Dương Việt Âm nhìn Tiêu Nhượng thật sâu, giống như vừa hiểu biết về cậu một lần nữa, quay đầu nói với Trương Lập Phong: "Đừng liên lụy người vô tội, nói chính ông ấy."
Giọng điệu như tra khảo phạm nhân này làm cho Trương Lập Phong đỏ mặt. Có thể nhìn ra được cậu rất muốn cho qua chuyện, nhưng trước ánh mắt trắng đen rõ ràng của Dương Việt Âm, bên cạnh là Thẩm Ý im lặng và Quan Việt Việt giả vờ điềm tĩnh nhưng không giấu được sự tò mò, cuối cùng chàng thiếu niên da mặt mỏng nói không nên lời, giật lấy chén rượu trắng kia qua định uống.
Dương Việt Âm lại đè tay cậu lại.
Cô để cốc rượu trắng lại chỗ cũ, thay vào đó rót thêm một cốc bia, từ bi nói: "Uống cái này đi."
Trương Lập Phong uống bia, cảm thấy mình tối nay đúng là thất bại thảm hại.
Dương Việt Âm báo được thù, lúc này mới cảm thấy hài lòng nói: "Được rồi, kế tiếp đến phiên mày. Tiểu Ý, mày chọn gì?"
Lúc này Thẩm Ý mới nhớ tới mình cũng là một trong những người bị trúng chiêu. Sau khi thấy Trương Lập Phong vì chọn nói thật mà chịu thua thiệt, Thẩm Ý theo bản năng không muốn lựa chọn cái này, do dự ba giây rồi nói: "Tao chọn đại mạo hiểm."
"Tiêu Nhượng cũng chọn đại mạo hiểm, chà, hai người ăn ý ghê ấy." Dương Việt Âm cười nói.
Thẩm Ý há miệng nhưng không biết nên đáp lại thế nào. Dương Việt Âm vuốt cằm nói: "Cho mày làm gì đây nhỉ? Chúng ta là chị em tốt, không thể quá đáng, phải chăm sóc mày thật tốt........ A, có rồi!"
Dương Việt Âm đưa tay, Thẩm Ý nghĩ là cô bạn muốn sờ mặt mình, ai ngờ Dương Việt Âm lại đưa tay ra phía sau, khẽ kéo một cái. Thẩm Ý chỉ cảm thấy búi tóc bị giật nhẹ, sau đó nhìn thấy chiếc khăn lụa nhỏ màu vàng tươi đang nằm trong tay Dương Việt Âm, bên trên vẽ mấy ngôi sao năm cánh, trong mỗi ngôi sao lại có một con ong mật nhỏ, trông rất sống động và tràn đầy sức sống.
Đây là chiếc khăn lụa nhỏ Tiêu Nhượng tặng cô!
"Hôm qua tao đã muốn hỏi mày, sao bỗng nhiên lại thông suốt? Còn biết cách ăn mặc buộc khăn lụa nữa chứ............"
Dương Việt Âm đang nói thì bỗng nhiên ngừng lại, nhìn thấy dòng chữ mảnh trên mặt khăn lụa thì nhất thời sửng sốt: "Đây là Dior hả? Thật hay giả? Whoa không ngờ mày chịu chi ghê!"
Thẩm Ý vô thức nói: "Chẳng phải đó là giả sao........."
Còn chưa nói xong đã nhận được ánh mắt lên án của ai đó. Quay đầu nhìn qua, hóa ra là Tiêu Nhượng đang nhìn cô bằng ánh mắt ấm ức, dường như cậu ta bị tổn thương vì cô dám nói quà mình tặng là hàng giả.
Thẩm Ý hơi nghẹn lại: "Ờ, là thật. Cơ mà cái này đắt lắm sao?" Không phải Tiêu Nhượng nói chẳng tốn mấy đồng?
Quan Việt Việt cũng hăng hái bừng bừng cầm khăn lụa lên quan sát: "Cũng không phải đắt, nếu mua ở cửa hàng trong nước thì là 2000 tệ. Tìm đại lý mua thì rẻ hơn. Tao từng một cái ở London, tầm 1800 tệ thì phải..........."
1800 tệ.......
Thẩm Ý cảm thấy hơi thở của mình như thắt lại, cô không thể tin bản thân vừa nghe thấy gì. Chỉ là một chiếc khăn lụa, ấy thế mà có thể đắt tới vậy! Điều càng đáng sợ hơn chính là, cô lại đi nhận món quà đắt tiền này!
Không giống như Quan Việt Việt gia cảnh giàu có, quần áo của Thẩm Ý chẳng có cái nào giá vượt quá 1000 tệ, vì thế suy nghĩ đầu tiên hiện trong đầu cô chính là phải lập tức trả khăn lụa lại cho Tiêu Nhượng, lỡ như bị hư hỏng chỗ nào thì cô không đền nổi!
Dương Việt Âm lại phát hiện lỗ hổng trong lời cô nói: "Mày không biết bao nhiêu tiền, cho nên đây không phải đồ mày tự mua? Người khác tặng mày hả? Ai tặng đấy? Chẳng lẽ là......... của chàng trai thích mày?!"
Dương Việt Âm cùng Quan Việt Việt đều cảm thấy phấn khích, hai mắt phát sáng nhìn Thẩm Ý. Cô chỉ thấy da đầu run lên, trước đó cũng không hiểu xuất phát từ tâm lý nào mà cô không kể với hai người họ rằng đây là món quà Tiêu Nhượng tặng mình, chẳng ngờ bây giờ lại đặt mình rơi vào hoàn cảnh này.
Tiêu Nhượng vẫn còn đang ở đây đấy, Dương Việt Âm nói như vậy, cậu ta nghe được sẽ nghĩ ra làm sao!
Nhưng với tình hình này, thừa nhận là chuyện không thể. Sau một lúc ngập ngừng cô nói: "Tao chỉ tham gia đại mạo hiểm, không tham gia nói lời thật lòng."
"Cắt." Dương Việt Âm mất hứng bĩu môi, cũng biết bây giờ không phải thời cơ tốt để tra hỏi, không sao, rồi mình sẽ điều tra ra thôi.
"Được, chúng ta đến đại mạo hiểm."
Dương Việt Âm cầm khăn lụa đứng phía sau Thẩm Ý, còn tiện tay tháo kính mắt xuống. Thẩm Ý hoàn toàn bối rối, không biết bạn mình muốn làm gì, bỗng phát hiện trước mắt có vật gì đó, càng ngày càng gần.........
Đứa bạn thân dùng khăn lụa che mắt mình!
Dương Việt Âm phấn khích nói: "Chúng ta chơi trò người mù hồi bé đi. Tao bịt mắt mày lại, sau đó chọn một người đứng trước mặt mày, mày chạm vào người ấy, đoán xem họ là ai, thế nào?"
Không được, chẳng ra làm sao cả!
Hơn nữa, trò chơi này tại sao lại có phần quen thuộc vậy? Thẩm Ý nhớ lại, hồi xưa từng xem trong phim truyền hình, khi nhân vật chính kết hôn, đội phù dâu cũng dùng trò này để trêu chọc chú rể!
Vì sao mình phải làm chú rể chứ!
Lời từ chối còn chưa nói ra, Dương Việt Âm đã nói: "Mày không chơi trò này, vậy thì chúng ta sẽ chơi nói thật, mày phải trả lời tao ai đã tặng khăn lụa cho mày."
Thẩm Ý như bị chặn họng, Dương Việt Âm nhân cơ hội kéo cô lên, đẩy cô ra chỗ đất trống trước bàn ăn, hùng hồn tuyên bố bắt đầu trò chơi.
Trước mắt là chiếc khăn lụa mềm mại, trên đỉnh đầu là ánh sáng chiếu xuống, chỉ có thể nhìn thấy mấy bóng dáng mơ hồ. Thẩm Ý chợt thấy khẩn trương, sẽ là ai đây?
Bọn họ sẽ chọn ai cùng cô chơi trò chơi này đây...........
Tiêu Nhượng nhìn đôi mắt bị che kín của Thẩm Ý, cô đứng đó như đứa trẻ không biết gì. Cậu không tránh khỏi thầm nghĩ, vừa rồi vì sao cậu ấy không nói khăn lụa là mình tặng chứ? Lúc trước Thẩm Ý nói không muốn khiến mọi người cảm thấy bọn họ thân nhau quá, sợ làm người ta chú ý, nhưng chẳng phải hai người kia là bạn tốt của cậu ấy sao, đến cả họ mà cậu ấy cũng không nói.........
Kẻ như mình không xứng để mọi người biết đến sao?
Đang miên man suy nghĩ, cổ tay cậu bỗng nhiên bị nắm lấy. Tiêu Nhượng vô thức giãy dụa, ngẩng lên thì thấy Dương Việt Âm ra vẻ đoan trang, dùng khẩu hình nói: là cậu.
Sau đó, cô ấy đẩy cậu đến trước mặt Thẩm Ý.
Tiêu Nhượng: "............"
Sao lại là mình chứ!
Thẩm Ý chỉ thấy mấy bóng đen lắc lư, hình như họ đang đùn đẩy nhau, sau đó, một người bị đẩy đến trước mặt cô.
Không ai lên tiếng.
Chung quanh bỗng im lặng như tờ, Thẩm Ý cảm giác người kia đang đứng trước mặt, cô thử nâng tay lên, bắt được một đoạn ống tay áo. Xúc cảm quen thuộc, là đồng phục của bọn họ, đáng tiếc không có tính gợi ý, hôm nay tất cả đều mặc đồng phục.
Cô gái có đôi bàn tay trắng ngần, móng tay màu hồng phấn, cứ thế túm chặt lấy ống tay áo mình. Tiêu Nhượng cúi xuống nhìn qua rồi lại trở lại khuôn mặt cô, trên khăn lụa là hình ong mật nhỏ, che đi đôi mắt, chỉ để lộ chiếc mũi thẳng cùng đôi môi như cánh hoa........
Yết hầu nhấp nhô, một cảm giác kỳ lạ lướt qua trái tim cậu. Đột nhiên cậu muốn đưa tay lên chạm vào nó.
Chạm nhẹ vào cặp mắt bị khăn lụa che kín của cậu ấy......
Thẩm Ý quyết định liều một phen, trượt tay xuống, rụt rè nắm lấy tay người nọ.
Nóng bỏng.
Đó là cảm nhận đầu tiên của cô.
Rõ ràng đã sang thu, trước đó mọi người cũng không vận động mạnh gì, sao nó lại nóng như vậy? Cô ấn các đầu ngón tay lên mu bàn tay, cảm nhận được các mạch máu hơi nổi lên, các khớp xương rõ ràng, ngón tay dài có phần gầy guộc. Bàn tay này rất lớn, tay cô đang đặt trên đó, rõ ràng nhỏ hơn nó rất nhiều.
Thẩm Ý chợt nhận ra đây là tay của một cậu con trai.
Cô vô thức vuốt nhẹ, cái tay kia cũng run theo, như thể chủ nhân của cái tay kia cuối cùng cũng không để yên được nữa.
Con tim cô cũng như bị níu giữ.
Là Trương Lập Phong, hay là..........
Chóp mũi bỗng nhiên ngửi thấy hơi thở quen thuộc, là mùi hương phát ra từ người con trai ấy, Thẩm Ý nhíu mày hồi tưởng lại, cuối cùng cũng nhớ ra. Hai tháng trước, trên ban công dãy phòng học, người ấy cúi xuống ghé sát vào buộc nút áo phông cho cô.
Lúc đó, cô cũng ngửi thấy mùi hương thơm mát này.........
Thẩm Ý bỗng nhiên nâng tay tháo khăn lụa xuống. Dưới ánh đèn trắng trên đỉnh đầu, Tiêu Nhượng đang cúi đầu nhìn mình. Bọn họ cách nhau rất gần, cô thậm chí có thể nhìn thấy rõ cái bóng của mình phản chiếu trong đôi mắt đen láy của cậu.
Khăn lụa vẫn còn giữ trên mặt, mà cô dường như bị mê hoặc, cứ đối diện với cậu như vậy.
"Cậu..." Không biết trải qua bao lâu, Tiêu Nhượng cuối cùng cũng mở miệng.
Thẩm Ý bỗng nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện mình còn cầm tay cậu, vội vàng buông ra. Tiêu Nhượng lơ mơ nhìn cô, như là không hiểu biểu hiện của cô, hoặc là không hiểu chính mình.........
Bên kia đám Dương Việt Âm cũng trưng ra biểu cảm là lạ. Tình huống bây giờ là sao đây, trò chơi mới được một nửa, Thẩm Ý chưa đoán ra đã trực tiếp tháo khăn.
Hơn nữa, vừa rồi bầu không khí giữa hai người này cứ có cảm giác sao sao ấy......
Thẩm Ý giả bộ bình tĩnh đi đến bên bàn ăn, run tay cầm chai bia lên rót đầy một cốc, uống hết một hơi mới nói: "Tao phạm quy. Tao uống."
Quan Việt Việt có vẻ muốn hỏi, Dương Việt Âm lại đảo mắt giữ bạn mình lại: "Được, bọn mình cũng chơi đủ rồi. Cắt bánh kem đi."
Họ nhìn ra rồi sao?
Mãi đến khi ánh đèn trong phòng bếp được tắt đi, ánh sáng của ngọn nến lập loè lay động, Thẩm Ý vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.
Trong nháy mắt kia, tim cô đập loạn xạ, còn rơi vào ánh mắt mê hoặc của Tiêu Nhượng.
Mọi người cũng phát hiện ra sao?
Cô thấy hơi bối rối, không hiểu mình vừa bị gì. Từ lúc đút đồ ăn cho cậu ta rồi chạy mất dép, lại đến chuyện vừa rồi, cả tối nay đều không suôn sẻ.
Chàng thiếu niên yên vị ở đối diện, trong ánh nến, hai mắt cậu nhắm lại, giống như ước nguyện cùng Dương Việt Âm. Lông mi thật dài rủ bóng, cậu ta rất đẹp trai, tựa như hoàng tử bé trong truyện cổ tích.
Tim lại đập lên thình thịch, cô kích động nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.
Ngay lúc cô nhắm mắt, Tiêu Nhượng mở mắt ra.
Cậu nhìn về phía Thẩm Ý. Không biết có phải là ảo giác hay không, vừa rồi vẫn cảm thấy có người đang nhìn cậu, nhưng lọt vào trong tầm mắt chỉ có cô gái nhắm mắt ước nguyện.
Trong ánh nến chớp tắt, cô đan mười ngón tay vào nhau, đặt dưới cằm, đầu hơi cúi thấp, trông vô cùng thành tâm, ai không biết còn tưởng là sinh nhật của cậu ấy chứ.
Tiêu Nhượng thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi đúng là điên rồ, bản thân lại có suy nghĩ ấy trong đầu, cũng may là Thẩm Ý kịp thời giữ cậu lại.
Cậu tưởng tượng nếu mình thực sự chạm vào mắt cô, cộng thêm cái chuyện A.V trước đó, chắc cô bạn này sẽ nghĩ mình là tên biến thái mất........
Đúng là may mắn!
Thẩm Ý cứ nghĩ rằng, Dương Việt Âm đã trải qua sinh nhật lần thứ mười tám kích thích như thế, kiểu gì thì ngày hôm sau tin tức này cũng sẽ được lan truyền khắp toàn trường. Nhưng khiến cô bất ngờ chính là, lúc sáng chủ nhật cô đến phòng tự học cũng không nghe thấy tin tức có trọng lượng như "Tiêu Nhượng đi dự sinh nhật Dương Việt Âm".
"Mày thì biết cái gì, tao cũng không phải là Trần Dao Dao hô hào khoe khoang, nói chuyện với Tiêu Nhượng hai câu đã hận không thể quảng bá lên loa phát thanh. Tất nhiên, thủ đoạn kiểu này phải được tung ra vào thời điểm quan trọng."
Lúc nghỉ giữa giờ, Dương Việt Âm đã nói như vậy. Cô ấy và Trần Dao Dao bất hoà đã lâu, hơn nữa lúc trước cô ta tìm Thẩm Ý gây phiền phức, bây giờ là thù mới hận cũ tính cùng một chỗ, Dương Việt Âm rảnh rỗi sẽ châm chọc cô ta hai câu. Nhưng Thẩm Ý không quan tâm đến chuyện đấu đá của hai người, cô chỉ hỏi: "Tối qua, lời mày nói là thật hả?"
"Chuyện gì?"
"Còn giả ngu nữa, chính là........ Mày nói mày có người thích, là thật hả?"
Quan Việt Việt vốn đang chơi Hay Day*, nghe vậy lập tức lại gần: "Đúng rồi, mày thích ai thế? Ngay cả tụi tao cũng không biết, mày giấu kỹ phết!"
Dương Việt Âm giành điện thoại của Quan Việt Việt qua, giúp cô bạn thu thập cà chua, trong âm thanh trò chơi thuận miệng nói: "Đương nhiên là giả rồi, tao lừa Trương Lập Phong mà tụi bây cũng tín?"
"Thật không đấy?" Thẩm Ý nghi ngờ.
Cô cũng không tin, lúc đó họ đều nhìn thấy vẻ mặt của Dương Việt Âm, hẳn là không phải đang nói dối. Mà nếu là thật, vì sao lại không chịu thừa nhận với bọn họ? Giữ bí mật như vậy sao?
Dương Việt Âm bỗng nhiên cười, Quan Việt Việt hỏi: "Sao thế?"
"Tụi bây không cảm thấy Trương Lập Phong vẫn còn ngây ngô à? Bị tao hỏi cho một câu mà đã xấu hổ như vậy rồi, cũng không dám trả lời. Bình thường cậu ta cứ làm ra vẻ sành sỏi lắm, còn phát 'đồ' cho mọi người, tao thấy cậu ta còn chẳng có bạn gái, hoàn toàn là lý luận suông, chỉ nói chứ không làm được."
Nhắc tới chuyện này là Quan Việt Việt lại đỏ mặt, có phần nén giận: "Mày cũng thật là, nói thật thì nói thật đi, sao mày lại đi hỏi......... cái vấn đề này chứ. Còn ở trước mặt Tiêu Nhượng.............."
Cứ nghĩ đến tình huống lúc đó là cô lại cảm thấy thẹn thùng, Trương Lập Phong còn nói cái gì mà, Tiêu Nhượng cũng từng xem 'đồ' của cậu ta.........
Thẩm Ý bên cạnh cũng mím môi cúi đầu, rõ ràng có ý không muốn nói chuyện.
Dương Việt Âm không nói nên lời với hai "tấm chiếu mới" này: "Hai đứa bây mấy tuổi rồi? Tốt nghiệp mẫu giáo chưa? Đám con trai bằng tuổi chúng ta có mấy người trong đầu không nghĩ đến chuyện này? Tao nói cho tụi bây nghe, lớp mình tổng cộng có 13 thằng con trai, tao không tin có thể tìm ra một người chưa xem loại phim này."
Dừng một chút, nói thầm: "Đừng nói lý thuyết, không chừng ngay cả thực hành cũng có rồi..........."
Mười bảy mười tám tuổi đúng là lứa tuổi thanh xuân nông nổi, tràn ngập tò mò đối với người khác giới, ngay cả ở những trường cấp ba trọng điểm cũng không thiếu chuyện yêu đương, lớp 12/5 còn có một cặp "chim cu" mà ai cũng biết, về phần còn đôi nào yêu đương vụng trộm không thì lại càng không biết được. Nhưng Thẩm Ý vẫn nghĩ bọn họ yêu đương chính là hẹn hò tay nắm tay, nhiều nhất là hôn, chẳng lẽ......... còn hơn nữa sao?
Dương Việt Âm ra hiệu bảo bọn họ ghé sát vào, hạ giọng nói: "Lúc nghỉ hè, có người nhìn thấy Từ Lệ Na và Chu Viễn cùng nhau rời khỏi khách sạn.........."
Hai người kia đồng thời hít một hơi.
Từ Lệ Na và Chu Viễn chính là cặp "chim cu" kia, ba người đồng thời nhìn về bên phải phòng, Từ Lệ Na nói chuyện với nữ sinh khác, Chu Viễn đang ngồi bên trên làm bài, hai người thoạt nhìn chẳng có gì khác biệt so với mọi ngày.
Quan Việt Việt nghe mà đỏ hết cả hai, nhỏ giọng hỏi: "Ý mày là hai người họ..... làm rồi?"
Nói ra hai chữ cuối cùng mà cô cảm tưởng như má mình cũng nóng bừng, sợ bị người ta nghe được. Dương Việt Âm cũng thấy lúng túng: "Tao chưa nói gì. Tao không biết đâu. Chỉ là tao nghe được từ miệng người khác kể như vậy...... Cho dù có là thật thì cũng không có gì ngạc nhiên, có kinh nghiệm cũng không chỉ mỗi mình Chu Viễn, có lẽ còn có những người khác nữa đấy."
"Ai?"
Dương Việt Âm không nói, chỉ dùng ánh mắt hướng về một chỗ, trên chỗ ngồi đó là một cậu thiếu niên đang nhắm mắt thư giãn.
Thẩm Ý nhìn mà sửng sốt.
Dương Việt Âm khẽ nói: "Tiêu Nhượng dù sao cũng là người trong giới giải trí, cái vòng luẩn quẩn kia loạn như nào trên mạng cũng nói rồi, còn có rất nhiều người đẹp. Tiêu Nhượng sống trong môi trường ấy, tao thấy cậu ta là đáng nghi nhất.........."
HẾT CHƯƠNG 14