Mười Lăm Năm

Chương 46: Một kiểu hẹn hò




Người đàn ông vừa nhìn vẻ mặt cô gái ăn mặc như bao tải to này là biết ngay cô không phải kiểu “không biết nên làm gì”. Anh sững sờ, hơi cảnh giác bắt tay đơn giản với cô:
- Hồ Điệp bị bệnh gì?
Liễu Dung nhìn anh ta, mặt lặng lẽ hiện nụ cười, lạnh lùng, không thân thiện, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng lịch sự:
- Anh không cần lo lắng, qua một lát là phẫu thuật sẽ kết thúc ngay thôi, chi bằng tự anh hỏi cô ấy hoặc hỏi bác sĩ đi.
Người đàn ông cau mày, muốn hỏi kỹ nhưng thấy cô lại lấy đôi mắt kiếng to trên cổ áo đeo lên, che quá nửa khuôn mặt, trông có vẻ nhỏ tuổi, không coi ai ra gì mà ngồi xuống trên ghế hành lang bệnh viện, tự nhiên nghịch điện thoại, không ngẩng đầu.
Cả bệnh viện đều thoang thoảng mùi thuốc sát trùng khiến tâm trạng người ta không thoải mái, người đàn ông đành ngồi xuống đối diện Liễu Dung, tư thế ngồi của anh ta không nghiêm chỉnh lắm, vai hơi khòm, chiếc áo khoác trông rất sang trọng hơi nhăn. Anh ta thở dài, tì hai khuỷu tay lên đầu gối, hai tay che mặt___mắt Liễu Dung đảo qua vết phản quang của nhẫn trên ngón áp út thì cố ý ngẩng đầu nhìn vào tay trái anh ta.
Người đàn ông cảm giác được ánh mắt của cô, anh ta khựng lại, lặng lẽ tháo nhẫn xuống, cho vào trong túi, giữa hai hàng chân mày đọng lại một vết rất sâu. Liễu Dung đối diện với ánh mắt anh ta, cười cười, anh ta cảm thấy ánh mắt của cô gái này có gì đó vô cùng châm chọc, nhưng nhìn kỹ thì lại không có, dường như chỉ là một cái chào lịch sự mà thôi.
Con người sống trên đời không thể quá tham lam, một người sao có thể có hai cuộc sống? Dù là các đặc công của Cơ quan Tình báo Trung ương Hoa Kỳ chuyên đào hầm đi nghe lén, có hai ba biệt hiệu cũng chịu không nổi, phải thường xuyên tiếp nhận trị liệu tâm lý nữa là, huống hồ người bình thường chứ?
Muốn cờ đỏ đứng vững mà vẫn muốn cờ màu tung bay trong gió____anh tưởng anh là sân thi đấu thể thao chắc? Tự anh có sân bãi lớn, có thảm cỏ rộng thì anh có sự độ lượng mỗi bước mỗi hố trũng mà vẫn có thể lặng lẽ kiên trì không?
Đây là đạo lý mà ngay cả một đứa trẻ vừa thành niên cũng hiểu____ Liễu Dung nghĩ, anh đau khổ sao?
Đáng đời.
Sau khi Hồ Điệp ra, vừa nhìn thấy người đàn ông đó là cô ấy khóc, thực giống như đứa trẻ bị mất mẹ. Liễu Dung đặt áo khoác và túi của cô ấy lên băng ghế rồi lặng lẽ rời đi.
Cô cảm thấy mình làm hơi quá đáng, bạn có lập trường của bạn, cô không phải mẹ Hồ Điệp, có những lời, những việc, vừa vừa phải phải là được, làm quá ngược lại sẽ không hay.
Mỗi người đều có con đường riêng muốn đi, cuối cùng mỗi người đều sẽ nhìn rõ, rằng thứ không phải của mình thì dù mơ tưởng cũng không có được.
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.
Qua không được mấy ngày, Lương Túc giả vờ như bị điên tìm Lương Tuyết đang bận rộn công việc:
- Anh nói nè em gái, em đừng bận công việc quá, bình thường bận chứ bây giờ bận cái gì? Quanh năm suốt tháng cũng phải cho mình nghỉ ngơi chứ, thỉnh thoảng liên hệ bạn bè, tụ tập này nọ.
Lương Tuyết:
- Tụ gì mà tụ, khai giảng cũng gặp mà.
Lương Túc:
- Bạn trung học í.
Lương Tuyết:
- Ờ, họp lớp trường trung học số 8 vào tuần sau.
Lương Túc gãi gãi tóc:
-...Bạn cấp 2 thì sao?
Lương Tuyết chẳng hiểu gì cả, nhìn anh:
- Cấp 2? Bạn cấp 2 bây giờ không có liên lạc, có vài người thì mấy ngày trước mới tụ tập mà.
Lương Túc trầm mặc một lát, vô cùng sứt sẹo nói:
- Bạn bè, là phải thường xuyên liên lạc, bằng không qua thời gian lâu sẽ thành xa lạ hết.
Lương Tuyết chớp chớp mắt:
- Anh muốn nói gì? Có gì không thể nói thẳng?
Lương Túc lại đưa tay cào tóc, Lương Tuyết nhìn không nổi nữa:
- Được rồi, anh, còn cào nữa là chưa tới 30 sẽ hói đó, nói thẳng đi, muốn ai?
Cô vô tình nói trúng chân tướng, Lương Túc lặng lẽ xoay người, vờ như không nghe thấy. Lương Tuyết có phản ứng trì độn đến đâu cũng cảm giác được chỗ không ổn, liền đuổi theo:
- Anh, anh nói rõ cho em.
Lương Túc tỏ ý im lặng là vàng, nhưng anh quên mất Lương Tuyết dù không đáng tin cỡ nào thì vẫn là con gái, một khi con gái trở nên nhiều chuyện thì ông trời bà đất gì cũng quản không nổi, từ khi sinh ra đến nay, Lương Tuyết lần đầu tiên quấn người, cứ lải nhải không ngớt theo sau anh cả ngày, thấy anh không lên tiếng thì giở trò, chuyên tìm chỗ có người mà hỏi anh.
Cuối cùng, cô gái hung dữ này dọa cho ông chủ Lương sợ chạy bán sống bán chết, chạy tới công ty làm tăng ca ngày Tết.
Thế là Lương Tuyết tự suy ngẫm, từ khi anh trai hối cải trở lại làm người__phỉ phui cái mồm, từ khi anh trai thay da đổi thịt, thành công từ một tên lưu manh côn đồ biến thành một thanh niên có chí hướng, cô chưa từng nghe nói anh thế nào thế nọ với ai cả.
Trước đây khi ra ngoài, lúc nào cũng có một đám gái muôn màu muôn vẻ chói mắt như đèn neon thành phố vây quanh__vị “Văn Cường” họ Lương này luôn thử chọn trong đó ra một “Trình Trình” (1), tiếc rằng chỉ thấy toàn cam. Người nào người nấy đều gài bẫy hãm hại, “Bến Thượng Hải” đâu không thấy, chỉ thấy một đống động không đáy.
(1) Văn Cường, Trình Trình: tên hai nhân vật nam nữ chính trong phim “Bến Thượng Hải”.

Lương Tuyết luôn cảm thấy anh trai hơi giống bánh bao, lúc nào cũng có chó theo, nhưng không biết từ khi nào, bánh bao huynh đã bắt đầu giữ mình trong sạch, đàng hoàng đọc sách, còn trở thành sinh viên đại học... thậm chí còn thức thời thức thế gầy dựng sự nghiệp... từ khi nào nhỉ?
Lương Tuyết mà suy ngẫm thì Lương Túc xui xẻo rồi.
Có vị thám tử từng nói, loại trừ những điều không thể thì thứ còn lại chính là chân tướng, thế là chân tướng phơi bày trần trụi trước mặt Lương Tuyết____trong những người bạn cấp 2 của cô, còn có thể là ai? Thường Lộ Vận tiếp xúc với Lương Túc không nhiều, Hồ Điệp lần nào tới cũng kêu gào ỏm tỏi, Lương Túc còn lén đùa rằng lần sau cô ấy tới thì phải chuẩn bị một chai thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, vậy...
Lương Tuyết hiểu rõ, sau khi hiểu thì cảm thấy anh mình càng lớn càng nhát, thế là cô quyết đoán gọi điện thoại cho Liễu Dung:
- A lô? Cậu đang ở đâu? Gì? Còn ở nhà hả? Ở nhà riết nổi mốc thì sao... ra ngoài ra ngoài, mình dẫn cậu đến công ty của anh đi dạo, cầm theo máy ảnh nữa, 20 năm sau, lỡ công ty của anh vô top 500 thế giới, những bức ảnh thời kỳ đầu này sẽ trở thành phiên bản quý đó.
Liễu Dung để điện thoại xuống, cũng nhớ mình từng hứa với Lương Túc là rảnh rỗi sẽ tới giúp anh làm việc__dù sao cũng không phải lần đầu cô làm việc không công___cô dọn dẹp đồ đạc, thay quần áo đi ra ngoài, thầm nghĩ công ty của ông chủ Lương chắc không tệ, từ nhỏ anh đã có thuộc hạ, đến lớn thì anh có một đám kẻ ngốc làm việc không công cho anh___chẳng hạn như cô.
“Văn phòng” của Lương Túc thực như cái ổ gà, vừa mở cửa là không có chỗ đặt chân, một cái máy vi tính cũ, trong phòng không có thiết bị sưởi ấm, lạnh như cái hầm băng, tờ rơi để đầy sàn, bước vào không có cả một cái ghế thừa, không có máy nước uống, không có nước nóng, nước trong bình đổ ra đều có vụn băng.
Lương Túc bị hai công nhân tình nguyện đến đột ngột này làm cho hơi được chiều mà sợ, vội sai Trương Tần ra ngoài mua mấy ly trà táo tàu long nhãn nóng hôi hổi về, nhường ghế của mình lại, dùng chân dọn đống rác dưới sàn ra một con đường, mặt nở nụ cười ngờ nghệch khiến người ta than thở:
- Ngồi tạm, ngồi tạm... công ty vừa khai trương, chưa đi vào nề nếp, ha ha ha... hơi đơn sơ chút.
Cộng sự của Lương Túc xung quanh__mấy bạn học của anh đưa mắt ra hiệu nhau, dáng vẻ ngầm hiểu. Ông chủ Lương bên kia như đón lãnh đạo ghé thăm kiểm tra, đi theo làm tùy tùng, tay chân sốt sắng nịnh nọt, lúc thì là “đóng cửa đóng cửa, đừng cởi áo khoác, đừng để bị lạnh”, lúc thì là “trà nóng tới đây, sưởi ấm một chút, phòng này thực quá lạnh rồi”, rồi còn “đừng lượm cái đó, đồ dưới đất đều bẩn cả... sao có thể để em ra ngoài làm việc chứ, trời lạnh thế này...”
Lương Tuyết làm mặt quỷ với mấy đồng chí khác cũng đang thích thú nhìn:
- Em còn có việc, đi trước nhé.
Sau đó không thèm để ý đến cái nhìn phảng phất chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ của Lương Túc muốn giữ cô lại mà nghênh ngang rời đi.
Mấy người khác kia___bao gồm Trương Tần vừa mua trà nóng tới cũng đồng thời bị “bận bịu” quấn thân, ai nấy đều tự tìm lý do rất xàm que:
- Không được rồi lão Lương, tao phải về nhà một chuyến, mèo nhà tao hông có ai cho ăn!
- Hôm nay bên đường có ông cụ bói cho tao một quẻ, nói tao có họa sát thân, vào giờ này nhất định phải đi ra ngoài, ở ngoài đường tao sẽ được độ kiếp___không ai được cản tao, cản tao chính là hại tao.
- Ối, tao đau bụng, mau tránh đường...
- Hôm qua người của xưởng in gọi bảo tao đi lấy hàng, à đúng rồi, lấy xong tao còn phải đi gặp một khách hàng nữa.
Trong chớp mắt, mấy vị “thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề” này đều không thấy bóng dáng đâu nữa, mặt Lương Túc xanh mét.
Liễu Dung không quan tâm nhiều người hay ít người, cô hứng thú tới trước máy vi tính của Lương Túc:
- Ồ? Anh đang làm tờ rơi hả?
Lương Túc nói:
- Ừ, thiết kế không tốt, chê cười rồi...
Liễu Dung gật đầu đồng ý:
- Đúng là chẳng ra sao cả.
Lương Túc:
-...
Liễu Dung thò bàn tay rụt trong áo bành tô ra, kiểu công việc này cô làm quen ở trường rồi, vô cùng chuyên nghiệp sửa chữa thay anh:
- Cái này của anh mô típ cũ quá, phải hơi sáng tạo một chút... ừm, có điều cũng không thể đi quá xa được, bằng không sẽ khiến người ta cảm thấy chúng ta không đáng tin.
Lương Túc kéo một cái ghế qua, yên tĩnh ngồi bên cạnh, lòng cảm thấy vui vẻ__dù cả buổi chiều chỉ trôi qua trong tiếng click chuột và bàn phím.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.