Đại Đế, quân lâm thế gian, thống soái vũ trụ cuồn cuộn, áp sập Cửu Thiên Thập Địa. Họ đều là những nhà vô địch ở thời đại của mình.
Trong lúc Đại Đế giơ tay nhấc chân cũng có thể khiến cho thiên băng địa liệt, đẩu chuyển tinh di, vũ trụ hưng thịnh cùng diệt vong, đại đạo vì đó mà run rẩy gào thét, chân chính vô địch.
Nếu như Đại Đế đưa tay liền hủy diệt cả vũ trụ vậy thì Thiên Đế tiện tay cũng có thể trấn sát Đại Đế. Đây không phải là cảnh giới riêng biệt mà là danh hiệu dành cho nhân vật cấp Đế có chiến lực nghịch thiên, vượt qua cái gọi là lẽ thường tình, là tồn tại vô địch bên trong Đại Đế, từ tuyên cổ tới nay chỉ có một vài người có thể đạt tới trình độ như vậy.
"Không ngờ ngươi, một kẻ đương thời lại là Thiên Đế!"
Sắc mặt các Chí Tôn không mấy dễ nhìn thậm chí còn kiêng kị sợ hãi.
Trần Bình Phàm đứng phía đối diện nhìn lấy bọn họ, thần sắc tỏ ra một cỗ phong khinh vân đạm, vô cùng bình thản. Không có vì được gọi là Thiên Đế mà kiêu ngạo.
"Cần phải kết thúc nhanh thôi."
Tay phải nắm chặt đế binh Bất Phàm đang lóe sáng, từng dòng phù văn tựa vết xăm màu vàng như ẩn như hiện trên người hắn. Mái tóc dài màu đen theo gió mà bay múa, người thanh niên giống như một chiến tiên tái thế, khí tức khủng bố áp sập vũ trụ hồng hoang, khí tức hỗn độn dày đặc không ngừng lan tỏa ra khắp Tiên Lộ mênh mông.
Ong! Ong!
Không gian sau lưng hắn như sóng gợn, hàng ngàn hàng vạn cổng không gian được mở ra. Nương theo cánh cổng được mở ra, những đầu mâu sắc bén lấp ló bên trong đó giống như đang chờ sẵn lệnh của người thanh niên, tùy thời có thể bắn ra.
Ầm! Ầm!
Vô tận dị tượng xuất hiện trên con đường thành niên.
Cái gì Hỗn Độn Thanh Liên, Tiên Vương Lâm Cửu Thiên, Long Phượng Ngâm Xướng, Tinh Thần Diệu Thanh Thiên, Hải Thượng Sinh Minh Nguyệt trong nháy mắt được triển lộ ra. Nó mang theo uy thế kinh người, các loại dị tượng không ngừng xuất hiện rồi lại dung nhập vào bên trong cơ thể của Trần Bình Phàm giúp cho chiến lực của hắn nâng cao.
"Tại thời đại của ta cũng chưa từng thấy có ai mang nhiều dị tượng như tên này cả. Quá kinh khủng!"
Các Chí Tôn không ngừng cảm thán đồng thời e sợ trước người thanh niên trẻ tuổi trước mắt.
"Hắn chỉ đang cố tỏ ra uy phong mà thôi. Tuổi già đã để cho hắn yếu đi, hiện tại kẻ này đang thiêu đốt tinh huyết để trở lại thời kỳ đỉnh cao trong một thời gian ngắn. Một lát nữa hắn sẽ lại già yếu như trước, bây giờ điều chúng ta cần làm chính là chạy để câu giờ."
Một Chí Tôn trong đám người như phát hiện ra điều kỳ lạ trên người Trần Bình Phàm. Hắn con mắt vô cùng tinh tường, xem thấu vạn vật đến từng chi tiết nhỏ nhất. Kẻ này đã phát hiện ra trên người Trần Bình Phàm bắt đầu có sự suy yếu do tuổi già.
"Được!"
Vù! Vù!
Cả đám người cùng nhất trí. Bọn hắn như một tia sao băng đột nhiên lóe sáng lên mà bay ra khỏi con đường thành tiên hòng muốn câu giờ còn có tiện thể cắn nuốt sức sống, máu thịt của chúng sinh nhằm bổ sung cho sức sống của mình.
Chí Tôn chính là hắc ám, hắc ám tai họa chúng sinh. Những kẻ đã từng là Đại Đế bảo vệ chúng sinh nay lại hóa thân thành hắc ám náo động đi thu gặt thức ăn do mình nuôi trồng chỉ để tích trữ lương thực cho việc thành tiên.
"Ta để các ngươi đi sao? Ta già yếu lại như thế nào? Vẫn như cũ có thể giết chết các ngươi như giẫm đạp lên một con kiến vậy.
Ta là Thiên Đế, lúc tại thế liền sẽ bình định hắc ám, trấn sát tất cả địch trên thế gian!"
Một tiếng quát lớn đánh sập khắp cổ kim tương lai, đập nát vạn cổ thời-không, hết thảy khái niệm quy tắc bị mạt sát, đại đạo theo đó mà rơi rụng. Tại quá khứ cùng tương lai xa xa, tất cả Đế cùng Hoàng đều bị thanh âm này làm cho kinh động.
"Rốt cuộc là ai đang chiến đấu trên dòng sông thời gian, thậm chí ảnh hưởng đến cả quá khứ?"
"Thanh âm này có chút quen thuộc, có lẽ lúc còn trẻ ta đã từng được nghe hoặc gặp người có giọng nói này."
Rất nhiều Đế cùng Hoàng đối với tiếng nói kia vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Người có thể làm đến mức này tại trong cổ sử xuất hiện không nhiều.
Ầm! Ầm!
Tại trong Tiên Lộ, bầu trời như có vết nứt màu vàng đan xen lại với nhau tạo thành những ô vuông rộng lớn lại giống như tơ nhện đang được giăng bẫy để bắt con mồi đang bay đến. Vết nứt màu vàng như một lồng giam rơi xuống phía các Chí Tôn hòng giữ chân của bọn hắn.
"..."
Các Chí Tôn bao gồm cả Nguyên Thủy đều bị cái lồng giam này giữ chân lại. Khi cái lồng vừa úp xuống thì sức sống trên người bọn hắn trong chốc lát lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy trôi đi nhanh chóng cuối cùng tọa hóa mà chết. Một chiêu lồng giam rất đơn giản liền đã bình định gần hết hắc ám náo động. Có thể nói Thiên Đế là bậc tồn tại kinh khủng đến cỡ nào, Trần Bình Phàm nhẹ nhõm liền trấn sát bọn chúng, không cho Chí Tôn có cơ hội câu giờ.
"Năm tháng nằm ở trên cái lồng đó! Chạy nhanh!"
Một vài tên trong số đó cảm giác được sức mạnh kinh khủng của tuế nguyệt phát ra từ trước lồng kia, trong sát na bọn hắn liền phát động cái thế thần thuật loại tốc, chữ "Hành" một trong Cửu Bí để chạy thoát.
Lúc đến các Chí Tôn có hơn trăm tên từ các thời đại khác nhau mà bây giờ chỉ còn có một vài kẻ chạy thoát khỏi nhà tù ánh sáng kia, đây là bực nào không thể tưởng tượng nổi. Xưa nay chưa từng có, sau này cũng không còn ai có thể siêu việt chiến công của Trần Bình Phàm.
"Chạy? Chạy thế nào?"
Đối với bọn hắc ám, thanh âm này bây giờ giống như là tiếng nói của ma quỷ đến từ Minh giới, đáng sợ vô cùng. Cái chết đang đến gần với bọn hắn, rất gần.
Người thanh niên bước ra một bước chân, thế gian đều bị hắn đạp xuống bên dưới, lấy một loại tốc độ không thể diễn tả bằng lời, không cách nào có thể hình dung mà đi đến trước mặt kẻ địch.
Leng keng!
Tay hắn cầm lấy binh khí Bất Phàm đã súc tích lực lượng từ rất lâu, tiếng của cây thương reo vang, nó tựa như một viên đạn được bắn ra từ nòng súng của khẩu súng lục vậy. Một thương này được đâm ra xuyên nát thân thể, thần hồn, thông tin, truyền thuyết, sự đáng sợ của kẻ địch, ma diệt sự tồn tại của Chí Tôn ở bên trong cổ sử.
"Ngươi.. sẽ thất.. bại."
Đây là lời cuối cùng của tên Chí Tôn trước khi chết đi. Hắn lấy giọng nói run rẩy lại mang theo sự bất lực của mình mà nguyền rủa Trần Bình Phàm thất bại.
Đôi mắt người thanh niên tràn đầy lạnh lùng không có một chút sóng gợn, hắn vung mạnh cây thương một cái, cắt đôi thân thể của tên kia.
Tiếp theo đó là một màn đè ép đến từ một phía, vị Đế của đương thời lấy thế không thể đỡ nổi mà đánh ngã toàn bộ Chí Tôn. Hắc ám còn chưa náo động liền bị bình định, quả là sự kiện động trời.
"Thắng! Thắng rồi! Ngài ấy chính là vạn cổ đệ nhất đế!"
Bên ngoài Tiên Lộ, các gia tộc lớn dựa vào thủ đoạn mà tổ tiên lưu lại tiến hành quan sát diễn biến trận đấu. Tại trong mắt bọn hắn, đây là đơn phương nghiền ép, căn bản các Chí Tôn không cách nào gây khó khăn cho Trần Bình Phàm.
"May mà kịp."
Tại chiến trường cổ lão, một tiếng thở dài phát ra từ Trần Bình Phàm. Lúc này nào còn thấy người thanh niên đâu nữa, hắn đã trở lại thành một ông lão già yếu tay trói gà không chặt như trước đây.
Trong lòng ông ta cũng có chút không tin được rằng hắc ám sẽ lại kết thúc trong tay mình. Khí huyết của ông ta lúc này đã vô cùng suy yếu sau trận chiến vừa rồi, chỉ một chút nữa thôi Trần Bình Phàm cũng sẽ tọa hóa mà chết đi.
Ông ta vung tay áo một cái. Một ánh sáng nhè nhẹ từ bên trong tay áo bắn ra, bên trong có cái bọc vải bao quanh lấy cháu gái của lão, bên cạnh bọc vải còn xuất hiện thêm một bóng người khác mà trước đây không thấy.
"Linh Nhi Ngoan, khi đến Tiên Vực thì con cần phải nghe lời lão Phàm. Nhất định phải lớn lên cho thật tốt, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi cưới một người nam nhân tốt biết chăm lo cho gia đình. Ta không cần con bước chân vào tu tiên, chỉ cầu con bình an gặp nhiều may mắn.."
Hắn còn rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói ra. Hắn muốn tận mắt nhìn cháu gái mình trưởng thành, kết hôn rồi sau này cho hắn bế chắt nữa. Chỉ là thời gian không cho phép, hết thảy đều không cho phép, Trần Bình Phàm đành để cháu gái của mình lại cho một phân thân tự lập không phụ thuộc vào mình tên là Phàm kia.
Dáng vẻ của lão Phàm giống hắn như cùng đúc từ một khuôn ra, nhiệm vụ của lão là bảo vệ Linh Nhi cho đến khi trưởng thành, khi con bé có thể tự lập được.
"Hãy thay ta nhìn Linh Nhi lớn lên."
Trần Bình Phàm giống như một ngôi sao chiếu sáng toàn bộ vạn giới, ánh sáng ấm áp đẩy lùi tất cả bóng đêm tà ác làm hại nhân gian.
Cả người hắn phát ra năng lượng khủng bố vượt xa xa đòn hợp kích của các Chí Tôn, tất cả đều tập trung vào mũi thương Bất Phàm. Lúc này hắn không khỏi nhớ đến trước kia, khi con trai cùng con dâu mình còn sống. Cái ngày Linh Nhi mới sinh ra, phụ tử hai người liền nổi trận lôi đình, cả hai cãi nhau về việc đặt tên là "Trần An Nhiên" hay "Trần Linh Nhi" cho con bé, bọn họ đánh nhau làm vỡ nát vài cái thiên hà rộng lớn, con dâu ở nhà nhìn lên trời chỉ có bất đắc dĩ cười khổ.
"Không bằng liền dùng cả hai cái tên đi?"
Tất nhiên là Trần Bình Phàm chiến thắng rồi. Nhưng mà con dâu vì không muốn phu quân mình ấm ức lên đành đề xuất như vậy. Con dâu đã nói như vậy thì hắn cùng đành chấp nhận.
"Trần An Nhiên hay Trần Linh Nhi. Đến cuối cùng chúng ta vẫn là mong con bé được bình an gặp nhiều may mắn nha. Nghĩ lại thì" An Nhiên "cũng rất hợp, khi đó phụ tử chúng ta không lên đánh nhau mới đúng."
Hắn già rồi, miệng thỉnh thoảng sẽ lại lẩm bẩm rồi cười một mình, thỉnh thoảng sẽ lại tự hồi tưởng lại chuyện xưa mà mỉm cười.
Ầm! Ầm!
Một tiếng nổ lớn rung động vạn cổ thời-không, trên Tiên Môn bị đánh ra một cái hố lớn. Lão Phàm lúc này ôm theo Linh Nhi mà bay vào bên trong đó. Khi xuyên qua Tiên Môn, các loại quy tắc phủ xuống nhằm gạt đi Hoàng đạo pháp tắc, Đế đạo pháp tắc của sinh linh muốn tiến vào. Lúc Trần Bình Phàm đang trên đường bay đến cánh cửa liền đã cảm giác được, vậy lên hắn chặt đứt liên hệ với phân thân lão Phàm, gọt đi pháp tắc trên người lão, chỉ cho phân thân tu vi Bỉ Ngạn.
Vậy nên lão Phàm cùng Linh Nhi thuận lợi vượt qua cánh cửa tiến vào Tiên Vực trở thành cư dân nơi đó.
Tiên Môn trong nháy mắt liền đóng lại. Trần Bình Phàm cũng đã biến mất không dấu vết.
* * *
Tại nhân gian, ở một xó xỉnh nơi phố xá sầm uất của tinh cầu nào đó.
"Ai dô, trong lúc chết đi lại ngộ ra cái sống. Từ đó sống ra thêm đời thứ hai mà không cần thần dược bất tử, chỉ đáng tiếc một thân tu vi không hiểu sao lại biến mất.
Kệ đi, đời thứ nhất ta lấy tư chất bình thường đạp vào tiên đạo đầy gian nan, một đường kiên định chém giết cùng học hỏi. Đời này ta sẽ lại đăng lâm cảnh giới kia, trấn sát tất cả địch trên thế gian rồi tiến vào Tiên Vực."
Một giọng nói tràn đầy tự tin phát ra từ một thiếu niên tầm mười lăm tuổi. Mái tóc đen dài được buộc phía sau, khuôn mặt tràn đầy kiên nghị không đúng với tuổi, đôi mắt sáng giống như xuyên thủng hết thảy, một loại khí chất của năm tháng đang tỏa ra từ hắn.
* * *
Một triệu năm sau.
"Tiên Vực không có Tiên, nhân gian lại sinh ra một tôn Hồng Trần Tiên."
"Linh Nhi, ta biết con vẫn còn sống. Bây giờ ta tới đón con a."
Một người thanh niên tay cầm trường thương được làm từ tiên kim đứng trước cửa Tiên Vực nói.
Khí tức huyền hoàng trên người hắn phát ra ba động, người này như nhảy ra vĩnh hằng, nhảy ra thế ngoại. Hết thảy đại đạo, trật tự, quy tắc, khái niệm, nhân quả.. chưa kịp chạm vào hắn liền bị ma diệt. Hắn bao trùm lên tất cả vạn cổ thời-không, không gì có thể sánh kịp.
Hết.
Giải thích (có thể không đọc):
Bản đồ: Tiểu-Trung-Đại thiên thế giới > Đa nguyên đa vũ trụ bong bóng > Đại thế giới > Đại vũ trụ > Vũ trụ hay Cửu Thiên Thập Địa > Tiên Vực.
Cấp độ cảnh giới:
+) Bí cảnh Luân Hải: Gồm Khổ Hải, Mệnh Tuyền, Thần Kiều, Bỉ Ngạn.
+) Bí cảnh Đạo Cung: Tu Tâm thần, Can thần, Tỳ thần, Phế thần, Thận thần (nói nhanh là ngũ tạng).
+) Bí cảnh Tứ Cực: Tu Tả tí, Hữu tí, Tả thối, Hữu thối (tứ chi).
+) Bí cảnh Hóa Long: Phân cửu biến, tu luyện cột sống, từ xương đuôi đến xương cổ. Khi đại viên mãn xương sống hiển hiện hóa long, tu sĩ phổ thông luyện đến bí cảnh này coi như tiểu thành.
+) Bí cảnh Tiên Đài: Phân sáu tầng, tu luyện tịnh thổ trong đầu. Mỗi một tầng có thể so với một đại cảnh giới, mỗi tầng có chín nấc thang nhỏ
Tầng một: Cấp bậc Thánh địa Thái Thượng Trưởng Lão, cô đọng thần thức cường đại, đỉnh phong xưng là nửa bước Đại Năng
Tầng hai: Thánh địa Thánh Chủ, Giáo Chủ đại giáo, hoàng triều Hoàng Chủ, xưng Đại Năng.
Tầng ba: Trảm đạo, xưng hào Vương Giả. Khi Vương Giả đại thành đạt nửa bước Thánh Vực thì được xưng Bán Thánh.
Tầng bốn: Sinh mệnh thăng hoa, đi vào pháp tắc lĩnh vực. Xưng hào Thánh Nhân
Tầng năm: Lĩnh vực pháp tắc càng thêm tinh thâm. Xưng hào Thánh Nhân Vương
Tầng sáu: Thánh đạo lĩnh vực pháp tắc đã đến cực hạn. Mỗi một nấc thang nhỏ đều có thể so với Hóa Long bí cảnh. Xưng hào Đại Thánh.
+) Chuẩn Đế: Phân cửu trọng thiên. Tu luyện ngũ đại bí cảnh, từ tinh thâm đến viên mãn. Thánh đạo pháp tắc thăng cấp chí tôn pháp tắc, tầng thứ chín ngũ đại bí cảnh đại viên mãn.
+) Chí Tôn (đã từng là Đại Đế nhưng tự chém một đao, rời bỏ Thiên Tâm ấn ký rồi rớt xuống thành Chí Tôn, mình phân vân không biết có lên xếp nó là một cảnh giới hay không).
+) Đại Đế: Năm đại bí cảnh viên mãn hợp nhất, hóa thành đạo kén, dựng dục Đế đạo pháp tắc, dung hợp Thiên Tâm ấn ký chính là Đại Đế. Do vũ trụ bị thiếu quy tắc, vật chất giúp người ta trường sinh vô cùng thiếu thốn, vì vậy tuổi thọ của các Đại Đế chỉ có từ một đến hai vạn năm. Muốn tiếp tục sống tiếp thì phải cắn Bất Tử Thần Dược để sống ra đời thứ hai (tự lột xác, nghiên cứu con đường riêng cũng có thể, không nhất thiết phải cắn BTTD mới có thể sống ra đời hai). Sống càng lâu thì càng mạnh, cái này không cần bàn cãi.
+) Thiên Đế: Đây không phải là cảnh giới riêng biệt mà là danh hiệu dành cho nhân vật cấp Đế có chiến lực nghịch thiên, vượt qua cái gọi là lẽ thường tình, là tồn tại vô địch bên trong Đại Đế, từ tuyên cổ tới nay chỉ có một vài người có thể đạt tới trình độ như vậy. Ở cấp bậc này đã có thể luyện chế Tiên Khí, cho dù thoát ly Thiên Tâm ấn ký thì vẫn như cũ là Đế.
+) Hồng Trần Tiên: Trường sinh bất hủ, tuế nguyệt không cách nào ảnh hưởng tới bản thân. Chân chính bất tử bất diệt. Tại trước mặt Tiên, đại đạo bất quá chỉ như dòng nước chảy, nhất niệm liền có thể sấy khô nó. Vận mệnh, tạo hóa, nhân quả.. liền giống như bọt nước, chưa kịp chạm tay vào liền vỡ nát. Bao trùm lên chư thế, nhảy ra vĩnh hằng, siêu thoát hết thảy vạn vật, sừng sững ở đỉnh chúng sinh mà cúi nhìn cổ kim tương lai.
Lời tác giả: Do mình chưa đọc hết tác phẩm Già Thiên cho lên mình chỉ lấy đại khái để viết theo. Có rất nhiều chỗ không đúng với tác phẩm gốc, mong bỏ qua cho.