Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 1.1: Mở đầu




Thế sự vô thường, trắng đen đảo lộn, cạn hết ly này cùng người sẽ không còn thuốc chữa.
Thành phố S, nước A.
Lăng Họa quan sát hàng chữ cuối cùng của bộ phim điện ảnh biến mất khỏi màn hình máy tính, đồng thời đưa tay gập nắp laptop xuống.
Cô đứng dậy khỏi ghế, vươn vai vặn người rồi nhấc chiếc áo khoác mỏng bên cạnh lên, mặc vào người.
Bây giờ ở thành phố S là mùa hè, ngày dài hơn đêm, trời tối khá muộn, thế mà lúc này bầu trời bên ngoài cũng đã tối mịt rồi. Nhưng cô vẫn chưa bật đèn lên, cứ thế giơ tay mở chiếc tủ quần áo bên cạnh ra.
Sau đó, cô kéo hai chiếc vali cực lớn ở bên cạnh qua, đặt xuống đất, mở ra, ném quần áo ở trong tủ vào vali.
Sau khi đã đựng đầy cả hai chiếc vali, cô mới cúi xuống xem giờ.
Hai giờ sáng.
Cho laptop vào cặp riêng, kéo khóa cẩn thận, sau đó cô mang cả vali và túi đựng laptop đến gần khu vực cửa ra vào, đi giày rồi ra khỏi nhà, đi xuống dưới.
Cô từng ngắm cảnh đêm của thành phố này vô số lần.
Bởi vì chính bản thân cô cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã có bao nhiêu lần mình giật mình tỉnh giấc, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đến tận khi trời sáng hẳn mà vẫn chưa chợp mắt được thêm lần nữa.
Đi tới trước tủ lạnh của tiệm tạp hóa, cô chạm tay vào một lon bia.
Nhưng khi ngón tay vừa chạm vào lon bia mát lạnh thì lập tức dừng lại. Cô khẽ cúi xuống rồi chọn lon Coca bên cạnh.
Gần tiệm tạp hóa có vài chiếc ghế dựa còn trống, cô chọn một trong số đó, ngồi xuống, bật lon Coca ra, uống một ngụm.
Trên đường thi thoảng vẫn có xe cộ và người qua lại. Cô yên lặng quan sát tất cả nhưng không tập trung nhìn vào một điểm cụ thể nào.
Cho tới khi đã uống gần hết lon Coca trong tay cô mới rút di động ra.
Mở album ảnh, cô lướt qua một lượt rất nhanh, hầu hết đều là ảnh chụp chung của cô và một người khác. Trong ảnh, cô cười rạng rỡ đến nỗi không khép được miệng lại, mí mắt cong cong, còn người bên cạnh cũng bày ra một nụ cười nghịch ngợm.
Dưới ánh nắng bên vệ đường, trong thư viện, những bữa tụ tập bạn bè hay trên một mỏm đá trong công viên.
Những địa điểm khác nhau, những khoảng thời gian khác nhau nhưng lại có cùng một khuôn mặt.
Từ năm 2014 đến tận năm 2017.
Cô ấn nút xóa từng bức, từng bức một.
Đợi cho hệ thống xử lý xong toàn bộ, cô tiếp tục mở vòng tròn bạn bè trên Wechat ra.
Cùng một động tác.
Tiếp theo là Weibo.
Rồi Instagram.
...
Tới khi sắc trời đã bắt đầu tờ mờ sáng, cô cầm chặt chiếc di động nóng rẫy vì dùng quá lâu, đã gần cạn kiệt pin, mở tin nhắn Wechat.
Cô ấn vào avatar thân thuộc đến không thể thân thuộc hơn, ghi chép cuộc nói chuyện gần nhất giữa họ đã là một tháng trước, nhẹ nhàng ấn nút đỏ xóa đi.
"Nếu xóa người này sẽ đồng thời xóa tất cả lịch sử chat?"
Cô bình tĩnh xác nhận một lần nữa.
Làm xong những việc ấy, cô đút lại di động vào túi áo, bỏ lon Coca vào thùng rác.
Khi trở về tới khu nhà, cô vừa tìm được chìa khóa lấy ra khỏi túi thì nhìn thấy một nam một nữ đi từ cửa tòa nhà ra ngoài. Lớp trang điểm trên khuôn mặt cô gái đã lem luốc hoàn toàn vì nước mắt, đến bây giờ vệt nước mắt vẫn còn vương.
Còn người đàn ông thì rất cao, rất gầy, góc nghiêng rất ưa nhìn. Anh ta mặc một chiếc sơ mi cởi bung hai cúc cổ, tay kẹp một điếu thuốc, sắc mặt bình thản tới độ không có một biểu cảm gì.
"Lẽ nào lương tâm của anh chưa bao giờ thấy bứt rứt ư?"
Nước mắt của cô gái kia một lần nữa tuôn trào như thác lũ: "Chase, chẳng lẽ anh định sống như vậy cả đời? Em có đối xử với anh tốt đến đâu cũng không thể thay đổi anh, dù chỉ là một chút".
Người đàn ông hờ hững rít thuốc, hoàn toàn không có ý định lên tiếng.
"Em thật sự nghĩ rằng em khác với những cô gái trước kia của anh, em nghĩ rằng anh có một chút tình cảm với em." Cuối cùng cô gái cũng không kiềm chế được, một lần nữa bật khóc tức tưởi: "Anh nhìn thấy em như vậy mà không mảy may xót xa, hối hận hay áy náy sao? Anh nói đi, một chút cũng không ư?".
Lăng Họa cảm thấy bối rối vô cùng. Giờ họ đang đứng ngay trước cửa tòa nhà, chặn toàn bộ lối lên. Một khi cô qua đó thì phải yêu cầu họ tránh đường. Bây giờ cô tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong, đành bị ép buộc phải chứng kiến tình huống trước mắt.
Người đàn ông kia dường như cũng cảm nhận được ánh nhìn của cô, lúc này đang nghiêng đầu sang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn rõ toàn bộ gương mặt anh ta.
Ngũ quan nổi bật, nhưng không một cảm xúc, lạnh lùng vô cùng, giống như tất cả những việc xảy ra hiện tại đều không liên quan đến mình vậy.
"Đủ rồi, cứ như vậy đi."
Cô gái kia thấy anh hoàn toàn thể hiện ra mặt là không có cảm xúc bèn giơ tay chà thật mạnh lên mặt: "Có lẽ trên thế giới này thật sự không có một cô gái nào có thể khiến anh chân thành đối đãi dù chỉ bằng một nửa trái tim, kể cả cô ấy có tốt đẹp đến đâu đi chăng nữa. Em đã cố gắng lâu như vậy, em vẫn phải có lòng tự trọng, em không muốn làm con chó của anh nữa".
"Chase, anh sẽ vĩnh viễn không biết yêu thương ai cả, vì anh chỉ yêu chính bản thân mình thôi."
Nói xong câu ấy, cô ấy kia quay người bỏ đi. Khi đi ngang qua cô, vì quá kích động, cô ta còn bất cẩn huých vào cô.
Lăng Họa khó xử xoa xoa bả vai mình rồi cầm chìa khóa đi về phía cửa lớn.
Còn người đàn ông tên Chase vẫn đứng nguyên ở đó, bình tĩnh hút xong điếu thuốc.
Cô đi ngang qua anh ta, lấy chìa khóa mở cửa lớn.
Kéo cửa lớn ra, cô bỗng dừng lại, quay người, nhìn về phía người đàn ông.
Anh ta đã ném đầu mẩu thuốc lá trong tay đi, lúc này đang nhìn về phía cô, cũng im lặng quan sát cô.
Cô nghiêng đầu, lẳng lặng giơ một ngón giữa về phía anh ta.
Sau đó cô nhẹ nhàng nói bằng khẩu hình miệng.
Asshole (Đồ khốn.)
Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt hơi xao động.
Lăng Họa thu tay về, đi thẳng lên gác, không quay đầu lại...
~Hết mở đầu~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.