Rốt cuộc nhờ màn đối đáp giữa Tiêu Nhượng và Tống Hàng, các bạn học xung quanh cũng nhận ra Tiêu Nhượng đã tới. Cậu chưa tham gia loại hoạt động tập thể này bao giờ, ngoài tiết thể dục, phần lớn thời gian cậu đến trường đều ở trong lớp. Cho nên các bạn lớp khác rất ít khi có cơ hội được ngang nhiên nhìn cậu như vậy. Hơn nữa lại thêm scandal trên mạng hôm nay, cộng với màn biểu diễn bùng nổ ngày kỷ niệm thành lập trường, những điều đó đã khiến hứng thú của mọi người đối với Tiêu Nhượng đạt tới đỉnh điểm. Đừng nói là bạn cùng lớp, ngay cả học sinh các lớp khác cũng đứng lên nhìn, nhất thời sức chú ý của phân nửa sân trường đều tập trung vào chỗ này.
Thẩm Ý cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng như lửa từ bốn phương tám hướng, tâm lý vừa mới điều chỉnh tốt lại đột nhiên sụp đổ.
Tiêu Nhượng không tự chủ được mà tức giận một hồi, phát hiện người bên cạnh cũng không có ý dỗ dành mình, cậu quay đầu lại thấy cô bạn ngồi trên ghế có vẻ đứng ngồi không yên.
"Trên ghế cậu có gì sao?" Tiêu Nhượng hỏi.
Thẩm Ý nói nhỏ: "Bọn họ... đều đang nhìn chúng ta...."
Tiêu Nhượng lúc này mới phát hiện. Cậu đã quen với việc bị mọi người quan sát, thậm chí cậu còn từng gặp tình huống khủng hơn thế này nhiều, cho nên cũng không quan tâm lắm. Cậu chỉ cảm thấy bộ dạng của Thẩm Ý rất thú vị: "Nhìn thì cứ để cho bọn họ nhìn, cậu chưa từng bị ai nhìn sao?"
Kiểu học sinh xuất sắc như Thẩm Ý, nhất định đã từng đứng diễn thuyết dưới cờ, vậy nên không khó để ứng phó với loại trường hợp này!
Thẩm Ý chỉ cảm thấy không nói rõ được với người này, chuyện trước kia sao có thể giống với hiện tại? Hiện tại chính là.... cả hai người cùng bị nhìn!
Cô hối hận rồi, cô không nên đặt ghế của Tiêu Nhượng ở cạnh chỗ mình. Mọi người còn đang phỏng đoán chuyện hai người chơi game cùng nhau, giờ quay lại đã thấy cả hai ngồi cạnh nhau, thế có khác nào chứng thực gian tình!
Không đúng không đúng, gian tình cái gì chứ... Mình bị cục tức làm cho hồ đồ rồi!
Thẩm Ý lắc đầu làm cho bản thân tỉnh táo, bỗng nhiên phản ứng lại: "Cậu không giận nữa?"
Tiêu Nhượng giả ngu: "Giận cái gì?"
"Vừa rồi trông cậu có vẻ khó chịu, tôi còn tưởng rằng có phiền toái gì chưa giải quyết được..."
Bây giờ mình có thể gặp rắc rối gì, Tiêu Nhượng thầm nghĩ.
Cậu không biết tại sao, nhưng vừa nhìn thấy Tống Hàng ngồi cạnh cô, hai người cười cười nói nói, cậu đã cảm thấy lồng ngực như bị thứ gì đó chặn lại, không muốn nói chuyện, đến cả giả bộ tươi cười cũng không muốn.
Sau vài giây im lặng, Tiêu Nhượng hỏi cô: "Vừa rồi cậu và Tống Hàng nói gì thế?"
Vấn đề này nghe cứ kỳ kỳ, Thẩm Ý trả lời theo đúng sự thật: "Cũng không có gì. Chỉ là cậu ấy biết tôi chơi game, bảo tôi nếu lần sau muốn chơi thì nói cậu ấy có thể mang tôi..."
Thẩm Ý chỉ cảm thấy sau khi mình nói xong câu này, cậu bạn liền trở nên im lặng một cách khó hiểu. Dường như cậu đã gặp phải vấn đề nan giải, nhất thời không biết giải quyết thế nào.
Cô nghi hoặc quan sát Tiêu Nhượng, hỏi cậu: "Sao vậy?"
Cậu thiếu niên vẫn trầm mặc, lúc Thẩm Ý cho rằng Tiêu Nhượng sẽ không trả lời thì cậu đột nhiên cười nhẹ: "Oh, cậu ta nói muốn mang cậu? Cậu ta có tâm thật đấy."
"Ừ!" Nói đến việc này, Thẩm Ý lập tức phụ hoạ: "Tống Hàng rất nhiệt tình, tuy rằng ngày thường không phải là người nhiều lời, nhưng cậu biết không? Lúc thi tháng lần ba, chẳng phải tôi bị tụt hạng sao, ngày đó tan học tôi gặp Tống Hàng ở trên đường về, là cậu ấy an ủi tôi. Nếu không phải cậu ấy nhắc nhở tôi, có lẽ tôi sẽ còn mê man một thời gian. Tối về cũng bởi vì nghĩ tới lúc cậu ấy đi chơi game, tôi mới nghĩ có lẽ mình cũng thử đánh xem sao."
Bởi vì Tống Hàng chơi game, cho nên cậu ấy mới muốn chơi?
Huyệt thái dương của Tiêu Nhượng nhảy dựng.
Một lát sau, cậu hít sâu, sau đó cười mỉm rồi nói: "Chơi game thả lỏng là chuyện tốt, nhưng trước mắt, trong thời gian này cậu đừng chơi nữa."
Yêu cầu này nằm ngoài dự kiến của Thẩm Ý: "Tại, tại sao?"
Tiêu Nhượng ra vẻ sâu sắc: "Không phải cậu cũng thấy rồi sao? Tài khoản của chúng ta đều đã lộ. Trong khoảng thời gian này dư luận nhất định sẽ theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta, nếu lại để họ bắt được, lại có rắc rối phát sinh, thế thì không tốt." Thấy Thẩm Ý vẫn còn do dự, cậu bổ sung: "Chẳng lẽ cậu muốn bị mọi người lột da, sau đó lên hot search?"
Cái gì, hot search?!
Thẩm Ý sợ tới mức lắc đầu quầy quậy, bị dân mạng bàn tán đã khiến cô căng thẳng lắm rồi, chứ đừng nói chi tới chuyện lên hot search!
Một lát sau, cô lại hỏi: "Vậy phải chờ tới khi nào?"
"Tôi cũng không rõ. Như vậy đi, chừng nào cậu muốn chơi thì nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu xem thời điểm đó có thích hợp không. Tiện thể cậu muốn chơi cái gì, tôi cũng có thể mang cậu chơi, một công đôi việc, cậu nghĩ sao?"
Thẩm Ý cái hiểu cái không gật đầu, cô cứ cảm thấy có chỗ sai sai, lại không nghĩ ra nó sai ở chỗ nào.
Tiêu Nhượng thấy sự tình đã được giải quyết thành công, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, cậu không kìm chế được mà mỉm cười đắc ý.
Ha, giành người với tôi.
Thời gian nhanh chóng tới 8 giờ.
Trời đã tối hoàn toàn, các học sinh cũng có mặt đông đủ, hai khối 11 và 12 ngồi hai bên sườn sân khấu, lớp 10 xếp ghế ngồi đối diện đường chạy. Một số lượng lớn pháo hoa được đặt ở trung tâm sân tập, chúng đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người kể từ lúc bắt đầu.
Tối nay không trăng, chỉ có ánh sáng mờ ảo ở đèn đường bốn góc sân tập, chiếu xuống đường chạy màu đỏ.
Hiệu trưởng đứng ở trên đài chủ tịch, lớn tiếng tuyên bố bằng microphone: "Ngay bây giờ, màn biểu diễn pháo hoa của chúng ta chuẩn bị bắt đầu, thầy hy vọng các em chú ý an toàn, tận hưởng màn trình diễn này, cũng hy vọng buổi tối hôm nay có thể để lại cho mọi người một hồi ức tươi đẹp về những năm tháng cấp ba!"
Cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi, tất cả mọi người trở nên kích động, Thẩm Ý cũng nhìn sân trường bằng ánh mắt lấp lánh sáng ngời.
Tiêu Nhượng thấy thế bèn hỏi: "Cậu thích xem pháo hoa lắm hả?"
"Thích chứ, cậu không thích sao?" Thẩm Ý nói: "Tôi chưa bao giờ được trực tiếp xem biểu diễn bắn pháo hoa, chỉ từng xem trên TV thôi. Nghe nói cựu học sinh của trường tặng rất nhiều pháo hoa vô cùng đặc biệt, bọn tôi đều rất mong đợi. Cậu ở lại là được hời rồi!"
Thẩy Tiêu Nhượng chỉ cười, cô lại hỏi: "Nhưng chắc cậu đã từng xem pháo hoa rồi nhỉ?"
Tiêu Nhượng: "Ừ, xem ở Dubai năm ngoái."
Thấy Thẩm Ý còn nhìn mình, Tiêu Nhượng giải thích: "Năm ngoái tôi nhận lời mời qua bên đó chụp tạp chí, tiện thể đón năm mới luôn. Dubai sẽ bắn pháo hoa vào đêm giao thừa, hơn nữa chúng rất hoành tráng. Đất nước của họ có tòa tháp cao nhất thế giới Burj Khalifa[1] cao nhất thế giới, hằng năm vào lúc 0h, pháo hoa sẽ nở lần lượt từng tầng khiến tòa tháp như một bệ phóng pháo hoa. Ngoài ra họ còn có những địa điểm nổi tiếng như khách sạn Atlantis, Burj al-Arab, rồi ở cả bờ biển. Dù sao thì toàn bộ thành phố Dubai đều bắn pháo hoa, quả là đáng ngạc nhiên, mỗi năm đều làm thay đổi kỷ lục Guinness thế giới...."
Tiêu Nhượng nói đến đây thì thấy cô bạn mặt không biểu cảm nhìn mình, không khỏi hỏi: "Sao thế?"
"Khoe khoang." Thẩm Ý lạnh nhạt nói: "Cậu khi dễ tôi chưa hiểu sự đời!"
Tiêu Nhượng mắc nghẹn, vài giây sau cậu nhấc tay đầu hàng: "Tôi sai rồi."
Thẩm Ý bật cười kéo tay cậu xuống, cô nói: "Nơi này không có toà thành pháo hoa Dubai, chỉ có pháo hoa ở sân tập nhỏ thôi, xin đại minh tinh tạm chấp nhận cho!"
Lúc bọn họ nói chuyện thì nhân viên đã đi đốt quả pháo hoa đầu tiên. Chỉ nghe được một tiếng vang giòn tan và một chùm tia lửa phóng lên trời, nhưng thay vì lao thẳng lên bầu trời như mọi người nghĩ nó lại dừng ở một khoảng cách cách mặt đất chưa đến ba mét, sau đó nổ tung ầm ầm.
Trong khoảnh khắc, dường như hàng vạn đốm hoa lửa đồng thời nở rộ trước mặt, liễu rủ đầy cành, hỏa thụ ngân hoa, bóng đêm biến thành một tấm màn lớn, từng đóa hoa lửa thi nhau bung nở, kim sắc hỏa tuyến là cánh hoa, từ đầu này của sân tập chạy đến đầu kia, giống như một bức tranh lộng lẫy.
"Wow!" Mọi người cảm thán.
Không ai ngờ tới, pháo hoa do cựu học sinh đó đưa tặng không phải loại pháo hoa tầm cao thường thấy, mà là loại pháo hoa tầm nhỏ. Màn biểu diễn gần ngay trước mắt ngược lại càng làm cho mọi người kinh ngạc hơn so với ở tầm xa, nhất thời nhiều người không kiềm chế nổi mà đứng hết lên.
Trên sân lúc này, các hình thù không ngừng thay đổi.
Sau hỏa thụ ngân hoa là kim long đằng vân, xích điệp loạn vũ, quần phong phân phi, đang lúc mọi người cảm thấy sao đều là những hình thù truyền thống thì một chùm ánh sáng trắng bay lên bầu trời đêm rồi nổ tung thành hàng ngàn chiếc ô nhỏ màu bạc, chúng lắc lư rồi rơi xuống màn đêm, nhìn như những chiếc ô thực thụ đang đáp xuống mặt đất.
Ngọn lửa nhiệt huyết của mọi người được đốt lên sau trận mưa dù, một quả pháo hoa bốc cháy sau đó xoay tròn phi lên không trung, như sao băng bay tán loạn trong bóng đêm, cũng đồng thời biến đổi thành các màu cam, vàng, xanh lá, xanh lam, tím, v.v........ Nó nổ liên tục ở không trung trong vòng ba phút, nhìn vừa lạ vừa chói mắt.
"Tuyệt! Quá tuyệt!" Có cậu học sinh nam phấn khích kêu lên: "Không thể tin được là mình còn đang nghĩ sẽ không ra đây xem, chỉ muốn ở trong lớp làm bài! Bài tập biến cmn đi, ông đây làm đủ rồi, tối nay đừng ai nghĩ bắt ông đây học!"
"Không sai! Kỳ thi đi chết đi! Ôn tập cút đi! Tất cả nổ hết như pháo hoa cho tôi!"
"Các thầy các cô cũng nổ thành pháo hoa đi!"
Mọi người cười ầm lên, thầy giáo đứng bên cạnh nghe được thì làm bộ muốn đánh cậu ta, nhưng thầy lại chỉ giơ tay lên giả vờ làm động tác, trên mặt vẫn tươi cười vui vẻ như mọi người.
Những ngày tháng qua của lớp 12 thật buồn chán, bài thi như thể làm mãi không hết, những kỳ thi thử cứ kéo dài vô tận, trong lòng mỗi người đều nóng như lửa đốt. Cuối cùng, tất cả đều được trút bỏ theo khoảnh khắc ánh sáng rực cháy này.
Chóp mũi Thẩm Ý có hơi đỏ lên, không biết là do lạnh hay là cảm động, cô quay lại hỏi Tiêu Nhượng: "Đẹp không?"
Tiêu Nhượng nhìn cô. Cô bạn nở nụ cười trên môi, nhìn cậu đầy mong đợi, hiếm khi cậu thấy cô như vậy, hồn nhiên vui vẻ giống một cô bé, bình thường Thẩm Ý luôn ra vẻ già dặn, cẩn trọng yên tĩnh.
Vì thế cậu cũng chậm rãi nở nụ cười, khẽ nói: "Đẹp lắm. Tôi phải thừa nhận rằng đây là màn pháo hoa đẹp nhất mà tôi từng xem, còn đẹp hơn ở Dubai."
HẾT CHƯƠNG 31