Mục Cửu Ca

Chương 15: Nghi ngờ về thuốc nói thật




Mục Cửu Ca đang lên mạng tìm những tư liệu về Viện dưỡng lão ở trong thành phố, thì một mục tin ở trang Weibo đã làm cô chú ý.
Trang cá nhân Weibo của cô chủ yếu theo dõi những trang mạng có liên quan đến tin tức thời sự, những môn nghệ thuật tương đối cổ xưa như thêu thùa hoặc điêu khắc, có lúc sẽ có những kỹ thuật mới được giới thiệu trên mạng, cô cũng sẽ ở nhà cố gắng thử tìm ra cách nắm bắt được cốt lõi trong đó, giống như kỹ thuật thêu hai mặt hai mẫu hai màu cũng là do cô nghiên cứu từ hình ở trên mạng phân tích mũi thêu, đối chiếu, thêu thử rồi lại gỡ ra, làm đi làm lại hàng trăm lần mới tìm ra cốt lõi của cách thêu này.
Mục Cửu Ca kích vào trang tin tức Weibo, đọc kỹ mục tin tức đó.
Tin nhanh Trung Sơn: “Di sản ngàn năm, kỹ nghệ cổ xưa lâu đời của Trung Quốc, một lần nữa được vinh danh”, “Phát hiện bộ giấy mẫu thêu tay cổ xưa có lịch sử hàng ngàn năm, chấn động giới sử gia”. Tuyệt kỹ thêu tay gia truyền của phu nhân Lý Hạnh - phu nhân của xí nghiệp dệt tư nhân Hàn Vĩ Thiệu, do không cẩn thận bị tiết lộ, Lý phu nhân bất lực đành phá vỡ quy định tổ tiên, gấp rút gửi đơn cho Trung tâm bảo hộ di sản văn hóa phi vật thể của thành phố xin được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể, đồng thời cũng để cho cháu gái của bà tại hiện trường thể hiện tuyệt kỹ thêu tay cổ xưa đã thất truyền…
Sau dấu ba chấm là đường link những tin tức cụ thể.
Mục Cửu Ca cũng kích vào để xem.
Xem đến đoạn cuối, tin tức còn nhắc đến một việc, rằng cháu gái của bà Lý Hạnh là Hàn Điềm Phương do tài năng thêu tay xuất chúng, được kênh số 9 mời tham gia Cuộc thi tài năng kỹ nghệ thêu tay dân gian truyền thống toàn quốc do Liên hiệp 146 Đài truyền hình cả nước tổ chức, do đó đài truyền hình cũng đặc biệt mở ra cuộc thách đấu các thể loại kỹ nghệ thêu tay, trong đó Hàn Điềm Phương là truyền nhân của tuyệt kỹ thêu tay thất truyền ngàn năm của bà Lý Hạnh đã được các nghệ nhân danh tiếng tiến cử là đối thủ trận chung kết.
Đoạn cuối của phần tin là những bức ảnh Hàn Điềm Phương thêu tại hiện trường, trong ảnh Hàn Điềm Phương mặc bộ y phục cung đình thời Hán Đường, mái tóc được chải theo kiểu dành cho con gái chưa chồng thời đó, giống như những người con gái mắt sáng mày ngài trong những bức tranh thêu.
“Cô ấy đang thêu kiểu thêu ngầm.” Một ngón tay phía sau lưng đột nhiên chọc chọc vào màn hình chỉ.
“Mẹ” Mục Cửu Ca quay người gọi.
“Thêu ngầm hay còn gọi là thêu ẩn, khi nào con có thể ở trên cánh của một con ve sầu thêu được một đôi cánh ve sầu nhìn thấy được nhưng không sờ được, khi nào có thể thêu ẩn thành thạo được thì mới được ra nghề.”
Mục Cửu Ca vui mừng kinh ngạc kêu lên: “Mẹ, mẹ nhớ ra rồi à?”
Tô Ngải chau chau đôi lông mày xinh đẹp, nghi hoặc nhìn vào Mục Cửu Ca: “Cô là ai?”
“Mẹ, con là con gái của mẹ.” Mục Cửu Ca nén sự thất vọng, cười rồi nói với mẹ cô.
Tô Ngải lại không nhìn cô mà nhìn về phía màn hình của máy vi tính, đọc nội dung ở trên đó – bà vẫn còn nhớ mặt chữ.
“Lý Hạnh… Lý Hạnh…” Tô Ngải ấn ấn huyệt thái dương.
“Mẹ?” Mục Cửu Ca đứng dậy lo lắng gọi.
“Hả?” Tô Ngại rời ánh mắt khỏi màn hình, liền quên ngay nội dung mình vừa đọc, nhìn về phía Mục Cửu Ca cười đầy tao nhã, rồi nói: “Xin chào, tôi muốn đi vệ sinh, xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?”
“Chào mẹ, mẹ à, lúc nãy mẹ vừa đi nhà vệ sinh rồi.”
“Không phải, tôi muốn đi.” Mặt Tô Ngải hơi đỏ lên.
Mục Cửu Ca cười dịu dàng với mẹ nói: “Được, vậy chúng ta lại đi lần nữa.”
Từ nhà vệ sinh đi ra, Mục Cửu Ca rót cho mẹ cốc nước, để thời gian biểu đến trước mặt mẹ, xong lại lấy cho mẹ một quyển sách.
Tô Ngải cảm ơn sau đó cầm quyển sách lên đọc.
Mục Cửu Ca do dự một lúc, rồi gọi điện cho bác sĩ thường trực của Viện dưỡng lão kia.
Trước khi gọi điện thoại, cô có hơi chút lo lắng sẽ bị cúp máy, vì sau việc Tô Ngải mẹ cô bị nhà họ Hàn đón đi, Mục Cửu Ca đã tố cáo một cách nghiêm túc chặt chẽ sự việc lên cấp trên và tổ thanh tra của Viện dưỡng lão này.
“Xin chào, bác sĩ Trương, tôi là Mục Cửu Ca, bác sĩ còn nhớ tôi không? Tôi có việc muốn nhờ bác sĩ… Cám ơn! Là thế này, mẹ của tôi bây giờ một ngày đi vệ sinh rất nhiều lần, mà mỗi lần đều là có nhu cầu thật, không biết đây có phải là biệu hiện bệnh lý không?”
“… Được ạ, tôi sẽ đưa mẹ tôi đến Viện dưỡng lão chụp siêu âm định dạng B, vâng ạ, tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ rất nhiều… À, bác sĩ Trương, tôi còn một việc nữa muốn nhờ bác sĩ chỉ giúp…, không biết bác sĩ có biết trong thành phố hoặc gần đây còn có Viện dưỡng lão nào tốt hơn, phù hợp hơn với bệnh trạng của mẹ tôi không?”
Bác sĩ Trương tỏ vẻ rất đáng tiếc nói với cô rằng trong thành phố này hoặc vùng phụ cận không có Viện dưỡng lão nào tốt hơn Viện dưỡng lão của họ.
Sau đó, bác sĩ Trương lại đặc biệt nói với cô một chuyện, rằng vì sự việc lần trước do Phó viện trưởng Vương làm việc sơ ý, tắc trách, làm thủ tục xuất viện không tỉ mỉ, không làm đầy đủ quy định xuất viện, lấy việc công xử lý việc tư làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của viện, các lãnh đạo cấp trên của Viện sau khi nghiên cứu quyết định, cách chức Phó viện trưởng Vương ra khỏi Viện dưỡng lão.
“Nếu cô đồng ý, có thể đưa mẹ cô về lại Viện dưỡng lão, xảy ra sự việc lần trước, Viện chúng tôi đối với những việc tương tự sẽ gia tăng việc kiểm tra nghiêm ngặt hơn nữa, về điểm này tôi nghĩ rằng những Viện dưỡng lão khác chưa chắc đã làm tốt hơn ở đây, hơn nữa mẹ của cô cũng đã khá quen với môi trường trong này rồi, các hộ sĩ cũng rất quý bà ấy, tóm lại sẽ tốt hơn là đưa mẹ cô lại đi làm quen với một môi trường mới, cô xem có đúng không? Ngoài ra, tôi nghĩ rằng… Tất nhiên việc này là tôi với cô nói riêng với nhau thôi, cô đưa mẹ cô trở lại viện, bên phía Viện rất có khả năng sẽ bớt một phần tiền nằm viện cho mẹ cô.”
Những lời thật lòng của bác sĩ Trương làm Mục Cửu Ca bị thuyết phục.
Vốn dĩ cô đang định kiện Viện dưỡng lão này, nhưng hiện tại Viện dưỡng lão lại chủ động bồi thường về khoản nằm viện của mẹ cô, so với việc kiện tụng vừa mất thời gian lại không biết kết quả thế nào, không bằng chọn cách hòa giải như thế này, nói cho cùng quanh thành phố này cũng không có Viện dưỡng lão nào có điều kiện tốt hơn họ.
Sau khi nói với bác sĩ Trương, cô sẽ suy nghĩ kỹ việc này bèn cúp máy.
“Tinh tang.” Có chuông điện thoại báo tin nhắn đến.
Mục Cửu Ca vừa mở điện thoại ra xem liền cười:
Hoa Vô Ý: “Em và nhạc mẫu đại nhân có nể mặt để anh có thể được mời một bữa cơm tối không?”
Mục Cửu Ca ngẩng đầu, nhìn về phía mẹ cô, hỏi với giọng điệu như bình thường: “Mẹ, có một anh chàng đẹp trai mời mẹ con mình ăn cơm, mẹ có đi không?”
Tô Ngải: “Ai thế? Mẹ có biết không?”
Đối với lần đầu tiên gặp mặt mẹ vợ, Hoa Vô Ý làm rất hoành tráng, đặt hẳn một phòng bao trong một nhà hàng khá nổi tiếng.
Trong lúc ăn cơm, Mục Cửu Ca giới thiệu Hoa Vô Ý với mẹ.
Ngồi ăn cơm, Hoa Vô Ý không hỏi nhiều về bệnh tình của Tô Ngải, mắt nhìn Mục Cửu Ca chăm sóc mẹ mà chẳng để ý đến bản thân, anh cũng học quan sát cách Tô Ngải ăn cơm uống nước, lúc bà cần liền vươn tay lấy giúp.
Tô Ngải hiện tại dùng đũa đã có chút khó khăn, nhưng bà lại là người tương đối gia giáo, rất có khí chất của một phụ nữ sinh ra trong danh gia vọng tộc, để tránh mất mặt, bà nhất định không chịu dùng đũa.
May mà ngay từ đầu Mục Cửu Ca đã yêu cầu phục vụ mang đến thìa, dĩa; đồng thời cũng chuyển những món ăn dễ lấy chuyển đến trước mặt bà.
Mục Cửu Ca nhìn Hoa Vô Ý với ánh mắt xin lỗi.
Hoa Vô Ý lại chẳng nhìn đến cô, anh đang bận rộn gắp đồ ăn, nhưng dùng đũa gắp mãi mà chẳng gắp được, lại còn làm rớt ra ngoài bàn. Mục Cửu Ca nhìn với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Hoa Vô Ý nói với Tô Ngải có chút ngại ngùng: “Xin lỗi, con không quen dùng đũa lắm.”
Tô Ngải cười mỉm: “Không sao, con bảo phục vụ lấy thìa dĩa cho.”
“Không cần đâu, con sẽ phải học cách sử dụng đũa.” Hoa Vô Ý lại tiếp tụ nỗ lực “học” cách dùng đũa gắp thức ăn.
Tô Ngải nhìn dáng vẻ Hoa Vô Ý còn vụng về hơn cả bà, liền cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều, thỉnh thoảng không cẩn thận làm rơi thức ăn ra khỏi bát cũng chỉ tự cười tự giễu thôi, sự lo lắng sợ bị xấu hổ mất mặt trước người lạ đến mức mất tự nhiên của bà đã không còn nữa.
Mục Cửu Ca nhìn Hoa Vô Ý ánh mắt ngập nước chứa đầy sự cảm động, cô quay sang mẹ nói đùa: “Mẹ ơi, mẹ với anh Hoa Vô Ý nhận con làm sư phụ đi, con dạy hai người cách dùng đũa.”
“Lý Hạnh!” Tô Ngải đột nhiên gọi khẽ một tiếng.
“Mẹ?”
“Tang!”
“Đào dưỡng nhân, Hạnh thương nhân, Lê tử thụ hạ mai tử nhân!” Tô Ngải buông chiếc dĩa xuống, lẩm bẩm một mình.
(Câu này là một câu thơ thuận miệng được lưu truyền đại khái ngụ ý như sau:
Đào dưỡng nhân: Ý quả đào rất tốt cho sức khỏe (như bổ khí, nhuận tràng…)
Hạnh thương nhân: Quả mơ đối với cơ thể không tốt (được cho là quả gây nóng, mụn nhọt và nhức xương khớp, đối với trẻ nhỏ càng không được ăn do dễ chảy máu cam, nhiều ghèn mắt, đau bụng đi ngoài, vị chua của quả mơ còn gây tổn hại cho răng sữa của trẻ.)
Lê tử thụ hạ mai tử nhân: Dưới gốc cây mận chôn người chết. Câu này ám chỉ quả mận nguy hiểm với con người. Không được ăn nhiều, làm cho sức khỏe suy yếu.
Trích lược nguồn: baike.baidu.com/)
“Mẹ ơi?”
“Lý Hạnh! Lý Hạnh!” Tô Ngải bỗng nhiên rơi nước mắt.
“Mẹ!” Mục Cửu Ca kinh sợ, đẩy ghế ra, ôm lấy vai mẹ cô: “Mẹ ơi, mẹ làm sao thế, mẹ đừng làm con sợ, có phải mẹ đã nhớ ra điều gì không?”
Hoa Vô Ý cũng đứng dậy, đi đến trước mặt Mục Cửu Ca, đột nhiên duỗi tay nâng nhẹ mặt Tô Ngải lên.
“Anh làm gì thế?” Mục Cửu Ca không hiểu ra sao hỏi lại.
“Em nhìn vào mắt dì đi, dì đang nằm mơ.”
“Cái gì? Làm sao lại thế được?” Mục Cửu Ca cũng chụm đầu vào nhìn, phát hiện quả thật tròng mắt mẹ cô đang đảo liên tục không có quy luật gì cả.
“Mẹ em vẫn đang mở mắt mà, sao ngủ mà lại vẫn mở mắt được? Bà ấy vừa nãy vẫn còn đang nói chuyện với anh.” Mục Cửu Ca cuống cả lên hỏi: “Em gọi bà ấy tỉnh được không? Như thế này không biết có nguy hiểm gì không?”
Hoa Vô Ý nhẩm tính tần suất tròng mắt Tô Ngải chuyển động, rồi nói nhanh: “Đừng gọi dì, đây là dì đang ngủ không sâu, sẽ nhanh tỉnh lại thôi.”
Quả thật rất nhanh Tô Ngải đã “tỉnh” lại, dường như bà không hề biết rằng mới vừa nãy thôi bà vừa mở mắt vừa nằm mơ, khi sờ tay lên mặt thấy có nước mắt thì ngạc nhiên vô cùng.
Mục Cửu Ca quỳ trên sàn nhà, ngẩng đầu hỏi mẹ: “Mẹ, lúc nãy mẹ nằm mơ thấy gì? Sao lại khóc thế?”
“Mẹ khóc á?” Tô Ngải nghiêng đầu, đáp: “Mẹ không biết, mẹ…”
Tô Ngải bỗng dưng ôm ngực nói: “Chỗ này của mẹ …khó chịu quá, mẹ không biết tại sao, nhưng cảm thấy… rất khó chịu.”
“Không có việc gì, mẹ, mẹ đừng nghĩ nữa.” Mục Cửu Ca đứng dậy, cố nặn ra một nụ cười an ủi mẹ cô, rồi lấy giấy ăn lau nước mắt cho mẹ.
“Đi thôi.” Tô Ngải gật đầu.
“Dạ? Mẹ nói gì cơ?” Mục Cửu Ca dừng tay, không nghe rõ mẹ nói gì.
“Dì bảo em là “Đi thôi.”” Hoa Vô Ý lại nghe thấy rất rõ ràng.
“Đi thôi? Đi đâu?” Mục Cửu Ca đầu óc mơ hồ, nhưng cũng không để ý nữa, cô vẫn nhớ y tá Lưu nói mẹ cô hay nói những câu linh tinh như vậy.
Bữa cơm ăn không mấy vui vẻ, song ít nhất cũng không xảy ra sự cố nào, Hoa Vô Ý đưa hai người về nhà, cũng không ở lại lâu, nhanh chóng về nhà mình.
Qua vài ngày, Mục Cửu Ca đưa mẹ đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe tổng thể, sau đó lại đến Viện dưỡng lão hai bên cùng đàm phán, sau cùng bên Viện dưỡng lão chấp nhận ngoài tiền thuốc và chi phí phẫu thuật sẽ miễn phí cho mẹ cô hai năm chi phí y tá chăm sóc và nằm viện.
Tô Ngải lại quay trở về Viện dưỡng lão, Mục Cửu Ca cũng lấy được kết quả kiểm tra sức khỏe tổng thể của mẹ.
Bác sĩ Trương nhìn kết quả kiểm tra sức khỏe của mẹ cô, hai đầu lông mày ông chau lại thành một cục.
“Bác sĩ Trương? Tại sao khối u gần khu vực Hải mã của mẹ tôi lại to nhanh như vậy?” Mục Cửu Ca lo lắng đến mức bạc cả tóc.
Bác sĩ Trương không trả lời cô ngay, mà lật đi lật lại bản báo cáo để xem.
Một lúc sau, bác sĩ Trương nói với cô một cách nghiêm trọng: “Tôi cần phải tiến hành một kiểm tra đặc biệt cho mẹ cô.”
“Kiểm tra đặc biệt gì ạ?”
“Tôi nghi ngờ… trong khoảng thời gian mẹ cô rời khỏi Viện, đã có người cho bà ấy dùng một số loại thuốc không thích hợp.”
Mục Cửu Ca đứng dậy đánh soạt một tiếng: “Gì cơ?”
“Cô đừng vội lo lắng, tôi cần phải tiến hành kiểm tra trước đã. Hiện tôi không có cách nào phán đoán được bà ấy đã dùng những loại thuốc gì, song xét tình trạng bệnh của mẹ cô, khả năng tự nhiên bệnh tình chuyển biến nặng đến mức như thế này là rất bé.”
Mục Cửu Ca nắm chặt tay bác sĩ Trương, trong mắt đầy sự tức giận: “Bác sĩ Trương, ông có thể đoán được đại khái mẹ tôi đã dùng loại thuốc gì không? Loại thuốc nào mà có thể khiến cho bệnh tình của mẹ tôi lại chuyển biến nặng hơn?”
“Rất nhiều.” Bác sĩ Trương đọc một loạt tên các loại thuốc.
“Xin chờ một chút. Tôi ghi lại đã.” Mục Cửu Ca cầm bút ghi lại, cô có một suy đoán, tuy suy đoán này của cô rất hoang đường, nhưng không phải không có khả năng xảy ra.
Cầm lấy tờ giấy, Mục Cửu Ca phi như bay về nhà, về một cái cô lập tức lên mạng tìm tên các loại thuốc đó, cho đến khi tìm được loại thuốc có tên gọi là Amobarbital, thì cô dừng lại.
Bác sĩ Trương sau khi nói một loạt các loại tên thuốc, có nhấn mạnh trọng điểm một vài loại, trong đó có loại thuốc Amobarbital này. Bác sĩ Trương nói, đơn thuốc ông kê cho mẹ cô có một loại thuốc xung đột với Amobarbital, đồng thời loại thuốc Amobarbital này nếu sử dụng không hợp lý sẽ làm cho đại não của bệnh nhân não khoa càng bị tổn thương nghiêm trọng hơn, nhanh hơn.
Sau khi đọc xong dược tính và những mục đặc biệt liên quan đến loại thuốc này, Mục Cửu Ca ngồi yên lặng đến mười phút, sau đó cô lấy điện thoại gọi cho Hàn Điềm Phương.
Chuông điện thoại reo một lúc lâu mới có người nhấc máy.
“Tôi còn đang hỏi không biết ai gọi cơ đấy, chị Cửu Ca, chị có phải đang cảm thấy tiền ít quá nên định đục khoét thêm không đấy? Thôi được rồi, nể mặt chị là họ hàng, tiền nhiều thì không có chứ tám trăm một nghìn thì chắc chắn là đủ, chị đọc số tài khoản đi, ngày mai tôi sẽ chuyển cho chị.” Hình như bên cạnh Hàn Điềm Phương còn có người khác, cô cũng không biết là đang nói với người nào, giọng điệu của người đó vọng lại tỏ rõ sự bất lực và khinh thường.
“Hàn Điềm Phương.” Mục Cửu Ca đợi đến khi cuộc nói chuyện của họ nhạt dần, mới hét lên trong điện thoại: “Các người tàn nhẫn, kinh tởm đến thế nào mới có thể để cho bệnh nhân não uống thuốc ép nói thật cơ chứ? Các người còn có phải là con người không? Không phải Lý Hạnh nói mẹ tôi là con gái bà ấy hay sao? Bà ta có thể đối xử với con gái ruột như vậy à? Dùng thuốc để ép mẹ tôi nói ra sự thật. Các người muốn kỹ thuật về thêu tay thì hãy đến tìm tôi đây này, sao có thể ép mẹ tôi uống thuốc cơ chứ? Mẹ tôi không phải không muốn nói cho mấy người biết, mà bà mắc bệnh về đại não nên đã không còn nhớ gì nữa rồi, tại sao các người có thể xuống tay được với bà cơ chứ?”
Hàn Điềm Phương im lặng, lúc sau tự nhiên lại cười ra tiếng: “Chị Cửu Ca, chị không thể lấy lý do bà nội tôi là mẹ ruột của mẹ chị mà năm lần bảy lượt cứ tìm đến nhà chúng tôi đòi tiền. Sức khỏe dì Tô không tốt, bà nội tôi đón mẹ chị về chăm sóc, chị lại nhất quyết đòi đón dì ấy về bằng được, chẳng phải là định thông qua dì để đòi bà nội tiền hay sao? Chị Cửu Ca ạ, làm người phải tự biết thế nào là đủ, bà nội đã cho chị 200 vạn rồi, chị còn muốn bao nhiêu nữa? Còn nữa, nghe nói chị loan truyền với bên ngoài rằng chị mới là truyền nhân chân chính của nghề thêu nhà họ Lý? Còn làm ra cái gì gọi là di sản thừa kế nhà họ tô nữa hả? Haizzz, chị Cửu Ca, tôi chẳng biết nói sao với chị nữa, chị phải cám ơn bà nội không báo cảnh sát đấy.”
“Cô không phủ nhận sao?” Mục Cửu Ca cười lạnh nhạt, sự kích động và phẫn nộ lúc nãy dường như hoàn toàn là giả, hiện tại cô bình tĩnh đến mức không ai có thể sánh được.
Những lời Hàn Điềm Phương vừa nói khó nghe như thế, nhưng lại chẳng hề kích thích được chút nào tới Mục Cửu Ca.
Hàn Điềm Phương cũng rất kinh ngạc trước thái độ bình tĩnh của Mục Cửu Ca trong điện thoại: “Chị Cửu Ca, tôi không biết chị đang nói cái gì?”
“Cô gái à, đừng có giở trò với tôi.” Mục Cửu Ca bình tĩnh nói: “Hàn Điềm Phương, có một chuyện tôi vẫn luôn không nói cho cô biết bởi vì cảm thấy chẳng cần thiết, nhưng hôm nay có lẽ tôi vẫn nên tiết lộ thì tốt hơn.”
“Chuyện gì?” Bên phía Hàn Điềm Phương bỗng nhiên yên tĩnh hẳn, hình như là ra chỗ khác nói chuyện.
Mục Cửu Ca vén tóc qua mang tai rồi nói: “Việc này chính là… Tôi vốn chẳng để ý gì đến chuyện kế thừa di sản nhà họ Tô, thậm chí rất ghét thêu thùa, thế nên tôi mới đi chọn một cái nghề chẳng có liên quan gì như lái xe buýt. Ban đầu nếu các người tỏ rõ thành ý, muốn dùng tiền để mua lại quyền thừa kế này, sau khi tôi được công nhận đã ra nghề, chắc đến chín phần sẽ bán cho các người, hai trăm vạn là cái giá mà tôi miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận.”
“Thật không? Nếu thế thì…”
Mục Cửu Ca chặn lại lời Hàn Điềm Phương nói: “Nhưng cái người lại cứ muốn đi đường vòng, cô và anh trai cô lừa tôi thì đã đành, dù sao thì tôi cũng chẳng mất mát gì. Song các người thực sự không nên bắt cóc mẹ tôi, càng không nên bất chấp bệnh tình của mẹ tôi để ép bà uống thuốc, hiện tại lại còn cố tình đổ tiếng oan cho tôi.”
Giọng của Hàn Điềm Phương trở nên lạnh lùng: “Rốt cuộc chị muốn nói gì?”
Mục Cửu Ca cười khẽ: “Tôi muốn nói rằng, Hàn Điềm Phương, trên đời này chẳng có bán loại thuốc gọi là thuốc hối hận đâu, các người đã cố tình gây ra việc này, vậy thì hãy chờ nhận hậu quả đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.