Một giờ, cuối cùng Thẩm Lệ – người đói đến mức bụng réo ầm ĩ – cũng xuống giường.
Như một lẽ đương nhiên, bữa trưa lại gọi đồ ăn ngoài ở “Lầu Vọng Giang”.
Ừ thì một bàn bày đầy ắp các món đủ sắc, hương, vị cũng coi như khiến Thẩm Lệ tạm thời quên đi chuyện hai người mây mưa giữa ban ngày có phần bừa bãi hồi nãy.
Ăn cơm xong, Lục Trường Đình vẫn chẳng nói rốt cuộc hôm nay bố trí gì.
Thẩm Lệ cũng không hỏi, y cảm thấy Lục Trường Đình nghỉ làm một ngày ở bên mình đã là món quà sinh nhật rất tuyệt vời rồi, chẳng cần thiết phải ra ngoài hẹn hò hay tổ chức tiệc chúc mừng nào khác.
Thế nhưng lúc trông thấy Lục Trường Đình lấy ra tận mấy hộp quà từ đâu chẳng biết, đôi mắt Thẩm Lệ vẫn đong đầy mong đợi.
Lục Trường Đình cười, đặt hộp quà lên giường, bày trước mặt em: “Bóc quà đi nào, Thẩm tiên sinh của anh.” Thẩm Lệ nhìn các hộp quà to to nhỏ nhỏ rải rác trên giường, cảm thấy mình như đang ngập giữa đống quà, trong chốc lát không biết nên bóc hộp nào trước.
Y vươn tay ra sờ ruy băng trên hộp quà, gỡ món quà cách mình gần nhất.
Cả hộp quà đầy ú ụ chocolate hình trái tim được gói bởi giấy bạc, ở giữa đặt một chiếc đồng hồ có mặt đá Sapphire tròn và dây đeo vân da cá sấu màu đen.
Mặt đồng hồ tựa như thu cả trăng sáng và trời sao vào trong, vừa lấp lánh vừa hút mắt.
Thẩm Lệ ngước mắt nhìn anh: “Chocolate, anh tự làm đó hả?”
“Làm chẳng đẹp chi hết.” Lục Trường Đình lấy đồng hồ ra, đeo lên cổ tay trái Thẩm Lệ thay em, “Chút tấm lòng mà thôi.” Thẩm Lệ đeo đồng hồ hơi gượng tay, nhưng đôi mắt vẫn cứ là vui sướng: “Chiếc đồng hồ này… quý giá quá.”
“Chẳng phải đồ đáng tiền gì đâu.” Lục Trường Đình nắm tay em, thấy gu mình quả là chuẩn, Thẩm Lệ đeo chiếc đồng hồ này đẹp thật ấy, “Em thích là được.” Thẩm Lệ cũng từng nói lời như vậy, nhưng chocolate lần đó y tặng đúng là không đáng tiền thật; còn chiếc đồng hồ Lục Trường Đình tặng bây giờ lại quá có giá trị.
Lục Trường Đình gần như đoán trúng điều em đang nghĩ, nhướng mày nói: “Cả người anh đã gán hết cho em rồi, đáng giá nhường nào cũng bằng được anh chắc?” Thẩm Lệ bị anh đùa, bật cười, siết ngược lại bàn tay anh, sán vào thơm: “Anh đáng quý nhất, báu vật vô giá ạ.”
Thẩm Lệ bắt đầu bóc những món quà khác.
Trong từng hộp lớn hộp nhỏ là bộ Tây trang Haute Couture, cà vạt, khuy măng sét, sơ mi, áo khoác, quần ấm, giày da,… Còn một tấm vé vào cửa buổi hòa nhạc.
“Bố mẹ anh thích nghe hí, anh thích nghe hòa tấu, nhưng rất hiếm khi họ đưa anh đi nghe hòa tấu, phần lớn thời gian anh đều tự đi.
Những năm ở nước ngoài, anh cũng đi một mình hết.” Lục Trường Đình tiếp lời, “Hiện giờ, anh muốn mời em đi nghe một buổi hòa nhạc cùng anh, được không em?” Thẩm Lệ nhìn anh chăm chú một lúc lâu, ánh mắt dịu dàng: “Anh có thể mời em đi nghe rất nhiều buổi hòa nhạc.”
Hòa nhạc mở màn vào bảy giờ tối.
Ngày đông, gió đêm buốt giá, Thẩm Lệ mặc áo lông ngồi trên xe, dựa vai Lục Trường Đình chơi di động, khuôn mặt ấm áp đến mức hơi ửng hồng.
Tận đến khi tới cửa nhà hát, y cới áo khoác xuống xe, mặt vẫn ưng ửng, tay cũng ủ rất ấm.
Lục Trường Đình nắm tay em mà như ôm bếp lò nhỏ, cái ấm lan từ đôi bàn tay đan nhau đến tận trái tim.
Sau khi kiểm vé vào trong, Thẩm Lệ cứ cảm thấy như nhân viên làm việc và người đến xem đang quan sát mình trong yên lặng.
Có điều y và Lục Trường Đình đã quen với ánh mắt chú ý của người khác, vậy nên y cũng chẳng nghĩ nhiều.
Vị trí của cả hai ở chính giữa hàng đầu tiên, cách sân khấu rất gần.
Sau khi ngồi vào chỗ, Lục Trường Đình bảo muốn đi phòng vệ sinh, Thẩm Lệ đổi di động thành chế độ im lặng rồi ngồi im ở vị trí, đợi anh quay lại.
Chỗ bên cạnh lối đi hàng thứ hai có hai cô gái trẻ đều đeo khẩu trang đang ngồi, chỉ để lộ đôi mắt lúng liếng cười.
Một cô gái trong đó ôm bó hoa hồng màu rất rực rỡ, trông có vẻ là một khán giả chuẩn bị trước để chút nữa tặng hoa.
Được một lúc, ánh đèn trong nhà hát tối sầm xuống, Lục Trường Đình vẫn chưa về.
Thẩm Lệ nhìn về chỗ hành lang, đuôi mắt thoáng thấy hình như một số khán giả đều cầm cây gậy cổ vũ huỳnh quang hình ngôi sao trong tay, tức khắc thấy hơi kỳ lạ.
Song, buổi hòa nhạc đã sắp bắt đầu, Thẩm Lệ không tiện hỏi chuyện người ta, đành kiềm nén lòng hiếu kỳ, hướng tầm mắt về phía sân khấu.
Đột nhiên đèn đóm trong phòng hòa nhạc tắt hết sạch mà chưa giới thiệu chương trình, Thẩm Lệ sửng sốt, định mò di động ra, nhưng khán giả rất bình tĩnh, không ai lên bất kỳ tiếng nào, cả phòng hòa nhạc đều yên ắng.
Thẩm Lệ bỏ di động xuống, nghĩ bụng chắc hòa nhạc là vậy, do y tới lần đầu, ít chứng kiến nên thấy lạ lùng.
Tiếng bước chân thong thả bước vào sân khấu vang vọng, sau đó một chùm sáng rực lên, rọi thẳng vào vị trí người diễn tấu piano trên sân khấu.
Người đàn ông mặc bộ đồ Tây cắt may khéo léo, khuy măng sét đá quý đen chiết xạ ra ánh sáng li ti, khuôn mặt nghiêng anh tuấn khiến Thẩm Lệ chẳng rời mắt nổi.
Cả người y như bị nhấn nút tạm dừng, y ngăn cách tất tần tật những gì trong phòng hòa nhạc ở ngoài, chỉ nhìn chăm chú về sân khấu, tiếng tim đập vừa nhanh vừa loạn.
Y vuốt ve đá quý đen trên áo khoác vest, tiếng nhạc đầu tiên vang lên bên tai, dần dần tiếp nối bởi giai điệu quen thuộc, vang khắp phòng hòa nhạc.
Nụ cười nở trên môi Thẩm Lệ, đôi mắt y nhìn ngắm người đang múa phím đàn nơi sân khấu chất chứa dịu dàng, trái tim tan chảy tựa nước mùa xuân, tung tăng vui sướng chạy về phương hướng mang tên Lục Trường Đình.
Là “Khúc biến tấu Ngôi sao nhỏ”.
Lục Trường Đình của quá khứ, từng ngồi trên sân khấu diễn tấu cho cả trường.
Lục Trường Đình của hiện tại, ngồi trước đàn piano, khán giả kín chỗ, mà tiếng nhạc chỉ vang lên vì mình y.
Vành mắt Thẩm Lệ vô thức đỏ ửng.
Trong đoạn biến tấu cuối cùng, ánh đèn sân khấu dần lan tỏa, thính phòng cũng thắp lên vầng sáng màu quýt ấm áp.
Khán giả cầm trong tay từng ngôi sao, Thẩm Lệ ngoái đầu lại nhìn, lung linh cả đôi mắt.
Cô gái trẻ ngồi bên cạnh lối đi bỏ khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt xinh xắn.
Giữa tiếng nhạc đang dần êm dịu và nhẹ nhàng, cô nàng đứng dậy, ôm hoa hồng bước đến trước người y.
“Anh Thẩm ơi, sinh nhật vui vẻ nhé!”
Thẩm Lể ngây ra một chốc rồi nhận hoa từ tay Lục Trường Ngâm, bước lên sân khấu trong tiếng nhạc du dương.
Thẩm Lệ ung dung dợm bước giữa biển ánh sáng, đi tới trước mặt Lục Trường Đình.
Nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, Thẩm Lệ ôm hoa hồng, hôn lên đôi môi Lục Trường Đình giữa tiếng hát đồng ca bài “Sinh nhật vui vẻ” của khán giả khắp thính phòng.
“Sinh nhật vui vẻ nhé.” Sau cái hôn triền miên, Lục Trường Đình cụng trán em, cười khẽ, “Chúc phúc thì sáo rỗng quá, nhưng vẫn phải nói.
Nguyện cho Thẩm Tiểu Lệ của anh luôn bình an và vui vẻ, quãng đời còn lại chỉ nếm ngọt, không ăn khổ.”
Đỗ Hành ngồi hàng sau, cách sân khấu quá xa, chỉ thấy hai người ôm hôn, không nhìn rõ biểu cảm của Thẩm Lệ.
Nhưng cậu bạn nghĩ, chắc hẳn Thẩm Lệ vui lắm.
Mười hai năm yêu thầm đổi lấy một trái tim chân thành của Lục Trường Đình, cũng đáng giá.
Cậu bạn cúi đầu ngắm ngôi sao trên tay, thầm nở nụ cười.
Giang Trì Phong dựa vai Ngụy Văn Hành, chuyển tầm mắt, bĩu môi tỏ vẻ hơi mất hứng: “Lục Trường Đình đúng là, tục quá thể.” Nhưng rõ ràng trong đôi mắt nọ, cũng hiển hiện nét cười.
…
@Tôi ăn quả chanh: Tình yêu của người có tiền, tui “chua” quá đi mất.
Vì để tổ chức sinh nhật cho bạn trai, sếp tổng tăng lương cho bọn tui, kêu tụi tui chịu trách nhiệm làm khán giả buổi hòa nhạc.
Sếp tổng ngồi trên đó đàn piano, đám chúng tui cầm đèn huỳnh quang ngôi sao ở dưới.
Tui thực sự “chua” chết mất thôi.
[Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]
“Đằng ấy chế truyện dài tập trên Weibo à?”
“Bức ảnh này không phải ở buổi diễn âm nhạc nào đó hả?”
“Chất lượng hình ảnh kém thế, đánh giá một sao!”
“Chủ thớt chia tí chanh cho tui với, tui cũng ghen tị quá trời.”
“Eo giống phim thần tượng dã man.”
“Tui đoán chủ thớt làm cùng một tập đoàn với tui nhỉ, chụp lén chắc khó khăn lắm ha.
Ảnh HD từ hàng ghế trước nè, hihihi [Ảnh]”
“Đù mẹ, cái nhan sắc này!”
“Trong ba phút, tui muốn toàn bộ tài liệu về sếp tổng của mấy ngừi!”
“Vô thức nở nụ cười của chị mẹ.”
“Muốn ấn đầu cho hai ảnh bái thiên địa ghê!!!”
“Sếp tổng nhà đấy tùy hứng thế, giờ tui nhảy công ty còn kịp khum?”
“Công ty chủ thớt còn thiếu người không, cái kiểu chẳng biết cái quần chi hết, chỉ mơ mộng là giỏi ế.”
“Tui chèo đôi này nhá! Đây chính là tình yêu!!!”
“Vì tình yêu nên bao trọn nhà hát hả, đúng là có tiền thích làm gì thì làm.”
“Chị em tui đến rồi, tui ngồi cạnh ảnh đó, đừng ngưỡng mộ quá làm gì, khi chụp lén tay tui run như bị Parkinson á, khóc mất… [Ảnh]”
“Hỏi nhỏ nè, đây là sếp tổng tập đoàn nhà họ Lục phớ hôn? Nhìn cứ giông giống ấy… (Mấy bữa trước tạp chí của tụi tui từng phỏng vấn sếp Lục, lúc phỏng vấn nghe kể tình cảm của sếp Lục với chồng ảnh tốt lắm, tui ‘chua’ quá má ôi).”
“Đêm nay tập đoàn nhà họ Lục phải có tên có họ bằng được!”
“Cái đồng chí ngồi cạnh chồng sếp đủ rồi đấy! Bọn tui ngồi hàng phía sau sắp ghen tị phát khóc nè.
Sếp cho mọi người ngồi phía sau hết là bởi vì chồng ảnh đều quen mặt, cơ mà bạn bè nhà sếp Lục cũng ngồi tít sau, lòng tui miễn cưỡng thấy ổn.”
“Chẳng khác gì đang quay phim thần tượng cả, ‘tổng tài bá đạo yêu tôi’ hả, ngọt chớt mất thôi.”
“Đấy là ông chủ Thẩm của ‘Cô Tửu’ mấy má ôi! Ông chủ Thẩm có tiếng thơm trong nghề lắm đó, còn đẹp trai nữa chứ.
Đúng là chỉ hận bản thân phận con gái!!!!!!”
“Trai tài trai sắc, tui chuyển cục Dân chính đến liền đây.”
“Nghe bảo ông chủ Thẩm với sếp Lục lên hotsearch kìa! Chú cá tui đây phải bật tanh tách dậy đút tiền mừng cưới thôi!!!”
“Tui chèo đôi này lâu lắm rồi! Vì lý do gì mà hôm nào cũng lê đít ở quán bar chứ! Chính là để ngắm sếp Lục với ông chủ Thẩm yêu đương đó!”
“Ngồi cạnh chị đẹp Trường Ngâm nè, tui chỉ cười mà khum nói chi hết.
[Ảnh]”
“Nhà họ Lục… Là nhà họ Lục mà tôi đang nghĩ tới đấy hả?”
“Em gái lầu trên hôm nào cũng ngồi hóng ở quán bar ơi, ngưỡng mộ vãi, gì mà vừa giàu vừa rảnh thế.”
“Há há há, tui cười chết mất, Trường Ngâm với em gái Trường Ca ngồi ngay hàng hai, còn ra tặng hoa, mà anh sếp cả Lục chỉ có nước ngồi thui thủi ở hàng cuối.
Đã chứng thực là sếp Lục bao bọc em gái nhá!”
“Chuẩn đấy, chính là nhà họ Lục mà đồng chí nghĩ.”
“Anh trai: Tôi không xứng được có họ tên.”
“Sinh nhật thôi mà, có cần phải huy động nhiều nhân lực thế không? Nhiều tiền quá hết chỗ tiêu chắc.”
“Ờm… Cũng phách lối quá nhỉ, còn để nhân viên đi làm khán giả.
Có kiểu tăng tiền lương như này à? Thiếu công bằng với những người không đi thật ấy.”
“Về thời cổ đại là chẳng khác gì hôn quân.”
“Chị em phụ nữ lại bắt đầu hít ke à.”
“Trời lạnh rồi, nhà họ Lục sắp phá sản chưa vậy?”
“Lúc sếp nhà chúng tôi đang ngày ngày tăng ca, đám chỉ biết nhả lời tệ hại các người đang làm gì?”
“Theo nguyên tắc tự nguyện nhé.
Hơn nữa tiền tăng lương không phải từ sổ cái phòng tài vụ mà là lì xì sếp Lục tự bỏ tiền túi cho tụi tôi, sếp Lục cũng bao nhà hát bằng tiền riêng tất.
Sếp Lục bỏ tiền ra tổ chức sinh nhật cho bạn trai, mắc mớ đến mấy người chắc?”
“Tiêu tiền túi thì cứ tiêu, kệ đám chỉ biết nhả lời tệ hại này đi.”
“Vừa có lì xì, vừa được nghe hòa nhạc miễn phí.
Người đến thính phòng như tui kiếm lời lớn lắm đấy biết không?”
“Xin lỗi nhen, lợi nhuận trước thuế quý vừa rồi của chúng tôi tăng 6% đấy.
Nhờ sếp Lục một lòng với việc công chỉ đạo, tập đoàn đang đà hưng vượng, phá sản thế nào được.
Có điều, nói không chừng dự án tiếp theo sẽ khai phá ở thành phố mấy người đó nha.”
“Là sự ghen tị khiến tui ăn trái chanh nì.”
“Sếp Lục đỉnh quá đi mất.”
“Mời hai vị kết hôn ngay và luôn được không? Tui đã chuẩn bị xong cả phong bì rồi đây!”
“Sếp Lục đeo nhẫn cả mấy tháng trời rồi, chưa cởi ra bao giờ.
Lần nào mở họp cũng như cú kích chí mạng vậy á.
Chồng sếp còn thường đến đưa cơm hộp tình yêu, chí mạng tiếp.
Sếp Lục tăng ca, chồng sếp qua đón, càng chí mạng.
Hôm nào tui cũng ‘bị’ thồn cơm chó trực tiếp như zậy đó.”
“Vừa nhìn là biết chị em lầu trên ở phòng giám đốc, há há há há há.”
“Đừng nói nữa, nói tiếp là thư ký trưởng Vạn khóc ra đấy cho đồng chí xem.”
“Há há há há há há cái đám ma quỷ này, sao lại lôi cả thư ký trưởng Vạn vô.”
“Nghe có vẻ tổng giám đốc Lục mới là bên ăn cơm mềm (ăn bám) nhờ.”
“Câu chuyện tình yêu thần tiên gì đây!”
“Hiện trường ăn chanh tập thể.”
“Sếp Lục: cơm mềm ngon lắm nho, bạn trai còn bô giai nữa, mấy người có muốn ngưỡng mộ cũng chẳng được.”
…
@Triêu tịch bất quyện: Là tình yêu thần tiên thật đó.
Nghe nói khúc nhạc mà sếp Lục đàn là khúc sếp diễn tấu vào liên hoan Tết Âm lịch thời cấp ba; dặn riêng bọn tui cầm ngôi sao vì bạn trai sếp từng tặng ảnh một bình sao giấy luôn.
Tui sẽ nói cho mầy người biết cái chuyện mà sếp Lục tự tay chọn hoa hồng, rồi trồng một vườn hoa hồng Carola ở nhà cổ chắc? Đến đây đi, cả nhà đến đây cùng ăn chanh nào.
Hết chương 52.
Lời tác giả:
Triêu tịch bất quyện là acc clone của Lục Trường Ngâm, từng nhắc tới trong “Ẩm trậm chỉ khát”.
Chú thích
Haute Couture: Nếu dịch sát nghĩa, trong tiếng Pháp, “couture” nghĩa là “may quần áo” và “haute” nghĩa là “cao cấp”.
Mặt hàng cao cấp này chỉ được sản xuất một món cho một khách hàng đặc biệt.
Được sáng lập vào thế kỷ 19, Haute Couture là một tước hiệu đặc biệt được tạo ra bởi Chính phủ Pháp.
Vào mỗi năm, Chambre Syndicale de la Haute Couture (Nghiệp đoàn may đo cao cấp) sẽ đưa ra một danh sách các nhà thời trang chính thức đáp ứng được những yêu cầu nhất định của Haute Couture.
()