơ lên vòng lấy cổ y.
Mưa bên ngoài vẫn tiếp tục rơi, thanh âm tí tách tí tách đột nhiên trở nên rất dễ nghe. Thời gian trong phòng dừng lại trong nháy mắt, sau đó lần nữa bắt đầu chậm rãi trôi đi.
Chẳng qua nụ hôn này của Bạch Ngọc Đường tuy đã giúp Triển Chiêu bình ổn lại, nhưng vẫn không tháo được vạt áo đã bị bện chặt.
Mười ngón tay của Triển Chiêu dùng sức tháo vạt áo, nhưng vạt áo bị buộc lung tung vốn đã không tháo được. Bạch Ngọc Đường nhướng mày, dứt khoát đưa tay xé. Chỉ nghe 'Xẹt' một tiếng, hai vạt áo đã bị kéo xuống.
Động tác trên ngón tay của Triển Chiêu ngưng lại, ngẩng đầu, vẻ mặt cạn lời nhìn Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường che miệng ho khẽ một tiếng, đi xuống giường, trực tiếp bước tới tủ quần áo.
Mưa bên ngoài vẫn còn, nhưng nghe tiếng thì hẳn đang dần dần nhỏ đi.
Triển Chiêu ngồi xếp bằng trên giường, để sách lên đùi mà đọc. Một tay lật trang sách, tay kia cuốn lấy một lọn tóc của Bạch Ngọc Đường. Ngọn đèn dầu trên bàn thỉnh thoảng sẽ chập chờn một cái, bóng người trong phòng lúc này tựa như một bông hoa.
Bạch Ngọc Đường liếc cuốn sách trong tay Triển Chiêu, đưa tay ra, cầm lấy quay qua quay lại rồi ném sang chỗ khác. Triển Chiêu 'Ối' một tiếng, quyển sách kia rơi lên bàn, trận gió nó mang tới vừa lúc thổi tắt ánh lửa.
Tiếng mưa bên ngoài trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Bạch Ngọc Đường tiến tới: "Miêu Nhi, ngủ đi."
Triển Chiêu lên tiếng trả lời, ôm lấy chăn thoải mái dễ chịu quấn mình lại thành một quả cầu trên giường. Bạch Ngọc Đường với tay tới, ôm hắn vào trong lòng ngực mình, thấp giọng nói: "Miêu Nhi, tiếng mưa rơi không đúng."
Triển Chiêu gật đầu, lại vùi vào ngực y, đáp: "Yên tâm, đại nhân và Huyền lão tiên sinh có tính toán của mình, nếu không thì đã không đuổi ta về rồi."
Bạch Ngọc Đường nghe hắn rõ ràng đang oán giận bản thân mình 'bị ghét bỏ', đột nhiên cảm thấy con mèo này sống mười chín năm coi như uổng phí rồi, lúc này trực tiếp biến thành đứa nhỏ thích giận dỗi.
Đưa tay nhéo má hắn: "Ngủ đi ngủ đi, xảy ra chuyện gì sẽ tới tìm ngươi thôi." Sau đó chêm thêm một câu trong lòng: "Có tìm cũng không cho ngươi đi."
Đây là mèo của Bạch Ngọc Đường y.
===---0o0o0o0---===
Tác giả có lời muốn nói:
Dính dính hồ hồ, dính dính hồ hồ ~
- --0o0o0o0---