Một Vài Đoạn Nháp Ngẫu Hứng Của Tôi

Chương 8: Tiên (3)




Sau sự va chạm kinh khủng kia thì phải mất một lúc khói bụi mới dần tản đi. Có bóng người từ bên trong bắt đầu lộ ra, đó là một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi với tướng mạo khôi ngô tràn đầy sự kiên nghị, đôi mắt hắn sáng như sao lại ẩn chứa cảm giác tang thương của năm tháng lắng đọng. Người này mặc một trường bào màu đen với họa tiết rồng phượng hoàng kim đang bay múa, toàn thân toát ra áp lực khủng bố để cho Diệp Phàm cảm thấy vô cùng khó thở, khí tức hơi hơi lộ ra liền để cho không gian xung quanh vặn vẹo biến hóa khôn lường.
"Ba ngàn năm, ngươi có biết ta đã tìm kiếm ngươi vất vả thế nào không?"
Hắn quát lớn một tiếng, thần sắc vô cùng giận dữ nhìn về phía Mặc đại phu. Trong lúc nhất thời, hai loại khí tức từ hai người bắt đầu dâng cao lên rồi đối chọi với nhau, khí thế tỏa ra từ họ đang không ngừng va chạm vào nhau, nó mạnh mẽ đến nỗi ngưng lại thành thực chất hóa thành từng tia điện màu đen liên tục lóe lên.
Diệp Phàm cõng mẹ đứng ở phía sau Mặc đại phu, thằng bé vô cùng cảnh giác nhìn về người đàn ông trung niên phía đối diện.
"Người kia rốt cuộc là ai? Tại sao hắn lại tức giận như vậy khi nhìn thấy Mặc đại phu? Còn có sức ép lúc nãy mình cảm thấy được bây giờ đã biến mất, là do Mặc lão che chở sao?"
Trong lòng Diệp Phàm lúc này liền phát ra tam vấn, nó cảm thấy vị thầy thuốc này của thôn mình có lai lịch không hề tầm thường, ít nhất bệnh lạ của Diệp nương khi các đại phu khác đều bó tay thì lão ấy lại có thể kéo dài hơi tàn cho nàng.
Bây giờ người đàn ông trung niên kia nhắc đến "ba ngàn năm" thì Diệp Phàm cũng lập tức đoán ra được vị Mặc đại phu này là người tu tiên trong truyền thuyết được dân gian đồn đại.
"Hạ Thần, ta đã sớm muốn quy ẩn để chờ đến ngày tọa hóa, cớ sao ngươi phải tìm kiếm cơ chứ?"
Mặc đại phu, không, phải Mặc Trường Sinh. Hắn thở dài một tiếng mang theo sự sầu não cùng bất đắc dĩ.
"Ngươi chỉ biết nghĩ đến mình mà thôi! Trận đấu năm đó của hai chúng ta còn chưa xong thì tên chết tiệt nhà ngươi lại biến mất không một tung tích!"
Nam tử trung niên nghe thấy vậy thì càng giận dữ quát lớn một tiếng, uy thế kinh người, thanh âm to lớn bắn ra để cho núi sông xung quanh đều vì đó mà vỡ nát gây nên cảnh tượng diệt thế.
"Kinh khủng như vậy! Đây là thủ đoạn của người tu tiên sao? Động một chút liền có thể thay đổi thiên địa, vậy thì Tiên chân chính khủng bố đến mức độ nào?"
Diệp Phàm ở phía sau Mặc đại phu âm thầm kinh hãi, từng giọt mồ hôi trên trán nó bắt đầu chảy xuống, thằng bé cảm giác được người kia tựa như một tôn quái vật đến từ thời viễn cổ hồng hoang, khí tức mạnh mẽ đó phô thiên cái địa lập tức bày ra trong nháy mắt liền quét ngang tứ phương tám hướng để cho các thế lực xung quanh chú ý.
"Loại cảm giác này.. Là Hạ Bá Đồ sao? Từ cổ chí kim đến nay cũng chỉ có hắn mới có thể phát ra luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa như vậy."
Tại phía trên chín tầng trời cao cao, nơi đó có một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, nó rộng lớn trải dài ức vạn núi sông, tiên khí lượn lờ khắp chốn, từng đóa tường vân mang theo vô tận điềm lành trôi nổi tạo nên một cảnh tượng tựa như tiên cảnh trên thiên giới.
Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên vì cảm ứng khí tức phát ra từ phía Tàng Tiên Sơn, phảng phất như người này rất quen với Hạ Thần kia.
"Còn có một đạo lực lượng ở phía đối lập đang không ngừng đối chọi với hắn nữa, rốt cuộc là ai lại có khí thế có thể ngang hàng với Hóa Thần cảnh mạnh nhất trong hai ngàn năm nay cơ chứ?"
Thanh âm phát ra chứa đựng sự nghi hoặc cùng với tò mò.
Thế lực khác ở các phương cũng đồng dạng cảm thấy như vậy.
Hạ Thần hay Hạ Bá Đồ, tu vi Hóa Thần cảnh đỉnh phong.
Là tu sĩ mạnh nhất của nhân tộc thời điểm hiện tại, hắn mang một thân tu vi khủng bố cùng với tuyệt học Hư Không Thuật đánh khắp trên trời dưới đất khiến cho vạn tộc phải cúi đầu thần phục, các lão tổ của các thánh địa gặp hắn cũng phải im lặng nhường đường để Hạ Thần đi qua, bản thân có tính khí nóng nảy nhưng lại có thể vượt qua Tĩnh Tâm Hà, là người góp công lớn nhất trong cuộc ngăn chặn sự xâm lăng của hắc ám tiến công vào nước Thanh Thủy, còn có một loạt chiến công khác không thể kể đến.
Bây giờ các thế lực lớn phát hiện có người có thể ngang cơ với hắn thì làm sao không bất ngờ cơ chứ?
Ở phương xa, nằm ở phía tây Tàng Tiên Sơn, nơi đây là một dãy núi rộng lớn, mênh mông bát ngát, trải dài hàng vạn dặm, tại đây tiên hạc bay múa giữa trời xanh, linh khí dày đặc tạo thành mê vụ, cỏ cây hoa lá, muôn thú đều hiện lên vẻ hoang sơ tràn đầy sức sống. Tại sâu trong tòa tiên sơn này tồn tại một tòa đạo quán với tên Linh Kiếm.
"Đ-Đây là.. Kiếm khí tung hoành ba vạn dặm, mỗi một đạo đều có thể xé nát thần hồn của người khác đến hư vô, nó dày đặc đến mức để cho thiên địa linh khí đều sôi trào. Đúng là huynh rồi, Trường Sinh sư huynh!"
Giọng nói già nua run run tràn đầy xúc động cùng nhớ mong phát ra tại sảnh đường của đạo quán.
Một lão giả thân mang đạo bào in hình bát quái đồ, thân thể yếu ớt đang run rẩy vì xúc động.
* * *
Tại Tàng Tiên Sơn.
"Chỉ vì một nữ nhân tầm thường mà ngươi lại dám bỏ đi trận quyết đấu của chúng ta năm đó. Mặc Trường Sinh, bây giờ nàng đã chết rồi, gánh nặng đó đã biến mất, hãy đánh với ta đi!"
Hạ Thần rống lên, lúc này huyết dịch trong người hắn đang sôi sục, chiến ý kinh khủng quét ngang Lục Hợp Bát Hoang, để cho vô số người cảm thấy điều đó.
"Nói đủ chưa? Nhắc đến nàng lần nữa, ta liền thiến ngươi!"
Mặc Trường Sinh dường như bị chạm đến chỗ đau trong lòng mình, lão lập tức nổi giận. Toàn thân kiếm ý ngang dọc khắp trời lúc này lại càng mở rộng hơn, không gian xung quanh cũng đều bị hắn chém rách, thiên địa linh khí phụ cận cũng đã bị chém đứt, sức mạnh khủng bố đó đang liên tục nhằm vào Hạ Thần.
"Thế nào? Tức giận sao? Một phàm phu tục tử mà thôi, làm sao có thể so sánh với người tu hành chúng ta được cơ chứ? Hay là ta giới thiệu cho ngươi vài vị thánh nữ của thánh địa, các nàng tiên tư ngọc sắc không cần phải bàn cãi.."
Nam tử trung niên đang không ngừng chọc ngoáy Mặc đại phu đồng thời lộ ra cỗ khinh thường với người con gái mà hắn nhắc đến.
Chỉ là hắn chưa nói xong thì liền có một đạo kiếm quang kinh thiên bất ngờ chém về phía mình với tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
"Đã bao lâu rồi ngươi không động đến kiếm vậy? Tốc độ đã chậm đi rất nhiều rồi."
Thần sắc Hạ Thần vô cùng bình thản thậm chí còn có chút ý vị khinh thường nói. Đường kiếm kia lao đến trước mặt rất nhanh, nhưng khi vừa đến gần cổ hắn thì nó liền bị hóa giải một cách nhẹ nhõm rồi biến mất.
Vút!
Mặc Trường Sinh còn chưa xong, lão biết rằng Hạ Thần chắc chắn sẽ không thể nào bị công kích vừa rồi đánh trúng, vậy nên sau khi đạo kiếm quang kia được đánh ra thì ông ta cũng nhoáng cái biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Phàm một cách nhanh chóng.
"Đâu rồi?"
Diệp Phàm kinh hãi nói.
Lão Mặc đột nhiên xuất hiện sau lưng Hạ Thần không một tiếng động, y đưa tay phải lên tạo thành nắm đấm rồi súc tích lực lượng to lớn vào bên trong cuối cùng tung ra một quyền vào đối phương.
Oanh!
"Người đã kém hơn trước rồi. Không! Phải là bây giờ ta đã mạnh hơn ngươi mới đúng."
Thanh âm của Hạ Thần lúc này vang lên, sau lưng hắn xuất hiện một màn chắn sáng đỡ lấy một quyền kinh khủng kia của Mặc Trường Sinh mà không chút tổn hao nào.
Thấy một kích của mình bị đối phương chặn lại được thì lão Mặc cũng không hoảng hốt, hắn tựa như lôi điện biến mất nhanh chóng khỏi sau lưng Hạ Thần, lần nữa xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.
"Ngươi nói đúng, Hóa Thần hậu kỳ đối với Hóa Thần đỉnh phong thật là có chút khó khăn."
Mặc Trường Sinh thở dài một hơi bất đắc dĩ nói.
Ong! Ong!
Ông ta vung tay phải của mình một cái, từ bên trong tay lúc này đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm. Kiếm dài ba xích, được làm từ đồng thau, trên thân kiếm khắc lấy từng dòng cổ ngữ từ xa xưa, nó đang không ngừng phát ra âm vang tựa như thiên âm mang theo cảm giác vô cùng huyền diệu khó tả.
"Một trận chiến trên trời!"
Lão Mặc lúc này hét lớn, cả người hóa thành tia sáng bay về phía thương khung, xuyên phá cửu tiêu.
"Con mẹ nó, đúng ý ta!"
Vẻ mặt Hạ Thần đột nhiên cao hứng, đồng dạng hóa thành một đạo lưu quang lập tức bay lên.
Hai người bỏ lại Diệp Phàm cùng Diệp nương ở trên núi.
* * *
Bên trên cửu thiên.
Nơi này không có gì ngoài mây trắng lượn lờ, ánh nắng chiếu rọi xuống phía dưới.
Lúc này có hai đạo thân ảnh đang lơ lửng bên trên, bọn hắn một mực nhìn chằm chằm nhau không nói lời nào.
Không có tiếng bắt đầu, cả hai ngầm hiểu ý nhau. Mặc Trường Sinh đạp mây cưỡi gió liền trước tiên lao đến phía trước mặt Hạ Thần, lão vung ra một kiếm kèm theo kiếm ý bàng bạc trên đó.
Keng!
Hạ Thần từ trong tay phải liền hiện ra một cây đại đao màu đỏ thẫm không biết tên, hắn cũng lập tức lao về phía trước đón lấy một kiếm kia. Đao quang kiếm ảnh trong nháy mắt hiện lên, từng tia lửa điện do ma sát của hai bên lúc này liền bắn ra trông vô cùng đẹp đẽ.
Đao kiếm va chạm để cho từng trận cuồng phong nổi lên, dẹp tan mây mù khắp bốn phương để lại một mảnh trời quang mây tạnh xung quanh hai người.
Bọn họ không dùng phép thuật thần thông mà trước tiên so đấu kiếm, đao thuật. Mặc Trường Sinh bình trầm mặc tựa như mặt nước tĩnh lặng không chút gợn sóng, mỗi đường kiếm của lão nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi lao đến để cho phía đối phương khó lòng mà phòng bị. Ẩn sau từng đường kiếm nhẹ nhàng kia lại ẩn chứa một con hùng ưng đang chờ đợi ở phía xa, chỉ cần con mồi mất cảnh giác thì nó sẽ liền lao đến xé nát chúng bằng đôi chân to khỏe của mình.
Hạ Thần bên này cũng không kém, lão ta bây giờ vô cùng vui vẻ vì trận đấu này. Hắn dễ dàng tránh được từng đường kiếm tĩnh lặng tràn đầy nguy hiểm kia của Mặc Trường Sinh đồng thời không ngừng vung đao về phía đối phương. Đao khí kèm theo vô cùng cương mãnh đang điên cuồng bổ về phía trước, từng chiêu đao mãnh liệt giống như chiến ý đang dâng trào của hắn. Chiến ý càng cao thì đao pháp càng thêm mạnh mẽ tựa mãnh hổ đang vồ mồi, phong cách chiến đấu tràn đầy sự bá đạo giống hắn.
Leng keng!
Từng tiếng kêu vang của kim loại phát ra không dứt, từng đạo kiếm khí, đao khí va chạm vào nhau rồi không ngừng bắn ra xung quanh để cho thiên địa linh khí đều vì đó mà sôi trào, không gian bị xé rách tạo ra vô số lỗ hổng thời không. Phía trên cửu thiên lúc này đã thành một chiến trường đổ nát, hỗn độn chi khí từ nhiều lỗ hổng thời không trong nháy mắt liền tràn vào bên trong phiến thiên địa này.
Mặc Trường Sinh cùng Hạ Thần tựa như hai con lắc đang không ngừng va chạm vào nhau rồi bắn ra tia lửa điện chói mắt.
Hai người đã liên tục so đấu kiếm đao pháp suốt ba tiếng, kiếm khí và đao khí đang không ngừng lan xuống hạ giới, núi sống xung quanh đều bị chém đứt, đại địa bị đánh thành từng mảnh.
"Mẹ nó, hai tên phá hại này!"
Vô số tu tiên giả ẩn thế trong lòng chửi bậy, bọn hắn buộc phải đi ra ngoài dùng pháp thuật của mình để ngăn chặn lại từng tia dư uy của trận đấu bên trên cao để không gây bất lợi cho phàm nhân.
Trên cửu thiên, sau hồi lâu liên tục đánh sáp lá cà thì cuối cùng hai người cũng tách ra xa.
Lúc này Hạ Thần vô cùng cao hứng, từ bên trong người hắn đột nhiên bộc phát ra vô tận thần quang màu đỏ thẫm chói lòa, chính là cái loại chói đến mù mắt chó kia. Khí tức của hắn lại càng dâng cao, Hạ Thần bây giờ tựa như chiến thần hàng thế, trấn áp hết thảy địch trên thế gian.
"Hám Thiên Ấn!"
Vô tận thần quang trong nháy mắt tụ tập vào trong lòng bàn tay trái của hắn, cuối cùng Hạ Bá Đồ hét lớn một tiếng đồng thời đánh ra một chưởng lớn. Cự chưởng màu đỏ mang theo uy áp kinh người giống như mang theo lực lượng của vạn quân, quét ngang toàn bộ vân tiêu mà đánh về phía trước một cách vô cùng nhanh chóng, con đường mà chưởng này đi qua liền càn quét không còn thứ gì, không gian, thời gian, quy tắc cùng đều bị nó đập nát vụn không còn một mảnh.
Mặc Trường Sinh vẫn bình tĩnh như cũ mà nhìn chưởng lớn kia lao đến phía mình, thần sắc vô cùng đạm mạc. Tay phải hắn nắm chặt kiếm, lúc này quang mang chói lòa màu xanh lam cũng bộc phát ra từ trên người hắn rồi dung nhập vào trong thân kiếm, tam xích thanh phong lúc này tựa như thần kiếm giáng lâm, khí tức sắc bén của kiếm tung hoành toàn bộ Cửu Thiên Thập Địa để cho ức vạn tiểu thế giới thần phục.
"Tĩnh Thủy!"
Mặc Trường Sinh lẩm bẩm, hắn vung ra một kiếm. Một đạo kiếm quang xanh lam từ đó bắn ra, nó lao đến trước mặt cự chưởng kia một cách vô cùng mộc mạc và giản dị tựa như dòng nước lạnh, không hề có uy áp kinh người hay lực phá hủy kinh khủng mang lại cho những nơi nó đi qua.
Ầm!
Hai chiêu thức va chạm trong nháy mắt tạo nên chấn động làm rung chuyển cả trời đất, bầu trời đều bị nổ đến nát vụn.
"Trấn Càn Khôn!"
Còn chưa xong, Hạ Thần lần nữa đánh ra một chưởng màu vàng kim chói lòa, chưởng này còn kinh khủng hơn trước, trực tiếp trấn áp toàn bộ phiến thiên địa này để cho thiên địa vạn vật trong đó đều thần phục quỳ xuống cúi đầu.
"Hồng Lăng!"
Mặc Trường Sinh cũng không phải dạng vừa, hắn lập tức lại vung lên một kiếm kèm theo bàng bạc kiếm khí, đường kiếm màu đỏ lần này vừa ra liền lập tức xé rách toàn bộ quy tắc không gian, thiên địa linh khí đều bị cắt đứt, nguyên tử, hạt quark bé nhất đều bị hắn trảm thành đôi.
Ầm!
Chúng lần nữa va vào nhau, năng lượng to lớn lần nữa lại được bộc phát ra nổ vang khắp chín tầng trời, đại địa phía bên dưới bị nếu không phải có các tu sĩ khác bày ra trận pháp kháng lại thì đã bị nổ đến không còn một mảnh, nhưng cho dù chặn lại được thì những trận pháp này cũng không thể trụ lại được lâu nữa bởi lực lượng của hai người kia quá kinh khủng.
"Ta nhớ ra người đang đấu cùng Hạ Bá Đồ là ai rồi."
Một vị tu sĩ già nua đang bận bịu gia cố trận pháp đột nhiên lên tiếng nói.
"Ta cũng nhớ rồi! Đó là Mặc Trường Sinh của Linh Kiếm tông!"
Lại có tu sĩ già khác nhắc đến.
"Cái gì? Mặc Kiếm Si!"
"Lão tử không quan tâm hắn là ai, quan trọng là nhanh kết thúc đi! Mẹ nó, pháp lực của ta sắp hao hết rồi!"
Có một vị tu sĩ trẻ tuổi khác khóc rống, hắn mặc kệ người trên kia là kiếm si hay kiếm cuồng, chỉ biết rằng hai tên khốn đó hại hắn quá thảm mà thôi.
"Xem ra không có tác dụng rồi."
Hạ Thần thầm nghĩ, hắn cảm thấy nếu cứ như hiện tại thì còn lâu mới phân thắng bại.
Mặc Trường Sinh cũng âm thầm xem xét đối phương, hắn chợt thấy Hạ Bá Đồ sau lưng lúc này đột nhiên xuất hiện một vòng Kim Luân sáng chói, nó cắm vào lưng của Hạ Thần không ngừng hút lấy máu của đối phương.
Tu vi của Hạ Thần lúc này đột nhiên tăng vọt, lúc này từ Hóa Thần cảnh đỉnh phong xông phá đến Phản Hư cảnh sơ kỳ, khí tức hắn trong nháy mắt dâng cao lên, uy áp toàn bộ thiên địa chúng sinh vạn vật để cho người ta khó thở. Từng đạo quy tắc trật tự tạo thành thần văn bây giờ liền hiện ra, nó lượn lờ xung quanh hắn như đang diện kiến chủ nhân của mình vậy.
"Bí pháp tăng chiến lực? Lấy tinh huyết làm vật dẫn hiến tế Kim Luân kia đổi lại sức mạnh trong nhất thời."
"A, thật thoải mái. Đây chính là lĩnh vực Phản Hư sao? Nó để cho ta cảm thấy mình bây giờ giống như chúa tể thiên địa, hàng ngàn hàng vạn đạo quy tắc vì ta mà sử dụng, ba ngàn đại đạo cũng chỉ là từng đóa bọt nước yếu ớt mà thôi."
Hạ Thần rên nhẹ một tiếng vô cùng thoải mái, hắn lúc này chính là chiến thần hàng thế, chúa tể vạn vật, vạn đạo quy tắc chạm vào hắn trong nháy mắt liền băng diệt.
Hắn bước ra một bước tưởng chừng như đã vượt qua năm tháng, thời-không cũng không thể theo kịp được tốc độ của hắn, nhân quả trong nháy mắt lập tức bị đảo ngược. Hắn lấy tốc độ vượt qua toàn bộ thế gian trong nháy mắt liền lao đến trước mặt Mặc Trường Sinh.
"Vô Địch Thủ."
Hạ Thần đặt nhẹ bàn tay mình lên người đối phương nói nhỏ một tiếng.
Oanh!
Lúc này Mặc Trường Sinh vẫn chưa thể nhận thức được điều gì thì đã bị một chưởng này của Hạ Thần đánh bay xuống dưới đất tựa như một viên đạn pháo.
"Phụt!"
Máu tươi từ miệng Mặc Trường Sinh bắn ra, thân thể của hắn bị đánh đến nát vụn không còn một mảnh, thần hồn cũng đánh đến hồn phi phách tán, trường kiếm vỡ nát.
Hắn chết.
Nhưng mà còn chưa xong, Hóa Thần có thể được xưng là Hóa Thần thì không hề đơn giản, bọn hắn chính là thần chân chính, vô cùng khó giết chết. Cho dù bị đánh về hư vô, vô tận thông tin, quỹ tích đời người bị xóa sạch cũng có thể trong nháy mắt sống lại.
"Thiên Địa Nhân Tam Biến!"
Quả nhiên là thế, Mặc Trường Sinh vừa tan biến liền lập tức sống lại. Hắn hét lớn một tiếng, hai tay kết thành từng đạo pháp ấn.
"Đệ nhất biến, Nhân!"
Khí tức hắn đột nhiên tăng vọt lên, từ Hóa Thần hậu kỳ liền trở thành đỉnh phong.
"Đệ nhị biến, Địa!"
Phản Hư sơ kỳ.
"Đệ tam biến, Thiên!"
Vô tận kiếm khí lúc này gia thân tạo thành một bộ chiến giáp bao quanh Mặc Trường Sinh, lúc này hắn trẻ lại. Một đầu tóc đen dài phiêu dật theo gió, hai mắt sắc bén bắn ra từng đạo kiếm khí trường hà chiếu phá khắp thiên địa, khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy kiên nghị lại kèm theo chút tang thương của thời gian, vạt áo đen dài trên thân không ngừng tung bay về phía sau, hắn lúc này tựa như biến thành một con người hoàn toàn khác vậy.
Kiếm khí mãnh liệt xé rách thiên địa vạn đạo quét ngang khắp Cửu Thiên Thập Địa ức vạn đại thế giới, vô số tuyến thời không song song bị nó cắt đứt.
Mặc Trường Sinh giơ lên tay phải, trường kiếm vỡ nát ở dưới đất như sao băng bay lên, nó bay vào trong tay hắn hợp lại thành dáng vẻ như cũ, hoàn toàn không có chút tổn hao nào.
Hắn lúc này cũng bước ra một bước vượt qua năm tháng, thời-không không cách nào đuổi kịp bước chân của hắn, nhân quả trong nháy mắt liền bị đảo ngược. Mặc Trường Sinh ở dưới đất trong nháy mắt liền lại bay lên cửu thiên, xuất hiện ở trước mặt Hạ Thần.
Giờ khắc này hắn đứng trước mặt Hạ Thần, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Hiện tại Mặc Trường Sinh đang có tu vi là Phản Hư trung kỳ, cao hơn Hạ Thần một cái tiểu cảnh giới.
"Hừ!"
Xẹt!
Hạ Bá Đồ cười lạnh một cái rồi vung đao ra, đao khí bàng bạc tràn đầy cương mãnh xé rách toàn bộ những gì mà nó đi, đạo đao quang lấy uy thế không gì có thể địch nổi tựa như thiên uy huy hoàng lao vút về phía đối diện.
Vù!
Mặc Trường Sinh cũng không kém, hắn phất tay một cái liền để cho thiên địa linh khí sôi trào, vô số đạo kiếm khí trong nháy mắt bắn ra khắp bầu trời rồi hợp thành rất nhiều kiếm quang màu xanh lam tràn đầy sắc bén.
"Vạn Kiếm Quy Tông!"
Hắn lẩm bẩm một tiếng, tràn ngập kiếm quang bay vút về phía đao khí đang vụt đến kia tựa như vạn quân, cuồng phong bão lốc trong nháy mắt nổi lên, vân tiêu trong nháy mắt bị chém làm đôi.
Ầm!
Một vụ nổ lớn lại vang lên, chấn động toàn bộ thiên địa, dư uy của nó làm cho thời không, toàn bộ quy tắc khái niệm trật tự đổ nát, địa hỏa phong thủy hiện lên tạo thành một thế giới mới. Lúc này, xung quanh hai người là một vùng hỗn độn vô biên, bọn họ đánh từ Cửu Thiên Thập Địa lan ra đến tận hỗn độn mênh mông.
"Tiếp tục cũng không phải là cách, nên kết thúc thôi."
Mặc Trường Sinh nói nhẹ một tiếng.
"Hợp ý ta!"
Hạ Thần dường như đã mất hứng thú, đánh đã lâu như vậy rồi nhưng cả hai người đều khó có thể làm tổn thương được nhau.
Kim Luân sáng chói sau lưng hắn lúc này lại một lần nữa phát sáng, hắn lấy thiêu đốt tinh huyết làm đại giá để gia tăng chiến lực lần thứ hai.
Oanh!
Phản Hư đỉnh phong, có trời mới biết được hắn đã tiêu hao bao nhiêu tinh huyết của mình.
Hạ Thần đang súc tích lực lượng, hắn hạ trọng tâm xuống, đao để lại về bên hông rồi bày ra tự thế rút đao. Khí thế của hắn bắt đầu thu liễm lại đến cực hạn tựa hồ đã trở thành một phàm nhân.
"Trảm Thiên-Bạt Đao Thuật!"
Hắn phát ra tiếng hống to lớn chấn động cửu thiên, tay phải cầm đao trong nháy mắt liền vung ra. Vô tận đao khí theo đó mà tuôn trào bắn ra tựa như thác nước đổ vỡ, nó tựa như vô tận quang mang chiếu sáng lại giống như hắc ám thâm trầm, có một loại khí thế nuốt thiên địa, áp sập cổ kim tương lai mà không người có thể địch.
Mặc Trường Sinh sắc mặt âm trầm, hắn đồng dạng thiêu đốt tinh huyết. Tu vi tăng vọt đến Phản Hư đỉnh phong, trong nháy mắt uy áp chiếu rọi chư thiên vạn giới. Tại giờ khắc này, thân ảnh đột nhiên trở lên to lớn đến hàng trăm vạn dặm, chân lấy vũ trụ làm bàn đạp, đôi vai gánh lấy hỗn độn vô biên.
Vô số tiên quang lấp lánh chiếu phá chư thiên, hắn vung ra một kiếm. Một kiếm này tích súc toàn bộ sức mạnh của hắn, kiếm quang vừa ra thì thiên địa liền bị sụp đổ, nó kèm theo rất nhiều đạo tia sét màu xanh lam. Đường kiếm này dường như đã hóa thân thành thiên kiếp để cho chúng sinh đến độ, thiên uy huy hoàng để cho thiên địa phủ phục dưới nó.
Những nơi kiếm quang đi qua liền không còn một mảnh, tựa như đã bị nó cắt đứt.
"Đó là thông tin!"
Hạ Thần kinh động.
Thông tin hay khái niệm, thứ cấu tạo lên toàn bộ thế gian, chư thiên vạn vật giờ khắc này đang bị chém đứt.
Hai đạo kiếm cùng đao khí lấy tốc độ không thể hình dung, siêu thoát thế gian mà lao vào nhau.
Ầm! Ầm!
Lúc chúng va chạm vào nhau, một vụ nổ lớn liền sinh ra, vạn đạo đổ nát vỡ vụn, hỗn độn trong nháy mắt bị đánh tan về hư vô, hết thảy đều sụp đổ.
* * *
Cửu Thiên Thập Địa, sau khi Mặc Trường Sinh cùng Hạ Thần trở thành tu sĩ Phản Hư cảnh đỉnh phong liền tạo ra vô tận màn chắn làm bảo hộ. Bởi vậy nơi này không bị phá hủy bởi dư uy do trận chiến của hai người ở hỗn độn.
Tàng Tiên Sơn.
Diệp Phàm ngồi dưới đất ngóng nhìn lên bầu trời, Diệp nương liền nằm ở bên cạnh được hắn chăm sóc.
Sau khi trận chiến của Mặc đại phu cùng người đàn ông lạ kia diễn ra thì đã có vô số tu tiên giả đến đây, biết được mỗi quan hệ giữa hai người Diệp Phàm và Mặc đại phu, bọn họ đã ra tay chữa trị cho Diệp nương rồi rời đi.
"Đó là.."
Lúc này, từ trong những vết rách thời không ở phía trên bầu trời đổ nát kia liền rơi xuống hai bóng người.
Đó là Mặc Trường Sinh cùng Hạ Thần, bọn họ tựa như sao băng mà rơi xuống Tàng Tiên Sơn.
Ầm! Ầm!
Mặt đất bị hai người đụng vào liền thành cái hố lớn, vô số bụi đất bay lên không trung, phải mất một lúc nó mới tản đi.
Hai bóng người nằm cạnh nhau lộ ra, thân thể Hạ Thần bị chẻ làm đôi nhưng hắn vẫn không chết chỉ là đang nằm hôn mê bất tỉnh.
"Đại phu, ông không sao chứ?"
Diệp Phàm chạy đến nơi có cái hố, mắt thấy Mặc Trường Sinh đang nằm ở dưới đó, từ cổ đến trước ngực của hắn là một vết chém dài lại vô cùng sâu, lộ ra từng phiến bạch cốt bên trong, rất nhiều máu tươi đang chảy ra mà không cách nào ngừng lại.
Lúc này lão đã mất đi dáng vẻ trẻ tuổi của mình, Mặc Trường Sinh trở lại làm một ông lão già khú, hơi thở chập chờn vô cùng suy yếu, phảng phất tùy thời có thể chết đi.
"Đại phu!"
Thằng bé hét lớn một tiếng, thần sắc vô cùng hoảng hốt đi đến gần rồi quỳ xuống trước ông ta.
"Tiểu Phàm đấy à, không cần lo lắng đâu. Sớm muộn gì ta cũng chết mà."
Mặc Trường Sinh lúc này mở mắt ra, con mắt tràn đầy sự mông lung cùng mệt mỏi, lão tựa như đã rũ bỏ trần thế chuẩn bị tọa hóa.
"Đại phu.."
Diệp Phàm khóc, từng giọt nước mắt cùng nước mũi chảy ra, ông lão này chính là ân nhân của mẹ con bọn họ, rất tốt bụng a. Giờ khắc này tâm tình thằng bé phá lệ bi thương cùng đau buồn, người mà nó mang ân sắp đi xa, nó vẫn chưa trả ơn được cho người này.
"Tiểu Phàm, quỳ xuống."
Hơi thở suy yếu giống như lúc nào cũng có thể tắt, Mặc Trường Sinh khó khăn nói.
"Đại phu, cháu đã quỳ xuống từ lâu rồi."
Thằng bé sụt sịt lau lấy nước mắt cùng nước mũi đang không cách nào ngừng lại.
"Vậy thì bái chín bái, làm lễ bái sư."
"Đại phu.."
"Đừng nói nữa."
Diệp Phàm còn định nói gì đó thì đã bị Mặc Trường Sinh ngắt lời ngăn cản. Thằng bé cũng đành làm theo lời của nào, nó cúi người xuống, đập đầu xuống đất chín lần khiến cho từng tiếng "bịch bịch" vang lên, cái trán đều bị đập ra máu.
"Từ bây giờ, con chính là đệ tử của Mặc Trường Sinh ta. Ta ban cho con đạo hiệu Bất Phàm, tựa như rồng trong loài người, một lòng tu hành phi thăng thành tiên."
Mặc Trường Sinh thở gấp, lão đưa tay lên, ngón tay đặt lên trán Diệp Phàm, một đạo ánh sáng màu xanh lam bắt đầu lóe lên.
Thằng bé lúc này đột nhiên cảm thấy có vô số tin tức được truyền vào trong đầu mình.
"Đây là.. Sư phụ!"
Diệp Phàm nghẹn ngào không nói ra lời, đó là công pháp, là kinh văn, là tri thức a.
"Phàm nhân nhỏ yếu chỉ có thể mặc người làm thịt, thân nhân mắc trọng bệnh chỉ có thể cầu người khác. Tiểu Phàm, tu tiên a, tu đến cuối cùng, nhất niệm sinh, nhất niệm tử, trong nháy mắt có thể cứu vớt vô số người.
Đại nạn của ta đã đến, bảo trọng."
Dứt lời, hơi thở của Mặc Trường Sinh tắt đi, lão hóa thành vô số đốm sáng nhỏ bay lên không trung, chúng bay về phía bầu trời đổ nát mà tu bổ những lỗ hổng vết rách kia. Những vết rách thời không bắt đầu khép lại, đại địa rách nát nối liền với nhau, núi sông vỡ vụn hợp lại, thiên địa vạn đạo hiện ra, thế gian trở lại như cũ.
Lão đi rồi, để lại một mình Diệp Phàm đang ngồi khóc.
Cửu Thiên Thập Địa đã thiếu đi một vị tu sĩ cường đại, nhưng tương lai lại suốt hiện một vị tiên nhân đỉnh thiên lập địa cứu khổ cứu nạn chúng sinh.
Hết.
Lời tác giả: Chiến lực trong truyện có chút cao a, dù sao mới Phản Hư đã có thể đánh đến hỗn độn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.