Mr. Perfect

Chương 3:




Bình minh ngày thứ bảy sáng sủa và đến sớm – quá sáng và quá sớm một cách quỷ quái. BooBoo đánh thức Jaine lúc 6h sáng bằng tiếng kêu ngoao ngoao vào tai cô. “Biến đi” cô lầm bầm, lôi cái gối chụp lên đầu.
BooBoo lại kêu ngoao ngoao lần nữa và lấy chân đập vào cái gối. Cô nhận được thông điệp: hoặc thức dậy hoặc nó sẽ rút móng vuốt ra. Cô đẩy cái gối sang bên cạnh, ngồi dậy trừng trừng nhìn nó “Mày là đồ ác quỷ, mày biết không? Mày đã không thể làm điều đó sáng hôm qua, đúng không? Không, mày chờ đến ngày nghỉ của tao, ngày tao không phải dậy sớm.”
Trông nó chẳng có vẻ gì bị tác động bởi sự giận dữ của cô. Đó là đặc điểm của bọn mèo; thậm chí một con mèo bẩn thỉu nhất cũng tin chắc vào sức mạnh bẩm sinh của nó. Cô cào cào tai nó, một cơn rùng mình chạy qua toàn bộ cơ thể nó. Đôi mắt vàng đầy thành kiến của nó đóng lại trong sự vui sướng. “Mày chờ nhé,” cô nói với nó. “Tao sẽ làm mày nghiện cái trò gãi tai này rồi tao sẽ thôi không làm nữa. Mày sẽ như con nghiện đói thuốc, bạn thân mến ạ.”
Nó nhảy từ giường xuống và lấy bàn chân mở cửa phòng ngủ, dừng lại nhìn như thể kiểm tra cô đã chắc chắn dậy chưa. Jaine ngáp và quẳng mặt nạ ra sau. Ít nhất, cả đêm qua cô không bị tiếng ồn ã của cái xe gã hàng xóm quấy rầy, ngoài ra, cô đã kéo mành cửa sổ xuống để khỏi bị ánh sáng buổi sớm chiếu vào nên cô đã ngủ ngon lành cho đến khi BooBoo gọi cô dậy. Cô kéo mành lên, nhìn trộm qua cái rèm mỏng xuống đường lái xe vào căn nhà bên cạnh cô. Chiếc Pontiac màu nâu méo mó đang ở đó. Cô nghĩ có lẽ do cô kiệt sức gần chết chứ không phải gã đó đã mua bộ giảm thanh mới.
Hiển nhiên BooBoo nghĩ rằng cô đang phí hoài thời giờ vì nó đã cảnh báo bằng một tiếng meo. Cô thở dài gạt tóc ra khỏi mặt và loạng choạng vào trong bếp – loạng choạng là từ đúng nhất vì BooBoo đã giúp đỡ cô bằng việc lượn lờ quanh chân cô khi cô đi. Cô cần cà phê kinh khủng nhưng theo kinh nghiệm, cô biết rằng BooBoo sẽ không để cô yên chừng nào nó được ăn. Cô mởi bình thức ăn, đổ vào một ít nước sốt và đặt xuống nền. Khi nó còn đang bận rộn, cô đặt một bình cà phê và đi tắm.
Cô cởi bộ đồ ngủ gồm áo phông và quần con – trong mùa đông cô thêm vào một đôi tất – rồi bước vào vòi hoa sen ấm áp để nó đánh thức cô dậy; có người là chim chiền chiện (dậy sớm), lại có người là cú (thức đêm); Jaine thì chẳng phải là con nào hết. Cô không thể hoạt động tốt được cho đến khi được tắm và uống cà phê; cô thích nằm trên giường muộn nhất là đến mười giờ. BooBoo làm đảo lộn trật tự tự nhiên của mọi thứ để thể hiện yêu cầu cần được ăn trước khi làm bất cứ thứ gì khác. Sao mẹ cố có thể làm điều này với cô?
“Chỉ bốn tuần và sáu ngay nữa thôi,” cô tự lẩm bẩm. Ai có thể nghĩ rằng một con mèo bình thường cực kỳ đáng yêu lại trở thành tên bạo chúa như vậy khi nó không ở trong đúng môi trường bình thường của nó? Sau khi tắm rất lâu và uống hai cốc cà phê, các khớp thần kinh của cô bắt đầu kết nối và cô bắt đầu nhớ tất cả những việc cần làm. Mua cho gã đần độn xấu xa nhà bên một cái thùng rác mới –tíc vào. Mua đồ tạp phẩm –tíc vào. Đưa quần áo đi giặt – tíc vào. Cắt cỏ - tíc vào.
Cô cảm thấy hơi hứng thú với mục cuối cùng. Cô có cỏ để cắt, cỏ của chính cô! Cô đã sống ở nhiều chung cư từ khi rời khỏi gia đình, chẳng có cái nào có bãi cỏ cả. Chỉ có những miếng đất nhỏ trồng cỏ giữa lối đi vào toà nhà nhưng người bảo dưỡng luôn chăm sóc cắt tỉa cho chúng. Quỷ tha ma bắt, chỉ có một nhúm công việc tin hin được dùng kéo.
Nhưng ngôi nhà mới của cô có hẳn một bãi cỏ riêng. Đoán trước giờ phút này, cô đã đầu tư hẳn một cái máy cắt cỏ mới toanh, có khả tự tiến lên phía trước và cắt cỏ đầy nghệ thuật, đảm bảo em trai cô, David, sẽ phải thấy ghen tị. Cậu ta sẽ phải mua một máy lái cắt cỏ thì mới hơn cô được và do bãi cỏ của cậu chẳng lớn hơn của cô, một cái máy lái cắt cỏ sẽ là quá đắt đỏ trong suy nghĩ của cậu. Jaine hình dung ra vợ cậu, Valerie sẽ xen vào trước khi cậu làm điều ngu ngốc.
Hôm nay, cô sẽ khai trương buổi cắt cỏ đầu tiên. Cô gần như không thể chờ đợi để cảm nhận sức mạnh của con quỷ đỏ rung lên dưới bàn tay cô khi nó cắt bằng tất cả đám cỏ. Cô luôn luôn say mê máy móc màu đỏ.
Tuy nhiên việc đầu tiên. Cô phải chạy đến Wal Mart để mua cái thùng rác mới cho gã đần độn. Hứa là hứa và Jaine luôn luôn cố gắng giữ lời.
Sẽ nhanh thôi, cô mặc quần jean, áo phông, nhét chân vào đôi xăng đan và lên đường.
Ai biết được là một cái thùng kim loại khó tìm thế?
Wal-Mart chỉ có thùng nhựa. Cô tự mình xem xét từng cái một nhưng cô không cảm thấy cô không có quyền thay đổi loại thùng rác của gã hàng xóm. Từ đó cô lái xe đến cửa hàng cung cấp đồ dùng gia đình và vườn tược nhưng cũng không có nốt. Nếu cô đã từng tự mua cái thùng kim loại cho mình thì cô sẽ biết phải mua ở đâu nhưng đó là món quà mừng nhà mới của mẹ cô – là mẹ cô, nữ hoàng của những món quà thiết thực.
Vào lúc cô tìm được cái thùng kim loại to ở cửa hàng dụng cụ thì đã chín giờ và nhiệt độ tăng đột ngột đến mức khó chịu. Nếu cô không cắt cỏ sớm thì cô sẽ phải chờ đến khi mặt trời xuống thấp cho bớt nóng. Quyết định là có thể đi mua tạp phẩm sau, cô nhét cái thùng vào chỗ ngồi nhỏ xíu phía sau và hướng về phía nam Van Dyke cho đến khi cô chạm đến dường Ten Mile rồi rẽ phải. Một phút sau cô đi vào đường nhà mình và mỉm cười nhìn ngôi nhà cũ kỹ gọn gàng nép mình dưới những tán cây rộng.
Một số nhà dựng xe đạp hai bánh và ba bánh ở bãi cỏ. Những ngôi nhà cũ hơn đứng nhìn các đôi uyên ương nghiên cứ giá cả hợp lý cho những ngôi nhà có tuổi. Thay vì bị rệu rạ, những ngôi nhà này đã được cải thiện và tu sửa; trong vài năm thôi, giá cả bất động sản thực sẽ tăng vọt lại nhưng bây giờ, vùng này chỉ hợp với những người lần đầu mua một căn nhà riêng.
Khi cô ra khỏi xe, người hàng xóm phía bên kia nhà cô đi qua hàng rào màu trắng cao đến thắt lưng giữa hai nhà,vẫy tay với cô. “Chào buổi sáng!” Bà Kulavich gọi.
“Chào buổi sáng!” Jaine trả lời. Cô đã gặp cặp vợ chồng già tính tình hết sức dễ chịu này vào ngày cô chuyển đến. Bà Kulavich mang sang một nồi thịt hầm to và ngon vào ngay ngày hôm sau với ổ bánh mì tự làm thơm phức. Nếu gã đần độn xấu xa nhà bên kia cũng có thể giống như nhà Kulavichs thì Jaine sẽ như ở trên thiên đường mặc dù cô thậm chí không thể tưởng tượng ra hình ảnh gã mang cho cô bánh mì tự làm.
Cô đi qua hàng rào để nói chuyện với người hàng xóm. “Hôm này thật đẹp trời phải không bác?” Tạ ơn Chúa vì vấn đề thời tiết bởi vì sẽ khó có thể bắt đầu bất cứ câu chuyện nếu không mở đầu bằng vấn đề thời tiết.
“Ôi, nó sẽ nóng như thiêu như đốt thôi.” Bà Kulavich tươi cười với cô và khua khoắng cánh tay đeo găng đang cầm cái bay. “Tôi phải làm vườn sớm trước khi trời quá nóng.”
“Cháu cũng có ý định cắt cỏ sớm sáng nay.” Những người khác cũng nghĩ thế, cô nhận xét.
Bây giờ cô tập trung chú ý, cô có thể nghe thấy tiếng kêu của máy cắt cỏ từ ngôi nhà cách nhà bà Kulavich ba nhà và một ngôi nhà khác bên kia đường.
“Cô gái thông minh. Hãy cẩn thận kẻo trời nóng quá; George nhà tôi luôn luôn nhúng ướt một cái khăn mặt, vắt sau cổ khi ông ấy cắt cỏ mặc dù cháu trai của chúng tôi cũng giúp ông ấy và nó không làm thế nhiều như ông ấy.” Bà nháy mắt “Tôi nghĩ lúc này ông ấy quay cái máy cắt cỏ cũ kỹ chỉ vì ông ấy muốn làm điều gì đó thật nam tính thôi.”
Jaine cười và định xin bà thứ lỗi để về nhà nhưng có gì đó xảy ra khiến cô quay lại với quý bà nhiều tuổi. “Bác Kulavich ơi, bác có biết người đàn ông sống ở bên phía kia nhà cháu không?” Sẽ là gì nếu gã đần độn nó nói dối cô? Sẽ là gì nếu hắn không phải thực sự là cảnh sát? Cô chỉ có thể nhìn thấy hắn cười chế nhạo sự phí hoài nỗ lực của cô khi cô khẽ khàng cố gắng tử tế với hắn.
“Sam? À, có, tôi biết cậu ta từ khi cậu ấy mới sinh cơ. Ông bà cậu ta đã chuyển đến sống ở đây, cô biết đấy. Những con người đáng yêu. Tôi rất vui mừng vì Sam chuyển đến sau khi bà cậu ấy qua đời năm ngoái. Tôi cảm thấy an toàn hơn nhiều nếu có một cảnh sát sống gần đây, cô có thấy thế không?”
Lời nhận xét sắc sảo về con lừa đó chỉ là theo phương điện lý thuyết, cô xoay xở để nở một nụ cười. “Vâng, tất nhiên.” Cô bắt đầu nói gì đó về giờ giấc kỳ lạ của gã nhưng tia sáng trong đôi mắt màu xanh sáng của bà Kulavich làm cô lại lôi ngược lời nói lại. Điều cuối cùng cô muốn là người hàng xóm cao tuổi nghĩ rằng cô quan tâm đến tên đần độn xấu xa đó và có thể nói lại với gã vì bà Kulavich hiển nhiên nghĩ rất tốt về hắn. Cô cẩn thận nói thêm. “Cháu đã nghĩ anh ta làm nghề buôn bán thuốc phiện hay cái gì đó tương tự.”
Trông bà Kulavich như thể bị xúc phạm. “Sam, buôn thuốc phiện? Ôi, chúa ơi. Anh ta không bao giờ làm việc gì kiểu thế.”
“Cháu chỉ thắc mắc thế thôi.” Jaine cười. “Cháu nghĩ tốt hơn là cháu nên bắt đầu cắt cỏ trước khi trời nóng hơn.”
“Phải uống nhiều nước vào nhé.” Bà Kulavich nói với theo.
“Cháu sẽ làm thế.”
Ôi, đồ phải gió, Jane nghĩ khi cô vật lộn lôi cái thùng rác ra khỏi ghế sau. Gã đần độn xấu xa đó là cớm; gã không nói dối. Cô mơ được thấy hắn bị còng tay lôi đi.
Cô để cái thùng ở hiên sau nhà gã sau đó gỡ cái thùng nhựa cô mua cho mình ra khỏi cái thùng đó. Nếu cái thùng không phải là nhựa, cô không bao giờ có thể nhét nó vào đấy nhưng nhựa bị nén. Khi cô mở cái thùng ra, nó bật mạnh vào cô như sinh vật sống. Cô đặt gọn nó ra phía sau kho bếp tránh tầm nhìn từ đường vào sau đó đi vào trong, thay quần soóc và áo hở lưng. Đó là những gì mà các quý cô sống ở ngoại ô hay mặc để cắt cỏ, có phải không nhỉ? Rồi cô nhớ ra những người hàng xóm già xung quanh nên cô thay áo hở lưng bằng áo phông; cô không muốn làm cho một số quý ngài lớn tuổi bị đau tim.
Cô cảm thấy rùng mình đề phòng khi cô mở khoá cửa ga-ra và lách vào trong, dò dẫm tìm công tắc và bật chiếc đèn duy nhất trên đầu. Niềm vui và niềm tự hào của cha cô vẫn đứng đó, được bao phủ hoàn toàn bằng tấm bạt làm theo yêu cầu, lót bằng nỉ để chống xước sơn.
Chết tiệt, cô ước gì cha cô để nó ở nhà David. Chiếc xe không gây ra lắm chuyện như BooBoo nhưng cô lại lo lắng về nó hơn.
Cô nghĩ nhân tố khiến cha cô quyết định gửi nó ở nhà cô là vì ga ra nhà cô theo kiểu cũ, có cửa đôi chứ không giống cửa ga ra kiểu mới có dạng trượt lên. Cha cô lo lắng người ta có thể nhìn thấy xe của ông từ ngoài đường, cô có thể chui vào ga ra mà không phải mở cửa quá 12 inch bằng cách lách người qua, trong khi mọi thứ trong cái gara rộng gấp đôi của David sẽ bị nhìn thấy mỗi lần cậu nâng cửa lên. Cơ hội đầu tiên cô nắm được là cô sẽ đặt một cái cửa ga ra tự động.
Cô đã bọc máy cắt cỏ mới bằng tấm phủ để nó không bị bẩn. Cô tháo tấm phủ ra, trượt tay qua lớp kim loại mát rượi. Có thể ga ra thuộc hàng công nghệ thấp của cô không phải là nhân tố quyết định cô thành người giữ xe mà có lẽ vì cô là đứa con duy nhất chia sẻ sự yêu mến xe cộ với cha cô. Cô là đứa duy nhất thò cổ qua thanh chắn cũi, nhìn chằm chằm vào động cơ đầy huyền bí bên trong khi cha cô thay dầu và bu di. Khi cô mười tuổi, cô đã giúp ông. Khi cô mười hai, cô có thể làm những việc vặt. Đã có thời gian cô xem xét việc trở thành một kỹ sư cơ khí động cơ tự động nhưng quá trình đào tạo mất hàng năm và cô không thực sự có nhiều tham vọng thế. Tất cả những gì cô muốn là có một công việc được trả lương khá và cô không ghét điều đó, cô làm việc với số má cũng tốt như với động cơ. Cô thích xe cộ và cô không muốn đưa nó thành công việc.
Cô đẩy máy cắt cỏ qua xe của cha cô, cẩn thận không chạm vào nó. Tấm bạt phủ bảo vệ nó từ đất lên nhưng cô không chạm vào bất cứ chỗ nào dính đến chiếc ô tô. Mở một cánh cửa gara chỉ đủ để cô mang máy cắt cỏ ra, cô dẫn đứa trẻ mới của mình ra với ánh mặt trời. Màu sơn đỏ lấp lánh; tay cầm bằng crom sáng long lanh. Ôi, nó thật đẹp!
Vào phút cuối, cô nhớ ra điều gì đó về trình tự cắt cỏ, cô di chuyển ô tô của cô xuống đường, trình tự này cần phải cẩn thận tránh cho viên sỏi đột ngột bắn lên làm vỡ cửa sổ hay làm xước sơn.
Cô nhìn vào chiếc xe của gã đần độn và nhún vai coi thường; hắn có thể chú ý đến vết chân của BooBoo nhưng hắn không bao giờ chú ý đến các vết xước mẻ khác.
Với một nụ cười hạnh phúc, cô bật động cơ nhỏ bé lên.
Cô khám phá ra một điều về việc cắt cỏ là bạn có cảm giác về sự thành công ngay lập tức. Bạn có thể nhìn thấy chính xác nơi bạn đã đứng và phần công việc bạn đã hoàn thành. Cha cô và David luôn chăm nom việc vặt này từ khi cô lớn lên thay cả phần việc của cô bởi vì cắt cỏ trông có vẻ buồn tẻ. Chỉ đến khi cô nhiều tuổi hơn cô mới thấy có riêng cây cỏ của mình quả thực đầy cám dỗ, và bây giờ cô cảm thấy như thể cuối cùng vào tuổi 30, cô mới hoàn toàn bước vào tuổi trưởng thành. Cô có nhà riêng. Cô cắt bãi cỏ của mình. Tuyệt.
Có gì đó đập vào vai cô.
Cô hét lên buông rơi tay cầm máy cắt cỏ, nhảy sang một bên và xoay người đối mặt với kẻ tấn công. Chiếc máy cắt cỏ dừng lại.
Gã đần độn đứng đó, mắt toé máu, mặt nhăn nhó, quần áo bẩn thỉu: hình ảnh thông thường của gã. Hắn với lấy cái máy cắt cỏ, tắt nó đi. Tiếng động cơ gầm lên nho nhỏ rồi dừng hẳn.
Im lặng.
Kéo dài khoảng nửa giây.
“Anh làm cái quái quỷ gì thế này?” cô gầm lên, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận khi cô bước đến gần, không ý thức được bàn tay phải đang nắm lại thành hình nắm đấm.
“Tôi cứ nghĩ cô đang cố gắng không chửi thề cơ đấy.” gã chế nhạo.
“Cái đó đuổi anh đi được, đúng không?”
“Cô nói rất đúng!”
Gã nhìn vào tay phải cô. “Có phải cô định dùng nó không hay cô sẽ trở nên biết điều?”
“Cái gì?” Cô nhìn xuống và thấy tay mình nắm thành hình nắm đấm và hơi giơ lên. Cô thu nắm đấm về và với một nỗ lực to lớn, cô thả lỏng bàn tay ra. Nhưng nó có vẻ như sẵn sàng trở lại trạng thái chiến đấu. Cô thực sự, thực sự muốn đấm gã và cô còn tức giận hơn vì cô không thể. “Biết điều?” cô la hét, thậm chí còn bước lại gần hơn. “Anh cần tôi biết điều? Anh mới là kẻ làm tôi sợ chết khiếp và tắt máy cắt cỏ của tôi!”
“Tôi đang cố ngủ.” gã nói, nhấn mạnh từng từ. “Có phải quá đáng không nếu yêu cầu một sự chiếu cố nhỏ?”
Cô há hốc miệng nhìn gã. “Anh hành động như thể tôi cắt cỏ vào lúc bình minh không bằng. Gần mười giờ rồi! Và tôi không phải là người duy nhất gây ra tội lỗi to lớn là cắt cỏ. Nghe đi,” cô ra lệnh, khi tiếng rền nho nhỏ của những chiếc máy cắt cỏ vang khắp phố.
“Họ không cắt cỏ ngay ở phía ngoài cửa sổ phòng ngủ của tôi!”
“Vì thế hãy đi ngủ đúng giờ. Không phải lỗi của tôi nếu anh thức gần như suốt đêm!”
Mặt gã cũng trở nên đỏ giống mặt cô. “Thưa quý cô, tôi thuộc lực lượng đặc nhiệm! Giờ giấc không theo quy luật là một phần công việc. Tôi ngủ khi tôi có thể nhưng từ khi cô chuyển đến, tôi thường xuyên chẳng ngủ được cái quái gì hết!”
Cô bỏ tay xuống. “Được! Tốt thôi! Tôi sẽ kết thúc công việc vào đêm nay khi trời mát mẻ hơn.” Cô làm động tác xua gã đi. “Hãy lảo đảo quay về đi ngủ đi. Tôi sẽ đi vào trong và ngồi đợi 11 tiếng nữa. Nó có làm phiền sự nghỉ ngơi đẹp đẽ của anh không?” cô hỏi ngọt ngào.
“Không trừ phi đít cô có pháo.” Gã cáu gắt và hiên ngang quay vào trong nhà gã.
Có thể có điều luật cấm ném đá vào nhà người khác, cô nghĩ. Cô nổi giận, đẩy cái xe cắt cỏ vào lại ga ra, cẩn thận khoá cửa rồi lái xe trở lại chỗ cụ. Cô muốn cho gã thấy cô có thể làm gì với vài quả pháo và cô chắc cô chẳng ngu đến nỗi ngồi lên nó.
Cô bước nặng nề vào trong nhà, nhìn giận dữ vào con BooBoo kẻ đang lờ tít cô đi vì mải bận liếm sạch bàn chân mình. “Đặc nhiệm,” cô gầm gừ. “Tao không biết điều. Tất cả những gì hắn phải làm là giải thích với một giọng nhẹ nhàng và tao sẽ rất vui vẻ mà tắt máy cắt cỏ đi. Nhưng hắn tự khiến hắn trở thành đồ con lừa.”
BooBoo nhìn cô.
“Con lừa không phải từ chửi thề.” Cô biện hộ. “Với lại, đấy không phải lỗi của tao. BooBoo, tao sẽ nói cho mày biết một bí mật về gã hàng xóm: Anh chàng hoàn hảo không phải là hắn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.