Thẩm Ý cứng đờ, cô chậm rãi ngẩng đầu.
Trần xe có một ngọn đèn nhỏ màu cam, Tiêu Nhượng đắm mình trong ánh sáng ấy. Có lẽ là vì sắp tham dự lễ trao giải, nên cậu ăn vận rất chỉnh tề. Một bộ vest đen phối với nơ cùng màu, quần áo được thiết kế riêng làm tôn lên eo hẹp chân dài, cách ăn mặc này khá quen thuộc. Cô nhớ lần trước lúc nhìn thấy Tiêu Nhượng trên thảm hồng ở Giao Châu, cậu cũng mặc bộ đồ tương tự.
Nhưng khác biệt là lần này Tiêu Nhượng còn đeo một chiếc trâm cài kim cương hình dáng la bàn nhỏ, trên đỉnh có một chiếc vương miện bạch kim, dưới ngọn đèn tỏa ra ánh sáng nhu hòa mà cao quý.
"Tiêu Nhượng........."
Trong ngọn đèn, đôi mắt cô gái đẫm nước, Tiêu Nhượng thấy thế không khỏi hỏi: "Làm sao vẫn còn khóc? Lạnh lắm không? Chủ yếu là bọn tớ không dám dừng lại lâu, chỉ đành để cậu ra chờ."
"Bật máy sưởi lên một chút." Câu cuối là nói với phụ xe.
Thẩm Ý lắc đầu, muốn nói mình không lạnh, nước mắt này cũng không phải vì buồn khổ, nhưng chưa kịp nói ra thì nước mắt đã nhanh chóng rơi xuống.
Cô đưa tay ra lau nước mắt nhưng nước mắt càng rơi nhiều hơn, Thẩm Ý đành phải dùng mu bàn tay che kín mắt, giải thích trong vô vọng: "Không phải, cậu đừng hiểu lầm....... tớ không buồn gì đâu.......... Không, lúc đầu tớ rất khó chịu nhưng giờ thì hết rồi. Thật đấy. Tớ nhìn thấy cậu thì không còn khó chịu nữa.........."
Lúc cô đau buồn nhất, bất lực nhất, cậu đột nhiên xuất hiện.
Đúng như hiệp khách mà cậu từng miêu tả, chàng từ trên trời giáng xuống, đưa cô từ gió tuyết mùa đông đến nơi mùa xuân ấm áp, mọi nỗi ấm ức tủi hờn đều tan biến như băng tuyết.
Cô không thấy buồn chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất vui.
Thẩm Ý chưa từng nghĩ rằng cậu lại đến tìm mình như thế này.......
Người con gái che mắt khóc thút thít như trẻ con, Tiêu Nhượng im lặng một lúc, không gặng hỏi cô tại sao vừa rồi lại buồn. Cậu chỉ đặt tay lên vai cô, dịu dàng nói: "Không buồn nữa thì tốt. Muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc xong rồi thì những thứ đó đều chẳng còn quan trọng nữa.........."
Lời cậu nói dường như là một chất xúc tác nào đó, chẳng mấy chốc trong xe chỉ có tiếng nức nở của cô gái và những âm thanh an ủi của chàng trai thỉnh thoảng vang lên.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói khác vang lên, như thể không nhịn nổi nữa: "Khụ khụ, cái đó, khụ khụ.........."
Thẩm Ý ngơ ngác nhìn lên, lúc này mới nhận ra trong xe còn có những người khác. Tưởng Văn Xương ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nửa quay đầu nhìn bọn họ với vẻ mặt vi diệu, không biết đã quan sát bao lâu.
Thấy cô đã chú ý đến mình, anh ta lại chỉ vào bộ đồ trên người Tiêu Nhượng, "Tôi thật sự không cố ý cắt ngang hai người, chỉ là muốn nhắc nhở bạn. Bộ vest này là mượn của nhãn hàng, mặc xong còn phải trả lại, hơn 8 vạn NDT, tổ tông của tôi ơi, đừng làm bẩn nó.........."
Tám vạn NDT?!
Thẩm Ý giờ mới nhận ra mình chỉ mải khóc nên vài giọt nước mắt đã rơi vào quần áo của Tiêu Nhượng. Cô sợ hãi đến mức không dám khóc nữa, còn lùi về phía sau vì sợ bộ đồ lại hứng phải nước mắt.
Tiêu Nhượng trợn mắt với Tưởng Văn Xương, một mặt lại nói với vẻ hào phóng: "Cứ khóc đi, nếu hỏng thì cùng lắm tớ mua lại bộ đồ luôn. Đừng sợ nhé."
Khóc cho hỏng bộ đồ tám vạn NDT, sau đó để Tiêu Nhượng mua lại? Thẩm Ý chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này đã cảm thấy hít thở không thông. Huống hồ cô đã khóc hai trận rồi, thật sự cũng không khóc nổi nữa. Cô rút tờ giấy ra lau mắt, ngồi cách xa cậu một chút.
Có lẽ là đã tỉnh táo lại, đầu óc Thẩm Ý cũng chầm chậm hồi phục, cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Nhìn một vòng trong xe, cô phát hiện đây là một chiếc xe thương gia, bên trong rất rộng rãi, ghế sô pha bằng da màu be thật mềm mại êm ái, trên sàn còn trải thảm. Ngoài tài xế và Tưởng Văn Xương, phía sau bọn họ còn có một hàng ghế, gồm một người đàn ông hơn 30 tuổi cùng hai cô gái trẻ, tất cả đều đang thích thú nhìn cô.
Mặt Thẩm Ý lập tức đỏ bừng. Vừa rồi, cô ngồi ở đây gào khóc, những người này đều thấy hết sao?!
Cô không kìm được giật nhẹ ống tay áo Tiêu Nhượng, nói nhỏ: "Tại sao, tại sao lại có nhiều người như vậy............"
Tiêu Nhượng chớp mắt, "Tối nay tớ có công chuyện. À, cậu còn chưa gặp bọn họ bao giờ ha."
Cậu chỉ vào từng người rồi giới thiệu với Thẩm Ý: "Đây là chị San San làm công tác tuyên truyền, đây là chị Tiểu Vũ chuyên viên trang điểm, còn đây là anh Lương nhiếp ảnh gia. Anh Văn Xương thì lần trước cậu gặp qua rồi, tớ không giới thiệu nữa."
Thẩm Ý sửng sốt. Chẳng phải cậu ấy chỉ đi dự một lễ trao giải thôi, sao lắm người hộ tống vậy!
Tuy nhiên, cô cũng phản ứng lại ngay, nhìn tư thế này chắc hẳn Tiêu Nhượng đang trên đường đến lễ trao giải. Có nghĩa là vừa rồi, cậu ấy cùng với tưng đây người và cả chiếc xe này đang trên đường tới Thủy Lập Phương thì quành ngược lại, chạy tới tìm mình sao...........
Thẩm Ý chỉ cảm thấy da đầu nhất thời tê dại, cô không dám tưởng tượng những người này đang nghĩ gì. Bà chị San San làm công tác tuyên truyền lại cười chào hỏi cô: "Em chính là bạn học của Tiểu Nhượng hả? Xin chào, lần đầu được gặp em. Có chuyện gì xảy ra mà cô gái nhỏ lại buồn thế?"
Chị đột nhiên đặt câu hỏi, Thẩm Ý trong tiềm thức không muốn nói nguyên nhân thực sự, nhưng tất cả mọi người đều đang nhìn cô, tuy rằng Tiêu Nhượng không nói gì nhưng rõ ràng là cậu cũng tò mò. Cô hoảng hốt, vội vàng tìm đại một lý do, "Em, có thể em không được nhận vào Đại học Bắc Kinh........."
Bởi vì ít khi nói dối nên mặt cô đỏ hết cả lên, cộng thêm nước mắt tèm lem nên càng khiến người ta có cảm giác cô buồn đến mức sắp ngất đi.
Mọi người: "..........."
Bọn họ chỉ biết là đến đối diện Bắc Đại đón người, cũng không biết hóa ra là cô đến Bắc Đại để thi, càng không ngờ rằng cô bé này lại khóc lóc như thế vì có thể cô bé sẽ không vào được Bắc Đại.
Nỗi buồn cao cấp gì đây?!
Tiêu Nhượng có chút kinh ngạc, "Thật sự là vì cuộc thi? Các cậu biết kết quả rồi sao? Nhưng rõ ràng là tối hôm qua cậu vẫn bình thường mà, chẳng lẽ........ buổi phỏng vấn hôm nay không tốt?"
Thẩm Ý thầm nghĩ buổi phỏng vấn hôm nay đặc biệt tốt, cậu còn đoán trúng tủ, nhưng ngoài mặt chỉ có thể giả vờ buồn bã rồi gật đầu, "Kết quả chưa có, nhưng, tớ cảm thấy không được tốt lắm........"
Tiêu Nhượng nhất thời không biết nói gì, một lát sau cậu vỗ vai cô, "Cũng đã có gì chắc chắn đâu. Cậu đừng vội buồn, kết quả còn chưa có, ngộ nhỡ lúc thi cậu đã làm tốt thì sao, vậy chẳng phải là khóc lóc vô ích à."
Cậu an ủi Thẩm Ý, cô cũng thuận theo đó mà khẽ "Ừ" một tiếng.
Trong xe nhất thời im ắng, Thẩm Ý lặng nhìn cảnh vật không ngừng ẩn hiện bên ngoài, cô nói: "Nếu cậu đã có việc thì cứ thả tớ ở bất cứ chỗ nào phía trước cũng được, tớ có thể tự đi về."
Tiêu Nhượng kinh ngạc, "Cậu muốn về?"
Thẩm Ý cho là cậu lo mình không biết đường, "Yên tâm đi, tớ sẽ bắt taxi, chúng ta cũng chưa đi xa quá, nhanh lắm."
Bây giờ cô cảm thấy Tiêu Nhượng rất có nghĩa khí, nghe cô khóc là chạy đến an ủi cô bất kể công việc bận rộn, nhưng cô không thể để cậu mặc kệ những chuyện sau này. Chưa kể đến những thứ khác, các bạn học của cô còn đang đợi cậu ấy tại lễ trao giải!
Mặc dù đã rất lâu rồi mới gặp lại Tiêu Nhượng, cô thực sự không nỡ chia tay cậu ấy như thế này..........
Đôi mắt cô gái vẫn còn ướt át, giống như vầng trăng vừa vớt lên khỏi mặt nước, Tiêu Nhượng nhìn qua cũng không dám nhìn lại lần nữa.
Cậu quay đầu nhìn kính chắn gió trước mặt, từng bông tuyết rơi xuống, trận tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh năm nay đến quá đột ngột, tựa như cô vậy. Tiêu Nhượng vốn không có kế hoạch gặp cô vào tối nay, nhưng một khi đã nhìn thấy rồi thì cậu không muốn mọi thứ cứ như vậy mà kết thúc.
Cậu muốn giữ lại trận tuyết đầu mùa này.
Thẩm Ý chờ trong giây lát, chợt nghe Tiêu Nhượng nói: "Sau khi phỏng vấn xong thì không còn chuyện gì khác đúng không?"
Thẩm Ý gật đầu.
"Vậy cậu có muốn đi chơi với tớ không?"
Thẩm Ý sửng sốt, ngập ngừng nói: "Ý của cậu là........."
Chàng trai nhìn cô bằng ánh mắt đen như mực, cậu dỗ dành: "Tớ sẽ tới dự Đêm hội Weibo, cậu biết Đêm hội Weibo chứ? Chính là sự kiện tổng kết cuối năm do Weibo tổ chức, sẽ có rất nhiều minh tinh tham gia. Chắc là cậu còn chưa bao giờ tham gia trường hợp như thế này, có muốn xem thử những party lớn trong làng giải trí của bọn tớ trông như thế nào không.........."
Thẩm Ý ngẩn ra.
Làm sao cô có thể ngờ được Tiêu Nhượng thực sự muốn dẫn mình tới lễ trao giải! Cô cho rằng đi nửa đường lại đến gặp cô đã là cực hạn rồi!
Thẩm Ý theo bản năng muốn từ chối, nhưng nhìn dáng vẻ chỉn chu mặc vest đi giày da của cậu, cô chợt dừng lại.
Cô không tò mò những party lớn trong làng giải trí trông ra làm sao, nhưng cô lại hiếu kỳ không biết cậu sẽ biểu hiện như thế nào trong những sự kiện này. Vài tháng trước, khi nhìn thấy cậu trên thảm hồng, lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác khoảng cách giữa mình và cậu chưa bao giờ xa xôi đến vậy.
Thảm hồng ấy như một dải ngân hà, ngăn cách cô và Tiêu Nhượng. Nhưng cô muốn đến gần cậu.
Cô muốn xem, cậu trông như thế nào trong phần cuộc sống mà mình không tham gia vào.
Một lát sau, cô khẽ hỏi: "Em, thật sự có thể đi sao?"
Tiêu Nhượng định trả lời, nhưng nhận ra câu này không phải hỏi mình, cậu quay sang nhìn Tưởng Văn Xương. Người đại diện còn chưa nói lời nào đã bị sự hào phóng của Tiêu Nhượng đánh gãy, lúc này nghe thấy cô hỏi thì anh ta hít thật sâu rồi nhếch mép cười: "Tất nhiên, em có thể vào bằng dây đeo tay của nhân viên."
Còn hỏi làm gì chứ! Ngay từ khi Tiêu Nhượng khăng khăng đòi đến gặp cô, anh ta đã đoán được cậu chàng này không có khả năng chỉ gặp một tí là xong, vậy nên anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi!
Thẩm Ý nào có biết những phàn nàn trong lòng người đại diện, cô chỉ thấy mừng vì mình thực sự có thể tới Đêm hội Weibo cùng Tiêu Nhượng.
Chiếc xe ô tô đang lái trên con đường phủ đầy tuyết, ngay sau đó đã thấy một tòa kiến trúc quen thuộc ở đằng xa.
Khối lập phương khổng lồ đứng sừng sững dưới màn trời, lấp lánh ánh sáng xanh thẳm trong đêm tối, nhìn từ xa nó giống như một đại dương bao la, những đường vân trên đó chính là sóng biển.
Đây chính là Thủy Lập Phương, xa hơn một chút chính là Tổ Chim*. Thẩm Ý đã từng thấy nó trên TV, cô biết đây là địa điểm tranh tài quán quân bơi lội của Thế vận hội Olympic Bắc Kinh 2008, hóa ra nơi đây có thể tổ chức những hoạt động khác.
Vừa đến gần hiện trường, bầu không khí trong xe lập tức biến đổi, Tưởng Văn Xương nói: "Chúng ta đến hơi muộn, nhưng may là đã chào hỏi trước với ban tổ chức, bây giờ thảm đỏ vẫn chưa kết thúc. Một lát nữa chúng ta sẽ xuống xe, mọi thứ đều theo lệ cũ." Nói rồi anh ta nhìn Thẩm Ý, "Nhưng em đừng theo chúng tôi đi ra ngoài, em cứ ngồi yên trong xe, tài xế sẽ đưa em ra cổng. Tránh đi một chút để không bị chụp được, biết chưa?"
Thẩm Ý nghe ra sự lo lắng của anh, cô vội vàng gật đầu, tỏ ý mình sẽ nghe lời.
Cô kìm lòng không đặng quan sát Tiêu Nhượng, phát hiện cậu đang nhìn chằm chằm phía bên ngoài qua cửa sổ xe. Thảm đỏ đã gần trong gang tấc, có thể nhìn thấy đám đông người hâm mộ ở cả hai phía, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cổ vũ. Có lẽ cậu cảm thấy toàn thân hơi căng cứng nên tùy ý xoay cổ, vẻ hoạt bát thoải mái của Tiêu Nhượng phai nhạt đi đôi chút, thay vào đó là nụ cười tự tin trên môi. Cậu như vậy có phần lạ lẫm, dường như khoảng cách càng gần thì một công tắc nào đó trên người cậu cũng lập tức bật lên, Tiêu Nhượng đã tiến vào trạng thái làm việc.
Xe Limousine rốt cục dừng lại trước thảm đỏ, tất cả mọi người xuống xe tập thể ở phía bên kia để không bị máy ảnh chụp được, thợ quay phim chuẩn bị máy móc kỹ càng, Tưởng Văn Xương đi trước kiểm tra bút ký tên, sau khi xác nhận thì lúc này chị San San mới đi tới, mở cửa xe cho Tiêu Nhượng.
Ngay trước khi cửa mở ra, cậu đột nhiên quay đầu lại, cười với Thẩm Ý: "Gặp lại cậu sau."
Không đợi Thẩm Ý trả lời, cửa xe đã được mở ra.
Với tiếng reo hò và tiếng hét tràn ngập, ánh đèn flash liên tục nhấp nháy, Thẩm Ý sợ hãi thu mình vào trong xe, Tiêu Nhượng cài chặt cúc áo vest rồi hơi cúi xuống bước khỏi xe.
Tuyết bay đầy trời, San San mở chiếc ô trong suốt ra che mưa cho cậu, nhưng cậu xua tay ra hiệu không cần. Tấm thảm màu đỏ, Tiêu Nhượng trong bộ vest đen tuyền, cậu cứ vậy mà đứng dưới trận tuyết đầu mùa và mỉm cười vẫy tay chào hai bên.
Các phương tiện truyền thông liên tục bắt chuyện với cậu, người hâm mộ gào thét tên cậu để bày tỏ tình yêu của họ một cách nhiệt tình. Bất ngờ có một fans chạy đến phía trước, tay giơ điện thoại lên muốn chụp ảnh tự sướng cùng cậu. Tiêu Nhượng nhíu mày, như thế có phần ngạc nhiên, nhưng rồi cậu cũng phối hợp lại gần người đó và nở nụ cười rạng ngời trước camera.
Thảm đỏ, áo đen, tuyết trắng, ba màu sắc nổi bật ấy va vào nhau, nhưng lại rất hài hòa, tạo thành một bức tranh đặc sắc hình ảnh.
Chiếc xe Limousine rẽ vào góc cua, càng chạy càng xa.
Thẩm Ý ghé vào bên cửa sổ, mở to mắt nhìn Tiêu Nhượng trên thảm đỏ, tới tận khi tầm mắt đã bị đám đông che khuất, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Có lẽ là lo lắng cho tình hình bên Thẩm Ý, Tưởng Văn Xương nhanh chóng tới hội họp với mọi người. Dưới sự dẫn dắt của anh ta, bọn họ thuận lợi qua cổng. Thẩm Ý vẫn còn đắm chìm trong sự rung động khi nhìn thấy Tiêu Nhượng bước đi trên thảm đỏ vừa rồi, có phần không yên lòng, quay lại thấy Tưởng Văn Xương đang nhìn mình.
Có thể nói tâm trạng hiện tại của Tưởng Văn Xương rất phức tạp, tuy rằng anh ta không bài xích chuyện Tiêu Nhượng yêu đương (bởi vì có phản đối cũng vô dụng), nhưng bây giờ là tình huống gì? Bây giờ là tình huống anh ta sợ hãi nhất! Dẫn người tới nơi làm việc, còn là lễ trao giải tụ tập cánh truyền thông và đồng nghiệp, thật sự là quá nguy hiểm!
Nam minh tinh 3P kia còn chưa làm ra chuyện như thế này lần nào, anh ta biết thằng nhóc kia sắp phát điên rồi! (mọi người còn nhớ Tưởng Văn Xương từng kể chuyện anh chàng phải tìm bạn chịch cho một nam minh tinh không, vâng nam minh tinh 3P đang được nhắc đến chính là anh ta đấy:3)
Cũng may là cô bé này trông có vẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện, mặc dù cô bé nói mình có khả năng không thi đậu, nhưng việc có thể vào thi ở Bắc Đại đã chứng minh cô bé chính là một học bá. Con gái có đầu óc thì đều biết phân biệt nặng nhẹ, Tưởng Văn Xương thoáng yên tâm, nhưng đồng thời lại có chút kinh ngạc.
Thực ra anh ta đã rất ngạc nhiên khi lần đầu nhìn thấy sự mập mờ giữa Tiêu Nhượng và cô bé, bởi vì tuy ngoại hình của cô bé không xấu nhưng cũng chỉ coi là thanh tú trong những người bình thường, chứ nếu so với đám mỹ nhân trong ngành giải trí thì đúng là chẳng khác nào người qua đường hơn cả người qua đường. Tiêu Nhượng không thông đồng với nữ minh tinh hay là hotgirl mạng nào đó mà lại đi thích cô bé. Điều này thực sự nằm ngoài dự kiến của Tưởng Văn Xương, chẳng lẽ cậu ta còn trẻ mà đã nhìn được vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong?!
Quả là khiến người ta phải rửa mắt.
Song, những điều cần căn dặn thì phải dặn, anh ta hắng giọng, sau khi thành công lấy được sự chú ý của Thẩm Ý, Tưởng Văn Xương nói một cách uyển chuyển: "Có điều tôi vẫn muốn em hiểu, tôi không có ý kiến gì với.......... chuyện của em và Tiêu Nhượng cả, nhưng hoàn cảnh hiện giờ của cậu ấy không thích hợp để công khai cho lắm......... em hiểu chứ? Mối quan hệ giữa hai đứa nhất định đừng để người khác phát hiện, nên phải cẩn thận trong mọi thứ, không ai hỏi thì em cũng đừng nhiều lời — Tất nhiên có người hỏi thì cũng đừng nói gì. Tôi nói vậy, em có thể hiểu được không?"
Anh ta nói mơ mơ hồ hồ đến mức Thẩm Ý không hiểu cho lắm. Nhưng Tưởng Văn Xương là người đại diện của Tiêu Nhượng, cô nghĩ mình nên tôn trọng anh ấy, thế là Thẩm Ý nghiêm túc gật đầu, "Em hiểu rồi, có phải là việc Tiêu Nhượng dẫn theo bạn học tới tham gia lễ trao giải ảnh hưởng chỉ tiêu không được hay cho lắm? Anh yên tâm, em sẽ không kể với ai rằng mình là bạn học của cậu ấy. Em chỉ nói mình là nhân viên, là trợ lý của cậu ấy. Nói như vậy là ổn chứ?"
Tưởng Văn Xương: ".........."
Thiếu nữ với đôi mắt trong veo vô tội, khiến những suy nghĩ kín đáo cẩn thận của anh ta trở nên dơ bẩn.
Tưởng Văn Xương đỡ trán, cảm giác mình sắp ngã mất. Bây giờ anh ta thà rằng đi nói chuyện với bạn chịch của ai kia còn hơn là giao tiếp với trẻ vị thành niên! Rõ ràng đã mập mờ đến như vậy, ấy thế mà hai người trong cuộc vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, mình kẹp ở giữa, chọc thủng không được mà không chọc thủng cũng không xong, hoàn toàn không biết nên xuống tay kiểu gì.
Và với một cô bé như vậy, Tưởng Văn Xương cảm thấy nếu nói nặng lời thì mình không còn là con người, quả thực anh ta chẳng rõ mình là người đại diện hay là người chăm sóc thanh thiếu niên đây!
Tưởng Văn Xương từ bỏ việc trở thành kẻ phản diện, bàn giao vài câu rồi đi xử lý việc khác. Anh ta không đi theo từng hoạt động của Tiêu Nhượng, tất nhiên anh ta đến lễ trao giải tối nay là có mục đích xã giao. Bộ phim của Tiêu Nhượng chuẩn bị đóng máy rồi, dự án kế tiếp cũng đang được lựa chọn, anh ta phải nhân cơ hội này gặp gỡ và tâm sự với các nhà sản xuất cùng những người đại diện khác.
Sau khi anh ta bàn giao vài lời thì bỏ Thẩm Ý ở lại, cô đứng ngây ra ba giây, cuối cùng quyết định nhập gia tùy tục, tò mò quan sát xung quanh. Không hổ là sự kiện được tổ chức tại Thủy Lập Phương, lễ trao giải tối nay trông có vẻ rất hoành tráng. Toàn bộ địa điểm đủ rộng để tổ chức một buổi hòa nhạc cỡ nhỏ, bao quanh là khán đài, trung tâm là một sân khấu lộng lẫy được dựng trên nền đất bằng, trước sân khấu là khu vực chỗ ngồi bày rất nhiều bàn tròn dành cho các vị khách quý. Bàn được phủ khăn trải bàn màu trắng, chính giữa đặt một bó hoa cẩm tú cầu màu tím, trông rất quý phái và trang nhã.
Lúc này các ngôi sao hầu như đều có mặt, Thẩm Ý đã nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, nhưng những gương mặt xa lạ còn nhiều hơn. Mặc dù không biết nhưng rất dễ để phán đoán bọn họ là minh tinh hay là nhân viên, điều đó phụ thuộc vào việc quần áo của họ có đủ đẹp và bắt mắt hay không.
Thẩm Ý vừa nhìn, liền đụng phải một gương mặt quen thuộc.
Người đàn ông mặc bộ vest màu xám nhạt với ly sâm panh trên tay, đang mỉm cười trò chuyện với người bên cạnh. Ánh đèn trong hội trường hơi mờ, chiếu vào gương mặt anh, người đàn ông hơi quay người sang một bên, đường nét trên mặt anh đẹp như một bức họa. Không biết đối phương nói gì mà người đó cười vui vẻ, ngửa cổ uống cạn ly sâm panh. Trong ánh đèn, những khớp xương ngón tay cầm ly sâm panh của anh hiện rõ, thon dài trắng trẻo cùng những chiếc khuy áo măng sét lấp lánh ánh kim.
Xung quanh quần là áo lượt, tràn ngập vẻ hào nhoáng, nhưng vẫn không thể bỏ qua vẻ sang trọng kiêu ngạo của anh, đó là sự tồn tại chói mắt nhất trong đám đông.
Giang Ngật.
Đây là người mà Đàm Văn thích sao? Ấn tượng của Thẩm Ý đối với anh cũng giống như với Chu Bội Bội, biết anh đã nổi tiếng nhiều năm, hình như từng cùng với Chu Bội Bội, lúc đầu hai người còn có scandal. Nhưng anh đã công khai bạn gái từ nhiều năm về trước, hồi ấy hình như còn gây chấn động xôn xao một thời gian, bây giờ hai người kết hôn chưa?
Cô không quan tâm đến những tin tức kiểu này lắm nên chẳng nhớ rõ nữa, đành bất lực nhún vai.
Nhưng nghĩ đến lời nhận xét của cô bạn đến từ trường Cáp Nhĩ Tân, Thẩm Ý không khỏi lắc đầu, cô ấy nói Giang Ngật là ông chú mà Đàm Văn còn nhẫn nhịn được!
Mặc dù nổi tiếng nhiều năm như vậy nhưng Giang Ngật hiện tại mới có 33 tuổi. Theo ấn tượng của cô thì anh không thay đổi là mấy, giống hệt dáng vẻ đóng "Đêm lạnh" nhiều năm về trước, cùng lắm chỉ là khí chất thêm vài phần chín chắn mà thôi.
Có vẻ như các sao nam cũng rất chú trọng đến việc bảo dưỡng!
Thẩm Ý say sưa nhìn một hồi, chợt nhận ra mình đã quá phóng túng, bây giờ Tiêu Nhượng cũng đi vào rồi, cô có nên đi tìm cậu không?
Nghĩ vậy cô bước đến số bàn mà Tưởng Văn Xương đã dặn, nhưng lúc xoay người lại vô tình va vào một người.
Sàn nhà trải thảm, có phần không bằng phẳng, cô gần như không thể đứng vững sau cú va chạm ấy, cũng may có người đỡ cô lại nên Thẩm Ý mới giữ được thăng bằng.
Cô chưa hoàn hồn, vừa ngước mắt lên thì đã sửng sốt.
Phó Tây Thừa đang mặc bộ vest màu xanh đậm có cài một chiếc trâm hồng ngọc trên ngực. Không giống như quy phạm ăn mặc của người khác, anh ta không thắt nơ hay cà vạt mà thản nhiên cởi cúc cổ áo, lộ ra chút ngỗ nghịch không bị trói buộc.
Anh ta có vẻ cũng hơi bất ngờ khi bị đụng phải, không để ý đến bộ vest trên người mà nhìn Thẩm Ý trước, thấy cô gái có vẻ mặt sững sờ thì cười hỏi: "Có sao không?"
Thẩm Ý không trả lời, một người khác lại đi tới. Người này mặc bộ âu phục kiểu Anh, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng vì tỏ ra hờ hững quá mức nên trông có vẻ cao ngạo lạnh nhạt.
Thẩm Ý mở to mắt.
Cô may mắn đến mức cùng một lúc nhìn thấy Phó Tây Thừa và Kha Tinh Phàm???
HẾT CHƯƠNG 42