Mùa Cưới

Chương 31:




Elsa lẻn vào cửa sau của nhà nguyện, sau khi chỉnh trang chiếc váy của Carrie lần cuối trước khi cô ấy bắt đầu đi lên lối đi giữa hai hàng ghế. Cô rất hài lòng với nó. Đặc biệt là phần lưng váy. Suy cho cùng, đó là phần mà mọi người nhìn thấy nhiều nhất.
Phần ngực váy đính pha lê và lớp nhiễu mịn được nẹp cứng hút lấy ánh sáng và lấp lánh như thể nó được gắn kim cương. Không một bộ y phục trên sân khấu nào có thể tạo nên vẻ ngoài giống tiên nữ hơn thế.
Ngay cả những cô bé phù dâu, với những chiếc váy được làm rất vội, trông cũng như những cô bé tiên nữ giúp việc đang đi sau nữ hoàng của chúng. Rất ít người biết rằng để làm được những chiếc váy đó, cô đã phải chịu đựng nỗi hoang mang thế nào, phải khâu bằng tay gấp gáp ra sao, và phải thức đến tận nửa đêm bao nhiêu ngày, nhưng bây giờ Elsa đã biết, tất cả đều hoàn toàn đáng giá.
Cô đã dành vài phút trước khi Carrie xuất hiện để nhìn ngắm các minh tinh. Đó là một cách để giết thời gian, và cô nghĩ nó có thể giúp cô vứt bỏ nỗi sầu muộn đã bao phủ cô mấy ngày qua.
Đã lâu lắm rồi cô chẳng nghe được tin tức gì từ Laurence. Anh đã nói trước với cô rằng anh sẽ có rất ít thời gian để gọi điện hay nhắn tin, và dù gì thì anh cũng đang ở Mỹ, sự khác biệt về múi giờ càng khiến cho việc liên lạc khó khăn hơn. Nhưng cô vẫn thấy hơi đau lòng. Ngày nay có ít nhất nửa tá cách để người ta liên lạc với nhau, chưa kể bồ câu đưa thư.
Ngủ với anh là một sai lầm chăng? Đó là lý do những tin nhắn của anh cứ thưa dần chỉ vài ngày sau đó? Nếu vậy, đó là một sai lầm thú vị, và cô sẽ phải thỏa mãn với ký ức về một đêm ân ái tuyệt diệu với một người đàn ông quyến rũ, chu đáo, ân cần.
Một niềm phấn khích nho nhỏ lóe lên trong tim cô, như ánh sáng trên những viên pha lê Swarovski. Có lẽ anh vẫn có thể đến được đây. Có lẽ lúc này anh đang đi đường và không thể gọi điện cho cô. Khả năng anh có thể xuất hiện mang lại cho cô niềm hy vọng nhỏ nhoi đó.
Tuy nhiên, cô nghĩ, nếu anh không đến được, ở đây vẫn còn rất nhiều các chàng trai trẻ trung, khỏe mạnh khác, cho dù hầu hết bọn họ đều đi cùng những ngôi sao trẻ thuộc loại vợ và bạn gái của các cầu thủ, với thân hình cỡ số 0, và không thể nhìn cô trong chiếc váy dạ hội thời kỳ Nhiếp chính.
***
Sau khi nghi lễ và bữa tiệc cưới kết thúc, Elsa kiểm tra lại cái váy của Carrie một lần nữa khi cô dâu lên gác để tô lại son, dặm phấn và rắc nhũ óng ánh một cách nhẹ nhàng nhất lên lưng và vai, rồi cô ngẩng lên nhìn quanh phòng và bắt gặp ánh mắt Bron. Bron, cô biết, đang lo lắng về cái giường phủ đầy kính vỡ. Cô ấy đã không có thời gian để làm gì với nó và mặc dù sẽ có một chỗ nào đó còn trống cho cô ấy ngủ, nhưng việc không biết đó là nơi nào khiến cô ấy cứ rầu rầu rĩ rĩ. Hơn nữa, có vẻ như James đã biến đâu mất.
“Tôi có được vinh hạnh mời cô điệu vũ này không?” Anh chàng phù rể, người mà Elsa nhận ra là một ngôi sao phim truyền hình dài tập người Mỹ, đang đứng trước mặt cô. Anh ta đang cười với cô với hàm răng hoàn hảo gần như ánh lên lấp lánh.
Đó là một điệu valse: Carrie đã muốn bữa tiệc chiêu đãi của cô ấy bắt đầu với vài điệu nhảy truyền thống để khoe chiếc váy xinh đẹp trước khi nó biến thành một cuộc khiêu vũ tự do.
Anh ta rất điển trai, Elsa phải công nhận như vậy, và mặc dù nếu là trước đây thì cô sẽ từ chối, nhưng chẳng có một cô phù dâu trưởng thành nào để nhảy cùng anh ta cả, và bây giờ cô đã có thể nhảy điệu valse khá thành thạo rồi. Cô nhận lời. Cô cười với anh ta và cho phép anh ta kéo cô vào vòng tay.
Cô nhận ra anh ta nhảy rất kém; tệ ngang với cô, nếu không muốn nói là tệ hơn, như lần đầu tiên cô nhảy với Laurence. Họ di chuyển quanh cái sàn khiêu vũ chẳng mấy rộng lớn hai lần, và rồi anh ta nói, “Tôi xin lỗi. Tôi không giỏi điệu này. Cô có phiền không nếu chúng ta thay thế nó bằng một điệu slow[67]?”
[67] Slow có nghĩa là chậm, nên Elsa tưởng anh ta bảo cô nhảy chậm lại.
“Ý anh là gì? Điệu valse đâu có nhanh lắm.”
Anh ta cười trêu cô. “Cô thật đáng yêu. Ý tôi là thế này.” Anh ta cầm hai bàn tay cô và đan chúng vào nhau sau đầu anh ta và rồi vòng tay quanh eo cô. Phải công nhận rằng như thế này dễ dàng hơn là cố gắng lèo lái anh ta đi quanh phòng nhiều.
Ở trong vòng tay của một người đàn ông hấp dẫn quả thực có thể xua đi những kí ức về một người đàn ông hấp dẫn khác, cô nghĩ khi họ di chuyển quanh phòng. Không có nghĩa là người đàn ông này đã thật sự xua đi những ý nghĩ của cô về Laurence, nhưng nó giúp cô xao lãng trong một thoáng. Trước đây, mỗi lần tham gia một dịp như thế này, cô sẽ tìm một vị trí tốt để quan sát cả bữa tiệc. Nhưng bây giờ thì không. Kể từ khi làm phù dâu thay thế trong đám cưới của Ashlyn, cô đã tiến bộ rất nhiều. Bây giờ cô muốn được là một phần của bữa tiệc, chứ không chỉ là một người quan sát.
Chẳng hạn, cô suy nghĩ, khi họ chầm chậm di chuyển trong một vòng tròn nhỏ, liệu cô có đủ tự tin để khiêu vũ cùng anh chàng này, để anh ta ôm cô thật chặt, nếu không có đám cưới của Ashlyn và tất cả những chuyện xảy ra sau đó? Cô không nghĩ vậy. Cắt tóc, lựa chọn màu sắc, học valse, tất cả những việc đó đã cho cô sự tự tin. Vậy, cô kiên quyết tự nhủ, nếu bây giờ Laurence quyết định đó chỉ là một sai lầm thì chí ít cô cũng đã trở thành một người tự tin hơn, dũng cảm hơn. Sau khi đi đến kết luận này, cô quyết định rằng cô nên táo bạo hơn. Cô thư giãn và mỉm cười với bạn nhảy và nhìn vào mắt anh ta khi anh ta mỉm cười đáp lại.
“Xin lỗi!”
Ai đó vỗ lên vai cô và giằng cô khỏi tay bạn nhảy. Đó là Laurence.
“Xin lỗi,” anh lặp lại, lần này là với anh chàng kia. “Nhưng đây là bạn gái tôi. Tôi e rằng tôi phải đưa cô ấy đi.” Trái tim Elsa khẽ nhảy nhót vì vui sướng.
“Này, anh bạn! Chẳng phải quyền quyết định là ở cô ấy sao?” Ngôi sao phim truyền hình người Mỹ đô con hơn Laurence và có vẻ sẵn sàng đánh nhau vì người phụ nữ của mình.
“Tôi e rằng không. Đi nào, Elsa,” Laurence nói. Rồi anh cầm tay cô và dẫn cô đi.
“Laurence!” Elsa nói, cố gắng theo kịp anh. “Anh đang làm gì ở đây thế? Em tưởng anh không đến được!”
Anh không dừng bước cho đến khi họ tới một gian phòng nhỏ dùng để cất đồ ăn thức uống, cách xa bữa tiệc. “Anh biết, anh suýt thì không đến được, nhưng anh phải đến, bằng bất cứ giá nào.”
“Sao anh không nói cho em biết?” Cô nói. “Bẵng đi một thời gian em chẳng nghe được tin gì từ anh cả. Em cứ tưởng...”
Trông anh ăn năn một cách thích hợp. “Anh rất xin lỗi vì đã không liên lạc. Anh bận quá. Rồi anh bị mất điện thoại và laptop thì hết pin - anh chẳng kiếm được cục pin nào khác chỗ anh ở và tất cả số điện thoại của anh đều lưu trong cái di động bị mất.”
“Ôi.” Hầu hết các phương tiện liên lạc cơ bản đều đã được anh kể ra, ngoại trừ bồ câu đưa thư, dĩ nhiên.
Anh thở dài thật sâu. “Anh thành thật xin lỗi. Dù sao đi nữa, giờ anh đã ở đây rồi.”
Cô gật đầu.
“Anh đã phải bắt taxi từ sân bay.
Tốn của anh cả một đống tiền.”
“Ôi, anh yêu.” Cô không biết nói gì khác.
“Elsa, anh đi hơn năm tiếng đến đây không phải để nghe em nói ‘Ôi’ hay, nếu anh may mắn, ‘Ôi anh yêu’!”
Cô ngước nhìn anh với đôi mắt long lanh, vui sướng khi được gặp anh, anh đang đứng đó, trông quá điển trai trong chiếc vét đen. Laurence yêu quý, anh ấy đã quay về với cô.
Rồi anh ôm cô vào lòng và hôn cô.
Phải mất vài giây Elsa mới bắt nhịp được với nụ hôn. Ban đầu mũi họ va vào nhau và răng họ đụng nhau chan chát, nhưng rồi nó dần dần khiến trái tim Elsa tan chảy và đầu óc cô quay cuồng. Cô mừng thầm vì anh đã không buông cô ra khi anh ngừng lại để thở, nếu không cô sẽ bị ngã mất.
“Chúa ơi, Laurence,” cô hổn hển nói. “Nụ hôn tuyệt vời quá.”
“Anh hy vọng em biết anh nhớ em nhiều thế nào.”
“Em biết mà.” Cô mỉm cười, trong lòng ấm áp.
“Anh biết chúng ta chưa thực sự tiến xa trong mối quan hệ tình cảm của chúng ta...” Anh ngập ngừng.
“Chúng ta có một mối quan hệ tình cảm sao?”
“Ờ thì tình bạn. Nhưng anh không thể đợi lâu hơn nữa. Và gã khỉ đột đó suýt nữa đã đoạt mất em nếu anh không xen vào.”
Elsa cười. “Em không nghĩ vậy. Bọn em chỉ khiêu vũ thôi.”
“Anh thừa biết khiêu vũ có thể dẫn tới điều gì!” Laurence nói. “Cái gã dạy khiêu vũ lần trước nhất định đã thích em.”
Elsa bật cười khúc khích. Thật thú vị, buồn cười và ngớ ngẩn khi ở đây với Laurence và anh thì đang ghen. “Thật ra, em nghĩ anh chàng giáo viên dạy nhảy đó bị đồng tính.”
“Nếu thế, hắn sẽ suy nghĩ lại.”
“Anh đúng là đồ ngốc.” Rồi cô tiếp tục, không muốn có bất kỳ rắc rối nào giữa họ nữa, “Khi em không nghe được tin tức gì từ anh trong một thời gian dài như vậy, em đã tự hỏi liệu em có sai lầm không khi ngủ với anh. Chúng ta không biết nhau rõ lắm. Em nghĩ có lẽ anh chẳng còn tôn trọng em.”
“Ồ Elsa! Anh không bao giờ như thế.” Anh lại ôm cô rất lâu.
Vì Elsa vẫn đang phải trực, phòng khi Carrie gặp một “sự cố trang phục”, nên họ quay trở lại phòng khiêu vũ. Họ gặp Sarah đang xoa xoa bàn chân ở ngưỡng cửa.
“Laurence!” cô nói, vui mừng khi gặp anh. “Vậy là anh đã đến.”
“Vừa kịp lúc.” Anh liếc nhìn Elsa và Elsa nhận thấy một tia sở hữu trong ánh mắt anh và nó khiến lòng cô dâng lên một nỗi hoan lạc. “Cô ấy đang định bỏ đi với gã phù rể.”
“Đó là điều em làm ở các đám cưới,” Elsa giải thích. “Đó là một quy tắc vàng.”
Bàn tay Laurence tìm đến eo lưng cô và cù cô. “Em không được như thế nữa. Kể từ bây giờ, em chỉ được làm thế với chú rể thôi.”
“Chú rể á?” Sarah hỏi, cười và xỏ chân vào giày. “Đừng làm thế ở bất cứ đám cưới nào mà tôi tổ chức nhé - công việc của tôi sẽ bị hủy hoại mất.”
“Trừ phi chú rể là tôi,” Laurence nói. “Tôi đã chán ngấy việc suốt ngày bị làm phù rể rồi, tôi muốn mình cũng có một khoảnh khắc huy hoàng trong ánh mặt trời[68].”
“Anh sẽ có một khoảnh khắc huy hoàng trong tờ Mặt Trời[69] nếu anh không cẩn thận. Một vài phóng viên đã lọt vào đây,” Sarah nói. “Tôi phải đi mời họ ra về đây.”
[68] Nghĩa bóng chỉ khoảng thời gian ngắn ngủi thu hút được sự chú ý của mọi người.
[69] Một tờ báo lá cải của Anh.
Elsa cười nhưng không được tự tin lắm. Cô không chắc chắn, nhưng có thể cô đã được cầu hôn, một cách rất vòng vo.
“Vậy,” Laurence nói, khi anh đã lấy cho họ những ly sâm banh tươi, “em có muốn trở thành một cô dâu không?”
Elsa cân nhắc, vẫn không chắc liệu anh đang hỏi chung chung, hay thật sự đang cầu hôn. Cô quyết định coi nó như một câu hỏi bình thường. “Em không nghĩ em sẽ trở thành một cô dâu. Em không thích là tâm điểm chú ý.”
“Chúng ta có thể có một đám cưới rất đơn giản, chỉ có gia đình và một vài người bạn...”
Cô hất mặt lên, một kỹ năng mà cô không biết là mình có. “Sao lại ‘chúng ta’ ở đây nhỉ? Em tưởng bọn mình đang bàn chuyện em làm cô dâu cơ mà!”
“Nếu em là cô dâu, anh sẽ chiếm vai trò chú rể.”
Cô lắc đầu với vẻ quở trách. “Anh không ‘chiếm’ các cô dâu, như thể họ là một chỗ ngồi trên một chiếc xe buýt! Anh phải quỳ một chân và cầu hôn...” Cô thốt lên một tiếng hét nhỏ. “Anh dám à!”
“Anh sẽ không quỳ một chân nếu em không muốn anh làm vậy, nhưng anh sẽ rất sung sướng và hạnh phúc nếu em đồng ý làm...” Anh quỳ xuống.
“Không!” Cô đẩy anh, lại bắt đầu cười. Chuyện này thật quá ngớ ngẩn. “Chúng ta hầu như chưa biết gì về nhau!”
“Chúng ta ‘biết’ nhau khá rõ, theo nghĩa trong Kinh Thánh[70].”
[70] Trong Kinh Thánh, “biết” ai đó có nghĩa là có quan hệ tình dục với người đó.
“Anh đang đùa đấy à, Laurence!”
“Đó là sự thật mà, Elsa!” Anh ngập ngừng trong một thoáng, và rồi ban nhạc bắt đầu chơi và giai điệu sâu lắng, tuyệt vời của bản Smoke gets in your eyes vang lên, tiếp đó là giọng hát trầm ấm, êm dịu của ca sĩ cất lên bay bổng trong không trung.
Anh đứng dậy và cầm tay cô, “Đi nào, họ đang chơi bài hát của chúng ta. Hãy khiêu vũ thôi.”
Cô đi theo anh đến sàn khiêu vũ. “Chúng ta chẳng có bài hát nào cả, Laurence ạ.”
“Kể từ bây giờ chúng ta sẽ có. Từ bây giờ, mỗi khi nghe bài hát này, chúng ta sẽ nhớ rằng đêm nay em suýt nữa đã đồng ý làm vợ anh.”
Elsa cười khúc khích. “Vậy chúng ta sẽ có một bài hát khác khi nào em đồng ý thật sự chứ?”
Anh kéo cô vào trong vòng tay. “Không, vẫn sẽ chỉ là bài hát này thôi.”
Không biết mình sẽ ngả lưng ở đâu đêm đó khiến Bron thấy ngán ngẩm. Cô đã không nhận ra làm chuyên viên trang điểm cho các ngôi sao lại vất vả đến thế. Vấn đề là, cô đã phải dậy từ trước lúc bình minh ló dạng trong quá nhiều ngày trước khi đám cưới diễn ra. Làm những cái bánh và trang trí quá nhiều những bông hoa khiến cô mệt lử trước cả khi cô bắt đầu công việc chính của mình.
Nãy giờ cô chẳng thấy James đâu cả. Có thể anh đã về nhà. Có thể anh cảm thấy đây không phải là bữa tiệc phù hợp với anh. Có lẽ cô đã đánh mất cơ hội của mình, mãi mãi. Vanessa sẽ tức giận với cả hai người bọn họ. Cô chợt thấy buồn quá. Cô sẽ phải chấp nhận rằng anh chỉ coi cô như một người bạn và biết ơn vì ít ra anh cũng không coi cô như kẻ xa lạ. Thật sự thì, Bron cũng không chắc đây có phải là bữa tiệc phù hợp với cô không nữa. Ngắm nhìn nó thì thật thích mắt, đâu đâu cũng thấy những con người đẹp đẽ với những bộ cánh sang trọng. Chiếc bánh trông thật tuyệt vời. Mọi người đều ngưỡng mộ nó. Những người phục vụ tiệc đã xin số điện thoại của Bron. Nó có thể là sự khởi đầu cho một sự nghiệp hoàn toàn mới. Khi Sarah nói cô sẽ được trả bao nhiêu tiền vì đã làm nó, cô nhận ra tiền công làm bánh còn cao hơn cả tiền công làm tóc. Cô sẽ cảm thấy rất vui sướng nếu lúc này cô không quá mệt mỏi. Các sự kiện của vài tháng qua cuối cùng đã tác động đến cô.
Khi lớp son bóng và lớp phấn phủ cuối cùng đã được bôi và Carrie cùng chồng mới đã được đưa đi, Bron quyết định lẻn đi. Cô biết rằng nhiều người mà cô quen biết, như Rupert và Fenella, Elsa và Laurence - Elsa trông quá đỗi hạnh phúc đến nỗi cô thấy vui lây với bạn bất chấp nỗi đau trong lòng cô - và có lẽ cả Sarah, sẽ nghỉ ngơi và thư giãn. Đám cưới đã thành công mỹ mãn và bây giờ họ có thể ngừng làm việc và bắt đầu ăn mừng. Mặc dù Bron cũng muốn như thế, nhưng bây giờ cô phải đi chợp mắt một lát đã.
Cô len lén đi dọc theo căn bếp và ra ngoài qua lối cửa sau. Cô nghĩ về chiếc giường của mình, có lẽ nó vẫn đang vương vãi những mảnh kính vỡ, và càu nhàu với chính mình. Rồi cô nhớ đến căn nhà lưu động. Cô có thể ngủ ở đó. Cô cảm thấy mình như một lữ khách trên sa mạc đang tìm đến một ốc đảo - không gì có thể ngăn cản việc cô tìm chỗ ngả lưng.
Căn nhà lưu động đã có người. James đang nằm ườn ra trên chiếc giường đôi hai ngăn, ngủ say sưa. Bron biết còn có những chiếc giường khác nằm khuất đâu đó, nhưng cô không muốn sục sạo xung quanh, kéo những cái giường lửng xuống hay tìm những cái đệm. Như thế sẽ tốn quá nhiều công sức và quá ầm ĩ. Cô trèo qua người James một cách cẩn thận để cô tới sát vách ngăn và nằm xuống.
Vài tháng nằm sát mép giường khi ngủ bên Roger đã tỏ ra hữu ích, cô nghĩ khi cô kéo cái chăn mỏng mà James đã vứt ra để đắp lên mình. Rồi cô ngủ thiếp đi.
Cô tỉnh dậy một lát sau đó. James vẫn đang ngủ. Cô chống khuỷu tay nâng mình dậy và ngắm anh. Miệng anh hé mở và chiếc áo sơ mi bị tuột một nửa khỏi quần, để lộ một mảng da thịt nho nhỏ hình tam giác. Cô không thể kìm lại lòng mình. Cô ham muốn anh.
Cô hít vài hơi thật sâu và rồi quyết định rằng mình là một phụ nữ hiện đại - đa tài - và mình nên kiểm soát vận mệnh của mình. Vanessa đã ám chỉ như thế. Cô đặt tay lên vai anh. Anh đang mặc một cái áo mới - cô biết vì họ đã bàn xem anh nên mặc gì cho đám cưới và anh lúc ấy không có một cái áo tử tế nào. Cô có thể cảm nhận sức nóng từ cơ thể anh qua nó.
Sự can đảm của cô tăng lên, cô di chuyển bàn tay đến những cái cúc áo và luồn những ngón tay vào giữa chúng, tìm làm da ấm áp của anh. Cô cởi một cái cúc áo. Anh khẽ trở mình nhưng không tỉnh giấc vì vậy cô cởi thêm một cái nữa. Khi toàn bộ phần thân trên của anh đã lộ ra, cô dành vài phút để ngắm nhìn nó. Trước đây cô đã từng nhìn thấy bộ ngực của anh - cùng tấm lưng rắn chắc - khi anh đang cởi trần làm việc trong vườn. Nhưng cô chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy nó ở khoảng cách gần thế này.
Ánh mắt cô di chuyển tới cái móc khóa ở quần anh. Anh đã kể với cô anh chỉ có một bộ com lê, và nó được mua ở một cửa hàng từ thiện. Nhưng đó là một bộ com lê rất đẹp và trông anh thật bảnh bao khi mặc nó. Bây giờ cô muốn biết trông anh sẽ thế nào khi cởi nó ra. Cô dường như không thể ngăn mình lại.
Cô cho phép bàn tay mình mơn man từ ngực đến bụng anh, nhưng không di chuyển nó xuống thấp hơn mặc dù rất muốn.
Tại sao anh không tỉnh dậy? Cô cho rằng cô có thể đánh thức anh, nhưng cô thực sự không muốn. Anh có thể nói, “Cô nghĩ cô đang làm cái quái gì thế?”
Cô thở dài, đột nhiên thấy mệt mỏi và nản lòng. Cô lại nằm xuống và rồi, một cách vô thức, cô ngả đầu lên ngực anh và đặt tay lên bụng anh. Được xoa dịu bởi hơi ấm và mùi của anh, mắt cô nhắm lại và cô lại thiếp đi.
Một lát sau, cô tỉnh dậy với vẻ hoảng hốt. Tại sao đầu cô lại đặt trên ngực một người đàn ông? Anh ta là ai? Cô biết đó không phải là Roger nhưng sau vài giây hốt hoảng trí não cô mới nhớ ra cô đang ở đâu và cô đã làm gì.
Cô cứng người lại vì sợ hãi. Cô đã nghĩ gì vậy? Cô đã gần như lột trần anh ra! Cô sẽ phải chuồn đi. Nếu anh thấy cô ở đó, anh sẽ nghĩ cô là một ả đàn bà chẳng ra gì! Nếu cô trườn xuống khỏi giường và quay lại bữa tiệc, anh sẽ không bao giờ biết cô đã ở đó. Cô nhận ra mọi chuyện sẽ chẳng có gì to tát nếu cô không cởi áo anh. Nếu cô chỉ chợp mắt bên cạnh anh, cô có thể giải thích với anh rằng cô cần một chỗ để ngủ. Tại sao cô lại để ham muốn lấn át lý trí của mình như vậy chứ?
Rất từ từ và cẩn thận, cô rút tay lại, nhưng nó mới chỉ thu về được một phân thì đã bị giữ lại. Thầm cầu nguyện rằng James vẫn đang ngủ và chỉ nắm tay cô theo phản xạ, cô giật mạnh hơn một chút. Nhưng cô không thể rút tay ra được. James đã tỉnh dậy.
“Bỏ tay tôi ra!” Cô rít lên.
“Không. Tại sao?”
Anh có vẻ hoàn toàn bình tĩnh trước tình huống này, không như Bron, người đang vô cùng kích động vì xấu hổ. “Bởi vì tôi muốn dậy và rõ ràng tôi không thể rời đi khi tay tôi vẫn đang bị giữ lại!”
“Mà nó đang làm gì trên người tôi vậy?” Anh lúc này đã nắm nó nhẹ nhàng hơn. “Ý tôi là, cái tay của cô.”
“Tôi... tôi chỉ đang chợp mắt một lát - giường tôi đầy những mảnh kính vỡ, nếu anh còn nhớ - và chắc là đã đặt tay lên ngực anh trong lúc ngủ.” Những hành động vô thức có thể là lời biện hộ tốt nhất cho cô.
Anh lắc đầu. “Tôi không tin. Tại sao áo tôi lại bị cởi ra?”
“Tôi không biết!” Bron lại rụt tay lại, nóng lòng muốn thoát khỏi tình cảnh đáng xấu hổ này.
“Cô có biết đấy. Cô đã cởi nó!”
Khuôn mặt Bron đỏ bừng đến nỗi chẳng dám nhìn anh. “Không! Không phải thế!”
James chống một bên cánh tay để nâng mình dậy, và bây giờ anh đang nhìn xuống cô. “Tôi nhớ rõ là khi tôi ngả lưng, áo tôi vẫn được cài khuy đầy đủ. Tôi chỉ định ngủ một lát thôi - đến phút chót tôi mới hất đôi giày ra. Cô đã cởi khuy áo tôi.”
Có vẻ như chẳng còn lời biện hộ nào có thể giúp cô thoát khỏi tình huống đáng sợ này. Sự nhẹ nhõm duy nhất của cô là cô đã không chạm vào quần anh - mặc dù cô đã nghĩ đến điều đó.
“Cô thích tôi, đúng không?” James tàn nhẫn tiếp tục.
“Không...”
“Cô nên thừa nhận điều đó. Tôi đã bắt được quả tang mà.”
Cô thở dài. Cô khó mà chối bỏ điều này. “Thôi được, vậy anh làm gì tôi thì làm đi! Tôi thực sự thích anh đấy. Suy cho cùng, tôi là một phụ nữ hoàn toàn bình thường...”
Cô không có cơ hội nói gì thêm nữa trong một lúc lâu, có lẽ đó cũng là điều may. Anh đã quay sang cô và miệng anh tìm đến miệng cô và cô đành chấp nhận định mệnh mình là một ả đàn bà hư hỏng. Nụ hôn thực sự rất tuyệt.
Một lúc lâu sau, cô nói, “Hẳn là anh cũng thích em.”
James cười. “Đương nhiên rồi, ngốc ạ! Tại sao em lại nghi ngờ điều đó?”
“Bởi vì anh chưa bao giờ làm gì để chứng tỏ điều đó cả! Em cứ ‘bật đèn xanh’ cho anh nhưng anh chẳng thèm đoái hoài đến chúng!”
James thở dài. “Chà, tại vì anh không chắc chắn. Anh thực sự không muốn phạm phải một sai lầm nào. Anh đã từng bị như vậy rồi và nếu anh nhầm lẫn thì sẽ rất khó xử cho em. Em vừa mới chấm dứt một mối quan hệ tồi tệ để rồi lại phát hiện ra rằng anh chàng hàng xóm đã phải lòng em.”
“Điều đó thú vị đấy chứ,” Bron nói. “Nói cho em nghe, anh có bao giờ tiến thêm một bước với em không nếu em không chui vào giường anh trước?”
“Có chứ. Bất cứ lúc nào anh cũng có thể mời em nhảy và sau đó hôn em.”
Bron thở dài. Chuyện vừa xảy ra còn hơn cả một nụ hôn. “Vậy tại sao anh lại đợi lâu như thế?”
“Bởi vì anh cũng vừa mới biết chắc chắn rằng em thực sự thích anh.”
“Cái gì? Ý anh là gì?”
“Vanessa đã nói với anh.”
Bron cầm lấy gối và che nó lên mặt. “Cái gì?”
“Khi bà ấy bảo anh đưa em tới đám cưới này, bà ấy đã quả quyết rằng em thích anh và anh sẽ là một thằng ngốc nếu không chộp lấy em. Chắc là bà ấy nghĩ anh sẽ không tự hiểu ra điều đó.”
“Thì đúng là vậy mà,” Bron lầm bẩm, vẫn che mặt sau cái gối.
“Ngay từ hôm đầu tiên anh đến làm việc cho bà ấy, Vanessa đã biết rằng anh vừa mới chấm dứt một mối quan hệ lâu dài. Có lẽ bà ấy đã nghĩ bà ấy cần giúp chúng ta.”
Bron lẩm bẩm thêm một điều gì đó.
“Bỏ thứ đó ra nào.” Anh tịch thu cái gối.
“Em xấu hổ lắm!”
“Có gì mà xấu hổ chứ. Tiện đây, Vanessa còn nói rằng khi nào chúng ta sẵn sàng chuyển đến ở cùng nhau, bà ấy sẽ cho chúng ta ở trong căn hộ bên trên những chuồng ngựa cũ. Ở đó rộng rãi hơn, và bà ấy có thể cho thuê cả hai căn nhà chúng ta đang ở.”
“Ồ, bà ấy thật quá quắt!” Bron cười. “Anh biết đấy, bà ấy thật tử tế khi làm vậy. Nhưng thế không có nghĩa là em sẽ sẵn sàng chuyển đến ở lâu dài với anh đâu,” cô nói thêm một cách ngạo mạn, cố gắng giành lại chút kiêu hãnh.
“Tại sao?”
James có giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng và anh hỏi câu này khi đang ghé rất sát vào tai cô. Bron thấy mình thở dài thay vì đỏ mặt và trong một lúc lâu chẳng ai còn nói thêm được điều gì nữa.
Sau đó họ quay lại bữa tiệc. Bron đòi như vậy. Trong lòng cô vẫn còn xấu hổ vì sự trơ trẽn của mình. Cô thật sự không muốn các bạn đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Dĩ nhiên, ngay khi cô thấy Sarah, cô nhận ra đáng lẽ cô nên ở nguyên chỗ cũ. Chỉ cần nhìn cô một cái là Sarah sẽ nắm được hết toàn bộ sự việc.
“Ồ Bron,” Sarah nói, hôn má cô. “Cả James nữa! Cả hai đều có vẻ hạnh phúc - thật là tuyệt vời!”
“Điều đó rõ ràng đến thế sao?” Bron than vãn.
“Tôi e rằng vậy.” Sarah cũng hôn James, và Bron tự hỏi liệu có phải cô đang bắt đầu mất khả năng kiểm soát các sự việc không.
“Tôi là một người đàn ông rất may mắn,” James nói. “Nào, chúng ta nhảy thôi,” anh nói với Bron, và cầm lấy tay cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.