Mười Lăm Năm

Chương 57: Trong xã hội




Liễu Dung từ từ quen với xe lăn, chân giả và việc đi đứng bất tiện, cô mới lần dò được chút phương hướng của mình, bắt đầu trở nên bận rộn trước nay chưa từng có.
Đôi lúc bận rộn không đáng sợ, đáng sợ chính là không tìm được phương hướng, bận rộn một cách mờ mịt.
Sau một năm ròng nghỉ học, Liễu Dung lại quay về đại học C, cô chưa bao giờ nghĩ mình cũng có ngày có dũng khí như vậy, rời khỏi cha mẹ đi xa ngàn dặm, đẩy xe lăn đi lại trong sân trường, hứng chịu mọi ánh mắt không rõ ý, cô nhìn thẳng, một thân một mình lần nữa cùng với những người bạn cùng khóa lên lớp, làm bài tập, thảo luận nhóm, chỉ là họ ngồi trên ghế giảng đường, còn cô thì ngồi trên xe lăn.
Cô trịnh trọng để lại vết chân trên đường đời mà cô đi một nửa liền vấp ngã__dù đồng thời cũng nhiều thêm hai vết xe lăn.
Con người không ép bản thân vào một hoàn cảnh nhất định thì vĩnh viễn cũng không biết mình có thể đi được bao xa.
Gãy chân, cô vẫn sống thì còn sợ gì đây? Có lúc nghĩ thoáng đi, không quan tâm nữa thì phát hiện trên thế giới này không có gì đáng sợ cả.
Liễu Dung mua cho mình một quyển vở liền trang, đem kế hoạch trong quá khứ của mình ra điều chỉnh lại rồi viết vào từng mục một, làm thế nào để quay về quỹ đạo, làm thế nào để một lần nữa kết nối với bạn bè cũ___lúc nghỉ lễ quốc khánh thậm chí cô còn rủ Thường Lộ Vận đến đại học C chơi, bận trước bận sau giúp người bạn cùng bàn cũ đã một năm không gặp tìm chỗ trọ, sắp xếp tuyến đường đi, thậm chí còn đùa với Thường Lộ Vận:
- Cậu xem, cuối cùng mình vẫn tốt nghiệp cùng năm với cậu, đúng là duyên số.
Cô không còn trốn tránh những người bạn đại diện cho quá khứ huy hoàng của cô nữa.
Quá khứ luôn là một từ khiến tim người ta như dao cắt, nhưng dù cảnh còn người mất thì nó vẫn tồn tại, không có thời gian để thương xuân buồn thu, vì cuộc sống vẫn đang tiếp diễn.
Bi thương có năm giai đoạn: phủ nhận, căm phẫn, cò kè mặc cả, ủ rũ, chấp nhận.
Một năm dài đằng đẵng trôi qua, cuối cùng cô cũng vượt qua giai đoạn ủ rũ, nhìn thẳng vào thực tế cô đã mất đôi chân, hiểu rõ mình nhất định phải tìm được con đường mới.
Khi cô vừa về trường học lại, Lương Túc thử gọi điện thăm dò cô, sau đó lá gan to ra, bắt đầu ngày ngày đúng giờ sẽ quấy rầy, mặc gió mặc mưa, thời gian dài, Liễu Dung cũng trở nên quen với tiếng chuông điện thoại cứ đúng giờ sẽ vang lên.
Sau khi nhận điện thoại suốt một tháng, cô mới bất giác nhớ mình vốn dĩ là kiểu người thích nhắn tin, bình thường không có chuyện khẩn cấp sẽ không gọi điện, bởi vậy gói cước điện thoại cũng luôn nghiêng về gói tin nhắn, nghe máy phải tốn tiền, thế là cô tiện tay tra số dư tài khoản thì bị “tài khoản kếch xù” trong đó làm khiếp sợ.
Cha mẹ cô không có thói quen nạp tiền điện thoại cho cô, bình thường tìm cô cũng đa số là gọi điện thoại phòng ký túc, vậy... là ai?
Liễu Dung nhìn chằm chằm số dư 10086 trong tin nhắn trả lời, sững sờ một lát, mở quyển sách đầy kiểu chữ nòng nọc trước mặt ra, nghiêm túc xem___bất kể là thật hay giả, vẫn có một người đang chờ cô.
Năm nay, Lương Tuyết lên đại học năm ba.
Từ khi tốt nghiệp trung học lên đại học hai năm trước, mỗi người có một cách sống riêng, có người quan tâm kết quả học tập, có người thích giao thiệp quen biết, có người bận bịu trong các hội nhóm, cũng có người ngày ngày bôn ba với các công việc làm thêm, nhưng đến năm này, bất kể là ai đều bắt đầu gặp cùng một áp lực.
Áp lực của lựa chọn.
Đều đã là người trưởng thành, khó khăn bây giờ không phải là phải nỗ lực làm gì.
Mà là phải từ bỏ cái gì, phải phấn đấu vì mục tiêu nào. Cánh cổng lớn xã hội bắt đầu mở ra với họ, hướng dẫn game vốn luôn là một đường thẳng lập tức trở nên cực kỳ phức tạp, phải đi phó bản nào chính là đám mây đen che phủ trên đầu phần lớn sinh viên đại học năm ba.
Xuất ngoại? Chọn trường gì? Chi phí ra sao? Tự gửi yêu cầu hay tốn mấy vạn tìm chỗ môi giới cho an toàn hơn?
Thi cao học? Thi trường nào? Ngành gì? Cần chuẩn bị gì? Mất thêm ba năm có đáng không?
Đi làm? Làm kiểu công việc gì? Cần kinh nghiệm thế nào? Chải chuốt CV của mình ra sao? Tương lai sẽ phát triển thế nào?
Đối với Lương Tuyết mà nói, việc lựa chọn này ngược lại không phải vấn đề gì to tát___với điều kiện gia đình cô, du học hay đào tạo chuyên sâu đều là chuyện không thiết thực, nhưng cô vẫn lo lắng, bắt đầu chuyển từ mớ việc làm thêm lộn xộn không có hàm lượng kỹ thuật sang nhắm vào hết công ty này đến công ty khác để thực tập, cô lo lắng, vì sợi dây tâm lý quá căng, vì một khi cô dừng lại sẽ không biết mình nên đi đâu về đâu.
Chờ khi Lương Túc sứt đầu mẻ trán với hai đầu sự nghiệp và tình trường đều không thuận lợi nhớ tới việc hỏi xu hướng tìm việc của cô em gái duy nhất nhà mình, thì anh mới ngạc nhiên phát hiện Lương Tuyết đã biến thành một cây sào tre di động___con gái hơn 1m7 mà nặng chưa tới 50 kg, Lương Túc suýt thì nghi ngờ cô chơi ma túy.
Nhân dịp cuối tuần, Lương Túc rủ Lương Tuyết đi ăn, tinh thần Lương Tuyết rất kém, ngồi đó thất thần, mắt thâm quầng dày cộp, tính tình nóng nảy, tiệm bưng món lên chậm, cô suýt mắng nhân viên phục vụ nhưng bị Lương Túc kéo lại, anh cau mày nhìn cô:
- Em sao thế?
- Em sao thế?
Lương Tuyết cười lạnh, giọng cao lên mấy mức:
- Làm ơn, không phải ai cũng nhàn nhã như họ được chứ, làm cái gì trong bếp? Nấu ăn hay thêu hoa? Có phải muốn khách đợi tới nửa đêm không? Em nói hai câu thì sao nào?
Lương Túc im lặng nhìn, rót cốc nước đặt bên tay cô:
- Buổi tối em có kế hoạch khác à?
- Em không làm chuyện khác thì cũng rất căng thẳng, không thể lãng phí cho mấy người bọn họ!
Lương Túc khoát tay cho nhân viên phục vụ tím mặt rời đi, khách mấy bàn xung quanh đã bắt đầu dòm ngó qua chỗ họ, Lương Tuyết chú ý thấy, ít nhiều cũng thu liễm lại, cầm cốc trà uống một hớp liền đặt mạnh nó xuống bàn, nước trà văng ra, Lương Tuyết lại cầm lên lần nữa hắt hết xuống đất:
- Mùi gì thế này? Trà qua đêm à? Tiệm các người sợ khách sống lâu hả?
Lương Túc không nói gì, cảm thấy mình quả thực nói gì cũng sai.
Người ta lúc có nhà có xe có tiền có thời gian rảnh, sống phóng túng hưởng thụ thành công thì thông thường đều không mấy nóng tính, nóng tính xấu, ai cũng biết, nhưng đó không phải là bị ép đến đường cùng sao?
Tính tình Lương Tuyết hơi giống con trai, trong đám đông các cô gái thì cô luôn là người ít nói nhất, dù ở bên bạn bè thân thì đa số thời điểm cô cũng chỉ ngồi trong góc, lúc cần thiết mới mở miệng, nhưng bây giờ ở đối diện Lương Túc cô lại lải nhải phàn nàn không ngớt__phàn nàn thời tiết thành phố này không tốt, phàn nàn đường xá quá đông người, phàn nàn thái độ phục vụ của tiệm cơm quá tệ, phàn nàn sếp ở công ty thực tập tới thời mãn kinh, thậm chí một nữ khách ăn xong đi ra bước giày cao gót hơi lớn tiếng cũng trở thành lý do để cô nói lời cay nghiệt.
Có vô số người nằm cũng trúng đạn bởi cái miệng phát huy vượt trội bình thường của cô.
Lương Túc im lặng lắng nghe, hồi lâu, mãi đến khi thức ăn được bưng lên, Lương Tuyết mới yên tĩnh lại, bắt đầu ăn. Lương Túc nói với nhân viên phục vụ:
- Cho vài chai bia.
Bia tới, Lương Túc rót cho mình và Lương Tuyết mỗi người một ly, Lương Tuyết không chút suy nghĩ, đón lấy liền uống cạn, sau đó đặt mạnh ly bia lên bàn, không biết đang hờn giận ai:
- Uống bia có ích gì chứ, cho hai chai rượu trắng.
Cô quá mệt mỏi, quá lo âu, nên mới thấy tủi thân, nhưng lại không tìm được ngọn nguồn.
Hai anh em cụng ly uống, Lương Túc uống một ly, Lương Tuyết cạn một chai, cuối cùng không biết cô ăn no hay uống no, dù sao cô nằm nhoài trên bàn.
Lương Tuyết ôm đầu, khoát tay:
- Anh... em không uống nữa, chóng mặt, uống nhiều rồi.
Lương Túc nhìn cái bàn bừa bộn, thanh toán rồi hỏi cô:
- Vậy chúng ta về nhà?
Tửu phẩm của Lương Tuyết tạm được, cô không gây sự vô lý, gật gật đầu, lảo đảo vào nhà vệ sinh rửa mặt, vẻ mặt hơi mê man rời khỏi tiệm cơm.
Gió đêm ngoài cửa thổi qua, cô tỉnh táo hơn một chút___cuộc sống về đêm của thành phố vừa bắt đầu, hôm nay lại là chủ nhật, chính là thời điểm náo nhiệt, ánh đèn trong phố lớn ngõ nhỏ và tiếng người xen lẫn vào nhau, rất nhiều người đều đang vui vẻ tươi cười.
Cô ngẩng đầu nhìn đường phố rộng, ngã tư, cầu vượt, đèn xanh đỏ, dòng người và những bảng quảng cáo màn ảnh to treo trên các tòa nhà chọc trời, chợt cảm thấy mờ mịt, gần như quên mất mình đang ở đâu.
Lương Túc cầm áo khoác của họ ra khỏi tiệm cơm, thấy Lương Tuyết đứng bên đường, quay lưng về phía anh, ngẩng đầu không biết nhìn gì, anh qua vỗ vai cô:
- Nhìn gì thế, về nhà thôi.
Hồi lâu Lương Tuyết mới quay đầu lại, không biết tự lúc nào lệ đã rơi đầy mặt.
Sau đó cô từ từ ngồi xổm xuống, cuộn mình thành một quả cầu nhỏ, qua áo sơ mi mỏng manh trên người lộ ra vết xương sống trên cái lưng cong, cô như một đứa bé khóc hu hu không chút hình tượng.
Lương Túc thở dài, chợt cảm thấy bất đắc dĩ, đưa tay kéo cô:
- Bà cô ơi, chúng ta đừng khóc ngoài đường nhá, ôi chao, đứng dậy đứng dậy...
- Ngày nào em cũng ngủ không yên, sáng nào cũng khóc mà tỉnh giấc.
...
- Anh à, em rất mờ mịt, em phải làm sao đây hả anh? Em thực chịu hết nổi, thực chịu hết nổi rồi anh ơi.
Lương Túc đành ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lưng cô.
- Sáng nào em cũng nghĩ, sau này em làm gì đây? Em cảm thấy em chẳng làm được gì cả... em thực cảm thấy mình chẳng làm được gì cả.
...
- Mệt mỏi quá, em, em cảm thấy không thở nổi...
Lương Túc lấy trong túi áo khoác ra vài tờ khăn giấy lấy ở tiệm cơm, nhét vào tay cô:
- Xì mũi xì mũi đi, nghẹt mũi thì chắc chắn không thở nổi rồi.
Anh vốn định khuyên Lương Tuyết đứng dậy, nhưng sau đó không khuyên nữa, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh nghe cô khóc lóc kể lể dông dài, cô uống quá nhiều, cũng chịu đựng thời gian quá dài. Người đi đường đi ngang qua, cùng lắm chỉ liếc họ một cái rồi tiếp tục đi con đường của chính mình.
Mỗi người đều có chỗ khó riêng, trai thanh gái lịch đều trông vẻ vang sáng láng, nhưng đằng sau ánh hào quang ấy có mấy ai chưa từng tối ngủ chẳng yên?
Thành phố lớn thế này, ai lại vì buồn vui sướng khổ của người khác mà dừng chân đây?
Khóc cứ khóc thôi, cũng không tính là xấu mặt. Xấu mặt cho người khác xem, người khác cũng không có thời gian xem.
Kiểu chữ nòng nọc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.