Mục Cửu Ca

Chương 89:




“Vu tổng! Tỷ lệ người xem vượt mức 20% rồi!”
“Cái gì?!”
Một trận xôn xao khiến cho toàn bộ tổ tiết mục đều rối loạn.
“Bao nhiêu? Tỷ lệ người xem là bao nhiêu?”
“20,21%! Vu tổng!” Trợ lý báo cáo con số này xong cũng thấy hưng phấn như muốn bay lên vậy.
Vu Phi run cả tay, ngoại trừ đêm giao thừa đạt kỷ lục người xem là 70% , còn lại những chương trình khác có thể vượt quá 10% đã là cực kỳ thành công rồi, ví dụ như những tiết mục sôi động mà anh đã từng làm dù được khán giả rất hưởng ứng, nhưng tỷ lệ người xem cao nhất cũng chưa từng vượt mức 11%! Đây là năm thứ hai bọn họ cố gắng hết sức để tuyên truyền, cuối cùng cũng đã đạt được kết quả.
Khái niệm tỷ lệ người xem đạt 20% là thế nào? Nếu như dân số toàn quốc là 1.3 tỷ người, thì hiện tại có tới 260 triệu khán giả đang theo dõi vòng thi chung kết này của bọn họ!
Chẳng trách lúc trước Cố Anh Hào đạt được hơn 9 vạn phiếu bình chọn của khán giả. Khi đó tỷ lệ người xem là bao nhiêu? Có lẽ đã vượt quá 15% rồi?
Đối với tỷ lệ người xem là 15%, mà có chưa đến mười vạn khán giả bỏ phiếu ủng hộ thì cũng chưa được tính là cao. Nhưng tổ tiết mục quy định thời gian khán giả bỏ phiếu cho thí sinh chỉ có ba phút, trong vòng ba phút có gần mười vạn người bỏ phiếu, điều đó chứng tỏ thí sinh đó cũng rất được khán giả yêu thích. Nếu như mở thời gian bỏ phiếu từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc chương trình, đến cuối cùng mới thống kê số phiếu của mỗi thí sinh, thì khả năng mỗi người đạt hơn trăm vạn phiếu cũng không phải là quá khó khăn.
“Gọi điện đàm phán với bên quảng cáo, còn có bốn thí sinh nữa chưa lên sân khấu, có 60 giây quảng cáo trước mỗi lượt thí sinh lên sân khấu, nếu như muốn được quảng cáo vào thời điểm đó thì phải trả giá cao! Bao gồm cả phát lại, trong vòng 5 giây thì giá 9 vạn, 10 giây thì giá 15 vạn, 15 giây giá 17 vạn!”
Vu Phi vung tay lên, trịnh trọng nói: “Nhớ kỹ, lượt quảng cáo cuối cùng trước khi Mục Cửu Ca lên sân khấu, giá quảng cáo thấp nhất cũng phải tăng lên 20%!”
Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Kim tẩu mừng đến phát khóc.
Bà đã thành công rồi, lần này bà đến đây cũng không uổng công vô ích, bà đã chứng minh cho mọi người thấy tài nghệ thêu thùa của bà tuyệt đối không thua kém Hàn Điềm Phương.
Lời khen không dứt từ phía ban giám khảo, còn có tiếng vỗ tay như sấm của khán giả khiến cho Kim tẩu khóc nức nở lần nữa.
Điểm số của bà vượt qua cả Cố Anh Hào, càng vượt xa Hàn Điềm Phương, đặc biệt số phiếu khán giả bỏ cho bà đạt đến hai mươi vạn phiếu, có thể trong số này có một số phiếu là do sự đồng tình, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng kỹ năng thêu thùa của Kim tẩu đã được khán giả toàn quốc thừa nhận.
Hoa Vô Ý cũng cảm thấy khả năng thêu thùa của Kim tẩu rất tốt, một bức thêu dài gần ba mét, rộng 1,5 mét, dựa trên nguyên tác là bức tranh sơn dầu phong cảnh tiệc rượu cung đình của phương tây, ngoài việc tỉ lệ cùng màu sắc giống bức tranh sơn dầu như đúc, thì điều thú vị nhất trong bức thêu của Kim tẩu là quần áo cùng với đồ trang sức của cung nữ trong bức thêu đều được bà sử dụng sở trường của mình là dùng chỉ thêu làm từ lông chim.
Mặt sau của bức thêu bà thêu cung điện Versace của nước F, không biết có phải bởi như vậy nên giám đốc bảo tàng của nước F- ngài White đã cho bà số điểm gần như tuyệt đối hay không.
Có thể nói, bức thêu này vừa được mở ra đã tạo nên cảm giác xa hoa lộng lẫy, hơn nữa thêu bằng chỉ thêu làm từ lông chim mang lại cảm giác như tranh điêu khắc, càng tăng thêm độ sinh động cho bức thêu, khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy những cung nữ trong bức thêu kia sinh động như thật.
So sánh với trang phục thổ cẩm vừa giản dị vừa phóng khoáng của Kim tẩu, lại nhìn bức tranh thêu cho dù có đặt trong phòng khách xa hoa của cung điện lộng lẫy thì vẫn mang lại cảm giác cao quý, cảm giác tương phản lớn như vậy khiến cho khán giả rất thán phục, có thể nói rằng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Saleh mặc dù vô cùng tán thưởng bức thêu này nhưng lại nói: “Khán giả bỏ phiếu như vậy có vẻ không được công bằng cho lắm.” Sau khi được phiên dịch giải thích thì anh cũng đã hiểu được đôi chút.
Hoa Vô Ý không đáp lại.
Phiên dịch viên tiếng Ả Rập từ đầu cho đến giờ vẫn chưa có cơ hội thể hiện, vừa hay anh đã tìm hiểu rõ ràng quy tắc cuộc thi từ trợ lý chương trình, nên anh nắm bắt thời cơ, đứng bên cạnh giải thích: “Hoàng tử, bên tổ tiết mục đã tính toán đến vấn đề này, vì vậy ở vòng thi cuối cùng này, số phiếu của khán giả không tính vào số điểm quyết định thứ hạng của thí sinh, mà sẽ tính tỷ lệ số phiếu bình chọn của khán giả trên tổng số khán giả xem chương trình ở thời điểm đó vào tổng điểm làm căn cứ xếp hạng. Ví dụ như thí sinh Kim tẩu này, trong khoảng thời gian ba phút bỏ phiếu, số khán giả xem chương trình ở thời điểm đó ước chừng khoảng một tỷ người, nếu số phiếu của cô ấy đạt 21 vạn phiếu thì lấy 21 vạn chia cho một tỷ là đạt 2,1%. Hay như thí sinh Cố Anh Hào, ở thời điểm bỏ phiếu có 80 triệu khán giả theo dõi chương trình, số phiếu cô ấy đạt được là hơn 9 vạn phiếu, như vậy chia ra thì cô ấy đạt 1,1%.
Phiên dịch viên cũng không quên nhân cơ hội này ca ngợi chương trình: “Tổ tiết mục đã và đang cố gắng hết sức để đảm bảo sự công bằng cho các thí sinh.”
Vốn dĩ lúc đầu Saleh cảm thấy người phiên dịch này rất phiền phức, khiến cho anh ta muốn nói vài câu với Hoa Vô Ý cũng khó vì phải đề phòng người lạ, nhưng sau khi nghe hết câu nói cuối cùng này thì anh ta lại mỉm cười thân thiện với người phiên dịch.
Bởi vì những người dân ca ngợi, ủng hộ đất nước mình trước mặt những người ngoại quốc đều là những người đáng yêu, dù cho khuôn mặt họ có nhăn nhó như quả mướp đắng đi chăng nữa.
Thí sinh sau Kim tẩu chính là Đỗ Vân Nương. Đỗ Vân Nương mặc trang phục cổ trang, ngồi trên một cái kiệu có đặt giá thêu bằng gỗ, được nâng từ từ lên sân khấu.
Máy quay phim chuyển động quanh Đỗ Vân Nương.
“Ồ?” Có vị giám khảo ồ lên kinh ngạc.
Thái Bình Lang đi về phía Đỗ Vân Nương: “Hoan nghênh cô lên sân khấu,….Á?”
Đúng lúc này, một tiếng “Ôi” vang lên, Đỗ Vân Nương đi ra từ cánh gà phía bên phải ra, vừa đi vừa mỉm cười, vẫy tay chào khán giả.
“Bốp bốp bốp…” Khán giả kêu lên kinh ngạc.
Tiếng vỗ tay vang vọng toàn trường quay.
Saleh kinh ngạc thốt lên: “Thật sự là người sau càng xuất sắc hơn so với người trước! Nếu như không phải tôi được tận mắt chứng kiến, thì tôi cũng cho rằng người con gái ở trong bức tranh thêu chính là thí sinh đang ở trên sân khấu kia, thêu y như thật vậy! Quần áo, kiểu tóc đều giống nhau như đúc!”
Hoa Vô Ý cũng nhẹ nhàng vỗ tay, ngoại trừ thí sinh họ Hàn kia, mỗi thí sinh lên sân khấu, anh đều vỗ tay, đây là lễ phép cơ bản cũng là bày tỏ sự tôn trọng.
Saleh biết Hoa Vô Ý ít nói, cũng không cảm thấy ngại ngần, chỉ nói với anh những nhận xét cùng đánh giá của bản thân mình.
Nhưng Hoa Vô Ý không biết rằng, người phiên dịch lẫn những người bảo vệ đứng ở bên cạnh đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì vị bá tước của nước E này không chỉ thông thạo tiếng Trung, tiếng Anh, mà còn có thể sử dụng lưu loát tiếng Ả rập.
Đỗ Vân Nương vừa lên sân khấu đã tạo ra sự kinh ngạc lớn, kích cỡ của bức thêu tuy rằng không phù hợp với yêu cầu chương trình đưa ra, nhưng bởi vì cô đã xin phép từ trước, hơn nữa trên bức thêu cũng không sử dụng kỹ thuật đặc thù hoặc phức tạp gì cả, phần lớn cô chỉ sử dụng phương pháp thêu rối, phương pháp thêu này rất phổ biến, cũng không có điểm nào gây kinh ngạc, cuối cùng giám khảo cho điểm cao ở độ tương đối, nhưng điểm sáng tạo cùng điểm kỹ thuật thì lại không cao bằng điểm thi ở vòng thi thứ hai của cô.
Đối với đánh giá của ban giám khảo, Đỗ Vân Nương cũng thừa nhận khả năng thêu của mình dễ bị ảnh hưởng bởi yếu tố tâm lý, nếu như ở trạng thái thả lỏng, không phải chịu bất kỳ áp lực nào thì tác phẩm cô làm ra sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng một khi bước vào thi đấu thì cô sẽ bắt đầu lo được lo mất, đến cuối cùng lại không phát huy được khả năng sáng tạo cùng kỹ thuật của bản thân.
Điểm số ban giám khảo cho Đỗ Vân Nương vẫn thấp hơn Hàn Điềm Phương, dù sao thì về mặt kỹ thuật, Hàn Điềm Phương sử dụng phương pháp thêu ảnh ảo (thêu đối chiếu qua gương) có kỹ thuật cao hơn một bậc so với Đỗ Vân Nương. Chỉ là số phiếu bình chọn của khán giá giành cho Hàn Điềm Phương quá thấp, mà điểm số ban giám khảo cho Hàn Điềm Phương lại chỉ cao hơn Đỗ Vân Nương một chút, vì vậy bù trừ lẫn nhau, cô vẫn cao hơn Hàn Điềm Phương 1.1 điểm.
Bàn Tứ Muội sắp lên sân khấu, bây giờ ngoại trừ ba người chưa thi thì thứ tự xếp hạng từ cao xuống thấp là Kim tẩu, Cố Anh Hào, Đỗ Vân Nương, Hàn Điềm Phương.
Lúc này, cũng có một số khán giả cảm thấy tiếc cho Hàn Điềm Phương, nếu như lúc trước không bị lộ clip ngủ cùng với Tôn thiếu, thì cuộc thi tối nay, số phiếu của khán giả giành cho cô cũng không thấp đến như vậy. Xét về mặt kỹ thuật thì Hàn Điềm Phương cũng ổn định hơn so với Đỗ Vân Nương.
“Thí sinh tiếp theo lên sân khấu chính là em gái nuôi của vợ tôi, đó là một cô gái rất đơn thuần.”
Saleh nghe thấy lời giới thiệu của Hoa Vô Ý cảm thấy rất kinh ngạc, không nghĩ rằng vị này sẽ chủ động khen ngợi người khác, lại còn là một cô gái nữa.
“Cô ấy rất đẹp, cũng rất phù hợp với thẩm mĩ của anh, nhưng tiếc là anh không có cơ hội nữa rồi, bởi vì tôi đã có một vị em rể rồi.”
Cho nên….đây mới là trọng điểm của câu nói, phải không? Saleh phì cười, nhưng mà cũng không thể không thừa nhận thói phong lưu thành tính của mình.
Bài hát dân ca của dân tộc Dao vang lên, một nhóm thanh niên nam nữ của dân tộc Dao cùng chạy lên sân khấu, họ vừa múa vừa hát, người con trai dùng tiếng hát truyền đạt yêu thương đến với cô gái, cô gái lại lấy bức thêu đẹp nhất của mình ra để biểu đạt lại tâm tình.
Bàn Tứ Muội mặc trang phục truyền thống của dân tộc Dao, bốn bên vây quanh là bốn thanh niên tuấn tú, cùng bước lên sân khấu.
Cô gái nhỏ này vừa lên sân khấu, ánh mắt Saleh đã chăm chú nhìn cô.
Anh thích nhất kiểu con gái đơn thuần, ngây thơ, đáng yêu lại trẻ trung diễm lệ như thế này, đặc biệt là thích những cô gái có đôi chân thon dài thẳng tắp.
Bàn Tứ Muội hoàn toàn phù hợp với sở thích của anh.
Saleh nhìn Hoa Vô Ý cười: “Anh thật hiểu tôi.”
“Quá khen.”
Sau đó các thanh niên nam nữ dân tộc Dao lui xuống, trước khi rời đi, họ còn kéo một bức thêu cỡ lớn dài bốn mét, rộng khoảng một mét ra.
Tác phẩm thêu của cô gái nhỏ bé này rất thú vị, trong bức thêu của cô chỉ dùng năm màu chỉ thêu truyền thống của dân tộc Dao, loại mà mọi người dùng để thêu những vật dụng bình thường hàng ngày.
Năm màu chỉ thêu này gồm có đỏ, vàng, xanh lam, trắng và đen.
Trên bức thêu gồm có túi hoa, thắt lưng thêu hoa, mũ thêu hoa, khăn đội đầu, xà cạp, tạp dề, khăn thêu, còn có phong bao lì xì, túi hương,…rất nhiều những thứ nhỏ nhắn khác. Những món đồ kia đều là những đồ thêu truyền thống thường gặp của người Dao, đơn giản, đẹp đẽ lại giàu bản sắc dân tộc.
“Ngày hôm nay, có thể đứng ở đây, tôi cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Dù có được giải hay không, đối với tôi cũng không quan trọng, được rồi, thực ra là bởi vì tôi đã nhìn thấy tác phẩm của chị Cửu Ca, tôi biết rằng mình tuyệt đối sẽ không thắng được chị ấy.”
Cách nói chuyện của cô gái nhỏ bé khiến cho mọi người đều cảm thấy buồn cười.
“Trước khi đến với cuộc thi này, cha tôi có nói với tôi rằng tôi đi được bước nào là tốt bước đó, chỉ cần không quên đi chủ định ban đầu của bản thân là được rồi. Cha mẹ tôi, ông bà tôi, còn có các anh của tôi, bọn họ đều không nghĩ rằng nha đầu ngốc nhà họ có thể đi đến vòng thi cuối cùng của cuộc thi này. Cảm ơn mọi người. Nếu không có sự ủng hộ của mọi người, con sẽ không đi được đến ngày hôm nay.” Bàn Tứ Muội cúi đầu thật sâu.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
“Tại đây, tôi cũng muốn cảm ơn hai người.” Bàn Tứ Muội đứng thẳng lưng, chân thành nói: “Em phải cảm ơn Tịch Hòa đại ca, còn có chị Mục Cửu Ca, nếu như không có hai người bảo vệ, em không hiểu chuyện lại lỗ mãng như vậy, nhất định đã gây ra rất nhiều tai họa rồi, cũng đắc tội với nhiều người. Hai người cũng đã dạy em rất nhiều điều, không chỉ về kỹ thuật thêu, mà còn cả những đạo lý làm người trong cuộc sống thường ngày, lần này đến đây em đã thu hoạch được rất nhiều rất nhiều.”
Bàn Tứ Muội lại hướng ánh mắt của mọi người về tác phẩm của mình: “Đây là tác phẩm cuối cùng trong cuộc thi lần này của tôi, tôi đã tự hỏi bản thân mình: Tại sao tôi lại muốn tham gia cuộc thi này? Mục đích ban đầu của tôi là gì? Tôi luôn nhớ, tôi tham gia cuộc thi này với mục đích muốn để nhiều người biết đến các tác phẩm thêu của dân tộc Dao chúng tôi, muốn để mọi người đừng quên rằng trong kỹ thuật thêu của nhân loại cũng có một phần của dân tộc Dao, chứ không phải chỉ là nhớ đến tôi.”
Tứ Muội dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Vì vậy tôi quyết định đem những bài luyện tập từ nhỏ đến lớn trưng bày ra đây. Mọi người có thể nhìn thấy theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, cái phong bao lì xì này có hoa văn rất đơn sơ, đó là ở thời điểm tôi sáu tuổi thêu để chơi. À quên không nói với mọi người, tấm vài thêu này cũng không phải là tấm vải hoàn chỉnh, mà được ghép lại, tôi đã tập hợp những hoa văn thêu của dân tộc mình lại.”
Tiếng cười của khán giả vang lên không chỉ thể hiện sự thiện ý mà còn thể hiện sự thích thú, tiếng vỗ tay cũng không ngừng vang lên.
“Từ phía bên trái sang, từ trên xuống, mọi người có thể nhìn thấy họa tiết thêu cùng bức thêu đã có hình có dạng, những thứ này đều là những đồ dùng thêu thùa truyền thống hàng ngày của dân tộc Dao chúng tôi, mỗi cô gái Dao từ nhỏ đã học cách làm ra nó. Tôi hi vọng nhân cơ hội lần này, mọi người có thể nhìn thấy đặc điểm thêu của dân tộc Dao, hi vọng càng có nhiều người đến quê hương tôi du lịch, đem nét đẹp của dân tộc Dao chúng tôi cùng những tác phẩm thêu đi mọi miền tổ quốc. Cảm ơn mọi người!”
“A, chút nữa quên mất, bức thêu này còn có mặt trái, bởi vì nhà chúng tôi khá nghèo, nên tôi thường lấy những bức vải thêu hỏng để luyện tập, vì vậy những tấm vải này được ghép lại với nhau. Gần đây, tôi vẫn muốn thêu một bức tranh non sông quê hương cỡ lớn, nên đã lấy tấm vải này ra để thử nghiệm, và đây là kết quả của tôi.”
Sơn thủy trong bức thêu như bức tranh thủy mặc, trái ngược hoàn toàn với mặt phải là những họa tiết thêu thùa truyền thống của dân tộc Dao.
Ngoài dự đoán của mọi người, tác phẩm này của Bàn Tứ Muội đạt được sự đánh giá cao của ban giám khảo, bao gồm cả hai giám khảo người nước ngoài, họ cảm thấy vô cùng hứng thú đối với những bức thêu mang sắc thái truyền thống thần bí.
Thầy Lưu đánh giá tác phẩm của Bàn Tứ Muội:” Thứ nhất, đối với yêu cầu của vòng thi cuối cùng, cô ấy đã sử dụng họa tiết hoa văn cùng với sự bố trí đạt mức độ không chê vào đâu được, nếu như cô ấy không nói, tôi nghĩ rằng sẽ không có nhiều người nhìn ra được đây là mảnh vải được ghép lại từ nhiều mảnh vải nhỏ. Thứ hai, cô ấy còn thêu những vật dụng được sử dụng khi con gái dân tộc Dao đi lấy chồng, trình độ cao hơn những bức thêu trước rất nhiều. Càng không phải nói đến phương pháp thêu mà cô ấy sử dụng ở hai mặt của bức tranh là hoàn toàn khác nhau, màu sắc cũng khác nhau, có thể nói là đã lĩnh hội được toàn bộ tinh túy của phương pháp thêu song diện dị tú (thêu hai mặt khác nhau).
Ảnh đế Phương Trình cũng khen ngợi: “Tôi cảm thấy một tác phẩm không chỉ xét về mặt kỹ thuật mà còn phải xem đến ý nghĩa ẩn chứa ở trong đó. Chương trình này của chúng ta nhằm mục đích khôi phục, tìm kiếm và quảng bá nghệ thuật thêu truyền thống, cá nhân tôi cảm thấy tác phẩm của Bàn Tứ Muội vô cùng phù hợp với mục đích của cuộc thi này, tôi cho cô ấy mười điểm!”
Cuối cùng tác phẩm của Bàn Tứ Muội được yêu thích không chỉ bởi bức thêu đẹp mà còn bởi ý nghĩa ẩn sau tác phẩm ấy nữa, không chỉ đạt được số điểm cao từ ban giám khảo mà còn đạt được số lượng lớn phiếu ủng hộ từ khán giả, vượt lên so với bốn thí sinh trước. Đặc biệt là trong thời điểm bỏ phiếu của khán giả, ống kính còn quay được hình ảnh Saleh bấm nút bỏ phiếu cho Bàn Tứ Muội, cuối cùng Bàn Tứ Muội đạt được hơn năm mươi vạn phiếu từ khán giả, điều này cũng không có gì là kỳ quái cả, đến hoàng tử ngoại quốc còn yêu thích thì người trong nước ủng hộ là đương nhiên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.