Mười Giờ Rưỡi Đêm Hè

Chương 4:




Bầu trời đã nhấc bổng lên cao trên thành phố, nhưng ở xa xa nó còn sà xuống sát những cánh đồng lúa mì. Song mưa gió chấm dứt rồi. Các ánh chớp yếu đi. Sấm ầm ì cũng yếu đi. Hai tiếng rưỡi đồng hồ nữa sẽ là rạng đông dù cho tình trạng thời tiết thế nào. Một buổi rạng đông u ám chẳng đẹp đẽ gì, một buổi rạng đông chẳng đẹp đẽ gì cho Rodrigo Paestra. Lúc này ở khách sạn và trong thành phố mọi người đều ngủ cả, chỉ trừ có chị - Maria và Rodrigo Paestra.
Những tiếng còi của cảnh sát đã ngừng. Họ đi tuần chung quanh thành phố, canh giữ các lối ra vào, đợi cái ngày vui họ sẽ tóm được Rodrigo Paestra. Hai tiếng rưỡi đồng hồ nữa thôi.
Có lẽ Maria sắp ngủ. Vì chị thèm rượu quá chừng. Có lẽ chị không còn sức đâu đợi đến rạng đông. Đã đến những giờ phút trong đêm khi bạn cảm thấy cái mệt mỏi của ngày mới không sao tránh khỏi. Cứ nghĩ đến cái ngày ấy đang đến là đủ làm cho bạn rã rời. Trong ngày tới, tình yêu của họ sẽ còn lớn thêm lên. Phải chờ đợi.
Maria vẫn còn đứng ngoài ban công ngay cả khi lại một cơn mưa rào bục ra trên trời một lần nữa. Trận mưa nhẹ hạt, còn âm ấm.
Cái mái nhà hai sườn dốc phía trước mặt chị hứng cơn mưa. Chính ở trên nóc, chung quanh chiếc ống khói hình vuông, trên cạnh phân chia hai dốc mái là cái vật mà hình thù vẫn giữ y hệt như Maria nhìn thấy lúc mười giờ rưỡi nhờ một ánh chớp. Cái vật ấy trùm kín màu đen. Mưa rơi trên đó cũng như trên mái nhà. Rồi mưa tạnh. Và cái hình thù còn đó. Nó khớp hoàn toàn với hình thù của chiếc ống khói đến nỗi đôi khi nhìn lâu ta đâm hoài nghi nó không phải là người. Ta nghĩ bụng có lẽ đó là xi măng, một cái trụ đỡ cho ống khói, đen xỉn đi vì do thời gian. Và cùng lúc ấy, khi một ánh chớp soi sáng mái nhà, thì đó lại là một hình người.
- Thời tiết tồi tệ quá đi mất – Maria nói. Chị nói như thể là nói với Pierre. Rồi chị đợi.
Hình thù vẫn y hệt như cũ. Muôn một hoạ may đó mới đúng là người. Cảnh sát đi ngang tới phố, lặng lẽ, mệt mỏi, tiếng giày ủng lép xép. Họ đã đi qua.
Lần này thì Maria gọi.
- Rodrigo Paestra.
Chỉ giả dụ là hắn ta có thể trả lời, động đậy, hết trơ ì ra như vật vô tri vô giác thì cũng đủ làm cho trí tưởng tượng tràn ngập niềm vui.
- Này – Maria gọi. Chị vẫy tay về phía mái nhà.
Chẳng có gì nhúc nhích. Dần dần Maria không thấy buồn ngủ nữa. Chị còn thèm uống rượu. Chị nhớ là trong xe có một chai cô nhắc. Lúc nãy khi nói chuyện với Pierre, cơn thèm rượu ấy không mạnh, nó chỉ hơi thoảng qua nhưng bây giờ thì thật dữ dội. Chị nhìn vào trong hành lang, tận phía bên kia hành lang, xem trong phòng ăn có ánh đèn nào không để hy vọng được uống rượu. Không có. Nếu chị bảo Pierre, anh ta sẽ làm ngay. Tối nay, anh sẽ làm ngay, anh sẽ đi đánh thức một gã hầu bàn khách sạn. Chị sẽ không bảo, chị sẽ không đánh thức Pierre. "Mình biết đấy, Maria, tôi yêu mình". Anh ngủ bên cạnh Claire lúc chị rời hành lang đi ra. Anh cứ việc mà ngủ bên cạnh Claire. Cứ việc ngủ, cứ việc mà ngủ. Nếu đấy là Rodrigo Paestra, đúng vào cái đêm hôm nay, thì may mắn cho Maria biết bao. Khuây khoả biết bao cho nỗi buồn phiền đó. Lần này đây, vấn đề là Claire.
- Ơ này – Maria lại gọi.
Phải chờ đợi thôi. Tại sao cái hình thù kia lại có thể là một người? Muôn một hoạ may đấy mới là hắn ta, một con người. Nhưng có thể lắm chứ. Tại sao lại không tin vào cái giả thuyết ấy, tối hôm nay?
- Này – Maria lại gọi.
Kìa cảnh sát với bước chân đi chậm chạp và uể oải đang tiến lại gần buổi rạng đông. Maria im bặt. Liệu có phải là Rodrigo Paestra đấy chăng? Còn ít cơ may hơn là tình yêu, song dẫu sao vẫn có vài cơ may. Vẫn có những khả năng đó là hắn ta, vì đã có chị là Maria đây. Vẫn có khả năng hắn ta rơi đúng vào chị, Maria và ngay tối nay. Chứng cứ chẳng sờ sờ ra đó đấy ư? Chứng cứ thật rành rành. Maria vừa phát hiện ra rằng đó là Rodrigo Paestra. Chẳng có ai khác biết điều ấy ngoài chị là kẻ đứng cách hắn mười một mét, con người đang bị truy tìm ráo riết trong thành phố kia, kẻ sát nhân trong dông bão, cái kho báu, cái tượng đài đau khổ kia.
Mưa lại lâm thâm rơi trên người hắn ta. Và trên mọi thứ còn lại, các mái nhà khác, ruộng đồng, phố xá. Cái hình thù không hề động dậy. Nó chờ đợi để bị bắt, chờ đợi cái chết vào rạng sáng ngày hôm sau. Cái mái nhà sẽ dần dần sáng ra vào lúc bình minh. Khi cơn dông rời khỏi những cánh đồng lúa mì kia và cái xứ sở này, bình minh sẽ ửng hồng.
- Rodrigo Paestra, Rodrigo Paestra – Maria gọi.
Thì ra hắn ta muốn chết ư? Cảnh sát lại đến kia. Tôn trọng giấc ngủ của người dân thành phố, họ đi tua chẳng nói năng gì, chẳng gọi nhau, hết sức tự tin. Họ ngoặt sang các phố lầy lội phía bên phải và bước chân họ lim đi chẳng có âm vang. Maria gọi to hơn một chút.
- Trả lời đi, Rodrigo Paestra. Trả lời tôi đi.
Chị tì hẳn người vào thành ban công bằng sắt. Cái thành đập thình thịch. Đó là trái tim của Maria. Hắn ta đã không trả lời. Niềm hy vọng lụi dần, lụi dần và mất hẳn. Đến rạng đông chị sẽ rõ đấy là hắn hay không. Nhưng đến lúc ấy thì muộn mất rồi.
- Tôi van anh đấy, Rodrigo Paestra, hãy trả lời tôi đi.
Không phải hắn ta ư? Chẳng có gì là chắc chắn cả. Trừ phi Maria muốn thế.
Có tiếng ai ho trong hành lang. Có tiếng ai cựa mình. Pierre. À phải rồi.
Trong hai ngày sắp tới, Pierre và Claire sẽ đến với nhau. Họ sẽ chuyên tâm vào công việc cực nhọc đó. Họ phải tìm cho ra chỗ để thực hiện. Sau đó sẽ ra sao thì chưa biết, chưa dự kiến trước được, một thời gian dài thăm thẳm. Nó đã vượt ra ngoài những trận mưa dông, nó kéo dài đến bao giờ, chính họ cũng chưa hề biết, cả Maria cũng chưa hề biết. Madrid là điểm xuất phát cũng nên. Ngày mai.
- Biết tìm những lời lẽ gì bây giờ? Những lời lẽ gì?
- Rodrigo Paestra, anh hãy tin tôi.
Đã một giờ, một giờ sáng. Hai tiếng đồng hồ nữa, Rodrigo Paestra sẽ bị xử lý như một con chuột nếu không có gì xảy ra ngoài việc thời gian trôi đến tận rạng đông.
Maria nhoài ra ngoài ban công ngắm nghía người đó. Bên trên hắn ta là bầu trời quang đãng. Bây giờ mưa phải tạnh, phải tạnh. Có vẻ như màu lam và trăng sao xuất hiện trên nền trời bát ngát và nhẹ nhõm. Chẳng có gì, chẳng có gì động dậy chung quanh ống khói. Mưa rơi lúc này đang từ cái hình thù kia cũng như từ các mái nhà tí tách chảy xuống. Lửa cũng rất có thể sẽ thiêu đốt cái hình thù kia. Hắn sẽ không đầu hàng vào lúc rạng đông. Chắc chắn là hắn đợi cho bị bắn chết ở cái chỗ cuối cùng này bởi các tay súng thiện nghệ của thành phố.
Nhoài người ra bên ngoài ban công, Maria cất tiếng hát. Rất khẽ. Một điệu của mùa hè ấy mà chắc hắn ta phải biết, chắc hắn đã nhảy điệu ấy với vợ mình những tối khiêu vũ.
Maria ngừng hát. Chị chờ đợi. Phải, đã trở lại đẹp trời. Cơn dông đã biến đi tận đâu đâu. Buổi bình minh sẽ đẹp. Ửng hồng. Rodrigo Paestra không muốn sống. Bài hát đã không làm thay đổi tí gì cái hình thù ấy cả. Cái hình thù ngày càng thấy chẳng giống bất cứ vật nào mà chỉ có thể là bản thân hắn ta mà thôi. Hình thù mềm mại, dài dài, đúng là của con người, không có góc cạnh và ở phía trên, trồi lên khối cơ thể là hình tròn nho nhỏ của cái đầu. Một con người.
Maria than phiền rất lâu trong đêm tối. Chị tưởng chừng như đang mơ thấy nó không động đậy vì chính là Rodrigo Paestra chứ còn gì nữa. Maria than phiền cho số phận của mình với cái hình thù kia.
Thành phố trở nên trừu tượng như một nhà tù. Chẳng có mùi lúa mì. Mưa đã quá nhiều. Trời đã quá khuya. Không thể nói về đêm tối được nữa. Vậy nói về gì, nói về gì bây giờ?
- Ồ, ồ, tôi van anh đấy, tôi van anh đấy, Rodrigo Paestra ơi.
Chị rất có thể tố giác hắn ta để đổi lấy một hớp cô nhắc mà chị chẳng đi kiếm. Có lẽ chúng ta có thể làm được cái gì chứ, Rodrigo Paestra, Rodrigo Paestra ơi, hai tiếng đồng hồ nữa trời sẽ sáng.
Lúc này chị nói những lời chẳng có nghĩa gì hết. Khó khăn ghê gớm quá. Chị kêu gọi, kêu gọi cái nỗi đau đớn bằng da bằng thịt kia.
- Ơ này, ơ này.
Gọi mãi, gọi mãi, dịu dàng như gọi một con vật. Càng ngày càng to. Chị đã khép những cánh cửa sổ ban công phía sau lưng. Có tiếng ai đó càu nhàu rồi lại ngủ.
Và lại có cảnh sát kéo đến. Đây kia. Tốp cảnh sát này vừa đến, chắc là họ mới đặt chân tới đây, họ trò chuyện. Họ nói năng huyên thuyên hơn tốp trước. Bộ phận tăng viện cho buổi bình minh. Người ta đã kháo nhau trong khách sạn là họ sắp đến mà. Họ nói chuyện về thời tiết. Maria cúi người ra bên ngoài ban công, nhìn thấy họ. Một người trong họ, ngước mắt nhìn lên trời, không trông thấy Maria và bảo rằng cơn dông dứt khoát đã rút hoàn toàn khỏi vùng này rồi. xa xa trên quảng trường, một ánh sáng hiện ra. Chiếc xe cam nhông vừa chở quân tăng viện đấy chăng? Hay một tiệm rượu đã mở cửa đêm nay vì sự kiện vụ giết người và để cho cảnh sát có chỗ tới uống, lấy lại sức khoẻ trong khi chờ đợi bao vây thành phố vào lúc rạng đông? Người ta kháo nhau trong khách sạn là có ba chục cảnh sát đến tăng viện. Mưa rỏ ròng ròng từ mái tóc ướt sũng của chị, từ mái tóc của Maria đẫm mồ hôi. Đội tuần tra đã đi qua.
- Này, ơ này – Maria lại gọi như gọi một con vật.
Vầng trăng khuất đi sau một đám mây nhưng trời sẽ không mưa nữa. Hắn ta chẳng đáp lại lời nào. Đã một giờ mười lăm. Chị không nhìn được hắn ta trong lúc đám mây bay ngang bầu trời. Rồi trời lại quang mây. Không mưa. Anh chàng lại hiện ra chung quanh ống khói, vẫn bất động, không nhúc nhích ở kia cho đến muôn đời.
- Anh là đồ ngốc! – Maria hét lên.
Chẳng có ai thức dậy trong thành phố. Chẳng có chuyện gì xảy ra. Cái hình thù vẫn trùm kín trong sự ngu xuẩn của nó. Trong khách sạn vẫn im phăng phắc. Nhưng một khung cửa sổ của ngôi nhà áp với khách sạn đã bừng sáng lên. Maria hơi lùi vào một chút. Phải chờ đợi. Ca sổ tắt đèn. Không nên hét nữa. Tiếng hét đến từ phía khách sạn của một khách du lịch. Thế là người ta ngủ lại. Một không khí im lìm chết chóc lại bắt đầu. Và trong cái im lìm ấy, Maria vẫn chửi rủa.
- Đồ ngu xuẩn, đồ ngu xuẩn – chị nói khe khẽ, từ lúc này trở đi chị đã khôn ngoan.
Đội tuần tra lại đến kia. Maria không chửi rủa nữa. Đội tuần tra đã đi qua. Họ tròn chuyện về gia đình, về lương bổng. Maria mà có khẩu súng, chị sẽ bắn vào cái hình thù kia. Cho nó xong đi. Chiếc áo cánh của Maria bị thứ nước mưa không khô được làm dính bết vào hai vai. Phải đợi đến bình minh và đợi đến cái chết của Rodrigo Paestra.
Chị không gọi nữa. Hắn ta biết rồi. Chị đã lại mở cái cửa hành lang. Chị nhìn, chị nhìn họ, nhìn hai người đang ngủ cách biệt nhau một cách tai ác. Chị nhìn họ rằng lâu. Cuộc ân ái kia chưa tiến hành. Kiên trì làm sao, kiên trì làm sao, chị không rời ban công. Hắn ta, Rodrigo Paestra, biết là chị ở đây rồi. Hắn còn thở, còn sống trong cái đêm bất tận này. Hắn ta ở kia, ngay trước mặt, liền với chị một dải không gian.
Một hiện tượng thời tiết kỳ diệu xảy ra như thường thấy trong mùa hè. Phía chân trời không còn xám xịt nữa, rồi dần dần là cả bầu trời. Mưa gió đã tan. Trời quang mây tạnh. Những vì sao, đúng thế, trên bầu trời khi chưa đến rạng đông. Còn lâu. Nhìn những vì sao mà muốn phát khóc lên được.
Maria không gọi nữa. Chị cũng không cả chửi rủa nữa. Từ lúc chị chửi rủa, chị không gọi hắn ta nữa. Nhưng chị vẫn đứng ngoài ban công, mắt nhìn chằm chằm vào hắn, vào cái hình thù quy lại thành nỗi khiếp sợ ngu xuẩn bằng da bằng thịt kia. Cả cái hình thù của chị là Maria nữa cũng thế.
Một khắc đồng hồ trôi qua làm giảm đi một khắc đồng hồ cái khoảng thời gian dẫn đến ánh bình minh tươi xanh, cái ánh bình minh sẽ bắt đầu len lỏi trong các ruộng mì và nó sẽ tiến tới rọi quét cái mái nhà kia, kia kìa, phía trước mặt và để lộ hắn ta ra trong nỗi khủng khiếp hoàn toàn trước con mắt những người khác chứ không phải chỉ trước mắt chị. Thời khắc cứ tàn đi, lụi đi. Chị, Maria, chị sẽ không gọi nữa. Chẳng bao giờ nữa.
Đêm tối trôi qua với tốc độ chóng mặt, đốt cháy những giai đoạn êm đềm trong tiến trình của nó.
Không có chuyện gì xảy ra làm cho nó tạm ngưng nghỉ. Không có chuyện gì khác ngoài diễn biến thời gian cay đắng của thất bại. Maria nhận ra.
Còn một khả năng. Đó là qua tấm vải liệm của mình, hắn ta có thể trông thấy chị vẫn còn đó, ở vị trí của chị và chị đợi hắn ta. Và đến lượt mình, hắn có thể nghĩ là phải tỏ ra một cử chỉ nhã nhặn cuối cùng, là phải ra hiệu cho chị. Một khả năng là hắn nhớ ra thời gian đang trôi trong khi chị bồn chồn chờ đợi trên ban công này và có thể chị sẽ đứng lì ở đây cho đến bình minh. Một khả năng để cho hắn ta vì chị mà tạm trong chốc lát vứt bỏ nỗi tuyệt vọng, ngây thơ, để cho hắn ta nhớ đến một số điểm tổng quát về cách đối xử nhân thế, nhớ đến tranh chấp, nhớ đến trốn tránh, nhớ đến căm thù. Nhớ đến cái trạm nghỉ là buổi bình minh rực hồng trên quê hương hắn ta. Nhớ đến những lý lẽ thông thường buộc ta phải tồn tại, mãi mãi, cho đến cùng, ngay cả sau khi các lý lẽ ấy không còn nữa.
Lúc này một ánh sáng xanh lam từ trên trời toả xuống. Chẳng lẽ nào hắn lại không nhìn thấy trên ban công của khách sạn cái hình dáng phụ nữ này vươn về hắn ta, như chưa từng bao giờ có ai thế. Dù cho hắn muốn chết đi nữa, dù cho hắn muốn dành cho mình cái số phận đặc biệt ấy đi nữa, đáp lời chị lấy một lần cuối cùng cũng có thể được chứ sao.
Lại đội cảnh sát chết tiệt. Họ đã đi qua. Rồi lại sự yên tĩnh. Sau lưng Maria, ánh sáng xanh lam từ trên trời toả xuống, tỏ đến nỗi nhìn rõ trong hành lang Claire và Pierre đang ngủ, cách xa nhau. Một sự khác biệt khó tả, sự khác biệt của giấc ngủ, sẽ còn ngăn cách họ vài tiếng đồng hồ nữa. Ngày mai, cuộc ân ái phi thường, dữ dội sẽ diễn ra tại khách sạn, ở Madrid. Ái chà, Claire ơi. Mày.
Lúc chị quay lại nhìn, anh ta có tuyệt vọng vì lại trông thấy chị hay không?
Từ trong tấm vải liệm màu đen có cái gì đó thò ra. Màu trắng. Một khuôn mặt chăng? Hay một bàn tay?
Đích thị là hắn ta, Rodrigo Paestra.
Hai người đối diện nhau. Đó là một khuôn mặt.
Bầu trời quang đãng thêm. Họ đối diện với nhau và nhìn nhau.
Bỗng cảnh sát đi qua dưới phố, ba hoa, vui vẻ đoán trước chuyện xử tử sớm mai.
Maria đã trở thành con mồi của hạnh phúc. Hai người mạnh dạn hẳn lên. Trong lúc cảnh sát đi qua, họ vẫn cứ nhìn nhau. Sự chờ đợi thế là bùng nổ ra, được giải thoát. Từ khắp các điểm trên trời, từ tất cả các phố phường và những con người đang nằm ngủ kia, Maria, chị đã đóan là Rodrigo Paestra chỉ có thể ở trên trời. Lúc này là một giờ năm mươi phút sáng. Một tiếng đồng hồ trước khi chết, Rodrigo Paestra đã đồng ý tiếp chị.
Maria giơ bàn tay ra hiệu chào. Chị chờ đợi. Đến lượt một bàn tay từ từ, chậm chạp thò ra ngoài tấm vải liệm, giơ lên và ra hiệu thông cảm. Rồi hai bàn tay lại buông xuống.
Bây giờ chân trời đã được cơn dông lau chùi sạch sẽ. Nó cắt ngang ruộng lúa mì như một lưỡi dao. Một làn gió ấm áp nổi lên bắt đầu làm cho phố phường khô ráo. Trời đẹp, sáng ra chắc sẽ đẹp trời rực rỡ. Lúc này đang còn là đêm tối hoàn toàn. Tâm trạng phân vân rất có thể tìm ra những cách giải quyết. Chị tin là như vậy.
Maria bình tâm giơ bàn tay lên lần nữa. Hắn ta đáp lại lần nữa. Ôi tuyệt vời làm sao. Chị đã giơ bàn tay lên để ra hiệu cho hắn phải chờ đợi. Anh đợi nhé, bàn tay chị nói vậy. Hắn ta có hiểu không? Hắn ta đã hiểu. Cái đầu trắng bệch như viên kẹo thò ra ngoài tấm vải liệm. Hai người cách nhau mười một mét ư? Rodrigo Paestra, hắn có hiểu là người ta muốn điều tốt lành cho hắn không? Hắn đã hiểu. Maria lại giơ tay ra hiệu lần nữa một cách kiên trì, một cách vừa phải. Đợi đấy, đợi đấy, anh Rodrigo Paestra. Anh hãy đợi thêm chút nữa, tôi xuống đây, tôi đến chỗ anh đây. Biết đâu đấy, Rodrigo Paestra?
Đội tuần tra đi tới. Lần này Maria vào hẳn trong hành lang. Cái đầu cũng đã nghe thấy và lại thụt vào trong tấm vải liệm của nó. Nhưng từ bên dưới, họ không thể nhìn thấy gì cả. Chắc họ không nghĩ đến chuyện nhìn xem nữa cơ. Họ lại trò chuyện về công ăn việc làm, về đồng lương tồi tệ, về thân phận cảnh sát cực nhọc của họ. Như đội tuần tra lúc nãy. Phải đợi. Họ đi qua rồi.
Cái đầu tự nó lại chui ra ngoài tấm vải liệm, nhìn về phía ban công nơi người phụ nữ đợi hắn ta. Chị lại ra hiệu là phải chờ đợi. Cái đầu gật. Đúng rồi, hắn ta hiểu là phải đợi, là chị sắp xuống sắp đến với hắn.
Trong hành lang mọi người đều đang ngủ. Maria tháo giày ra để đi len lỏi giữa các thân hình đang ngủ. Và Pierre. Cách Claire hai bước, nàng khát khao anh mà anh thì chẳng hay biết tí gì. Claire, trông tươi hơn hớn do kết quả cuộc tình suy biến chậm chạp của họ mà nên.
Maria đã vượt qua hành lang. Chị cầm đôi giày trong tay. Ánh đêm mờ mờ từ trên mái kính rọi xuống các bàn ăn, làm cho các khăn trải bàn và cả không khí ở đấy nhuốm một màu xanh nhợt. Các bàn mới thu dọn dở dang. Có những thân người nằm duỗi trên các ghế dài, chắc các bồi bàn đã phải nhường buồng của mình cho khách du lịch. Các nhân viên đều còn ngủ cả.
Maria lại một lần nữa đi ngang qua giấc ngủ ấy. Đang là mùa hè. Các nhân viên mệt nhoài. Các cửa dẫn ra sân chắc vẫn còn để ngỏ. Đây là một vụ giết người vì tình, một kẻ ngẫu nhiên phạm vào tội ác. Việc gì mà người ta phải đóng cửa? Phía bên phải có văn phòng của bà giám đốc khách sạn, nơi Claire và Pierre tối hôm qua cuối cùng đã đứng với nhau một mình trong đó khá lâu không có chị. Văn phòng khuất trong bóng tối. Maria nhìn qua cửa kính. Chẳng có ai ngủ ở đấy cả. Nếu Maria muốn ra ngoài theo ngả này, chị phải đi ngang qua một hành lang nhỏ lắp kính giáp với hành lang kia.
Hành lang này cửa đóng.
Maria cố mở xem sao. Mồ hôi lấm tấm trên trán chị. Cửa đóng. Về phía đường phố, không có lối ra nào khác ngoài cầu thang dẫn đến hành lang kia. Còn những lối cổng sau.
Maria quay trở lại phòng ăn. Các cửa được bố trí tận trong cùng. Một trong số những cửa ấy còn để ngỏ. Đó là cửa vào nhà bếp. Trước hết là một gian để dọn mâm bát. Rồi đến nhà bếp rộng thênh thang chạy suốt chiều dài. Bừa bộn hết chỗ nói. Sở dĩ nhìn thấy được là nhờ một ô cửa tròn lớn soi sáng còn rõ hơn là trong phòng ăn. Bình minh rồi chăng? Không thể nào là bình minh được. Maria nhìn qua ô cửa. Đó là một ngọn đèn từ ngoài sân nơi để xe ô tô. Ở đây, trong nhà bếp ,vẫn còn hơi nóng hầm hập, nồng nặc đến lợm giọng của các bếp lò.
Một anh chàng trẻ tuổi ngủ trên chiếc giường xếp ở giữa bếp hầu như sát ngay lối ra vào.
Một cái cửa còn để ngỏ ở tận trong cùng, chỗ các bức tường xây bóp lại, khoảng giữa ô cửa tròn và cái tủ đứng. Cửa ngỏ. Maria kéo cánh cửa về phía chị. Anh chàng trẻ tuổi trở mình và càu nhàu. Rồi gã im bặt và Maria mở cửa ra. Cửa thông với một cầu thang hình xoắn ốc. Rodrigo Paestra có nuôi cùng một niềm hy vọng như thế này không? Các bậc thang bằng gỗ. Chúng kêu cọt kẹt dưới bước chân của Maria. Ở đấy trời nóng ngang với cái nóng bức của ban ngày. Mồ hôi từ trên mái tóc của Maria ròng ròng chảy xuống. Hai tầng gác. Chiếc cầu thang ấy kéo suốt hai tầng gác và hoàn toàn nằm trong bóng tối.
Cái cửa lắp kính để ngỏ. Nó thông ra những nhà để xe, sân trong của khách sạn. Maria đã không lường đến chỗ này. Nhưng chắc nơi đây cũng phải có người canh gác. Chắc là gã không nghe thấy được Maria gọi Rodrigo Paestra. Sân ở xa phố. Hay là không có ai. Và trong trường hợp ấy cổng tất phải khóa. Maria nhìn đồng hồ. Hai giờ năm phút sáng. Pierre là người đưa xe vào nhà để xe. Maria chẳng biết nó nằm ở đâu. Chị ra. Trước mắt là cái sân rải cát, màu hung hung. Có rất nhiều xe ở mãi cuối sân, dưới một cái lán, trong bóng tối.
Maria đứng ở gần cửa. Chị khép cửa lại. Cánh cửa khẽ rít lên một tiếng ken két mà hình như chẳng ai nghe thấy. Chẳng ai ư? Phải đợi xem sao. Không, hình như chẳng ai nghe thấy tiếng cửa kêu ken két cả.
Giữa cửa này và lán để xe là mảnh sân trống trải, to rộng và trống trải. Cần phải băng qua khoảng trống ấy. Trên bầu trời là vành trăng khuyết soi sáng mảnh sân. Bóng của một mái nhà ngả xuống chính giữa cái sân ấy. Mái của ngôi nhà cuối cùng trong thành phố, trước khi ra đến những cánh đồng lúa mì. Đúng rồi, ánh sáng chiếu qua ô cửa tròn của nhà bếp là từ một chiếc đèn bão treo trong lán, rất cao và nó đung đưa trước làn gió nhẹ ban đêm. Những chiếc xe bóng nhoáng. Chắc phải có một con người lương thiện trông coi những chiếc xe kia. Đâu?
Lúc Maria quyết định băng qua sân, cảnh sát đi tuần ở phố bên ngoài cổng của sân này. Họ đến thẳng từ bên phố kia, phố có Rodrigo Paestra. Maria nhận ra bước chân của họ đi nhẹ nhàng trên đất bùn của đường phố, đường phố cuối cùng trước khi ra đến ruộng lúa mì. Họ vẫn còn trò chuyện. Chị xem đồng hồ. Và thấy rằng mười ba phút đã trôi qua từ lúc chị rời ban công, nghĩa là từ lúc bọn tuần tra trước đi qua. Chị lại xỏ giày vào, trước lúc mở cái cửa kính ở cầu thang. Chị tiếp tục băng qua sân. Và chị đến dưới cái lán. Đội tuần tra đã đi xa.
Có lẽ tốt nhất là gây ra tiếng động. Chiếc Rover màu đen đây rồi. Maria mở cửa xe. Rồi chị chờ đợi. Một mùi quen thuộc từ trong chiếc Rover toả ra, mùi của Claire. Maria đóng sầm cửa xe lại.
Có tiếng người hắng giọng ở cuối lán. Rồi có tiếng ai hỏi là chuyện gì thế. Maria lại mở cửa xe ra, cứ để ngỏ và tiến về phía tiếng nói.
Người đó không nhúc nhích. Gã nhỏm dậy trên một chiếc ghế dài kê áp vào vách ở góc lán xa cổng nhất.
- Tôi là một khách hàng của khách sạn – Maria nói – Tôi tìm chiếc xe Rover nhỏ màu đen.
Chị rút thuốc lá trong túi váy ra. Chị mời gã một điếu, châm thuốc lá cho gã. Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Gã cầm lấy điếu thuốc lá bằng một cử chỉ chậm chạp. Chắc gã đang ngủ. Gã đắp trên mình một cái chăn như của Rodrigo Paestra, màu nâu.
- Bà đã đi Madrid rồi ư?
Gã ngạc nhiên. Maria trỏ lên trời.
- Không – chị nói – Trời đẹp thế kia. Tôi không thể nào ngủ được trong các hành lang khách sạn này. Tôi đi dạo chơi.
Gã đàn ông trở dậy hẳn. Gã đứng trước mặt chị. Chị mỉm cười với gã. Vẫn còn có những tay đàn ông nhìn chị. Cả hai cùng hút thuốc và nhìn rõ nhau trong ánh lửa của điếu thuốc lá.
- Tôi đã làm phiền anh. Tôi xin lỗi. Nhưng là để mở cổng.
- Có sao đâu. Cổng không khoá. Mùa hè nào cũng vậy.
Gã phấn chấn hơn một chút. Nói về thời tiết, về không khí mát mẻ đêm nào cũng đến vào khoảng giờ này.
- Anh đi ngủ lại đi – Maria bảo – Tôi sẽ khép cổng vào lại.
Gã lại nằm xuống, vẫn nhìn theo chị. Và lúc chị đang đi ra bỗng gã bạo dạn lên.
- Bà đi chơi một mình như thế ư? Tôi có thể hầu bà nếu bà muốn. Nếu bà không lâu quá – gã cười.
Maria cũng cười. Chị nghe thấy tiếng cười của gã trong cái sân trống rỗng. Gã đàn ông không nài thêm.
Maria tranh thủ thời gian. Chị hạ mui xe xuống, găm chặt nó lại. Gã đàn ông nghe rõ. Gã đã lại ngái ngủ, dịu dàng nói với theo.
- Mưa tạnh gió dừng rồi – gã nói – Mai sẽ đẹp trời đấy.
- Cảm ơn – Maria nói.
Chị ngồi vào trong chiếc Rover, cho xe lùi và tắt hết các đèn pha, đưa xe đến trước cổng. Chị dềnh dàng. Phải đợi cho đội tuần tra tiếp theo đi qua, chắc chỉ hai phút nữa thôi. Có thể nhìn rõ được giờ giấc.
Họ đây rồi. Đội tuần tra dừng lại trước cổng, chẳng nói năng gì, rồi lại bước đi. Chắc họ cho rằng các khách du lịch lên đường đi Madrid ngay lúc còn đêm tối để tranh thủ lúc mát trời.
Lúc Maria mở cổng, đội tuần tra đã biến khỏi phố rồi. Còn phải bước ra khỏi chiếc Rover lần nữa, nhưng lần này rất nhanh. Maria bước xuống, rồi chị đóng cổng. Vẫn cái nóng hầm hập trong mái tóc. Tại sao lại lo sợ thế này nhỉ? Tại sao?
Có một lần, nước hồ cũng lặng lẽ như đêm hôm nay. Hôm ấy rực ánh mặt trời. Maria nhớ tới làn nước hồ rực nắng và bỗng đâu, trong thuyền, qua làn nước hồ lặng lẽ kia, đến lượt dưới đáy hồ sâu cũng rực nắng. Nước hồ trong vắt. Các hình thù hiện ra. Quen thuộc nhưng bị mặt trời cưỡng bức.
Hôm ấy Pierre ở trong thuyền cùng với Maria.
Maria lại trèo vào chiếc Rover. Gã gác cổng đã không theo chị. Chị nhìn đồng hồ. Còn non một tiếng rưỡi nữa trời sẽ rạng đông. Maria cầm lấy chai cô nhắc và uống. Tu một hơi dài, thật dài. Nó đốt cháy bừng bừng đến nỗi chị khoan khoái quá phải nhắm mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.