Sau Giáng sinh, thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã đến tết Nguyên Đán. Năm 2019 bắt đầu rồi.
Một năm mới sắp bắt đầu, cũng đồng nghĩa với chuyện kì thi Đại học ngày càng cận kề, thế nên bầu không khí trong Khối 12 càng thêm căng thẳng. Đợt ôn tập thứ nhất cũng đã chính thức kết thúc, ai ai cũng bồn chồn như sắp đánh giặc, chuẩn bị nghênh đón lần Thi thử toàn thành phố đầu tiên.
Trong khoảnh khắc căng thẳng đến thế, Thẩm Ý lại không ở trường.
Ở sảnh ngoài sân bay người đến người đi, cô kéo theo vali nhìn chung quanh hồi lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy hình bóng quen thuộc, bèn gọi: "Tống Hàng!"
Bấy giờ, Tống Hàng đứng cạnh một cây cột lớn, đang cúi đầu xem điện thoại. Nghe tiếng gọi, cậu ngẩng đầu vẫy tay với cô và đáp: "Bên này."
Hôm nay là ngày 17 tháng 1, trại mùa đông của Thanh Hoa và Bắc Đại đều chính thức bắt đầu vào ngày mai, nên cuối cùng hai người quyết định đến Bắc Kinh sớm một ngày.
Thẩm Ý kéo vali, rảo bước đến trước Tống Hàng, cô ngại ngùng nói: "Trên đường tôi bị kẹt xe nên đến trễ mất."
"Không sao." Tống Hàng nói: "Còn một tiếng nữa mới đến giờ cất cánh, tôi check-in trên mạng rồi, bây giờ mình đi ký gửi luôn."
Nói đoạn, Tống Hàng đưa tay nhận lấy vali của cô. Thẩm Ý vốn định tự kéo, nhưng thấy vẻ mặt cậu quá tự nhiên nên cô mới chỉ chần chừ một thoáng mà vali đã vào tay rồi.
Sau đó, cậu hất cằm ý bảo cô theo mình rồi đi về hướng quầy gửi hành lý.
Trước quầy có mấy người đang xếp hàng, Tống Hàng kéo vali đứng cuối cùng. Có lẽ do sân bay bật điều hoà nên cậu cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo len xám cao cổ và quần jeans. Trong khi đợi đến lượt, cậu chăm chú nhìn điện thoại.
Cậu không cần ký gửi gì, thế mà vẫn xếp hàng ở đó thay Thẩm Ý. Cô mím môi, đứng bên cạnh nhìn cậu.
Vốn cô quyết định đi cùng cậu là để có gì còn chăm sóc lẫn nhau, nhưng đi rồi mới chợt nghĩ đến nếu không tính lần nói chuyện ở ngoài quán net lần trước thì đây hình như là lần đầu tiên chỉ có cô và Tống Hàng đi với nhau ngoài trường...
Tự nhiên cô thấy hơi ngượng. Vốn hai người cũng không thân thiết gì quá, ở trường thì chỉ nói về chuyện bài vở, nói xong cũng ai về chỗ nấy. Nhưng chút nữa, trên máy bay, họ sẽ phải ngồi cạnh nhau hẳn ba tiếng đồng hồ, nhỡ không biết nói gì thì làm sao đây? Nhỡ không khí lại tẻ ngắt thì sao?
Cô tưởng tượng thôi mà đã thấy mình như đang phải trải qua sự xấu hổ ấy, thấy hơi hối hận đã đi cùng cậu.
Tống Hàng vẫn nghịch điện thoại, thi thoảng nhìn lên, thấy vẻ mặt cô thì khựng lại.
Ánh sáng chiếu lên người họ, Tống Hàng trầm ngâm, đột nhiên mở miệng: "Cậu mang những gì theo đấy?"
Thẩm Ý mãi mới hiểu được ý cậu chỉ vali của cô. Chiếc vali trắng to đùng yên vị bên người nam sinh, cao gần bằng nửa người cậu. Khi nãy kéo sang đây, cậu cũng cảm nhận được sức nặng của nó. Nặng đến mức cậu hoài nghi không biết một cô gái như cô làm sao mang nó đến được.
Thẩm Ý giải thích: "Mang sách, tài liệu và quần áo. Nghe nói Bắc Kinh lạnh lắm nên mẹ tôi mang nhiều ơi là nhiều..."
Cô càng nói càng nhỏ, ánh mắt cậu ánh lên nét cười bất đắc dĩ, như thể cô đã làm việc gì buồn cười lắm vậy. Tinh thần hiếu thắng của Thẩm Ý trỗi dậy, cô nhìn về phía ba lô của Tống Hàng, nói: "Cậu nói tôi mang nhiều, tôi còn thấy cậu mang ít quá đấy. Đi một tuần mà cậu không đem quần áo để thay à? Con trai đúng là lôi thôi."
"Oan quá." Tống Hàng đáp. "Ba lô tôi toàn là quần áo, không tin thì cậu xem nè."
Thế á? Thẩm Ý kinh ngạc, nhưng cũng hiểu cậu chẳng cần lừa cô làm gì, thế nên cô hỏi: "Mang quần áo, còn mang tài liệu, sao ba lô của cậu chứa hết được?"
Thoạt nhìn cũng có nhiều lắm đâu, không lẽ lại là túi thần Doraemon!
Tống Hàng đáp gọn lỏn: "Ai bảo tôi mang tài liệu theo?"
Thẩm Ý kinh ngạc.
"Đến đó không đến hai ngày đã bắt đầu thi, ban ngày còn phải đi học, mang tài liệu làm gì. Huống hồ tụi mình có biết họ ra đề kiểu gì đâu, xem sách cũng như không."
Dù đúng vậy thật, nhưng không đem sách vở gì hết thì chẳng phải khoa trương quá rồi à?
Có lẽ Tống Hàng cũng thấy vậy, nên nghĩ một hồi, cậu nói thêm: "À, tôi có đem một cuốn sách của Higashino Keigo, tối không ngủ được thì đọc tí giết thời gian."
Thẩm Ý cạn lời.
Vì thấy bị tổn thương sâu sắc, khi lên máy bay Thẩm Ý vẫn còn giận. Cô nhìn đường băng ngoài cửa sổ, tức tối nghĩ làm gì mà không ngủ được phải đọc sách Higashino Keigo giết thời gian, với biểu hiện thường ngày của cậu, cô thật sự không tin nổi cậu mà cũng có lúc ngủ không được.
Tống Hàng ngồi xuống cạnh cô. Thẩm Ý lấy điện thoại ra xem giờ, lúc đó là 1 giờ rưỡi chiều, đến Bắc Kinh thì đã sắp 5 giờ rồi. Cô chưa đi máy bay trễ vậy bao giờ, trước đây đi thi đều đi từ sáng sớm để đến nơi còn có thời gian làm quen với không khí nơi ấy. Nhưng lần này là Tống Hàng mua vé, khi nghe được giờ cậu chọn, cô cũng hơi ngạc nhiên.
"Thực ra, chúng ta có thể đi sớm hơn chút, dù sao sáng nay cũng không đến lớp." Cô nhịn không được lên tiếng.
"Người say máy bay đi từ buổi trưa tốt hơn." Tống Hàng đáp. "Sớm quá thì dạ dày chưa ổn, lên phương tiện giao thông sẽ dễ khó chịu. Cô tôi cũng vậy đấy, đi sáng sớm thì có đi xe hay máy bay cũng bị nôn, nhưng nếu ăn cơm trưa rồi thì sẽ ổn hơn. Thế nên chỉ trừ khi cực chẳng đã, còn không thì đều đi chuyến 11 giờ trở đi."
Thẩm Ý không ngờ lại vì điều này, cô khựng một thoáng rồi hỏi: "Sao cậu biết tôi say máy bay?"
"Cậu từng nói đấy thôi?" Tống Hàng hỏi lại.
Cô nói rồi á, khi nào cơ? Thẩm Ý bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, hình như là vào đêm Giáng Sinh hôm ấy, trên sân thể dục, lúc đang thảo luận chuyện đến Bắc Kinh, cô từng nói mình say máy bay...
Chỉ nhắc qua thế thôi mà cậu nhớ rõ, khi mua vé còn suy nghĩ vì cô? Vậy việc cô ngồi bên cửa sổ cũng vậy à, vì muốn được chọn chỗ nên cậu mới check-in sẵn trên mạng?
Thẩm Ý bỗng thấy có một cảm giác rất kì lạ, lại nhớ đến lúc nãy cậu kéo vali, ký gửi giúp cô tự nhiên đến thế, càng nghĩ càng thấy phức tạp.
Là cô nghĩ nhiều rồi ư...
Đúng lúc ấy, Tống Hàng bỗng nhiên đứng dậy. Lúc này, Thẩm Ý mới phát hiện bên lối đi có một cô gái định đặt vali lên giá, nhưng vì nặng quá nên nâng lên hai lần vẫn chưa được.
Tống Hàng đón lấy chiếc vali, đặt lên giúp cô ấy. Cô bạn cảm kích, luôn miệng cảm ơn, nhưng Tống Hàng chỉ nói một câu "không cần đâu" rồi lại yên vị.
Thẩm Ý đã thông suốt.
Cô nghĩ vớ nghĩ vẩn gì không biết, vốn dĩ Tống Hàng là người tinh ý, ân cần, bằng không trước đây cũng không phát hiện ra vấn đề của cô, lại còn nhắc nhở.
Thế mà cô lại lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử!
Rất mau, tiếng thông báo máy bay sắp cất cánh vang lên.
Thẩm Ý tức khắc căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, cả người căng ra, từ đầu đến chân đều như sắp đi chiến đấu. Máy bay chạy trên đường băng một lúc rồi bắt đầu hướng lên, cô lại thấy cảm giác không trọng lượng quen thuộc. Nhưng có lẽ nhờ cách của Tống Hàng nên đến khi máy bay xuyên qua tầng mây, vào tầng bình lưu, Thẩm Ý chỉ thấy cả người đầy mồ hôi, nhưng không đến nỗi như sông cuộn biển gầm như trước nay.
"Tôi không sao! Tôi thật sự không sao hết!" Cô mừng rỡ nói.
Chứng kiến toàn bộ quá trình cất cánh kinh hoàng như đang gỡ bom hẹn giờ của cô, Tống Hàng nhất thời không nói gì, lát sau mới khẽ cười đáp: "Ừ, cậu không sao. Chúc mừng nhé."
Tránh được kiếp này, Thẩm Ý cảm thấy khởi đầu của hành trình Bắc Kinh khá tốt đẹp. Chị tiếp viên hàng không đến gửi bữa trưa, dù cô đã ăn rồi nhưng vẫn ăn thêm một ít để dạ dày thoải mái hơn.
Đến khi mọi thứ đã xong xuôi, cô nhìn mây trắng cuồn cuộn ngoài khung cửa, nghĩ đến việc mai sẽ được đến Bắc Đại mong nhớ đã lâu. Móng tay cô vạch tới vạch lui lên tay vịn, cuối cùng không nhịn được, quay sang hỏi Tống Hàng: "Cậu có căng thẳng không?"
Tống Hàng: "Căng thẳng gì cơ, về việc thi ấy à?"
"Đúng vậy."
"Cũng không đến nỗi."
Thẩm Ý gật đầu đáp: "cũng đúng, đương nhiên cậu không căng thẳng rồi."
Tống Hàng thấy cô hiểu lầm bèn đính chính: "Không phải tôi thấy mình chắc chắn sẽ được, chắc cũng không ai tự tin đến thế. Tôi chỉ thấy căng thẳng cũng không có ý nghĩa gì thôi."
trại mùa đông mỗi năm đều quy tắc ấy, học sinh ưu tú có thể được từ 5 đến 30 điểm thưởng. Đối với học sinh xuất sắc bọn họ, chỉ cần 30 điểm thôi là gần như được tuyển thẳng rồi. Đương nhiên, nếu thể hiện không tốt thì có thể sẽ không được điểm nào.
Bởi vì điều kiện đưa ra rất hấp dẫn nên trại mùa đông mới tập trung học sinh ưu tú trên khắp cả nước, cạnh tranh rất kịch liệt. Như Tống Hàng nói, có lẽ không ai thật sự nắm chắc trăm phần trăm.
Thẩm Ý nhịn không được thấy đáng tiếc thay cậu: "Đáng tiếc mấy năm nay Olympic không cộng điểm nữa, nếu không cậu đâu cần vất vả thế. Chỉ cần có giải Olympic Toán thôi là chắc chắn ký được hợp đồng sớm với Thanh Hoa rồi."
Tống Hàng gật đầu, nhưng giọng lại không thấy buồn bã bao nhiêu. Cậu nói: "Ừ, do tớ xui."
Cậu chính là vậy đấy, luôn không để ý gì. Thẩm Ý lại không làm được như vậy. Vì chú ý bị phân tán, nghĩ ngợi lung tung nên cô chợt nhớ đến một chuyện xưa năm cũ.
Tống Hàng phát hiện cô bỗng nhìn chằm chằm mình như muốn nói gì rồi lại ngại mở miệng, bèn hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Ý thử mở lời: "Có một chuyện này tôi vẫn luôn tò mò, tất nhiên cậu không muốn thì có thể không trả lời. Đó là... Vì sao trước đây cậu lại chọn khối Xã hội?"
Đây đúng là một trong ba câu hỏi mãi chưa được giải đáp tại Thất Trung. Rốt cuộc Tống Hàng, thiên tài Olympic Toán đã khùng điên thế nào mà lại chọn khối Xã hội. Không chỉ có giáo viên chủ nhiệm lớp 12/1 nghĩ ngày nghĩ đêm mà học sinh toàn khối đều nghĩ mãi không thông. Sau này, moin người thực sự nghĩ không ra bèn tự bịa. Đồn đại kiểu gì cũng có, kì quái nhất là có người bảo cậu thích một cô bạn ở lớp 12/1, sau này người ta yêu một cậu bạn khác, không chịu nổi nỗi đau thất tình nên mới đăng kí sang khối Xã hội.
... Vụ này máu chó quá, nói thật, Thẩm Ý không tin.
Tống Hàng không cần hỏi cũng biết cô đang nghĩ gì, cậu cũng biết rõ mọi người đồn đại thế nào. Người khác thì cậu không quan tâm, nhưng giờ, đây là cô...
"Lý do tôi chọn khối Xã hội cũng đơn giản thôi."
Thẩm Ý thấy cậu yên lặng, vốn cho rằng cậu không định nói, không ngờ bỗng nhiên lại nghe được. Sao thế này, không lẽ câu đố mãi không có đáp án hôm nay lại được cô tìm ra à?
Tống Hàng nhìn cô nữ sinh bối rối trước mặt, cậu khẽ cười nói: "Cũng giống với lý do của nhiều người thôi, vì tôi thấy học khối Xã hội nhẹ nhàng hơn."
Thẩm Ý: "...?"
Tống Hàng chớp mắt, khẳng định lại lần nữa như sợ cô không tin: "Thật đấy, tôi thấy học khối Xã hội sẽ có nhiều thời gian ngủ hơn."
Thật mới lạ đấy.
Người khác có lẽ còn thấy khối Xã hội nhẹ nhàng hơn, nhưng cậu là Tống Hàng, là Tống Hàng học khối Xã hội nhưng vẫn có thể đạt Olympic Toán học toàn quốc!
Thẩm Ý không nghi ngờ gì việc nếu cậu chọn khối Tự nhiên thì còn được ngủ nhiều hơn khối Xã hội.
Thấy cậu không muốn giãi bày, Thẩm Ý cũng không ép. Sau đó, hai người cũng không nói gì, chỉ thoáng đó mà đã đến bốn giờ rưỡi, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Thủ đô.
Sảnh sân bay lại là cảnh tượng người đến người đi. Thẩm Ý muốn đến chờ hành lý được chuyển ra, Tống Hàng định chờ cùng cô lại bị từ chối: "Cậu đi trước đi, chút nữa tôi tự cầm hành lý đi đến đó cũng được."
Tống Hàng ngạc nhiên: "Cậu tự đến? Cậu không báo với giảng viên Bắc Đại khi nào đến à? Chắc phải có người đến đón tại sân bay chứ?"
"Tôi nói với thầy cô không cần đón rồi. Có người đến đón tôi, trước khi đến trường học, tôi còn việc khác phải đi."
Vẻ mặt cô trông thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng đôi vai lại căng cứng, rõ ràng không muốn cậu hỏi tiếp.
Tống Hàng im lặng một chốc rồi đáp: "Vậy được rồi, cậu cẩn thận nhé."
Sau khi Tống Hàng rời đi, Thẩm Ý chờ thêm tầm mười phút, cuối cùng cũng thấy hành lý của mình. Cô kéo chiếc vali to đùng, thấy điện thoại gọi tới bèn nhỏ giọng đáp: "Dạ, con đã tới rồi, vali cũng lấy rồi, ra ngay đây ạ. Người ở cổng số mấy ạ? Dạ..."
Cổng đến chen chúc toàn người là người, họ đều đang đến đón người quen. Bước ra ngoài, Thẩm Ý nhìn quanh một lượt là thấy ngay người cần gặp.
Cô hít sâu, đến sau lưng người đàn ông ấy, nhẹ nhàng gọi: "Bố ơi."
HẾT CHƯƠNG 36