Mục Cửu Ca

Chương 70:




Hoa viên vắng lặng không một bóng người. Bình thường còn có vài người qua lại nhưng đêm nay mọi người đều tham gia bữa tiệc hoặc đã về phòng nghỉ ngơi nên không ai ra ngoài này.
Cửu Ca cũng không muốn làm mồi cho muỗi trong vườn hoa nên chỉ dừng lại ở chỗ cây lan tử la ở phía ngoài.
“Có chuyện gì mời anh nói luôn, cũng muộn rồi.”
Phong Ức dịu dàng nhìn cô.
“Em giỏi thật! Mẹ anh có nói với anh, bí truyền của Tô gia không phải người thừa kế nào cũng có thể học được. Tiếc quá, anh đã bỏ lỡ cuộc thi đấu ở tỉnh nên không phát hiện ra em sớm hơn. Nếu như anh biết đến sự tồn tại của em sớm hơn, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện Hàn gia tranh đoạt quyền thừa kế với em.”
Cửu Ca vẫn giữ im lặng. Lúc này nhiều lời chỉ hỏng việc vì thế cô chỉ im lặng lắng nghe. Nếu như người này có mục đích, cho dù cô không nói anh ta cũng vẫn tiếp tục.
Quả nhiên, Phong Ức nói tiếp.
“Lại càng không có chuyện em bị ép gả cho gã hàng xóm đó.”
Ánh mắt thông cảm của anh ta là có ý gì? Anh ta cho rằng cô lấy Hoa Vô Ý, cô đã phải chịu uất ức ư?
“Anh đã tìm hiểu về thân phận của chồng em. Có thể làm bạn với Tào Phi thì không thể là người bình thường được. Ít nhất cũng phải đứng đầu trong một lĩnh vực nào đó. Chồng em hiển nhiên cũng vậy” Phong Ức dừng một chút, dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi cô.
“Anh ta đối với em tốt chứ?”
“Anh ấy đối xử với tôi tốt hay không là chuyện của tôi. Cám ơn anh đã quan tâm.”
Phong Ức nhẹ than.
“Nếu như anh tìm thấy em sớm hơn thì tốt. Không biết ông ngoại đã nói qua với em chưa? Người thừa kế của chi chính bình thường có thể kết hôn với con cái của chi tế tự( hiến tế, thờ cúng) trong tộc để huyết mạch càng thuần.”
Cửu Ca muốn cười lạnh nhưng cô nhịn.
“Anh sai rồi, không phải bình thường, chỉ là ngẫu nhiên thôi. Anh là con cháu trong chi tế tự? Tôi nghe ông ngoại nói chi tế tự sinh được một nam một nữ, không biết anh là con cháu của ai?”
“Là cháu bên ngoại của ông ngoại em.”
Cửu Ca biết người này là ai, chính xác mà nói cô biết anh ta là con cháu của ai.
“Thì ra anh chính là cháu trai của kẻ chủ mưu năm đó hại Tô gia nhà tan cửa nát. Năm đó, con trai lớn trong chi tế tự tin nhầm kẻ khác. Ông ta uống rượu say lỡ lời tiết lộ bí mật của Tô gia, sau đó còn kết hôn với con gái của kẻ thù khiến Tô gia suy bại. Ông ta cảm thấy thẹn với tổ tiên, thẹn với người nhà họ Tô, đặc biệt là chi chủ Tô gia, đêm đó tự vẫn ở từ đường, đoạn tuyệt quan hệ với ông nội anh, tự khai trừ khỏi dòng họ. Ông ta cũng lấy máu phá vỡ huyết mạch truyền thừa, còn công bố chi tế tự sẽ truyền cho người khác, con cháu của ông ấy đã không còn trong chi này nữa… Anh Phong, anh không được coi là con cháu trong chi tế tự nữa rồi.”
Phong Ức gật đầu.
“Từ lúc còn rất nhỏ, ông ngoại và ông nội đã thử máu của anh xem có huyết tế tự hay không, kết quả là không có. Bọn họ cón tìm cả em gái của ông ngoại anh, cũng không thấy có. Không có chi tế tự, bí mật truyền thừa của tô gia vẫn chưa được phá giải, chỉ còn cách đợi người tế tự tiếp theo xuất hiện.”
Cửu Ca nhíu mày. Những điều người này biết còn nhiều hơn Hàn Vĩ Thiều, có điều cũng chỉ vậy thôi. Ông nội anh ta một lòng muốn nghiên cứu bí mật của  Tô gia, dốc tâm dốc sức như vậy tất nhiên sẽ biết được nhiều hơn so với những người khác.
“Vậy anh có biết năm đó ông nội anh sau khi biết được bí mật từ ông ngoại anh đã nổi lên ham muốn chiếm đoạt, sau đó còn tiếp cận em gái của ông ngoại anh cũng chính là chi tế tự tiếp theo – Tô Lâm  nhưng không thành. Sau khi biết được ông ngoại anh hoàn toàn không có khả năng kế thừa vị trí tế tự, ông ta cũng không có cách nào tiếp cận Tô Lâm nên đã lợi dụng hoàn cảnh chính trị rối ren lúc đó, ông ta dám ép bức chi chủ của họ Tô giao ra bí mật của truyền thừa. Tô gia không chịu, ông ta bèn nhẫn tâm khiến cho một đại gia tộc như Tô gia chỉ trong một đêm mà nhà tan cửa nát. Mà ông ngoại anh – kẻ đáng khinh đó còn giúp một kẻ ngoại tộc như ông nội anh hại chính người nhà của mình.”
Cửu Ca hít sâu một hơi, cười lạnh.
“Nếu như anh đã biết tất cả mà vẫn còn tới tận đây tìm tôi, thậm chí còn gọi tôi là em họ. Thì tôi không thể không bội phục da mặt của anh.”
“Anh cũng cảm thấy ông nội anh làm như vậy là không đúng. Xuất phát điểm của ông là tốt, nhưng lại dùng sai phương pháp.” Phong Ức nói.
Cửu Ca cười khảy.
“Anh cảm thấy ông nội anh mưu đoạt bí mật gia truyền nhà người khác, làm hại mấy trăm con người tan cửa nát nhà, mà gọi là xuất phát điểm là tốt ư? Anh có biết năm đó bao nhiêu người nhà họ Tô bị hại chết không? Anh có biết có bao nhiêu con người sống dựa vào Tô gia lao đao khốn đốn, sống khổ sống sở không? Anh có biết không hả?”
“Anh không nghĩ sẽ biện bạch cho hành vi của ông nội anh nhưng anh tin bất cứ ai sau khi biết bí mật truyền thừa của Tô gia cũng không thể thờ ơ. Tô gia vẫn không xuất hiện trong lịch sử không phải là muốn trốn tránh tầm mắt của hoàng thất, quan gia sao? Hoài bích có tội, anh có thể hiểu được tại sao Tô gia muốn che giấu bí mật này. Nhưng xã hội ngày nay đã khác, nếu cứ đem cái bí mật ấy xuống mồ hoặc chỉ truyền cho con cháu Tô gia, đây là ích kỷ, là nhỏ nhen mà thôi.” Phong Ức hơi kích động.
“Cửu Ca, em nói muốn công khai bí mật của Tô gia, vậy em sẽ công khai cái bí mật lớn nhất đó sao? Chắc là không, đúng chứ? Chẳng lẽ em không cảm thấy chỉ một người biết cái bí mật đó là quá mệt mỏi sao? Chẳng lẽ em hoàn toàn không nghĩ tới việc đặt gánh nặng đó xuống hoặc là đưa nó cho người khác nghiên cứu? Chẳng lẽ em không muốn biết kỳ tích đó làm sao có được, sẽ phát triển đến đâu sao?”
“Không muốn”.
Phong Ức nghẹn họng. Qua một lúc lâu anh ta mới bình tĩnh mở miệng.
“Anh hi vọng em có thể suy nghĩ kỹ lại. Anh thực sự muốn hợp tác nghiên cứu bí mật kia cùng với em. Nếu em đồng ý, anh sẵn lòng buông bỏ tất cả lợi ích, tiền bạc hư vinh về bí mật đó. Anh chỉ muốn tham gia nghiên cứu cùng em.”
“Ồ?”
“Đây là chấp niệm của bản thân anh, cũng là khát vọng cả đời của một nhà nghiên cứu lịch sử.” Phong Ức cười khổ.
“Từ nhỏ anh đã lớn lên với những câu truyện về truyền thừa của Tô gia từ ông nội, ông ngoại. Chính vì lẽ đó anh mới quyết định học lịch sử, mới quyết định đi con đường này. Chấp niệm đó đã theo anh 30 năm. Bây giờ anh đã nhìn thấy chút hi vọng, anh sẵn sàng trả giá tất cả để có được cơ hội nghiên cứu bí mật đó.”
“Vì chấp niệm của anh, mà tôi phải hợp tác cùng với anh?”
Phong Ức không phải không nghe ra sự mỉa mải trong lời nói của cô nhưng anh ta vẫn chân thành nói.
“Cửu Ca, hợp tác với anh là lựa chọn tốt nhất của em. Ông nội anh đã dành hơn nửa đời người theo đuổi bí mật này, thực sự đã mê muội tới mức không dứt ra được, chuyện gì ông ấy cũng có thể làm được. Ạnh chỉ sợ ông ấy cũng sẽ ra tay với em. Nếu như em hợp tác cùng với anh, nể mặt anh, anh nghĩ ông cũng sẽ không tiếp tục làm khó dễ em. Dù sao anh cũng là cháu trai duy nhất của ông ấy. Hơn nữa mục đích cũng không khác ông là bao.”
“Anh đang uy hiếp tôi?”
Cửu Ca híp mắt.
“Không, đương nhiên không phải.” Phong Ức vội vàng xua tay.
“Anh chỉ muốn nói với em, anh hoàn toàn không có ác ý. Nếu như chồng em đối với em không tốt, anh sẵn lòng mang lại hạnh phúc cho em…. Được rồi, nhìn biểu hiện của em, anh chắc là đang nói truyện cười rồi. Anh xin lỗi.”
Cửu Ca không biết phải nói như thế nào về người này.Tuy rằng anh ta vô liêm xỉ, nói không ít chuyện khiến cô bốc hỏa nhưng quả thật cô không hề cảm thấy chút ác ý nào từ anh ta. Nhưng nếu đối phương không có ác ý thì cô sẽ đem bí mật nhà mình giao cho anh ta sao?
“Anh muốn biết bí mật lớn nhất của Tô gia?”
Cửu Ca cười, ngẩng đầu nhìn thẳng đối phương.
“Vậy anh tìm người tế tự đời tiếp theo đi. Theo lời anh nói, nếu như không có tế tự, cho dù có nói cho anh cái bí mật kia, anh cũng sẽ không hiểu được.”
Phong Ức mừng rỡ ra mặt nhưng vài giây sau lại lập tức nhíu mày.
“Nếu em đồng ý, chúng ta có thể triển khai hợp tác trước, cho dù không có tế tự, anh cũng có thể đoán được một ít. Chẳng hạn như nguồn gốc của truyền thừa Tô gia, anh đoán là có liên quan tới văn hóa Viêm Đế Thần Nông, chúng ta…..”
Cửu Ca nâng tay.
“Không có tế tự, không hợp tác. Cho dù ông nội anh đến đây, tôi cũng nói như vậy. Tạm biệt!”
“Cửu Ca!”
Phong Ức giữ chặt cô lại.
Cửu Ca quay đầu.” Anh còn chuyện gì nữa?”
Biểu hiện trên mặt Phong Ức khá lo lăng, anh ta bước lên một bước nhỏ, cúi đầu hạ giọng.
“Chồng em đối với em rốt cuộc… Khụ, có lẽ em không tin ‘nhất kiến chung tình’ nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp em, anh đã…. Khụ, nếu em có chuyện gì thì cứ tới tìm anh. Đây là số điện thoại của anh, nếu như ông nội làm khó dễ em, em cũng có thể tìm anh. Anh sẽ nói với ông ấy đừng ra tay với em.” Phong Ức nói xong, đặt một tấm danh thiếp tinh xảo lên tay cô. Thế nhưng mặt anh ta lại đỏ bừng.
Cửu Ca không nói gì một lúc lâu, sau đó cầm danh thiếp rời đi.
“Cửu Ca.”Phong Ức lại kéo cô lại.
“Anh còn chuyện gì nữa?” Cửu Ca mất kiên nhẫn.
Phong Ức do dự trong chốc lát, lần này giọng nói của anh ta còn nhỏ hơn.
“Anh không muốn phá hoại tình cảm vợ chồng hai người, nhưng mà…. anh cảm thấy chồng em, anh ta có thể có quan hệ với ông nội anh, em… phải cẩn thận.”
Trong lòng Cửu Ca gợn lên chút sóng, cô không hề phát hiện ra giọng nói của mình đã trở nên khô khốc.
“Anh có chứng cớ gì mà nói như vậy?”
“Ông nội của anh vẫn luôn luôn truy tìm chi chủ của Tô gia. Ông ấy không tra được chi chính liền chuyển qua chi thứ. Tuy rằng Hàn Vĩ Thiều cải danh đổi họ nhưng Lý Hạnh lại không. Chắc chắn ông ấy đã tra ra được Hàn gia, tình cờ lại phát hiện ra em. Chẳng lẽ em không cảm thấy thời gian và địa điểm Hoa Vô Ý xuất hiện đều rất trùng hợp sao?”
Phong Ức chờ Cửu Ca tiêu hóa xong những lời này, lại nói: “Ông nội anh vẫn quen dùng hôn nhân làm phương thức thâm nhập vào Tô gia, chỉ có điều chi chính của Tô gia lại không có con gái nên ông ấy không có cơ hội. Ông ấy cũng không tiếp cận được với em gái của ông ngoại anh – người vốn phải kế thừa vị trí tế tự cho nên ông ấy mới ước định hôn ước cho thế hệ tiếp theo. Sau này lại khiến Tô gia tan cửa nát nhà mà vẫn không lấy được bí mật truyền thừa, ông ấy cũng cảm thấy hối hận. Vì vậy bây giờ ông ấy ra tay với em thì quả là một mũi tên trúng hai đích.”
“Nếu thực sự là như vậy, đáng lẽ ông nội anh phải để cho anh tìm tới tôi không phải sao?”
“Chẳng lẽ em lại đồng ý lấy con cháu của kẻ thù? Cho dù anh có giấu giiếm em thì tới lúc em gặp mặt mẹ anh, em vẫn sẽ phát hiện ra tất cả. Nếu đã như vậy, chi bằng tìm một người không liên quan gì tới Phong gia nhưng lại bị ông ấy không chế chẳng phải tốt hơn sao. Theo như anh điều tra được, Hoa Vô Ý cũng là cô nhi, sau đó được một người thần bí nuôi lớn?”
Cửu Ca rời đi.
Phong Ức nhìn theo bóng dáng cô, tâm tình phức tạp, thở dài một tiếng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, sau đó biết được thân phận của cô, anh ta giống như đã bị người phụ nữ này hớp mất hồn. Hơn 30 năm không rung động trước bất cứ ai, một khi nếm mùi yêu đương, tình cảm cứ cuồn cuộn như biển lớn. Cho dù biết được cô đã có gia đình cũng không nhịn được chạy tới đây gặp cô.
Mình thực sự yêu cô ấy sao? Hay chỉ là chấp niệm hơn 30 năm của bản thân có thể nhìn thấy hi vọng mà nhầm lẫn? Phong Ức không biết. Anh ta đứng ở đầu hành lang tư lự suy nghĩ, trong khi đó lòng dạ Cửu Ca cũng đang rối như tơ vò.
Cô không muốn tin lời nói của kẻ thù nhưng thực sự lai lịch của Hoa Vô Ý có quá nhiều điểm đáng ngờ. Tại sao công ty Trọng Vũ lại thuê phòng ở khu chung cư Ngân Hà? Hơn nữa lại còn thuê cùng tầng với cô? Khu công nghiệp bên cạnh cũng có không ít phòng mới. Tuy rằng những phòng này không đáp ứng được yêu cầu của người có thu nhập cao nhưng so với khu Ngân Hà thì còn tốt hơn nhiều. Công ty Trọng Vũ có thể mua được cả biệt thự suối nước nóng, vì sao lại chọn thuê ở một nơi tồi tàn như Ngân Hà? Có thật chỉ vì tiện đi lại, sinh hoạt?
Còn Hoa Vô Ý, anh nói anh được một ông lão sắp gần đất xa trời nuôi nấng. Anh không thừa nhận đấy là cha nuôi của mình nhưng lại chấp nhận ông ấy. Anh cũng nói bởi vì người kia yêu cầu nên anh mới kết hôn, anh còn nói ông ấy muốn gặp cô nhưng cho tới hôm nay cô vẫn chưa được gặp con người thần bí đó. Hoa Vô Ý đối xử với cô rất tốt. Đúng vậy! Kết hôn chưa lâu, anh đã tặng cô cả căn biệt thự, còn bắt cô ký tên lên một số tài sản chung. Nhưng nếu như anh nhắm tới bí mật kia của Tô gia, thì chút của cải này không là gì cả. Còn về bí mật của anh, cô không thể nào xác định được. Ai biết anh nói thật hay nói dối. Những lời nói dối càng lớn càng khiến người ta dễ dàng tin là thật. Hoa Vô Ý nói như vậy có lẽ là đã nắm được lòng cô. Cửu Ca rút điện thoại ra định gọi điện cho anh nhưng cô lại sợ hãi anh sẽ lừa cô. Cho dù anh có lừa cô, cô cũng không thể biết đâu là lời nói thật, đâu là lời nói rối. Chẳng lẽ cô cứ giấu nghi vấn đó ở trong lòng, cho tới khi nó lan rộng, ăn mòn tâm trí mình ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.