Trong màn đêm tĩnh mịch, đôi mắt đen nhánh của chàng trai phản chiếu ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đường, nhìn có vẻ đứng đắn vô tội.
Mặt Thẩm Ý lại đỏ bừng.
Có..... có ý gì chứ? Đã muộn như vậy, sao còn muốn cô lên thăm nhà cậu? Nhà cậu ấy có gì đáng để hy sinh giấc ngủ tới thăm quan?
Cô nhìn hai người ngồi phía trước, phát hiện tài xế và Tưởng Văn Xương sau một thoáng ngạc nhiên thì đồng thời quay đầu đi, giả vờ ngắm ánh trăng không hề tồn tại.
Thái độ "hai người cứ tự nhiên, cứ coi như chúng tôi không ở đây" làm cho Thẩm Ý càng thêm bối rối, vừa định từ chối thì lại bắt gặp ánh mắt của Tiêu Nhượng, cô chợt ý thức được một vấn đề.
Cô muốn đợi mọi người đi hết rồi mới một mình nói chuyện với cậu nhưng bây giờ có vẻ Tưởng Văn Xương sẽ không rời đi trước. Kế hoạch của cô thất bại rồi, còn cậu thì sao?
Hiện tại cậu muốn cô cùng đi lên nhà có phải là muốn nói chuyện riêng với cô không...........
Thẩm Ý cắn môi, giả vờ như không nhìn thấy biểu cảm của tài xế và Tưởng Văn Xương, cô ra vẻ bình tĩnh rồi nói: "Nhà của cậu sao? Được.... đi lên thăm quan một chút cũng được."
Nhà của Tiêu Nhượng ở tầng 17, trong lúc đi thang máy hai người không nói tiếng nào, sau khi mở cửa ra, Tiêu Nhượng lại nâng cánh tay lên làm tư thế mời, "Hoan nghênh lớp trưởng đại giá quang lâm, thật vẻ vang cho kẻ hèn này."
Thẩm Ý bật cười, bầu không khí căng thẳng bỗng chốc được hóa giải.
Nhà của Tiêu Nhượng cũng không lớn lắm, chỉ có một phòng ngủ chính và một phòng khách được thiết kế theo phong cách gỗ thô Nhật Bản, phòng khách có một cái kệ bày đầy cây xanh như xương rồng; trầu bà vàng, nhìn rất tươi mát và dễ chịu. Trong nhà được quét dọn sạch sẽ, sàn gỗ sáng bóng, có cây đàn guitar trên ghế sô pha, có thể tưởng tượng ra hình ảnh chủ nhà khi rảnh rang sẽ ôm nó vào lòng, sau đó ngồi trên sàn nhà đầy nắng khẽ gảy đàn.
Thẩm Ý nhìn đến xuất thần.
Trước đây cô không tưởng tượng ra nhà của Tiêu Nhượng trông sẽ như thế nào, nhưng khi được chiêm ngưỡng, cô cảm thấy phải, nó phải như thế này.
Căn nhà này cũng giống như cậu vậy, trong lành sạch sẽ, tươi trẻ và đầy sức sống, như cây cối tươi tốt.
Tiêu Nhượng đứng bên nhìn cô, trong lòng có chút mong đợi, cho đến khi cô quay đầu lại mỉm cười, "Đẹp lắm. Nhà của cậu được dọn dẹp rất sạch sẽ."
Lúc này Tiêu Nhượng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu lập tức giả vờ vô tình nói: "Cũng không phải tớ làm. Tớ có một người bạn làm decor, tớ nói với anh ấy phong cách tớ muốn, thế là anh ấy làm giúp."
Thẩm Ý kinh ngạc, "Đây không phải là nhà cậu thuê sao? Cậu còn đặc biệt mời người trang trí?" Cô cứ nghĩ đồ trang trí là của chủ nhà để lại, Tiêu Nhượng chỉ dựa trên những thứ đã có sẵn rồi trang trí thôi.
"Là nhà thuê nhưng nếu tớ đã sống ở đó thì đương nhiên phải biến nó thành phong cách tớ muốn."
Tiêu Nhượng nói rất hùng hồn, lúc này Thẩm Ý mới nhớ ra, cậu ấy khác với mình. Từ nhỏ, cậu đã kiếm ra tiền, tất nhiên muốn tiêu xài như thế nào cũng được. Cho dù là nhà thuê cũng phải tốn một khoản chi phí lớn để cải tạo nó.
Bỗng nhiên cô thấy thật hâm mộ, không phải vì Tiêu Nhượng giàu có mà cô hâm mộ vì cậu ấy có một ngôi nhà như vậy.
Có lẽ là tới độ tuổi này, cho dù tình cảm mẹ con cô rất tốt, cũng có bạn thân. Nhưng đôi khi Thẩm Ý vẫn muốn có một nơi chỉ thuộc về riêng mình, một nơi cô có thể ẩn náu lúc mệt mỏi kiệt sức, tựa như một vương quốc nhỏ của cô, không ai biết về nó.
"Cậu biết không? Thật ra ngay cả mẹ tớ còn chưa đến đây lần nào." Tay Tiêu Nhượng đặt lên cây đàn guitar, gảy chơi chơi 2 tiếng, âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong đêm khuya tựa như giọng nói của cậu, "Thỉnh thoảng tớ rất ghét việc đi đâu cũng bị người ta chú ý. Cậu có hiểu cảm giác đó không? Vì tính chất công việc nên tớ có rất ít thời gian được ở một mình. Ngày xưa thì có mẹ tớ, sau khi ký hợp đồng với công ty quản lý thì có nhân viên theo sát, cho dù là chuyện riêng tư thì cũng có người đi cùng. Trước đây tớ sống cùng anh Văn Xương, ngoại trừ ghi hình chương trình hoặc đi đóng phim, còn lại thì hầu như 24/7 đều kè kè với nhau. Trước đây tớ còn có thể thích ứng được, nhưng năm ngoái tớ bắt đầu thấy khó chịu. Tớ hy vọng có một nơi thuộc về bản thân, một chỗ có thể tạm xa rời những công việc đang chạy theo mình, vì vậy tớ quyết định thuê ngôi nhà này."
Tựa như việc cậu thích quay trở lại trường học. Cậu yêu thích công việc của mình nhưng cũng hy vọng có cuộc sống của bản thân, thay vì làm nô lệ cho công việc.
Suy nghĩ của hai người không mưu mà hợp, Thẩm Ý ngẩn người, trong lòng trào dâng một cảm giác khó tả.
Sợ cậu phát hiện ra, cô cố ý quay đầu đi chỗ khác rồi mới nói: "Thời kỳ nổi loạn của tuổi trẻ."
Tiêu Nhượng nhún vai, rất biết lắng nghe: "Đúng vậy, tớ chính là tuổi trẻ nổi loạn."
Bởi vì căn nhà không lớn, Thẩm Ý nhanh chóng xem xong phòng khách, sau đó cô đi tới một cánh cửa gỗ, Tiêu Nhượng mở cửa không chút suy nghĩ, "Đây là phòng ngủ của tớ.........."
Giọng cậu nghẹn lại trong cổ họng.
Nhờ ánh đèn hắt ra từ phòng khách, chỉ thấy trong phòng ngủ thiếu sáng, trên giường chăn gối lộn xộn, dưới sàn nhà là áo quần vứt lung tung, thật sự khác biệt so với phòng khách. Thế nhưng đây không phải là vấn đề quan trọng, điểm nhấn không thể xem nhẹ chính là phía dưới gối còn có vài chiếc quần lót màu xám, hình như là sau khi chủ nhân của nó ra ban công thu vào thì đã quên cất vào tủ, tiện tay ém vào chỗ đó.
Tiêu Nhượng: "...."
Thẩm Ý: "....."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Tiêu Nhượng xông vào lấy đống quần lót nhét vô ngăn kéo tủ đầu giường, sau đó đóng ngăn kéo lại cái rầm, cậu đỏ mặt quay người nhìn Thẩm Ý.
Gương mặt Thẩm Ý cũng đỏ bừng. Cô cũng không ngờ phòng ngủ của Tiêu Nhượng sẽ như vậy, càng không nghĩ tới bản thân lại nhìn thấy món đồ ấy, đó là cái........ của Tiêu Nhượng.
Tiêu Nhượng lắp bắp giải thích: "Phòng khách có người dọn dẹp theo giờ, nhưng tớ không thích người khác đụng đến phòng ngủ của tớ, cho nên...."
Cho nên, bình thường họ cũng không quan tâm đến phòng ngủ của cậu, và họ càng không ngờ tới tai nạn như vậy lại xảy ra.
Xong rồi, cậu ấy sẽ không nghĩ là mình đang cố ý giở trò lưu manh chứ.
Dường như đến lúc này, cậu mới ý thức được hành vi của mình có chỗ không ổn. Nửa đêm nửa hôm còn dẫn con gái tới nhà, đã thế còn lấy cớ là tới chơi, đây quả thực là chuyện chỉ Phó Tây Thừa mới có thể làm ra.
Có trời đất chứng giám, cậu không nghĩ nhiều đến vậy!
Cậu chỉ là....... không muốn Thẩm Ý cứ thế rời khỏi. Vì vậy cậu đã kéo dài thời gian, lại cho nhân viên về hết, thấy không còn cách nào trì hoãn được nữa mới nghĩ ra biện pháp này.
Nhưng giữ cô lại để làm gì, thực ra chính cậu cũng không rõ.......
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên mờ ám, thậm chí còn có tia lửa, cuối cùng Thẩm Ý không chịu nổi bèn nói: "Chúng ta đi xuống đi, anh Văn Xương và những người khác vẫn đang chờ."
Tiêu Nhượng hoàn hồn, vội vàng gật đầu: "Ừm, chúng ta đi thôi."
Cậu định đi ngay, Thẩm Ý lại gọi lại: "Cậu lấy đồ chưa?"
Lúc này Tiêu Nhượng mới sực nhớ ra cái cớ của mình, cậu nào có đồ đạc gì muốn lấy, chỉ là bịa ra một lý do để lên nhà cùng cô mà thôi. Nhưng trong hoàn cảnh này, cậu hoàn toàn không có dũng khí nói thật, đành tùy tiện đi vào lấy một cục sạc bỏ vô túi rồi nói: "Được rồi."
Hai người lại đi xuống bằng thang máy. Lúc này Tiêu Nhượng không thấy ngại Tưởng Văn Xương làm chướng mắt, cậu cần cái bóng đèn này để phá vỡ bầu không khí khó xử giữa hai người, nhưng đợi khi bọn họ ra tới cổng lại phát hiện phía trước tòa nhà trống trơn, chẳng có nổi một bóng người.
Hai người ngẩn ra một lúc, Tiêu Nhượng liền nói: "Có thể là bọn họ sợ người khác chú ý nên đợi ở bên cạnh. Để tớ gọi điện xem sao."
Cậu bước sang một bên, bấm số điện thoại của người đại diện, bên kia vừa nhấc máy là cậu đã hỏi: "Alo, chúng em xuống dưới rồi, hai người ở đâu vậy?"
Ở đầu dây bên kia, Tưởng Văn Xương nói với giọng điệu là lạ: "Bọn anh? Đi rồi."
Tiêu Nhượng: ".......????".
Cậu không thể tin vào tai mình, hết sức kinh ngạc: "Đi rồi? Không thể nào, em còn chưa đi, sao mọi người lại đi rồi?"
"Không phải cậu về đến nhà rồi sao?" Tưởng Văn Xương có vẻ còn kinh ngạc hơn cả cậu, "Cậu đã về nhà, vậy thì đêm nay cứ ở đó đi, việc gì phải đến ở khách sạn, rảnh rỗi sinh nông nổi à?"
Đối với những sự kiện có quy mô lớn như Đêm hội Weibo, ban tổ chức sẽ đặt phòng khách sạn cho nghệ sĩ tham gia ở gần địa điểm tổ chức sự kiện, tối nay cũng không ngoại lệ. Ban đầu Tiêu Nhượng cũng tính ở khách sạn, vừa rồi lúc đi qua cổng tiểu khu cũng không nghĩ sẽ ở lại đây nên mới nói mình lên lấy đồ rồi đi xuống.
Nhưng lời Tưởng Văn Xương nói cũng có đạo lý nhất định, Tiêu Nhượng nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu, "Nhưng mà, ở chỗ em....... còn có một người nữa."
Tưởng Văn Xương im lặng một lát, uyển chuyển nói: "Thì ra, cậu không có ý kia."
Anh ta có chút hối lỗi: "Thật ra là anh nghĩ cuối cùng cậu cũng có dũng khí lừa người đến tay, không tính cho cô bé rời đi. Anh còn phân vân không biết có nên phối hợp với cậu không............"
Tiêu Nhượng: ".............."
Cậu cảm thấy mình bị Tưởng Văn Xương chọc tức chết rồi, "Em mặc kệ, anh lập tức trở lại cho em!"
"Anh về tới nhà rồi. Tổ tông à, tha cho anh đi. Anh đã tăng ca hơn 30 tiếng, sáng mai còn phải dậy sớm. Hơn nữa tài xế cũng trả xe tan làm rồi, người ta còn muốn về nhà với vợ, khuya rồi còn bắt người ta trở lại, chuyện này không hay lắm thì phải?"
Tiêu Nhượng: "........"
"Thôi mà, đêm nay cậu ở nhà, cô bé bạn học của cậu cũng ở đó luôn. Nhà cậu lớn như vậy có thể chứa được hai người. Thế nhé, anh đi ngủ đây."
Tưởng Văn Xương nói xong liền tắt máy, để lại một người trừng mắt nhìn điện thoại, không nói nên lời.
Sau một hồi lâu, Tiêu Nhượng mới xoay người đi đến chỗ Thẩm Ý.
"Sao vậy?" Thấy sắc mặt cậu có vẻ không ổn, cô tò mò hỏi.
Tiêu Nhượng khó khăn nói: "Anh Văn Xương và mọi người đi rồi."
"Đi rồi?" Thẩm Ý vẫn không hiểu ý của cậu lắm, "Anh ấy đi đâu vậy?"
"Bọn họ về nhà rồi."
Lúc này Thẩm Ý mới luống cuống, "Bọn họ đã về nhà? Vậy chúng ta phải làm thế nào đây? Làm sao tớ trở về Bắc Đại được, còn cậu......."
"Anh Văn Xương nói, tối nay để tớ ngủ ở nhà, ngày mai bọn họ tới đón tớ."
Thẩm Ý ngẩn người, bỗng nhiên cúi đầu rồi nói: "Để tớ bắt xe về."
"Muộn lắm rồi, không an toàn." Tiêu Nhượng lắc đầu, "Tớ có thể đưa cậu về nhưng lại không có xe, nếu đi taxi thì sợ bị chụp hình, sẽ mang đến rất nhiều việc không cần thiết cho nhân viên."
Dĩ nhiên, Thẩm Ý biết Tiêu Nhượng không thể đưa mình về, cho nên cô mới nói thẳng là mình tự gọi xe về. Nhưng câu không an toàn của cậu đã nhắc nhở cô, đã khuya rồi, một người con gái như cô lại bắt xe ở một thành phố xa lạ là chuyện rất nguy hiểm.
Nhưng nếu không trở về thì mình nên làm gì bây giờ......
"Hay là tối nay cậu ngủ ở chỗ tớ đi." Cuối cùng Tiêu Nhượng cũng thận trọng thốt ra, dường như sợ cô hiểu lầm nên cậu lập tức nói thêm, "Cậu ngủ ở trên giường, còn tớ ngủ sô pha. Chỉ một đêm thôi, nếu chúng ta không nói sẽ không ai biết......."
Cậu không nhấn mạnh phần sau thì còn đỡ, cậu càng nói như vậy lại càng khiến cô thêm ngượng ngùng. Cảm giác như thể họ đang làm chuyện gì đó đáng xấu hổ và phải lừa dối mọi người.
Tuy nhiên, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, Thẩm Ý tuyệt vọng nghĩ, quả thật là ngoài việc lừa dối mọi người thì cô chẳng có can đảm kể cho bất kỳ ai biết!
Tiêu Nhượng chờ đợi một lúc lâu, ngay khi cậu nghĩ Thẩm Ý sẽ kiên quyết trở về trong gió tuyết, cuối cùng cũng nhìn thấy cô quay người lại không nói một lời, lẳng lặng đi về phía thang máy.
Tiêu Nhượng chớp mắt im lặng, sau đó lập tức đuổi theo.
Bầu không khi lúc này còn khẩn trương hơn cả lúc đi lên nhà lúc nãy, thậm chí hai người còn không nhìn nhau trong thang máy. Vừa bước vào phòng là Thẩm Ý lập tức đi đến nhà vệ sinh, động tác lúc đóng cửa như thể đang tránh né điều gì.
Cô ngồi trên bồn cầu, hai tay ôm mặt, nhìn vào bức tường đối diện với vẻ nghi ngờ.
Thẩm Ý không hiểu tại sao mọi chuyện lại đi đến mức này. Rõ ràng là mình chỉ đến xem lễ trao giải, cuối cùng lại qua đêm cùng một chỗ. Nghĩ đến tối nay bản thân còn ngủ trên giường của Tiêu Nhượng, chưa kể trước đó cô còn phát hiện được thứ đó trên giường, Thẩm Ý cảm thấy khuôn mặt mình sắp bốc cháy đến nơi.
Bình tĩnh.
Nhất định phải bình tĩnh.
Thẩm Ý trong lòng cố gắng thuyết phục bản thân. Chuyện đã đến nước này, việc cô cần làm là phải bình tĩnh giống như Tiêu Nhượng vậy. Rõ ràng là cậu ấy đang muốn cư xử một cách tự nhiên, mình cũng có thể, như vậy việc ở chung với nhau sẽ dễ dàng hơn.
Với suy nghĩ cam chịu, dù sao mọi chuyện đã đến như vậy rồi, sẽ chẳng thể xấu hổ hơn được nữa.
Ba phút sau, Thẩm Ý nhận ra, có thể.
Cô đứng trước bồn cầu, trợn tròn mắt nhìn màu đỏ bên trong với vẻ không thể tin được.
Kinh nguyệt của cô đã bị chậm hai tháng không tới, sao đêm nay lại đúng dịp vậy?!
HẾT CHƯƠNG 45