Mùa Hè Của Mana

Chương 1.4:




Quyển 1 – Bướm, bướm, bướm, bạn đến từ đâu
Chương 1: Tôi và em, chúng ta gặp gỡ nhau
Editor: Qing Yun

Làm thủ lĩnh đời thứ ba nhà Nura, chỉ huy toàn bộ yêu quái lớn nhỏ ở Kanto, Nura Rikuo lựa chọn trường học Seirin mới thành lập chỉ được một năm nay để đi học, thật ra lý do rất đơn giản.
Gần nhà.
Lý do cậu chọn tham gia câu lạc bộ Văn Học càng đơn giản hơn.
Bởi vì câu lạc bộ này không yêu cầu thành viên phải có mặt theo thời gian cố định, cũng không có hoạt động bắt buộc phải tham gia.
Đây quả thật phần thưởng tuyệt nhất cho số lần xin nghỉ học không thể đếm hết thời cấp hai của Nura – người trốn học phóng khoáng lạc quan – Rikuo.
"Tuy nói như thế nhưng câu lạc bộ này cũng trống vắng quá mức đi?"
Rikuo tìm phòng hoạt động của câu lạc bộ theo tấm bản đồ được phát khi tham gia hội chiêu mộ thành viên, khi cậu đẩy cửa ra, cậu đã rất kinh ngạc khi nhìn thấy căn phòng không có một bóng người.
Mặt trời lặn về tây, hạt bụi phiêu đãng giữa cột sáng của nắng chiều, không khí cũng như bị nhuộm thành màu vỏ quýt. Sách vở trên giá sách bị phủ một tầng sắc thái kỳ dị, ánh chiều tà cuối cùng còn lưu giữ trong phòng bị gió đêm len qua cửa sổ cuốn đi. Rèm cửa nhuộm ráng vàng lay động theo gió phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Rikuo đi qua chỗ ngoặt, thế rồi cậu bỗng nhiên dừng bước.
Cô gái ngồi bên cửa sổ quay đầu, ráng chiều nhuộm đôi mắtthành màu sắc không chân thật, tóc dài được đan thành hai đuôi sam dài vắt trên người như đuôi mèo con. Khuôn mặt thanh nhã như hoa trà sau tuyết, lúm đồng tiền nở rộ trên má cô.
"Thật bất ngờ, thế mà thật sự có thể gặp lại cậu."
Rikuo giật mình, cậu cũng cười đáp lại cô.
"Đúng vậy." Cậu đi đến ngồi xuống bên cạnh cô: "Bây giờ, có thể nói cho tớ biết tên của cậu không?"
Cô là cô gái cậu gặp trong ngày mưa tiết Xuân Phân.
"Mana." Cô khép quyển sách trong tay, mỉm cười vươn tay với cậu: "Kuroko Mana."
Rikuo nắm bàn tay trắng nõn kia.
"Tớ tên là Nura Rikuo."
"Như vậy, hoan nghênh gia nhập câu lạc bộ Văn Học, bạn học Nura."
Mana cười nói, cô nhận thấy Riko đang nhìn quyển sách trong tay mình, Mana hào phóng đưa sách cho cậu.
"Là 《 Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh 》, khi còn nhỏ chắc Nuru cũng từng xem rồi chứ? Nói ra cũng hơi xấu hổ, tớ lớn như vậy nhưng vẫn rất thích văn học thiếu nhi..." Mana xấu hổ gãi má: "Phải giữ bí mật nhé, Nura."
"Vậy tớ phải nghiêm túc suy nghĩ về phí giữ bí mật mới được." Rikuo nói đùa: "Kuroko từng đọc những quyển sách khác thuộc bộ sách này chưa? 《 Anne tóc đỏ làng Avonlea》,《Anne tóc đỏ dưới mái nhà bạch dương》, 《Anne tóc đỏ và ngôi nhà mơ ước》... Nhiều lắm."
"Này... Đừng gọi tớ là Kuroko." Mana khó xử cười rộ lên: "Tớ có một em trai, nó cũng học ở trường học này, bình thường mọi người đều gọi nó là 'Kuroko'... Cho nên cậu gọi tớ là 'Mana' là được rồi."
"Bình thường không phải người lớn hơn sẽ gọi họ à?" Rikuo cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cậu cũng không có ý định miệt mài theo đuổi: "Nếu tớ gọi cậu là Mana, vậy cậu cũng đừng gọi tớ là 'Nura', cứ gọi là 'Rikuo' là được."
Mana mỉm cười đứng lên, đường nét khuôn mặt cô cực kỳ dịu dàng, khi cười càng lộ rõ sự dịu dàng ấy hơn. Rikuo bỗng nhiên nhớ đến loài hoa cẩm chướng râu mà cậu từng thấy trong tập sách tranh về các loài hoa nơi đất hoang, đóa hoa lay động nhẹ nhàng trong gió làm vùng quê cũng nhiễm sắc màu ấm. Ở Nhật Bản, loài hoa này có một cái tên khác rất đẹp, đó là Thường Hạ.
Cô gái tựa như ánh mặt trời mùa hạ...
"Mà, đã trễ thế này sao Rikuo vẫn chưa về nhà?"
Nghe được câu hỏi của Mana, Rikuo ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó cậu gật đầu nói.
"Đúng là nên về, có cần tớ đưa cậu về không? Dạo gần đây buổi tối Tokyo không quá an toàn."
Dạo gần đây có những yêu quái không biết lai lịch từ đâu thường tấn công loài người, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, nhà Nura thức trắng đêm điều ra mấy ngày liền, bọn họ muốn tìm ra yêu quái phạm tội ở địa bàn của nhà Nura.
"À, tớ còn đang đợi người." Mana nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu nói chuyện như đang hát ca: "Em trai tớ vẫn đang tham gia hoạt động của câu lạc bộ, tớ phải đợi nó về cùng. Cảm ơn Rikuo. Nhưng mà vẫn phải mời cậu về trước đi thôi, về quá muộn sẽ làm người nhà lo lắng."
"Câu lạc bộ hoạt động muộn vậy sao?"
"Ừ." Mana mở quyển sách trên tay ra: "Em tớ ở câu lạc bộ bóng rổ."
***
Khi Kuroko Mana và Kuroko Tetsuya đi trở về, trời đã hoàn toàn tối đen. Mana đi theo sau Kuroko Tetsuya, cô nhẹ nhàng ngâm nga bài hát 'Thinking in the rain'. Chỉ nhìn bề ngoài của hai người cũng rất dễ nhìn ra bọn họ có quan hệ huyết thống — đều có đôi mắt lam, đều có làn da trắng nõn, đều có cơ thể thiên gầy, đôi mắt dịu dàng giống nhau, ngay cả tư thế đi đường cũng gần giống nhau như đúc — dù sao họ cũng là chị em sinh đôi.
Bỗng nhiên có hạt mưa rơi xuống, Kuroko Tetsuya nhìn trời, cậu lấy chiếc ô màu xanh trong ba lô ra, Mana thì cúi người tiến vào dưới tán dù, đồng thời nâng tay khoác lên tay Kuroko Tetsuya.
"Mấy ngày nay trời mưa mãi không tạnh."
Kuroko Tetsuya vừa đi vừa lẩm bẩm.
"Hôm nay chị nhìn thấy một người rất thú vị... Chính là người chị gặp ở hôm Xuân Phân, thì ra tên cậu ấy là Nura Rikuo, là một người rất tốt." Mana cười nói: "Đều học ở một trường, không biết em có thể gặp được cậu ấy không..."
Khi đi qua một góc trong ngõ nhỏ, Kuroko Tetsuya dừng bước. Cậu lấy một bó hoa ra khỏi balô, vẻ đẹp của hoa bách hợp dưới tiết trời âm u nhìn càng có vẻ đẹp âm u lạ kỳ. Kuroko nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống một trước một bức ảnh ở bên cây cột điện, góc nhỏ này có rất nhiều hoa tươi, tất cả đều vây quanh bức ảnh kia. Dưới cơn mưa lạnh buốt, Kuroko Tetsuya ngồi xổm xuống, hai tay tạo thành hình chữ thập.
Mana im lặng đứng trong mưa chờ đợi Kuroko Tetsuya kết thúc cầu nguyện. Lúc sau hai người không ai nói chuyện, chỉ im lặng tiếp tục đoạn đường còn dang dở.
Từ ngõ nhỏ này đến nhà Kuroko phải đi qua một công trường đang thi công, khi đi đến dưới chân công trường, Mana bỗng nhiên giữ chặt ống tay áo của Kuroko Tetsuya.
"Tetsu..."
Bỗng nhiên phía trên đỉnh đầu hai người vang lên tiếng hắt xì, sau đó là tiếng kim loại gãy nổ, Kuroko Tetsuya và Mana cùng ngẩng đầu lên nhìn, có một cột thép lớn đang rơi thẳng xuống đầu cả hai!
"Tetsu!!!"
Cột thép rơi xuống đất gây ra tiếng vang ầm ầm, đồng thời trọng lượng của cột thép khiến mặt đường bị nứt ra, đá vụn và nước bùn bị bắt tung tóe!
Kuroko Tetsuya bị ngã nhào sang một bên, xương sườn bị đâm xuống đất đau nhói. Lòng bàn tay bị rách da vẫn cảm giác được sự chấn động khi cột thép rơi xuống mặt đất, cho đến khi dư chấn biến mất, Kuroko Tetsuya mới hoàn hồn, cậu ngẩn ngơ vươn tay về phía vừa rồi theo bản năng.
"... Chị ơi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.