Mục Cửu Ca

Chương 87:




“Kính thưa quý khán giả, tôi là Thái Bình Lang, là MC của chương trình. Từ lúc chương trình bắt đầu đến nay đã được sáu năm, trong sáu năm qua, chúng ta đã chứng kiến nhiều tuyệt kỹ truyền thống xa xưa của nước ta, cũng đã được nhìn thấy không ít tác phẩm nghệ thuật siêu việt, tôi cho rằng đến thời điểm này không có điều gì còn có thể khiến chúng ta cảm thấy kinh ngạc hay khó tin được nữa, nhưng đêm nay, sẽ có những tác phẩm xuất hiện trước mắt mọi người mà tôi cho rằng là kỳ tích khó tin nhất từ trước đến nay, ngay lúc này đây, kính mời mọi người cùng với tôi chứng kiến thời khắc thần kỳ này!”
Thái Bình Lang vung tay lên!
Từng tiếng trống nặng nề vang lên. Xa xa, từng tiếng chuông trong trẻo ngân vang, khiến cho không khí vừa trang trọng vừa khẩn trương.
“Cuộc thi kỹ nghệ thêu dân gian toàn quốc vòng thi cuối cùng xin phép được bắt đầu! Ai sẽ là đại sư thêu toàn quốc xuất sắc nhất? Ai có thể tái hiện lại kỹ thuật cổ xưa lại chốn nhân gian này? Ai có thể khiến cho nhân dân cả nước thậm chí là toàn thế giới thán phục vì tuyệt kỹ của mình?”
Theo tiếng nhạc, toàn bộ sân khấu từ từ tối lại, trên màn hình lớn xuất hiện từng hình ảnh.
Người phụ nữ lớn tuổi mặc áo da thú thời cổ đại, cầm trong tay con thoi thô sơ nhất, cầm những sợi chỉ gai đã được ngâm mềm se thành sợi…
Áo da thú biến thành áo vải gai cộc tay, con thoi thô sơ trở thành máy dệt nguyên thủy, tiếng “kẽo kẹt” vang lên, từng hàng sợi dệt thành vải, hang động trở thành nhà lá, cuộc sống bầy đàn nguyên thủy trở thành thôn xóm…
Thiếu nữ xinh đẹp đội trên đầu vòng hoa dại được tết khéo léo, cầm trên tay một cái kim khâu hơi to, trên tay còn lại cầm một chiếc áo bị rách một mảnh lớn, thiếu nữ dường như trầm tư khổ não suy nghĩ xem phải làm thế nào để vá mảnh rách lớn như vậy, ánh mắt cô vô ý nhìn lên mảnh da thú treo trên tường, bỗng nhiên con mắt cô như bừng sáng.
Kim khâu thoăn thoắt đưa, dần dần tạo thành những đường chỉ che giấu vết rách, vết rách đã không còn hình dạng như ban đầu, miếng vá khó coi lại trở thành hình dáng một con mãnh thú….
Hình ảnh lại thay đổi, theo sự phát triển của nhân loại, nghề dệt cũng phát triển theo, quần áo mọi người mặc thường ngày cũng thay đổi, tơ lụa xuất hiện, những mẫu thêu hoa lệ xuất hiện trong cung điện nguy nga tráng lệ.
Tiếp theo đó là hình ảnh biên tập lại từ mỗi vòng thi của sáu thí sinh, hình ảnh của mỗi thí sinh cùng với tác phẩm dự thi lần lượt xuất hiện….
“Tiếp theo đây tôi xin mời sự xuất hiện của các vị giám khảo!”
Sân khấu bật lại đèn, các vị giám khảo lần lượt đi về phía ghế ngồi của mình, mỗi vị giám khảo xuất hiện, Thái Bình Lang lại cẩn thận giới thiệu, trên màn ảnh lớn cũng sẽ chiếu lên hình ảnh cùng tác phẩm tiêu biểu hoặc tiểu sử cuộc đời của họ.
Giám khảo lần này có tất cả tám vị, vốn dự định mời thầy Hoàng, nhưng trước đó hai tuần, bởi vì con trai của ông làm ra một số việc không vẻ vang gì, cho nên ông chủ động xin rút khỏi vị trí giám khảo, cũng tỏ ý sau này sẽ không nhận những lời mời làm giám khảo nữa.
Cổ Duyên đại sư cùng với thầy Lưu lần thứ hai đảm nhiệm vị trí giám khảo về chuyên môn.
Còn lại sáu vị giám khảo, một vị là người có sức ảnh hưởng quan trọng ở giới điện ảnh, từng là ảnh đế – Phương Trình, một vị là chuyên gia trong lĩnh vực báu vật cố cung, tiến hành nghiên cứu về lĩnh vực dệt là thầy Trần Trọng Hoa, một vị là chủ tịch tập đoàn dệt lớn nhất Trung Quốc – Tần Cần, một vị đến từ Hồng Kong, là người rất tinh mắt trong giới đấu giá, cũng là một người bán đấu giá lớn tuổi nhất Ngô Đinh Ất. Hai giám khảo khác khi lên sân khấu đã mang đến những tiếng kinh ngạc khó tin, bởi vì bọn họ không phải là người Trung Quốc.
Sau khi được Thái Bình Lang giới thiệu, hai vị giám khảo nước ngoài, một người đến từ nước F là giám đốc bảo tàng – ngài White, một vị là chuyên gia khảo cổ học Ngải Nhĩ Bác Sĩ.
“Quý vị khán giả thân mến, mỗi khi đến vòng thi cuối cùng, tại trường quay của chúng ta đều sẽ xuất hiện một số vị khách quý đặc biệt, mà đêm nay chúng ta cũng có hai vị khách quý vô cùng đặc biệt xuất hiện tại trường quay này.”
Theo tiếng nói hưng phấn của Thái Bình Lang, ống kính máy quay quay đến khán đài.
Khán giả đều nín thở, những người ngồi trước tivi theo dõi trực tiếp bởi vì đã xem quảng cáo của chương trình, nên đều muốn theo dõi chương trình để xem vị bá tước phu nhân kia nhìn như thế nào, đồng thời còn muốn nhìn thấy vị bá tước chắc hẳn cũng sẽ xuất hiện ở trường quay ngày hôm nay nữa.
Nếu như bá tước là một vị khách quý vô cùng đặc biệt, vậy thì người còn lại là ai chứ?
Lần này chương trình sử dụng trường quay số 1 chuyên dùng để quay đêm hội mùa xuân, thính phòng có hai tầng, lần này ống kính máy quay đang quay tầng thứ hai, nơi đó có không ít khán giả có thân phận đặc thù, thông thường thì máy quay phim sẽ ít khi quay đến những khán giả này, trừ khi được cho phép.
Máy quay phim chiếu qua một lượt các khán giả ngồi ở tầng hai, khán giả xem trực tiếp qua tivi cũng có thể nhìn thấy những vị khán giả kia, cuối cùng thì máy quay dừng lại.
Ngồi vị trí chính giữa ở hàng thứ nhất, có hai người đang chụm đầu vào nhau nhỏ giọng nói chuyện, người con trai cảm nhận được ống kính của máy quay, là một người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo Ả rập, rất anh tuấn, mỉm cười vẫy vẫy tay với ống kính máy quay.
“Mọi người đã nhận ra chưa?!” Thái Bình Lang không che giấu nổi sự kích động, khán giả tại trường quay cùng những người ngồi xem trước tivi nhận ra vị nam tử Ả rập trẻ tuổi kia cũng kinh ngạc đến không thể tin nổi.
“Tối nay có hai vị khách quý đặc biệt xuất hiện tại trường quay của chúng ta, một vị là vương tử trẻ tuổi nhất của quốc gia giàu có nhất vùng Trung Đông – hoàng tử Saleh! Còn một vị…Mặc dù mọi người có thể chưa từng nhìn thấy ngài ấy bao giờ nhưng tên tuổi của ngài ấy, tôi tin chắc rằng đại đa số khán giả đều đã rất quen thuộc, chính là chồng của thí sinh Mục Cửu Ca – bá tước Will Darwin!”
Hoa Vô Ý cũng giơ tay lên, lễ phép mỉm cười.
Nụ cười này khiến cho không ít khán giả ngồi tại trường quay cũng như ngồi trước tivi phải hét lên.
Rất nhiều người đã đọc được tin tức trên báo chí, biết được vị bá tước này vẫn còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi ba tuổi, còn nhỏ hơn vợ anh là Mục Cửu Ca ba tuổi. Nhưng cũng bởi vì như thế, cho nên rất nhiều người không hiểu được tại sao vị bá tước trẻ tuổi, giàu có như vậy lại cưới một người lớn tuổi hơn mình, một cô gái Trung Quốc bình thường không có gia thế bối cảnh gì cả.
Mà hình ảnh của Hoa Vô Ý không được truyền ra bên ngoài, cho nên mọi người cũng không biết được dung mạo của anh ra sao, thậm chí có nhiều người ác ý còn suy đoán vị bá tước này có lẽ rất xấu xí hoặc là thấp bé, cũng có thể là đang mang bệnh nặng trong người, anh ta chọn Mục Cửu Ca chỉ để làm màu, còn Mục Cửu Ca gả cho anh ta hoàn toàn là vì tiền tài quyền thế.
Hiện tại, những tin đồn nhảm này tự nhiên tiêu tan, vị bá tước trẻ tuổi xuất hiện tại trường quay này không chỉ không xấu, không lùn, không bệnh, trái lại người ta không chỉ cao lớn anh tuấn, khí chất cao quý, lại còn khí thế tương đương với vị vương tử ngồi bên cạnh, chỉ nhìn vào thái độ nói chuyện của vị vương tử nổi danh Saleh kia là đủ biết địa vị ngang hàng của vị bá tước này, hơn nữa vị vương tử kia còn vô cùng tôn trọng đối phương.
Lúc này, ngồi trước tivi không biết có bao nhiêu cô gái trẻ tuổi không nhịn được mà ao ước: Tại sao người mà bá tước nhìn trúng không phải là mình? Mình kém Mục Cửu Ca ở điểm nào chứ?
Dù cho ở trường quay, có không ít các cô gái chưa kết hôn, điều kiện của bản thân còn tốt hơn Mục Cửu Ca rất nhiều, chỉ tiếc là gặp mặt bá tước quá muộn! Nhưng mà có ai có thể đảm bảo tình cảm của bọn họ vững bền? Không phải các cô đã mất hết tất cả cơ hội, cho dù làm nhân tình cũng được.
Đối với vương tử Saleh đột nhiên đến đây, mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chỉ có Saleh biết, anh tới là vì Trọng Vũ.
Ả Rập có tiền, nhưng khoa học kỹ thuật lạc hậu, bọn họ có tiền nhưng không có địa vị quốc tế, mà địa vị quốc tế này có được là do vũ lực, cho dù bọn họ thường xuyên hao tiền tốn của nhưng những vũ khí công kích, phòng ngự mua được đều không phải là vũ khí tối tân nhất.
Trọng Vũ là công ty vừa có kỹ thuật, vừa có lương tâm, lại là một công ty lớn, chỉ cần anh đưa ra yêu cầu ở trong phạm vi hợp lý, thì công ty này hầu như sẽ đều đáp ứng được.
Chỉ có cực ít người biết được vị bá tước Hoa Vô Ý của nước E còn mang thân phận là nhà thiết kế chính của Trọng Vũ, mà anh là một trong số cực ít người đó. Cho nên khi nghe được tin tức nói vị bá tước này đã đến Trung Quốc, còn lấy một người vợ Trung Quốc, anh liền vội vàng chạy đến Trung Quốc, vừa hay có thể gặp cũng như nói chuyện với vị bá tước này.
Vì muốn tạo mối quan hệ tốt với Trọng Vũ, anh đã không tiếc công sức chạy đến Trung Quốc thì hiện tại lại càng không ngại khen ngợi tình cảm vợ chồng của Hoa Vô Ý.
Hoa Vô Ý hoàn toàn không để tâm những ánh mắt đang nhìn mình.
Anh ngồi ở lầu hai, có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ trường quay, anh liếc nhìn thấy không ít cảnh sát mặc thường phục, lại có một nhóm người mặc trang phục vũ trang đứng ở lầu hai cùng hai bên lối đi. Trong trường quay chắc hẳn còn không ít nhân viên an ninh quốc gia, theo tin tức Hòa Thượng truyền về, thì hiện tại những con đường phụ cận của đài truyền hình đều đã bị phong tỏa, ban đầu không định phô trương như vậy, anh cũng không muốn gióng trống khua chiêng đến như thế, nhưng ai bảo có vị vương tử Saleh nào đó không được mời mà tự nhiên chạy tới cơ chứ?
Đài truyền hình lại càng được kiểm tra cẩn thận, từng tầng lầu, từng gian phòng đều có an ninh quốc gia cùng cảnh sát cẩn thận kiểm tra xem có nguy hiểm tiềm ẩn nào hay không.
Khi cảnh sát trang bị vũ trang đi vào phòng nghỉ của thí sinh ở hậu trường để kiểm tra, có người khẩn trương đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao công tác an toàn buổi tối ngày hôm nay lại nghiêm ngặt như vậy?
Hoa Vô Ý cùng lắm cũng chỉ là mang một cái danh bá tước không có thực quyền, sao cấp trên có thể vì anh ta cùng với vợ anh ta mà phải coi trọng vấn đề an toàn đến như vậy?
Có phải còn có người nào mang thân phận còn quan trọng hơn anh ta nữa không? Hay giá trị bản thân của Hoa Vô Ý còn lớn hơn cô nghĩ?
Càng suy đoán về thân phận quý trọng của Hoa Vô Ý, càng khiến cho sự ghen ghét đố kỵ trong lòng người nào đó càng sâu nặng.
Móng tay sắc bấm sâu vào lòng bàn tay, cô cũng từng có cơ hội! Chỉ có cô mới xứng đáng danh vị bá tước phu nhân quý giá kia!
Đều là do Mục Cửu Ca! Đều là do cô ta! Chính là cô ta đã đoạt đi tất cả những thứ đáng ra thuộc về cô! Từ khi cô gặp phải người phụ nữ này đều không gặp được chuyện gì tốt lành cả! Nếu như không có Mục Cửu Ca thì tốt rồi….Tối hôm qua, lòng dạ của cô vẫn quá yếu mềm, đáng lẽ cô nên nghe lời bà nội cô, thuê sát thủ cài bom vào đó mới đúng!
Bất kể như thế nào, người phụ nữ này nhất định phải biến mất! Nếu không, cô mãi mãi sẽ không thể nổi danh được!
“Thí sinh Hàn Điềm Phương, xin chuẩn bị kỹ càng, sắp đến lượt cô lên sân khấu rồi.” Trợ lý trường quay đến thông báo.
Hàn Điềm Phương lập tức ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào: “Được, cảm ơn anh, tôi sẽ đến ngay đây.”
Chương trình vẫn đang tiếp tục, Thái Bình Lang đang giới thiệu quy tắc chấm điểm vòng thi thứ ba này.
Việc chấm điểm lần này sẽ là “một chùy định giang sơn” (chấm điểm một lần sẽ quyết định kết quả)
Sáu thí sinh sẽ dựa vào bảng xếp hạng cuộc thi trước làm thứ tự lên sân khấu, theo thứ tự từ thấp đến cao, chính là Hàn Điềm Phương, Cố Anh Hào, Đỗ Vân Nương, Bàn Tứ Muội, Tịch Hòa và Mục Cửu Ca là người cuối cùng lên sân khấu.
Mỗi thí sinh lên sân khấu sẽ có tám phút để trình bày tác phẩm của mình, ban giám khảo sẽ đưa ra điểm số sau hai phút, để tăng thêm sự kích thích và hồi hộp, khán giả ngồi trong trường quay cùng khán giả ngồi trước TV sẽ có thời gian nhiều hơn ban giám khảo một phút, tức là có ba phút để bỏ phiếu cho thí sinh, sau đó sẽ chốt số phiếu ngay lập tức.
Hàn Điềm Phương lên sân khấu.
Trên hành lang, một nhân viên cảnh sát mang quân hàm Thiếu tá chặn một nhân viên trợ lý đang đẩy xe chứa tác phẩm đi tới kho chứa đồ lại.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Tôi đi lấy tác phẩm, đạo diễn yêu cầu thí sinh thứ ba lên sân khấu bằng cách dùng thang máy.” Nhân viên trợ lý trả lời.
Nhân viên cảnh sát nghe xong liền quay lại vị trí cũ, nhưng anh có mẫn cảm dị thường đối với nguy hiểm, anh nhìn xe đẩy trống không, lại nhìn nhân viên trợ lý kia, bất luận là vẻ mặt hay động tác thì vừa như có vấn đề lại dường như không có vấn đề gì cả…. Anh cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.
“Cậu, đẩy xe lại đây để tôi kiểm tra một chút.”
“Hả? Tại sao lại muốn kiểm tra nữa? Tôi đang vội lắm, nếu như làm trễ giờ thì anh chịu trách nhiệm sao?” Người trợ lý tỏ vẻ không vui.
Thiếu tá cảnh sát giơ súng lên, chỉ tay vào người trợ lý, ra lệnh: “Đem xe quay lại đây!”
Nhân viên trợ lý lẩm bẩm: “Thật là, chẳng có thứ gì, còn phải….” Đột nhiên người trợ lý đẩy mạnh xe một cái, rồi chạy về phía cầu thang.
Vị thiếu tá phản ứng cực kỳ nhanh, xe vừa lao tới, anh liền tránh qua một bên nhưng anh cũng không đuổi theo người trợ lý kia, mà nhảy qua chiếc xe đẩy!
Bất ngờ, một quả bom hẹn giờ được dính băng dính bên dưới xe đẩy.
Thiếu tá cảnh sát lập tức liên hệ với bên gỡ mìn, đồng thời phát tín hiệu cảnh báo màu đỏ ở mức độ ba.
Vừa nhận được cảnh báo, toàn bộ cảnh sát ở đài truyền hình cũng như khu vực phụ cận liền rơi vào trạng thái khẩn trương, không ai hi vọng sẽ xảy ra chuyện, nhiều người còn tưởng rằng đêm nay chỉ cần đi kiểm tra an toàn của sân khấu là được rồi, nào có ngờ tới sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy! Cảnh báo ở mức độ ba chỉ xuất hiện khi phát hiện vũ khí có tính sát thương, ví dụ như có bom ở khu vực đông người chẳng hạn!
Nhân viên trợ lý kia chạy không thoát, hắn ta vừa chạy đến cửa thoát hiểm thì đã bị cảnh sát ở khu vực đó bắt lại. Đây cũng là nguyên nhân viên thiếu tá kia không chạy đuổi theo, bởi vì đã có đồng nghiệp của anh ở phía đó rồi.
“Đội trưởng?”
Người được gọi là đội trưởng chính là vị thiếu tá cảnh sát kia, sau khi quan sát người trợ lý vài lần, liền nói: “Dẫn vào phòng thẩm vấn tạm thời, thông báo cho bên an ninh quốc gia, đây là chuyên môn của bọn họ.”
Tên trợ lý kia còn muốn cướp súng để chạy trốn, nhưng ngay lập tức đã bị một cảnh sát ở phía sau dùng báng súng đập vào gáy.
Sau khi nhóm vũ công lui xuống, từ trên cao, có một tiên nữ tóc dài, mặc trang phục bằng lụa, từ từ bay xuống.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Hàn Điềm Phương mặc trang phục như thiên tiên, múa theo tiếng nhạc, ống tay áo tung bay.
Cô có gương mặt ngọt ngào, ăn mặc trang điểm tỉ mỉ lại càng đẹp thêm ba phần, chỉ cần nghe tiếng vỗ tay của khán giả ở trường quay là biết.
Mặc kệ đó là người gây ra những chuyện không hay ra sao, ở thế giới hiện đại, lòng bao dung của con người rất rộng lớn, sẽ không chặn đứt đường sống của kẻ khác, huống chi Hàn Điềm Phương còn có giọng hát và vũ đạo rất tốt, vừa nhìn là biết đã được luyện tập từ lâu.
Hàn Điềm Phương cũng có bản lĩnh, mũi chân vừa xoay tròn chạm đất, ánh mắt như giận như không, vẻ mặt như cười lại không cười, thỉnh thoảng còn đưa ánh mắt nhìn về phía vị trí chính giữa hàng thứ nhất ở lầu hai.
Saleh vẫn giữ vẻ mỉm cười, còn khen ngợi một câu: “Quần áo thật đẹp, đây là trang phục truyền thống của Trung Quốc sao?” Anh đã nhìn ra cô bé kia đang cố ý câu dẫn bọn họ, chỉ tiếc thủ đoạn này còn kém xa so với những người phụ nữ mà anh đã từng gặp.
Hoa Vô Ý thản nhiên nói: “Đáng tiếc cho bộ trang phục này.”
Saleh sững sờ, lập tức cười ha ha, nghiêng đầu nói nhỏ: “Cô bé này bò lên giường của anh à?”
“Đáng tiếc là cô ta vĩnh viễn sẽ không có cơ hội này.”
“Ha ha ha! Được rồi, tôi biết rồi, nhất định là cô ta đã đắc tội với phu nhân của anh.”
“Đắc tội? Không, cô ta không chỉ muốn giết vợ tôi thôi, thiếu chút nữa còn hại chết đứa bé đầu tiên của chúng tôi nữa.”
Lời này vừa thốt ra, vẻ mặt của Saleh lập tức thay đổi, những người như bọn họ ghét nhất chuyện gì? Bọn họ không ngại những người phụ nữ tỏ vẻ thèm khát đối với họ, cũng không để ý những người phụ nữ này giở một ít thủ đoạn nho nhỏ, nói khó nghe thì thậm chí bọn họ còn cảm thấy hứng thú. Nhưng bất kỳ ai trong bọn họ cũng ghét nhất, hận nhất những người vì lòng đố kỵ điên cuồng mà hãm hại người nhà của bọn họ, đặc biệt là những người mà bọn họ yêu thương hay là huyết thống của bọn họ!
“Phu nhân của anh đang mang thai?” Saleh không nhìn người con gái đang nhảy múa trên sân khấu kia nữa.
Hoa Vô Ý nghe thấy câu này, vẻ lạnh lùng trên mặt biến mất, trong đáy mắt xuất hiện nét dịu dàng, khóe môi cũng hơi nhếch lên: “Đúng vậy, tôi và vợ đều vô cùng mong chờ đứa bé này.”
Trên sân khấu, Hàn Điềm Phương ra sức biểu diễn, những tiếc là dù cô có cố gắng như thế nào thì cũng không thể thu hút được ánh mắt của hai vị đang ngồi ở lầu hai, điều này khiến cho cô càng cảm thấy không cam lòng hơn!
Tôi không đẹp sao?
Rốt cuộc tôi kém Mục Cửu Ca ở điểm nào?
Tại sao các người không nhìn tôi?
“Xoạch!” Khi Hàn Điềm Phương múa đến chính giữa sân khấu, bỗng giơ lột tấm vải che màu xám bạc trên tác phẩm của mình xuống.
Một bức tranh thêu mĩ nữ cao bằng Hàn Điềm Phương xuất hiện trước mắt mọi người.
Bức tranh thêu người con gái mặc cổ trang đang ngồi trong vườn hoa, cúi đầu thêu thùa, mặt mày nhu mì dịu dàng, mười ngón tay búp măng thon thả.
“Đây là bức tranh thêu một mặt, nhưng tôi còn sử dụng phương pháp thêu tổng hợp cùng với thêu linh lung. Mọi người nhìn người con gái thêu trong tranh cùng với hình ảnh thêu trong bản vẽ, có phát hiện được điểm tương đồng nào hay không?”
Bức ảnh được phóng to, được chiếu trên màn hình lớn càng rõ ràng hơn trong hình vẽ.
Quả nhiên, khán giả cùng ban giám khảo đều thấy được cô gái trong bức thêu cùng với cô gái trong bản vẽ gốc giống nhau như đúc, cảm giác như mang cô gái từ trong bản vẽ gốc đặt vào bức tranh thêu vậy.
“Vẫn chưa hết, mọi người nhìn bức tranh thêu trong tay cô gái cùng với bức thêu của cô gái trong bản vẽ gốc có phải cũng giống nhau hay không? Đây là tầng thêu thứ ba, trong bức tranh gốc, bức thêu của cô gái chỉ bằng bàn tay, nhưng trong bức thêu này ngoại trừ tỉ lệ được phóng to ra, còn lại màu sắc hay hình thái đều giữ nguyên nguyên tác.”
Tiếng vỗ tay lần thứ hai vang lên.
Thái Bình Lang thật lòng than thở: “Tài nghệ thêu như vậy quả thực là tinh xảo, khó khăn nhất của tác phẩm này chính là tầng thứ ba, nhưng khi phóng to lên thì có thể nhận thấy, bất kể là màu sắc hay hình dạng đều giống y như trong bức tranh gốc, chí ít là theo mắt thường của tôi thấy như vậy. Vô cùng lợi hại! Xin hỏi tác phẩm này có tên là gì?”
Hàn Điềm Phương nhẹ nhàng trả lời: “Loại kỹ thuật thêu này gọi là thêu ảo ảnh (thêu trong gương), vì vậy tôi đặt tên tác phẩm này có tên là Hoa trong gương trăng trong nước”
Ban giám khảo bắt đầu chấm điểm, khán giả cũng bắt đầu bỏ phiếu…
Ở trong hậu trường, Bàn Tứ Muội nhìn màn hình lớn, hỏi Cửu Ca: “Đây là kỹ thuật do chị dạy cô ấy?”
“Ừ.”
“Vậy chị có thể thêu đến tầng thứ mấy? Mức độ thêu nhỏ nhất là bao nhiêu?” Bàn Tứ Muội đơn thuần lại hiếu kỳ.
Cửu Ca đẩy nhẹ Tứ Muội: “Vừa nãy trợ lý đã bảo em đi chuẩn bị, sao em còn chưa đi đi?”
“Em đi ngay bây giờ đây, chị Cửu Ca?”
Cửu Ca đành phải trả lời cô: “Chờ lát nữa đến tác phẩm của chị, em sẽ thấy được chị có thể thêu linh lung đến trình độ nào.”
“Hả? Lần này tác phẩm của chị cũng sử dụng kỹ thuật thêu linh lung?”
“Đúng vậy đúng vậy, mau đi đi, anh trợ lý đã cuống lên rồi kìa! Em xem Tịch Hòa đại ca của em cũng đã đi chuẩn bị rồi kìa.”
“Được rồi được rồi, chị đừng thúc giục, em đi là được chứ gì.”
Bàn Tứ Muội rời đi không lâu thì có đạo diễn đến xác định lại với Cửu Ca những công việc trước khi lên sân khấu lần nữa.
Chương trình đêm nay khá đặc biệt, bởi vì là vòng thi đấu cuối cùng, không thể chỉ trình bày về tác phẩm một cách khô khan, mà thí sinh còn có thể biểu diễn một số tài nghệ để thu hút khán giả, vì thế đạo diễn phải xác định đi xác định lại cách thức biểu diễn của từng thí sinh.
“Căng thẳng à?” Đạo diễn thân thiện hỏi.
Cửu Ca cười, lắc đầu. Thực ra hình thức biểu diễn của ngày hôm nay và ba vòng thi trước đều dựa theo ý kiến của thí sinh, sau khi được tổ tiết mục chuẩn bị trau chuốt, hai tuần trước bọn họ cũng đã luyện tập thử, tất cả đã tổng duyệt ba lần, đảm bảo cho tối hôm nay tất cả thí sinh đều nhớ mình phải làm gì.
Những vòng thi trước cũng có luyện tập, nhưng lần này là nhiều nhất.
Cửu Ca không lo lắng, nhưng đạo diễn lại rất hồi hộp, anh vừa mới nghe được một tin mật, nói là ở phía sau hậu trường phát hiện có bom hẹn giờ, không biết là thật hay giả, bây giờ, bất kỳ ai nghe thấy tin này đều rất kinh hoảng, nhưng vẫn chưa có ai thông báo phải dừng chương trình này lại, vì vậy, bọn họ chỉ có thể để bất an ở trong lòng, đi kiểm tra, xác định lại khắp lượt, để đảm bảo chương trình có thể tiến hành an toàn, thuận lợi cho đến cuối cùng.
Hàn Điềm Phương nhìn tổng điểm của ban giám khảo cho cô là 132 điểm, cảm thấy không vui, lén lút bĩu môi, lần này có tất cả tám vị giám khảo, điểm số cao nhất của mỗi giám khảo là 20 điểm, tổng cộng tất cả lại cao nhất là 160 điểm.
Bên trong ban giám khảo, đối với tác phẩm lần này của Hàn Điềm Phương, Cổ Duyên đại sư là người có nhận xét toàn diện nhất: “Thêu rất tinh xảo, nhưng tôi vẫn cảm thấy đối với phương pháp thêu linh lung này vẫn còn trình độ cao hơn, ví dụ như thêu đến tầng thứ ba, thứ tư, thứ năm, nếu như có thể thêu hoàn chỉnh một đồng tiền xu thu nhỏ thì tôi cảm thấy đó mới thực sự là thêu linh lung.”
Đúng là không có mắt nhìn! Hàn Điềm Phương rất hận, sau đó liền căng thẳng chờ đợi số phiếu của khán giả.
Hiện tại đều nhờ vào anh! Nhất định phải khiến cho tôi có thể chuyển biến thật lớn!
Trong căn phòng làm việc nào đó ở thủ đô, một nhân viên phụ trách việc bỏ phiếu đột nhiên chửi ầm lên.
“Đệt! Chuyện gì thế này? Tại sao lại bắt tôi chứng thực đăng ký? Lão Bao! Anh tới xem một chút, có phải trình tự bỏ phiếu xảy ra vấn đề không?”
Ngoài cái phòng làm việc này, những nơi khác được Tôn thiếu thuê làm việc đều xuất hiện vấn đề như nhau.
“Không kiểm soát được? Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Nhanh lên một chút! Thời gian bỏ phiếu sắp kết thúc rồi!”
“Triệu tổng! Máy tính của chúng ta bị tấn công! Không có cách nào đăng nhập để bỏ phiếu được cả! Làm sao bây giờ?”
“Mau gọi điện cho Tôn thiếu!” Một người phụ trách vấn đề mạng vẫy tay kêu lên với đồng nghiệp.
“Không được gọi, gọi rồi thì phải nói thế nào?” Vị kia rất bình tĩnh: “Cậu muốn mất tiền sao? Tôi không muốn.”
“Ý của anh là?”
“Thì cứ nói chúng ta bỏ phiếu như bình thường, trong quá trình đó không xảy ra bất cứ vấn đề gì. Nếu như người phụ nữ họ Hàn kia được số phiếu thấp, thì cứ chối, nói rằng bởi vì cái clip lần trước của cô ta làm mất thiện cảm của khán giả, chỉ có chúng ta bỏ phiếu cho cô ta vẫn không đủ.”
“Như thế cũng được sao? Tôn thiếu có nghi ngờ gì không…”
“Nghi ngờ thì sao? Chính anh ta còn tự lo cho mình còn không xong. Anh ta còn đối phó được với chúng ta sao, tôi đây niệm tình cũ mới giúp bỏ phiếu cho người tình của anh ta đấy.”
Không phải chỉ có duy nhất một nơi này, những công ty hay văn phòng được Tôn thiếu thêu để làm chuyện phi pháp, một khi đã xảy ra chuyện thì chuyện đầu tiên những người phụ trách của những công ty hay văn phòng này nghĩ đến chính là đảm bảo tiền của mình nhận được không mất, không ai đồng ý làm việc rồi còn để mất tiền, cuối cùng, đương nhiên là chẳng có ai nói cho Tôn thiếu biết chuyện này.
Mà Hàn Điềm Phương ở trên sân khấu, cùng với người nhà của cô ta đang xem tivi, Tôn thiếu đang ở câu lạc bộ cũng đều chờ đợi kết quả bỏ phiếu của khán giả.
Ba phút bỏ phiếu kết thúc, trên màn hình lớn có chân dung của Hàn ĐIềm Phương cùng với con số hiển thị số phiếu của khán giả từ từ nhảy lên, cuối cùng dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.