Một Tuần Tình Lữ

Chương 8:




Đêm nay câu lạc bộ âm nhạc có hoạt động, vừa tan học, Tưởng Họa Họa không rảnh lo ăn cơm, liền chạy đến phòng tập.
Cô là quản lý của câu lạc bộ, mỗi lần có hoạt động, đều phải đến trước làm vệ sinh cùng sửa sang lại trang thiết bị.
Hôm nay có chút kỳ quái, còn chưa đến gần, cô liền phát hiện đèn phòng tập sáng trưng, bình thường đều là tối đen như mực.
Chẳng lẽ là các thành viên khác đã tới rồi?
Cô vội vàng nhanh hơn bước chân, nhưng khi đến ngoài cửa sổ, lại là sửng sốt.
Trong phòng luyện tập đang vang rung trời ca khúc Âu Mỹ, 10-20 nữ đồng học dáng người cao gầy đều ăn mặc áo ngắn tay, đem vạt áo buộc lại, lộ ra cái bụng thon nhỏ bóng loáng, tự tin ngẩng đầu đi lại như trên sàn catwalk.
Tưởng Họa Họa nhớ tới trường học có một khoa là biểu diễn trang phục, các cô ấy hẳn là người mẫu chuyên nghiệp.
Cô nhìn thoáng qua thời gian trên di động, 5 giờ 50, cách thời gian câu lạc bộ bắt đầu hoạt động còn mười phút.
Không hề do dự, cô đẩy cửa bước vào.
Đến bên trong, mới phát hiện cầm đầu là một người cô nhận thức.
Đơn phương nhận thức, còn có thể nói là trường học không có người không quen biết.
Cằm nhọn, hình dáng ngũ quan rõ ràng, tóc đuôi ngựa cao ngất khiến gương mặt càng sắc xảo, là người nổi danh trong trường học, cũng là hoa hậu giảng đường tiền nhiệm vừa mới bị Tưởng Họa Họa tễ đi xuống— Thư Kiều.
Xem ra các cô ấy là sinh viên năm ba.
Không ít người phát hiện cô xâm nhập, sôi nổi quay đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt Thư Kiều nhìn thẳng vào gương, lớn tiếng nói: “Mọi người tập trung chú ý nào.”
Thực hiển nhiên tất cả mọi người đều coi cô ấy là trung tâm đoàn đội, không có bất luận ai có bất mãn cùng dị động, Tưởng Họa Họa cứ như vậy bị làm lơ.
“Quấy rầy một chút, lập tức muốn tới thời gian hoạt động của câu lạc bộ âm nhạc ……” Tưởng Họa Họa tận lực nâng lên âm lượng, nhưng không thắng nổi loa đài, liền chính mình đều nghe không thấy.
Cô cau mày, vòng qua mọi người, ở trước mặt các cô ấy, vươn ngón tay, ấn nút tắt âm thanh.
Âm nhạc đột nhiên im bặt, bước chân của các cô nàng kia cũng ở trong khoảnh khắc dừng lại.
Phía sau Thư Kiều có vị nữ sinh cực gầy, đã gần đến trạng thái da bọc xương, trước ngực tựa như đồng bằng, xem đến Tưởng Họa Họa cực kỳ khó chịu, thật sự không hiểu loại bệnh trạng lấy gầy vì mỹ này rốt cuộc đẹp ở nơi nào.
Mặt cô nàng vô thịt, hai má có chút ao hãm, cả người có vẻ rất là sắc bén, lúc này đầy mặt không kiên nhẫn, trừng Tưởng Họa Họa, “Cô làm gì vậy?”
Tưởng Họa Họa sắc mặt vô thường, đem lời nói mới rồi lặp lại một lần, “Ngượng ngùng, lập tức muốn tới thời gian hoạt động của câu lạc bộ âm nhạc, mời mọi người mau rời khỏi.”
Nữ sinh gầy đét kia không sao cả mà cười, “Cô không biết chúng tôi là ai sao?”
Tưởng Họa Họa nhìn qua có chút nghi hoặc, “Chẳng lẽ các chị là thành viên câu lạc bộ âm nhạc sao?”
Bởi vì là trường học ngành kỹ thuật, đại bộ phận sinh viên đều là nam, vì vậy các khoa giống như khoa biểu diễn trang phục, được người trong trường phủng đến quá cao, thế cho nên các cô nàng này thường có tâm tính cao nhân nhất đẳng.
Nhưng này cũng không có nghĩa họ có được đặc quyền, không thể bởi vì hoạt động của mình, quấy rầy thời gian biểu của các câu lạc bộ.
Tất cả mọi người đều có quyền lợi bình đẳng hưởng thụ tài nguyên của trường.
Nữ sinh gầy đét kia bị cô đổ đến chán nản, “Ai, tôi nói cô người này là một hai phải cùng chúng tôi đối nghịch đúng không?” Nói liền đi về phía Tưởng Họa Họa, khí thế không nhỏ.
Đám người phía sau cô ta cũng theo sát.
Tưởng Họa Họa nhíu mày, những người này thật sự quá không nói lý.
“Nghiêm Tuệ.” Vẫn luôn trầm mặc, Thư Kiều bỗng nhiên đã mở miệng, từ đầu chí cuối đều không có liếc mắt nhìn Tưởng Họa Họa một cái, mà chỉ đơn giản nói câu: “Đi bật lại loa, chúng ta còn có một bộ phận rất lớn chưa có sửa, không cần lãng phí thời gian ở trên một cái người râu ria.”
Tưởng Họa Họa nhìn cô ta một cái, nếu nói những người khác cho cô một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống, như vậy Thư Kiều tựa như vẫn luôn đứng ở đám mây, giọng điệu cùng thần thái lướt nhẹ, không chỉ là đối với cô, thậm chí là đối với đồng học phía sau, đều là một loại thái độ chẳng hề để ý.
Loại thái độ này làm Tưởng Họa Họa cảm thấy thực không thoải mái.
Nghiêm Tuệ nhìn biểu tình Tưởng Họa Họa có chút ăn vị, cười lạnh một tiếng, chính mình đi bật lại loa.
Âm nhạc vang lên, Thư Kiều bắt nhịp, mọi người về tới vị trí của mình, lại không người xem Tưởng Họa Họa.
Ngoài cửa sổ mơ hồ có chút bóng dáng nghỉ chân quan khán, Tưởng Họa Họa nhìn qua, những người đó hướng cô vẫy vẫy tay, là thành viên câu lạc bộ âm nhạc.
Tưởng Họa Họa lại lần nữa nhìn thời gian, lại qua năm phút đồng hồ.
Cô suy nghĩ một lát, ngay sau đó cầm lấy cây chổi ở góc phòng, lo chính mình quét tước lên, nhìn đến tro bụi bay tứ tung.
Trong lúc nhất thời, quấy rầy.
Âm thanh oán giận nổi lên bốn phía, thẳng đến Thư Kiều cũng ngừng lại.
Nghiêm Tuệ trừng Tưởng Họa Họa, “Cô đủ chưa?”
Một câu này nhưng thật ra nhắc nhở Tưởng Họa Họa, cô từ trong túi móc di động ra, mở ra ứng dụng quay phim, “Thiếu chút nữa đã quên cho các chị lưu lại kỷ niệm, các chị tiếp tục đi thôi, đừng có ngừng, đợi lát nữa tôi liền chia sẻ cho hội sinh viên cùng nhau thưởng thức một chút các chị biểu diễn.”
Vừa thấy cô muốn quay camera, sắc mặt những nữ sinh đó đều thay đổi, vội vàng quay đầu sang một bên, sợ mặt mình bị chụp đến.
Nghiêm Tuệ trong lòng bốc cháy lên một phen hỏa, làm bộ muốn đoạt lấy di động của Tưởng Họa Họa, “Mẹ nó, mày còn tưởng chụp chứng cứ đúng không?”
Nhưng Tưởng Họa Họa người cũng không thấp, tranh đoạt lên không hề gặp phải bất lợi, một cái lắc mình liền tránh thoát tay cô ta.
Nghiêm Tuệ phác cái không, thiếu chút nữa không đứng vững, khí cực phản cười, duỗi tay chỉ vào mặt Tưởng Họa Họa, “Mày tên gì?”
Người sau nhìn cô ta trong chốc lát, âm thanh rõ ràng mà trả lời: “Tưởng Họa Họa.”
Không tưởng tên này vừa ra, lại đem tất cả mọi người ở đây kinh trứ, đều là mở to hai mắt nhìn cô đánh giá.
Thư Kiều rốt cuộc có phản ứng, quay đầu lại, ánh mắt thẳng tắp mà dừng ở trên mặt cô, giọng điệu ý vị thâm trường, “Cô chính là Tưởng Họa Họa?”
Tưởng Họa Họa cùng cô nàng đối diện, nhìn thấy đáy mắt cô ta xẹt qua một tia ánh sáng.
Thư Kiều, “Cùng ảnh chụp nhìn qua không giống lắm.”
Nói xong lời này, không còn có phản ứng khác, cô ta quay lại đầu, không hề quan tâm chuyện ở đầu này.
Nhưng thật ra Nghiêm Tuệ tỏ vẻ thực hứng thú, vây quanh Tưởng Họa Họa xoay vài cái vòng, “Mày chính là Tưởng Họa Họa mà nam sinh năm nhất mỗi ngày treo ở trên miệng kia? Vẻ mặt thanh thuần trang đến cũng không tệ lắm, bất quá giống như cái học sinh trung học, nơi nào so được với Thư Kiều của chúng ta?”
Khiến cho nữ sinh bên cạnh cười vang.
Ngữ khí của Nghiêm Tuệ càng thêm làm càn, “Nếu mày chính là Tưởng Họa Họa, vậy thì bọn tao hôm nay liền càng không thể đi rồi.”
Tưởng Họa Họa nghe không rõ cô ta có ý tứ gì.
“Nếu không phải mày một hai phải ở ngày kỷ niệm thành lập trường thêm cái tiết mục, bọn tao sẽ bị yêu cầu sửa đổi tiết mục trước ngày biểu diễn một tuần sao?” Nghiêm Tuệ hỏi lại.
“Cho nên bọn tao ở chỗ này tập luyện một lần nữa, đều là bái mày ban tặng, mày trong lòng còn không có điểm số sao?” Người phía sau bắt đầu chỉ trích Tưởng Họa Họa, lời lẽ oán hận.
Tưởng Họa Họa cảm thấy buồn cười, tiết mục này là Học viện Ngoại ngữ hy vọng cô tham gia, cùng ý nguyện cá nhân không có bất luận cái gì quan hệ, nhưng nội tình này đó các cô nàng kia không cần thiết biết.
Nghiêm Tuệ tiếp tục ở nơi đó tạo áp lực, “Tưởng Họa Họa, đội hình bọn tao mày cũng thấy rồi, khuyên mày vẫn là không cần ở ngày kỷ niệm thành lập trường mất mặt xấu hổ, chạy nhanh cùng Học viện nói không cần biểu diễn tiết mục đi, đến lúc đó náo loạn chê cười nhưng đừng trách các học tỷ không có nói cho mày biết a.”
“Các cô đây là đang làm gì?” Cửa bỗng nhiên vang lên giọng nam trầm hậu.
Tưởng Họa Họa bỗng dưng quay đầu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Xã trưởng.”
Người đứng ở cửa kia vác theo đàn ghi-ta, một nam sinh hơi béo mặc áo khoác ngắn, quần hip-hop cùng giày thể thao, đúng là xã trưởng câu lạc bộ âm nhạc— Lục Quan.
Tưởng Họa Họa buông tay, “Anh nhìn xem, các cô ấy bá chiếm phòng tập không chịu đi.”
Lục Quan nghe vậy, sắc mặt không phải thực hảo, hướng bên trong đi tới.
Mấy cô nàng kia nhìn đến người phụ trách câu lạc bộ âm nhạc đều tới rồi, có chút không đứng được chân, rốt cuộc có chút đuối lý, sôi nổi nhìn về phía Thư Kiều.
Nghiêm Tuệ trong lòng cũng có chút sợ, nhưng là cái người hảo mặt mũi, ngạnh cổ nói: “Mọi việc chú ý một cái thứ tự đến trước sau, chúng tôi tới trước, liền tính các anh muốn hoạt động, cũng đến chờ chúng tôi tập luyện lộng xong rồi……”
“Nghiêm Tuệ.” Lời nói của cô nàng lại bị Thư Kiều lạnh giọng đánh gãy.
Thư Kiều hướng Lục Quan cong cong khóe môi, “Vừa rồi Tưởng đồng học chưa nói rõ ràng, thế cho nên chúng tôi không biết phòng tập là chỗ các anh cố định hoạt động, chiếm dụng thời gian của quý câu lạc bộ thật là ngượng ngùng, chúng tôi hiện tại liền rời đi.”
Đôi mắt Tưởng Họa Họa khẽ nhếch, không nghĩ tới Thư Kiều này nói dối đều không cần chuẩn bị bản thảo.
Thư Kiều lên tiếng, các nữ sinh phía sau cho dù có không cam lòng, nhưng vẫn là cầm lấy quần áo phóng ở một bên, đi theo phía sau Thư Kiều, đặc biệt là Nghiêm Tuệ, mặt vốn là có chút khắc nghiệt càng là tức giận đến vặn vẹo.
Thư Kiều tựa như vô tình mà nhìn Tưởng Họa Họa, theo sau lại đối với Lục Quan mỉm cười gật gật đầu, dẫn đầu rời đi phòng tập.
Tưởng Họa Họa đi đến bên người Lục Quan, giải thích: “Xã trưởng, em vừa rồi rõ ràng……”
Thư Kiều như có như không kỳ hảo, làm Lục Quan trong lòng cảm thấy thực thoải mái, nào còn nhớ rõ vừa rồi không thoải mái, vẫy vẫy tay, “Ở câu lạc bộ hoạt động, sẽ thường xuyên phát sinh tiểu cọ xát như vậy, lâu rồi thành quen, nếu người ta đều cấp bậc thang, chúng ta liền theo hạ đi, đều là đồng học.”
Tưởng Họa Họa cảm thấy có chút vô lực, nhưng các nam sinh tựa hồ đều không quá thích tham dự vào việc nữ sinh tranh chấp.
“Nhưng thật ra anh không nghĩ tới Họa Họa ngày thường nhìn qua nhu nhu nhược nhược, thời điểm mấu chốt sống lưng thật cứng, câu lạc bộ âm nhạc chúng ta có em làm quản lý anh thực yên tâm.” Lục Quan nói giỡn mà trấn an cảm xúc của Tưởng Họa Họa.
Tưởng Họa Họa bị hắn khen đến ngượng ngùng, cô không thích khắc khẩu, nhưng tính tình cũng là thật sự quật, trên mặt dễ nói chuyện, lại cũng khó nén nội tâm hảo cường.
Lục Quan tiếp đón thành viên câu lạc bộ ở bên ngoài thổi cả buổi gió lạnh tiến vào, phòng tập lại náo nhiệt lên.
Nhân lúc mọi người đang điều chỉnh nhạc cụ của mình, Tưởng Họa Họa đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng kéo Lục Quan đến một bên, “Xã trưởng, có chuyện muốn nhờ anh một chút.”
Lục Quan dừng tay chỉnh dây dần, “Chuyện gì?”
Tưởng Họa Họa có chút nội liễm mà gãi gãi tóc mái, “Chính là, Học viện muốn cho em ở ngày kỷ niệm thành lập trường biểu diễn một tiết mục ca hát.”
“Chuyện tốt a.” Lục Quan thế cô cao hứng.
“Em…… tưởng nhờ anh đệm nhạc giúp em, có được không?” Tưởng Họa Họa nhìn hắn.
Hắn suy nghĩ một hồi, cười đáp: “Được, không thành vấn đề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.