Mùa Hạ Nồng Nhiệt

Chương 24: Có thể chờ được em, chuyện gì cũng đáng




Editor: Roseann
Hàn Liệt đi rồi.
Sơ Hạ dựa vào trên ghế salon, nhìn về bên ngoài cửa sổ ngẩn người.
Cô rất tức giận, tác phong Hàn Liệt luôn luôn lừa gạt cô, từ lúc gặp lại cho đến bây giờ, lúc thì anh lừa cô phải đi cuộc hẹn xem mắt, lúc thì lại lừa cô ở điểm du lịch gặp được là bạn gái đi xem mắt trước đó, lúc thì làm sáng tỏ nói tất cả những chuyện kia đều là giả, bây giờ Hàn Liệt lại nói cho cô, phát tài do di dời của anh cũng là giả, anh thật sự là ông chủ của một chuỗi quán rượu.
Lừa tới lừa lui, Sơ Hạ cũng không phân rõ Hàn Liệt đối với tình cảm của hai người rốt cuộc là có thái độ gì.
Hàn Liệt nói anh chỉ muốn biết cô đối với anh có phải là yêu thật lòng không, nhưng Sơ Hạ làm sao phân biệt được lí do này của anh là thật hay giả.
Lớn lên như vậy vẫn luôn miệng lưỡi trơn tru lừa người, càng phân tích càng giống tra nam.
Nhưng nếu như hoàn toàn dựa theo bộ sách bí kíp phân tích tra nam, sau khi Hàn Liệt ngủ với cô, lấy tài sản ra, hung hăng làm nhục cô một phen, sau khi báo thù năm đó bị cô bỏ rơi, tiêu sái rời đi, mà không phải là sáng sớm làm mì trộn cho cô, nói chân tướng cho cô trước khi ngủ với cô.
Sơ Hạ rất phiền muộn, nhưng ngày mai còn làm việc, Sơ Hạ tạm thời không muốn.
Nhưng đêm nay Sơ Hạ lại mất ngủ, lăn qua lộn lại mãi tới ba giờ mới ngủ.
Buổi sáng thứ hai, chín giờ, Sơ Hạ theo hẹn đến cửa hàng lốp xe của Trần Tông Bình.
Trần Tông Bình tạm thời bổ sung mấy điểm, chín giờ rưỡi giám đốc công ty của Úc tới, ở cửa hàng dạo một vòng, lại đến nhà máy sản xuất lốp xe của Trần Tông Bình ở ngoại thành Du thành.
Ba giờ chiều, giám đốc bên Úc hài lòng rời đi.
Trần Tông Bình đưa giám đốc kia về khách sạn trước, đề nghị đưa Sơ Hạ về nhà.
Anh kiên trì, Sơ Hạ cũng đồng ý.
Tài xế lái xe, hai người đều ngồi ở hàng sau.
“Trần tổng biết Hàn Liệt sao?” Sơ Hạ đột nhiên hỏi, tối ngày hôm qua lúc gặp mặt ở bãi đậu xe, Sơ Hạ cảm thấy thái độ của Hàn Liệt đối với Trần Tông Bình không đúng lắm.
Trần Tông Bình cười một tiếng, nói: “Quan hệ của tôi và Hàn tổng, để anh ấy nói cho em thì thích hợp hơn.”
Anh có đôi mắt hẹp dài, Hàn Liệt cũng vậy.
Nếu như hai người là quan hệ kinh doanh thông thường, hai bên cũng không có gì cần che giấu.
Sơ Hạ có suy đoán.
Hàn Liệt nói qua hoàn cảnh gia đình của anh, ba, mẹ sau khi ly dị cũng gây dựng mới gia đình, đứa bé bên ba anh chắc chắn họ Hàn, Trần Tông Bình chắc là em trai cùng mẹ khác của Hàn Liệt.
Đến Cẩm Tú Hoa thành.
Trần Tông Bình đưa Sơ Hạ xuống xe, giơ tay với cô, mỉm cười nói: “Em là một phiên dịch viên rất giỏi, hy vọng chúng ta còn có cơ hội hợp tác.”
Sơ Hạ bắt tay anh, chờ Trần Tông Bình lên xe, cô mới vào tiểu khu.
Tối hôm qua Sơ Hạ chỉ là tức giận buồn bực, chưa làm gì cả, bây giờ cô mới tìm kiếm được nội dung của Hàn Liệt và quán rượu Ba Mùa.
Hàn Liệt là một ông chủ khiêm tốn, trên mạng cũng không có bài báo nào về gia đình anh, ngược lại Sơ Hạ thấy được bài giải thích của Hàn Liệt liên quan đến tên gọi “Quán rượu Ba mùa.”
Anh nói anh không thích mùa hè.
Rất giống lời nói đang giận dỗi.
Sơ Hạ thử tìm xem scandal của Hàn Liệt, không có. Vậy là, cũng không phải là minh tinh giới giải trí, scandal ùn ùn kéo đến.
Sơ Hạ không muốn kéo đen Hàn Liệt, năm giờ rưỡi, Hàn Liệt gửi tin nhắn đến: Bây giờ anh đi về, tối nay muốn ăn gì?
Sơ Hạ nghĩ, một tổng giám đốc tra nam sẽ không nhàm chán đến mức làm bữa tối cho bạn gái cũ mà anh muốn trả thù.
Tối hôm qua Sơ Hạ rất tức giận, bây giờ cô bình tĩnh hơn nhiều.
Cô có thể hiểu được tâm lý của Hàn Liệt muốn nhìn xem cô có thật lòng yêu anh không, chẳng qua là Sơ Hạ rất bực bội anh cứ hết lần này đến lần khác thật giả khó phân.
Có lẽ vì Hàn Liệt làm cơm tối cho cô khiến Sơ Hạ càng muốn tin tưởng anh.
Chạy cả ngảy trời, Sơ Hạ thực sự đói bụng.
Cô trả lời Hàn Liệt: Khiếu Hoa Kê (*)
(*)Khiếu Hoa Kê (叫花鸡): Còn được gọi là Thục Khiếu Hóa Kê hay Gà Nướng, là món ăn truyền thống nổi tiếng ở vùng Giang Tô. Sau khi chế biến, ướp gia vị và nhồi nhân yêu thích vào gà thì dùng lá sen tươi, bùn đất(đất sét) bọc lại nướng. Màu sắc đỏ sẫm bóng loáng mỡ gà, hương xộc vào mũi da giòn thịt mềm mọng nước, vào miệng thịt nhừ tan, đậm vị béo ngậy, mùi vị đặc sắc. Giống với gà nướng đắp đất đặc sản miền Tây bên mình á.
Nguồn: https://kimngan271.wordpress.com/2018/06/29/keo-chuong-29/
Trước khi Hàn Liệt gửi tin nhắn sợ nhất lại bị cô kéo đen, tin nhắn gửi thành công, Hàn Liệt lại sợ Sơ Hạ không để ý đến anh, cho đến khi nhận được món ăn Sơ Hạ gửi qua, Hàn Liệt mới hưng phấn vỗ một cái vào vô lăng.
Nhưng Sơ Hạ muốn ăn khiếu hoa kê, rõ ràng là muốn trả thù anh.
Nhưng Hàn Liệt sẽ không bị món khiếu hoa kê này làm khó.
Anh nhắn lại một chữ OK thật to: Anh đi mua đồ ăn, chờ anh!
Sơ Hạ cười, nếu như Hàn Liệt quả thật là tra nam, anh dùng cách thức này để khốn nạn với cô, cô cũng không có bất kỳ tổn thất nào.
Hàn Liệt đi dạo ở siêu thị một tiếng mới mua đủ tất cả nguyên liệu cần làm khiếu hoa kê, lúc này cũng hơn sáu giờ, sợ Sơ Hạ đói bụng, Hàn Liệt lại gói hai phần đồ ăn chín. Lái xe trở lại Cẩm Tú Hoa thành, Hàn Liệt đem đồ để ở biệt thự, trước hết đến tòa chín tìm Sơ Hạ.
Hàn Liệt thuần thục quẹt thẻ của người khác, trà trộn đi vào, đến tầng chín ấn chuông cửa nhà Sơ Hạ.
Sơ Hạ nhìn qua camera thấy hai tay anh trống trơn, không có mở cửa, hỏi anh: “Gà đâu?”
Hàn Liệt: “Phòng bếp của em đồ dùng không đầy đủ, anh tới đón em đi sang nhà anh.”
Sơ Hạ lúc này mới mở cửa.
Cửa vừa mới mở, Hàn Liệt lập tức lách người đi vào, vừa đem Sơ Hạ ấn vào trên tủ chỗ huyền quan, vừa dùng chân đá cửa, ôm eo Sơ Hạ vội vàng hôn cô.
Sơ Hạ căn bản không có thời gian phản kháng, liền bị anh dùng phương thức đầy ham muốn này hôn mấy cái.
Trong lòng Sơ Hạ tê dại.
Không biết trôi qua bao lâu, Hàn Liệt rốt cuộc ngừng lại, kề sát trán cô nói: “Thật xin lỗi, cám ơn.”
Xin lỗi vì anh tự cho mình thông minh lừa cô, cảm ơn cô bằng lòng tin tưởng anh.
Sơ Hạ nghiêng đầu, mặt đỏ ửng, giọng điệu lạnh nhạt: “Không cần cảm ơn, chẳng qua là em nịnh anh, anh có tiền ngược lại em chiếm được tiện nghi.”
Hàn Liệt cười: “Anh biết em không phải là người như thế, cho dù thế, anh cũng cam tâm tình nguyện kiếm tiền cho em.”
Sơ Hạ nhìn anh một cái, rũ mắt nói: “Em đói rồi.”
Hàn Liệt kéo tay cô đi ra ngoài.
Từ tòa chín đến biệt thự của anh, Hàn Liệt vẫn luôn đan mười ngón tay với Sơ Hạ.
Trở về biệt thự, Hàn Liệt dọn ra đồ ăn chín, hai người ăn lót bụng trước.
Tiếp theo chính là màn biểu diễn tài nấu nướng của riêng Hàn Liệt.
Theo như công thức làm gà nướng Hàn Liệt tìm được, không tính đến thời gian xử lý các nguyên liệu khác, chỉ riêng mỗi con gà thôi tốn hơn bốn tiếng đồng hồ, trong đó bao gồm một tiếng ướp, hơn ba tiếng nướng nhiệt độ cao, sau đó nhiệt độ vừa và thấp.
Sơ Hạ ngồi ở quầy bar bên cạnh nhìn anh bận bịu.
Hàn Liệt thêm gia vị ướp gà xong, sau khi tính giờ, liền cởi tạp dề đi lại chỗ Sơ Hạ.
Sơ Hạ kỳ quái nhìn anh: “Làm xong rồi à?”
Hàn Liệt nhướn mày với cô: “Phải ướp một tiếng, anh đưa em đi tham quan tầng hai một chút.”
Phòng ngủ của anh ở tầng hai.
Sơ Hạ đỏ mặt.
Lần này Hàn Liệt không cho phép cô lại trốn tránh, ôm lấy người đi thẳng lên tầng hai, Trà Sữa vẫn luôn đi theo sau lưng chủ nhân, không nghĩ tới chủ nhân vừa vào cửa liền đem nó khóa bên ngoài. Trà Sữa cào cào cửa, đáng tiếc chủ nhân cũng không có đi tới, Trà sữa đi lại vài vòng, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống, ở đây chờ chủ nhân đi ra.
Lần trước Hàn Liệt biểu hiện không tốt, lần này anh sẽ để cho Sơ Hạ biết được thực lực thật sự của anh, nếu như không phải đồng hồ báo giờ ở phòng bếp tầng một vang lên tiếng “tích tích tích” nhắc nhở anh phải đi nướng gà, Hàn Liệt sẽ không ngừng lại.
Hôn Sơ Hạ một cái, trước khi Hàn Liệt ngồi dậy nói với cô: “Chờ ở đây, nướng xong anh gọi em.”
Sơ Hạ chưa có xem qua công thức nấu ăn kia, đơn thuần tin lời của Hàn Liệt.
Tối hôm qua cô ngủ không được ngon giấc, bây giờ có chút buồn ngủ, sau khi Hàn Liệt rời khỏi đây, Sơ Hạ liền ở trên giường ngủ.
Hàn Liệt ở bên dưới lách cách bận rộn nửa giờ, dùng lá sen, bùn gói kỹ gà rồi bỏ vào lò nướng, hẹn giờ nướng bốn mươi phút, sau đó rửa tay chạy lên tầng hai.
Sơ Hạ vẫn chưa ngủ say, nghe được tiếng cửa mở, cô mở mắt ra, buồn ngủ hỏi: “Xong chưa?”
Hàn Liệt cười cười: “Còn chưa xong, em ngủ tiếp đi.”
Sơ Hạ cảm thấy nụ cười của anh không giống như mong cô ngủ tiếp.
Quả nhiên, Hàn Liệt lại ngủ cùng cô bốn mươi phút.
Lần này Hàn Liệt lại để cho cô nằm ở trên giường chờ, Sơ Hạ không có ngốc như vậy.
Bởi vì Hàn Liệt đi phòng bếp, Sơ Hạ đi phòng vệ sinh khi tắm quên đóng cửa, Hàn Liệt đặt giờ nướng nhiệt độ thấp chín mươi phút rồi lại đi lên, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh.
Sơ Hạ rốt cuộc hiểu rõ năng lực phương diện này của Hàn Liệt, hóa ra thời gian dài ngắn là anh tự do khống chế.
Tắm xong rồi, Hàn Liệt lại đi xuống.
Sơ Hạ nhìn thời gian một chút, đã mười một giờ rưỡi rồi.
Cô mặc áo sơ mi trắng của Hàn Liệt đi ra khỏi phòng, trước khi đi tới cầu thang, phía dưới Hàn Liệt lại muốn đi lên.
Sơ Hạ lập tức hỏi anh: “Còn chưa xong sao?”
Hàn Liệt ngước đầu, cười không có ý tốt: “Nướng nhiệt độ thấp thêm chín mươi phút nữa.”
Chín mươi phút nữa? Nhìn Hàn Liệt bắt đầu đi lên, Sơ Hạ lập tức lui trở về phòng, khóa trái từ bên trong.
Hàn Liệt tuyệt đối không ngờ tới cô còn có một chiêu này.
“Sơ Hạ.” Hàn Liệt kêu cô.
Sơ Hạ nhìn cánh cửa: “Sáng mai em ăn cũng được, tối nay anh ngủ ở phòng khác đi.”
Cũng đã ba lần rồi, lại còn thêm chín mươi phút nữa, Sơ Hạ không chịu nổi, sớm biết bữa khiếu hoa kể sẽ khiến anh vui sướng thế này, Sơ Hạ nhất định sẽ đổi món khác.
“Phòng khác đều là phòng trống.” Hàn Liệt dựa vào cửa nói, thề với trời: “Em để cho anh vào đi, anh bảo đảm hôm nay sẽ không chạm vào em nữa.”
Sơ Hạ không tin: “Vậy anh ngủ trên ghế salon đi, ngày mai em còn phải đi làm.”
Nói xong, Sơ Hạ đi lên giường nằm, còn tắt đèn, cho dù Hàn Liệt có nói thế nào cô cũng không cho anh vào.
Hàn Liệt không còn cách nào khác, thật sự nằm trên ghế salon ngủ môt đêm.
Đêm nay Sơ Hạ ngủ rất say.
Hàn Liệt ngủ cũng không tệ, sáu giờ sáng, Hàn Liệt đúng giờ tới gõ cửa, nhắc nhở Sơ Hạ nên thức dậy ăn gà.
Sơ Hạ rất buồn ngủ, đi phòng vệ sinh rửa mặt, phát hiện ở đây chỉ có một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Sơ Hạ liền súc miệng một chút, rửa mặt chuẩn bị trở về nhà cô đánh răng, thay quần áo nữa.
Nhưng cô vừa mới mở cửa, Hàn Liệt đi tới, người đàn ông vừa mới tỉnh ngủ, tràn đầy sức sống.
Sơ Hạ tránh môi của anh, ghét bỏ nói: “Còn chưa có đánh răng.”
Hàn Liệt: “Anh đánh rồi, đánh ở dưới nhà.” Sao anh lại có thể không chú ý được.
Sơ Hạ nghiêng đầu:”Em chưa đánh.”
Hàn Liệt cười: “Không sao, anh không chú trọng như thế.”
Đàn ông giống như ngọn lửa, rất nhanh liền dùng nhiệt độ cơ thể của anh đốt cháy lý trí của Sơ Hạ, lần nữa bị Hàn Liệt áp đến trên giường, Sơ Hạ không khống chế được ưu tư, cào bả vai anh một cái, bất mãn anh lòng tham không đáy.
Cô chỉ cào không nói, nhưng Hàn Liệt biết tại sao cô tức giận.
Anh giữ lấy tay của Sơ Hạ, nhìn ánh mắt né tránh của cô nói:: “Ngưu lang Chức nữ một năm mới gặp mặt một lần, nếu như bọn họ có một ngày, em đoán bọn họ sẽ làm gì?”
Truyền thuyết thần thoại cũng bị anh nói bậy như thế, Sơ Hạ không muốn trả lời.
Hàn Liệt nằm xuống cắn vào mu bàn tay cô một cái, nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở cô: “Bọn họ dù sao cũng một năm có thể gặp một lần, em nghĩ xem em đá anh bao lâu, nếu như em trở lại sớm một chút, anh sẽ đói khát thế này sao?
Sơ Hạ rũ lông mi: “Em không biết anh…”
Không biết anh không có yêu ai thêm nữa, không biết anh cũng không quên được cô.
“Anh có đi tìm em.” Hàn Liệt bỗng nhiên nói.
Sơ Hạ khó có thể tin nhìn anh.
Hàn Liệt kéo tay cô, đặt lên vết sẹo trên bụng do dao chém mà bốn năm trước lúc anh ở quán rượu quen biết Triệu Tần.
Mấy ngày trước Sơ Hạ có nhìn thấy anh để trần nửa người trên, nhưng cô không có nhìn kỹ, bây giờ tự tay mò tới, mới phát hiện nơi đó có sẹo.
“Tại sao lại có vậy?” Sơ Hạ nhắm mắt lại, che giấu nước mắt bên trong.
Nhưng nước mắt từ trên khóe mắt cô rơi xuống.
Hàn Liệt hôn lên giọt nước mắt bé nhỏ của cô, cười nói: “Đều đã qua, có thể chờ em, cái gì cũng đáng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.