Mười Tám Vị Ngọt

Chương 10:




"Tiêu Nhượng trở về Gia Châu từ khi nào, sao bọn mình lại không biết? Xem đi, nhà trường xấu xa đã tàn phá đám trẻ chúng ta thành cái dạng gì rồi!" Dương Việt Âm nói với vẻ đau thương.
Thẩm Ý đang chen chúc trong đám đông, cũng cảm thấy lơ mơ không hiểu gì.
Lần cuối cô cùng Tiêu Nhượng liên lạc đã là buổi tối cách đây một tháng. Sau lần đó Tiêu Nhượng không tìm cô, tất nhiên là cô cũng sẽ không chủ động tìm cậu ta, hai người cứ như vậy cắt đứt liên hệ. Một tuần ngắn ngủi kia tựa như một giấc mơ, thi thoảng nghĩ lại cũng cảm thấy nó rất không chân thực. Cô dồn hết tâm trí vào việc học, có những lúc đang ngồi học bất chợt nhìn sang chỗ ngồi trống trải bên cạnh, cô sẽ tự hỏi Tiêu Nhượng bây giờ ở đâu, cậu ta đang làm gì.
Nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới, hai người sẽ gặp lại nhau trong tình huống này!
Nhìn đại dương xanh biếc quanh mình, cô chợt thấy căng thẳng, bọn họ đều là fans của Tiêu Nhượng sao? Trông họ có vẻ phấn khích, chẳng lẽ cậu ta đã đến rồi?
Trước dòng người chen chúc xô đẩy, cô cố gắng nhón chân, nhảy lên nhảy xuống hai lần, rốt cuộc thấy rõ con đường được trải thảm hồng bên ngoài cửa hàng được ngăn cách bởi một hàng rào chắn, hẳn là lối vào dành cho các vị khách mời. Giờ phút này, không có ai khác ngoài nhân viên bảo vệ đang duy trì trật tự.
Cho nên, cậu ta còn chưa đến.
Vậy bọn họ đang gào thét vì điều gì?
Như thể đáp lại sự nghi hoặc của cô, một cô gái đứng bên cạnh nói: "Mấy bà nói nhỏ thôi! Em trai còn chưa đến, nếu chúng ta còn làm ồn, bị đuổi đi thì toang đấy!"
Một cô gái khác lè lưỡi, "Tôi không kiềm chế được mà! Lần cuối cùng nhìn thấy em ấy đã là chín tháng trước, không la hét thì làm sao giải tỏa sự phấn khích trong lòng này!"
Lời cảm thán này dường như nhận được sự đồng cảm lớn từ tất cả mọi người, bọn họ lập tức đồng ý: "Đúng vậy, đúng vậy, em trai tuy là người Gia Châu*, nhưng lại hiếm khi có hoạt động ở đây, tụi này lại không dám đứng chờ em ấy ở cổng Thất Trung, là đồng hương mà chẳng được hưởng chút phúc lợi nào cả!"
*Gia Châu: nay là thành phố Lạc Sơn thuộc tỉnh Tứ Xuyên, nằm ở phía Tây Nam của lưu vực Tứ Xuyên, cách tỉnh lỵ Thành Đô hơn 120km về phía Bắc. Thành phố Lạc Sơn tọa lạc tại lưu hợp Tam Giang gồm sông Mân Giang, sông Thanh Y và sông Đại Độ. Đây là một thành phố trọng điểm về du lịch danh lam thắng cảnh cùng lịch sử và văn hóa quốc gia.
"Ít nhất mấy bà còn là đồng hương với em ấy! Đâu có như chúng tôi, toàn là 'chó' ngoài Bắc Thượng Quảng*, theo đuổi đến tận đây mới là thảm nè. Tối hôm qua tôi tăng ca đến 11 giờ, 5 giờ sáng đã khởi hành bay từ Tây An** qua đây, thiệt chứ, hồi tôi và bạn trai cũ yêu xa cũng chẳng khổ cực đến vậy!"
*Bắc Thượng Quảng: là một thuật ngữ mạng bắt đầu xuất hiện trên các phương tiện truyền thông Trung Quốc và internet vào cuối những năm 2000, để tiện cho việc gọi ba thành phố lớn Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu trong cùng một lúc, người ta sử dụng ba chữ cái đầu của "Tam đại thành thị". Đây là ba thành phố có sức mạnh kinh tế nhất ở Trung Quốc, ba thành phố có nhiều lãnh sự quán nước ngoài nhất và cũng là ba thành phố có sân bay đầu mối hàng không quốc tế lớn ở Trung Quốc.**Tây An: Tây An là thành phố tỉnh lỵ thuộc tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Đây là thành phố trực thuộc tỉnh. Tây An là một trong 4 kinh đô trong lịch sử Trung Hoa, là kinh đô của 13 triều đại, bao gồm: nhà Chu, nhà Tần, nhà Hán và nhà Đường Tây An cũng là điểm kết thúc phía đông của Con đường tơ lụa huyền thoại.
"Ông trời phù hộ, xem xét đến tấm lòng chân thành của tụi con, để tụi con được ngắm em ấy lâu thêm vài phút! Đừng để em ấy đi quá nhanh!"
Một đám con gái hai mắt ai nấy đều phát sáng long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dáng vẻ vô cùng thành kính. Thẩm Ý nhìn bọn họ rồi lại nhớ đến đám đông mặc kệ mưa gió vẫn chờ đợi trước cổng trường. Một ý tưởng lâu nay bị chôn vùi nơi đáy lòng nay lại nổi lên.
Cô không đu idol, cũng chưa từng đặc biệt thích một ai, cho nên thật sự không hiểu những người như bọn họ bôn ba ngàn dặm, tìm trăm phương ngàn kế, vừa phí tiền lại tốn thời gian, chỉ để được gặp một người xa lạ trong vài phút, điều đó có thực sự đáng giá không?
"Tiểu Ý!" Quan Việt Việt bỗng nhiên gọi tên cô.
Thẩm Ý quay đầu lại, mới phát hiện mình bị kẹt trong đám đông, bộ dạng vô cùng thảm thương, "Làm sao đây? Người ngày càng đông, tao sắp bị giẫm bẹp dí rồi, tụi mình mau đi thôi!"
Nhưng đã quá muộn để rời đi, chỉ một lát sau, toàn bộ sân khấu nhỏ đã chật cứng người, trước sau đều bị bao vây, khiến họ không thể thoát ra ngoài được.
"Mày nói xem, bọn họ làm như vậy......... thực sự có thể nhìn thấy Tiêu Nhượng sao?" Dương Việt Âm lớn tiếng nói, "Bây giờ đã như thế này rồi, đợi một lát nữa người tới không biết còn loạn thành cái dạng gì. Phía trước rất đông, tao thật sự hoài nghi, ngoại trừ những người đứng ở hàng đầu tiên ra, thì chẳng ai nhìn thấy cái gì sất!"
Thẩm Ý cũng có cùng suy nghĩ, bọn họ còn mong muốn được trông thấy cậu ta thêm vài phút, bây giờ cô đang lo rằng họ còn chẳng được nhìn thấy Tiêu Nhượng dù chỉ một phút!
Vừa nghĩ đến đây, bảy; tám nhân viên bảo vệ đột nhiên đi ra hai bên cửa, bọn họ vốn đang đứng chung một chỗ với đội bảo vệ, canh giữ ở hai bên sườn rào chắn phía trước. Mọi người sửng sốt, đột nhiên ý thức được điều gì, quay đầu nhìn lại, quả nhiên, ở cuối lối vào xuất hiện mấy chiếc xe màu đen đang từ từ tiến đến, rồi dừng lại ở trước thảm hồng.
Như thể chiếc công tắc được bật lên, chỉ trong nháy mắt, tiếng thét chói tai tại hiện trường còn dữ dội hơn trước gấp mấy lần!
"Aaaaaaaaaa đến rồi đến rồi! Em trai đến rồi!"
Mọi người dường như phát điên, họ bắt đầu liều mạng chen lên phía trước, Thẩm Ý bị mắc kẹt trong đó, đứng cũng chẳng yên. Cô chưa từng trải qua trận chiến kiểu này, nên thấy hơi sợ hãi, "Đừng chen lấn! Mọi người bình tĩnh một chút...... Đừng đẩy, cẩn thận!"
Dương Việt Âm nói với giọng điệu có phần suy sụp: "Đều tại Quan Việt Việt, cứ đòi đi hóng hớt! Có phải chúng ta ở trường chưa từng nhìn thấy Tiêu Nhượng đâu, vì cái gì...... Vì cái gì mà phải tới đây chịu khổ chứ...... A chân tôi! Bạn giẫm lên chân của tôi rồi!"
Quan Việt Việt đáp: "Tao sai rồi! Tao sai rồi còn không được sao! Trở về tao sẽ viết bản kiểm điểm mười nghìn chữ, đời này cũng không dám đi hóng chuyện nữa!"
Hôm nay tới tham gia hoạt động ngoài Tiêu Nhượng, còn có vài vị nữ minh tinh khác, lúc này họ đang bước xuống xe, vẫy tay cười chào với người hâm mộ hai bên.
Hiện trường cũng có fans của họ, chỉ là vừa rồi do người hâm mộ của Tiêu Nhượng quá kích động nên bị áp chế, giờ thì những người này đều nắm lấy cơ hội, tranh nhau hò hét.
Sau tình huống bị giẫm chân đến chết khiếp, Thẩm Ý giờ mới nhận ra phía đằng trước chính là tiểu hoa đán Chu Bội Bội, cô bối rối suy nghĩ, Tiêu Nhượng đâu? Cậu ta chưa đến sao? Hay là vừa rồi cô đã bỏ lỡ, Tiêu Nhượng đã đi vào rồi?
Hiện tại cậu ta......
Đột nhiên có một lực đẩy từ phía sau, làm Thẩm Ý không kiểm soát được mà tiến về phía trước. Cùng lúc đó, hàng rào bên cạnh bởi vì quá đông người mà thiếu chút nữa bị áp đảo, may mắn bảo vệ kịp thời ổn định, nhưng đám đông cũng vì vậy mà bị đẩy lên trước vài bước, tạo ra một khoảng trống ở phía sau, Thẩm Ý theo khe hở, mơ mơ hồ hồ bị xô đẩy đến hàng rào chắn ngay phía trước.
Đám đông vốn kín kẽ không chừa một khe hở nay lại tản ra, trước mắt rộng rãi thông suốt, cô hốt hoảng ngẩng đầu, chợt bắt gặp bóng dáng Tiêu Nhượng đứng ở phía cuối thảm hồng.
Thiếu niên mặc bộ vest màu đen, áo sơ mi trắng, nơi cổ áo thắt một chiếc nơ đen. Không còn là bộ đồng phục học sinh mặc ngày này qua ngày nọ, cũng không phải thời trang sân bay tùy ý áo thun quần dài, giờ cậu ăn vận chỉnh tề, như thể sắp đi dự một bữa tiệc xa hoa.
Dáng người của Tiêu Nhượng cũng khác so với những nam tài tử đã trưởng thành, nhìn qua có vẻ cao lớn đĩnh đạc, nhưng vẫn còn nét chưa thành niên. Bộ vest là kiểu ôm sát, vừa lúc để lộ vòng eo hẹp cùng đôi chân dài.
Bằng cách này, cậu vừa có vẻ ngoài của thiếu niên lại thêm khí chất đàn ông.
Người hâm mộ hò hét điên cuồng ở cả hai phía, ánh đèn flash chớp nháy liên tục, nhưng Tiêu Nhượng vẫn bình tĩnh đứng trên thảm hồng. Dường như phát hiện cổ tay áo có vấn đề, cậu vừa bước đi vừa cúi đầu chỉnh lý lại, cài chặt lại chiếc khuy áo một lần nữa, lúc này mới ngẩng đầu lên mỉm cười, nhìn về phía trước vẫy vẫy tay.
Ánh nắng chiếu vào mặt cậu, cậu thiếu niên tươi cười rạng rỡ, lông mày hơi nhướng lên.
Tại thời khắc này, nét ngây ngô và thành thục, sự gần gũi và sang trọng đều được thống nhất một cách kỳ diệu trên người cậu.
Thẩm Ý im lặng nhìn Tiêu Nhượng, cảm tưởng như mình đã mất đi khả năng ngôn ngữ.
Cô cứ nghĩ là đã từng trải hai năm, cộng thêm tuần đầu khai giảng, bản thân đã sớm làm quen với cậu. Nhưng cho đến giờ phút này, cô mới nhận ra, mình chưa từng thực sự nhận biết về Tiêu Nhượng.
Ở trường học, tuy Tiêu Nhượng có hào quang của một đại minh tinh, nhưng không có cảm nhận một cách trực quan, cậu lại rất dễ gần, có đôi lúc cảm thấy cậu ta chỉ là một cậu bạn cùng lớp có dáng dấp rất đẹp trai mà thôi. Nhưng hóa ra, khi trở về thế giới của mình, đứng dưới ánh đèn sân khấu, cậu ta là người như vậy.
Hóa ra, đây chính là người nổi tiếng.
Cậu chỉ cần đứng ở đó, dường như cậu sinh ra để tỏa sáng. Mọi ánh nhìn đều không kiểm soát được mà đổ dồn về phía cậu, tất cả những vinh quang này, đều thuộc về cậu.
Hóa ra, đây mới chính là Tiêu Nhượng.
Bỗng nhiên Tiêu Nhượng quay đầu lại, nhìn về hướng này, Thẩm Ý hốt hoảng, phản ứng đầu tiên của cô chính là né tránh. Nhưng mà trái phải đều có người, vốn chẳng có chỗ để trốn. Cô suy nghĩ lung tung, cậu ta có thấy mình không? Nếu nhìn thấy, cậu ta sẽ nghĩ ra sao? Làm thế nào cô giải thích được sự có mặt của mình ở đây, liệu cậu ta có chê cười mình............
Còn chưa suy nghĩ xong, ánh mắt của Tiêu Nhượng đã lướt qua chỗ họ, như thể không phát hiện ra điều gì. Phía trước cậu có bóng người, ngẩng đầu đã trông thấy, là Chu Bội Bội vẫn còn chưa tiến vào, đang đứng bên hàng rào để ký tên cho người hâm mộ. Chị cũng nhìn thấy cậu, hai người cười chào nhau, Mr. Tiêu vươn tay phải ra, Chu Bội Bội đặt tay vào lòng bàn tay ấy, hai người dắt tay tiến về phía bức tường logo, ký tên và cùng nhau chụp ảnh.
Sau đó, họ bước vào cửa hàng như những khách mời khác, chẳng mấy chốc đã khuất dạng.
Dương Việt Âm cuối cùng cũng chen qua được, hỏi cô: "Tiểu Ý sao mày chạy được qua đây? Mày có thấy Tiêu Nhượng không?"
"Cậu ta và Chu Bội Bội, thân lắm sao?" Thẩm Ý nhẹ giọng hỏi.
Cô cũng không hiểu biết nhiều về các ngôi sao đương thời đang hoạt động, nhưng Chu Bội Bội đã nổi tiếng gần một thập kỷ, đã đóng nhiều phim truyền hình nổi tiếng khắp cả nước, được gọi là hoa đán lưu lượng hàng đầu sau 85, ít nhất chị ấy cũng khá quen mặt với cô.
Dương Việt Âm không hiểu, nhưng bên cạnh đã có người trả lời: "Tất nhiên rồi, chẳng phải năm ngoái Tiêu Nhượng còn cùng Chu Bội Bội hợp tác trong 'Thịnh tiểu thư' sao, đóng vai em trai của cô ấy. Hai người trước sau vẫn gọi nhau là chị em, còn cùng nhau đi ăn cơm nữa!"
"Tất cả vào hết rồi, cũng không biết tình huống bên trong như thế nào, chắc tối muộn là sẽ có ảnh chụp phát ra ngoài? Nếu có livestream thì tốt rồi, tôi muốn xem!"
Công việc của cậu. Cuộc sống của cậu. Vòng tròn bạn bè của cậu.
Thẩm Ý nhìn cánh cổng cao lớn và nhân viên bảo an ở cửa, đột nhiên cảm thấy đây là nơi không thể bước vào, thậm chí còn là chốn xa xôi vượt ngoài tầm với.
"Bây giờ em đúng là rất hot." Trong cửa hàng, Chu Bội Bội trên tay cầm một ly champagne, miệng khẽ cười nói.
Bởi vì là sự kiện của Dior, cho nên tất cả những người nổi tiếng tham dự đều diện trang phục của hãng, Châu Bội Bội mặc một chiếc váy hai màu trắng đen tương phản, mái tóc xoăn màu hạt dẻ để xõa sau lưng. Tướng mạo của cô là tiêu chuẩn của nữ chính phim thần tượng, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu, sau khi bước sang tuổi 30, lại thêm nét quyến rũ trưởng thành, ngày càng xinh đẹp bội phần.
Tiêu Nhượng cười đáp, "Chị, chị đừng có trêu em. Em làm sao có thể sánh được với chị!"
Luận về địa vị, Chu Bội Bội – người đã đứng vững trong giới nhiều năm xác thực là nổi tiếng hơn Tiêu Nhượng rất nhiều, nhưng vì cô nổi tiếng đã lâu, fans hầu hết đều là phật hệ*, nên nếu bàn về độ cuồng nhiệt thì không thể so sánh được với tiểu sinh mới nổi như Tiêu Nhượng.
*phật hệ: Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được. (Nguồn:)
Nghĩ đến những biểu ngữ màu xanh choáng ngợp bên ngoài cửa, còn cả tiếng cổ vũ mà bên trong cũng có thể nghe thấy, cô nói: "Em không cần khiêm tốn. Tục ngữ nói rất hay, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tương lai giới giải trí này sẽ là thiên hạ của thế hệ mấy đứa."
Tiêu Nhượng biết tính tình của Chu Bội Bội, biết lời này của chị không có ý gì khác, vì vậy cũng lười ngụy trang, "Chờ đến khi em có một bộ phim được đóng vai nam chính đã, lúc đó lại nói thiên hạ rồi không thiên hạ đi."
"Không phải có rồi sao? Chị nghe nói có rất nhiều kịch bản nam chủ đã được gửi đến phòng làm việc của em, sao, không thích?"
Tiêu Nhượng ngày xưa là sao nhí, mặc dù đã tham gia nhiều phim, nhưng chủ yếu là dạng vai phụ con trai hoặc em trai, tới giờ vẫn chưa có một bộ phim nào đóng vai nam chính. Đây thực sự là một trở ngại mà mọi ngôi sao nhí đều phải vượt qua, khi hào quang của một sao nhí qua đi, bạn sẽ không còn là đứa trẻ luôn được đối xử ưu ái trong mắt khán giả nữa, có khi diễn xuất của bạn sẽ không còn nhận được sự yêu thích của họ.
Tiêu Nhượng nhún nhún vai, Chu Bội Bội liền hiểu, "Không sao, từ từ tới. Cứ lựa chọn một bộ em thích."
"Hey, Tiêu Nhượng, tôi nhớ cậu là người Gia Châu phải không? Hôm nay được về nhà rồi." Chẳng biết từ khi nào xuất hiện một nữ minh tinh khác, cười nói với cậu.
"Em cũng muốn. Nhưng sau khi kết thúc sự kiện này, em phải lập tức bay đến Bắc Kinh, đêm nay còn mấy thông cáo. Đừng nói về nhà, lần này em trở về, còn chẳng có thời gian gặp bạn học."
"Tội nghiệp em tôi." Chu Bội Bội xoa cằm cậu, cười tủm tỉm, "Nhưng mà em còn có mong muốn tụ họp bạn bè ư? Chị đây 16 tuổi sau khi bắt đầu đi đóng phim, thì đã hoàn toàn tách biệt khỏi trường lớp, ngoại trừ thi đại học cũng chẳng về đó được mấy lần. Lúc học cấp ba, chị không có nổi một người bạn."
Tiêu Nhượng vốn định nói tên Trương Lập Phong, nhưng trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt của Thẩm Ý. Cậu sững người, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, trong dòng người hâm mộ, toàn là những cô gái đến vì cậu, nhưng đôi mắt cậu lại lướt qua họ nhìn về một nơi xa.
Không biết cậu ấy bây giờ đang làm gì? Hiếm có dịp được nghỉ, hẳn là sẽ dành trọn thời gian để nghỉ ngơi đi?
Nhưng rồi, cậu nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, chỉnh đốn lại bản thân. Với người lúc nào cũng có vẻ "khát khao học hỏi" như lớp trưởng đại nhân, khả năng lớn nhất là đang múa bút thành văn, làm bài tập bên cửa sổ!
Nhất định là vậy rồi!
Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, kết quả của kỳ thi tháng đầu tiên cũng xuất hiện. Ba người đứng đầu ban Xã hội vẫn không thay đổi, là Thẩm Ý, Tống Hàng và Chu Tĩnh Thư. Nhưng mà chờ qua một tháng, kết thúc kỳ thi giữa kì, cuối cùng thì thứ tự xếp hạng đã có biến hóa.
Lần này, Thẩm Ý rớt xuống hạng 2, hạng nhất trở thành Tống Hàng. Tình huống như vậy đã từng xảy ra trước đây, mọi người không quá kinh ngạc, chỉ có Trương Lập Phong lúc phát bài thi còn làm quá lên: "Chúc mừng Nhiếp Chính Vương, soán vị thành công!"
Trong giờ học giáo dục thể chất ngày hôm nay, Thẩm Ý đang cùng Dương Việt Âm đánh bóng chuyền, Dương Việt Âm nói: "Mày hãy coi đây là khuôn mặt của Tống Hàng, hoặc là Trương Lập Phong, cứ đập mạnh vào, như vậy sẽ có động lực!"
Thẩm Ý: "Chỉ là một kỳ thi, tao không có nhỏ nhen thế đâu."
Nếu chiếu theo logic của đứa bạn thân, vậy những lần mà mình đứng nhất trước đây, hẳn là Tống Hàng cũng muốn đánh mình rồi.
Dương Việt Âm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Mày nghĩ được vậy thì tốt. Không sai, chỉ là một kỳ thi, chờ lần sau, mày chắc chắn sẽ trở lại ngai vàng!"
Ánh mặt trời thực tốt, toàn thân được bao bọc trong nắng ấm, Thẩm Ý ngẩng đầu nhìn lên trời. Bây giờ đã là tháng 11, những cây xanh tươi tốt của mùa hè đã bắt đầu ngả vàng, và họ cũng bắt đầu chuyển sang mặc đồng phục mùa thu. Sau khi chơi một trận bóng, cô cảm thấy cả người như được thư giãn gân cốt, những mệt mỏi do ngồi lâu cũng được xóa tan, không khỏi cảm khái khó trách cô giáo Kiều kiên trì cho bọn họ ra ngoài thả lỏng một chút, không còn giống như xưa, cứ giờ thể dục đều là nhốt học sinh ở trong phòng tự học.
"Này, các cậu đã xem 'Thịnh tiểu thư' chưa? Bộ phim mới của Tiêu Nhượng ấy."
Đang đánh cầu, Từ Lệ Na chợt nói, "Trên phim, cậu ấy đẹp trai lắm!"
Cậu ta đang nói về "Hoa viên của Thịnh tiểu thư", là bộ phim truyền hình đầu tiên của Chu Bội Bội sau ba năm chuyển sang dòng phim nhựa, "Thịnh tiểu thư" vẫn luôn được quan tâm trong suốt quá trình quay. Tối 29/10 phim phát sóng, ratings phim đứng hạng nhất, giữ vững ngôi vị quán quân, trở thành bộ phim truyền hình hot nhất thời gian này.
Trong phim Tiêu Nhượng đóng vai Thịnh Phóng – em trai của nữ chính, tuy rằng chỉ là vai phụ, nhưng vai trò lại rất được yêu thích, hơn nữa cậu ấy còn là tiểu sinh đang nổi, vì vậy gần đây cho dù là trên mạng hay trong thực tế đều có rất nhiều chủ đề thảo luận về cậu.
Thẩm Ý không theo dõi bộ phim này, nhưng mẹ cô thì có (cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên). Có lần khi cô đi rửa mặt có lướt ngang qua, đúng lúc đó là cảnh cậu xuất hiện. Chàng trai mặc áo phông trắng và quần jean, đạp xe qua những phố lớn ngõ nhỏ của thành phố ven biển, dải tường vi vươn mình trèo qua lan can sắt, cậu đứng đợi dưới ký túc xá đại học, Chu Bội Bội tóc vẫn còn ướt chạy đến ban công, cậu ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ, gọi cô: "Chị ơi!"
.......... Thực sự rất đẹp trai.
Thẩm Ý cắn môi. Cô cảm thấy mình thật kỳ lạ, nhưng hình ảnh lúc Thịnh Khai và Thịnh Phóng đứng chung một chỗ trên ti vi, luôn khiến cô nhớ đến ngày hôm ấy, lúc Tiêu Nhượng và Chu Bội Bội cùng đứng trên thảm hồng.
Dường như khi ấy, bọn họ cách mình thật xa..........
"Cẩn thận!" Quan Việt Việt hét lên.
Thẩm Ý sửng sốt, giờ cô mới phát hiện mình bị phân tâm, lúc đánh bóng dùng hơi nhiều sức, góc độ cũng chệch đi. Bóng chuyền lướt qua Từ Lệ Na bay thẳng tắp rồi bật ngược trở lại, mắt thấy nó sắp đập trúng người, một bàn tay chợt xuất hiện, vững vàng tiếp được quả bóng.
Bốn người ngơ ngác nhìn theo.
Dưới ánh mặt trời, cậu thiếu niên mới vừa là đề tài thảo luận của bọn họ đang mặc đồng phục, tùy tay ném quả bóng đi, mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp, cậu dùng cách này để chào đón tôi sao? Lớp trưởng đại nhân."
HẾT CHƯƠNG 10

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.