Mướn Chồng

Chương 21:




Nói xong câu đó, Diễm bắt đầu cúi xuống tìm xung quanh khu vực cạnh phòng hắn, Diễm vạch từng bụi cây, ngọn cỏ, tìm mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy đâu, Diễm thở dài chán nản, miệng lẩm bẩm.
_Hay là mình đánh rơi ở đây nhưng bị người ta thấy hay nên đã nhặt mất rồi....!!
_Mình có nên nhờ quầy tiếp tân thông báo cho mọi người ở đây biết không nhỉ....??
_Nếu làm thế mình sợ họ cười mình, họ sẽ bảo mình là chỉ vì một con gấu bông nhỏ nhoi lại làm to chuyện lên....!!
Mệt mỏi Diễm ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt buồn rười rượi, hắn quan sát Diễm từ nãy đến giờ, hắn không ngờ Diễm lại quan trọng hóa vấn đề như thế hắn tưởng sau một hồi tìm kiếm không thấy Diễm sẽ bỏ cuộc nhưng mà không, Diễm vẫn tiếp tục tìm.
Hắn thấy hắn hơi ác, Diễm vẫn chưa khỏi ốm, bắt Diễm lục tìm từ nãy đến giờ trong khi hắn vẫn còn đang giữ con gấu, vén chăn lên, hắn cầm con gầu bông, chìa nó trước mặt Diễm, hắn hỏi.
_Có phải là con này không....??
Diễm reo lên.
_Đúng rồi....!! Mừng quá....!!
Diễm vội cầm lấy nó, Diễm cười sung sướng, Diễm vui mừng hỏi.
_Anh tìm thấy nó ở đâu....??
Trường lúng túng.
_Tôi....!!
Diễm đưa con gấu bông cho Trường, Diễm nói.
_Tặng anh, tôi hy vọng nó có thể làm được một cái gì đó cho anh...!!
_Anh hãy nhớ là dù có chuyện gì xảy ra thì hãy luôn mỉm cười, vì chỉ cần cười lên mọi chuyện sẽ tốt đẹp, chỉ cần cười lòng anh sẽ thấy thanh thản, chỉ cần cười anh sẽ không cô đơn....!!
_Từ nay về sau anh hãy cười thật nhiều anh nhé....!!
Hắn nhìn sững Diễm, hắn hỏi.
_Cô có bị ấm đầu không....?? Sao vừa mới sáng sớm cô đã nói lung tung gì thế....??
_Ai bảo anh là tôi bị ấm đầu, tôi đang nói rất thật lòng....!!
_Tôi không phải là trẻ con, tôi không cần con gấu bông của cô.....!!
Diễm sụt sịt.
_Anh không nhận thật hả....??
_Không....!!
Diễm khóc toáng lên.
_Anh là một tên bạn tồi tệ, anh cứu mạng tôi, tôi trả ơn anh, anh bảo là anh không cần, tôi tặng gấu bông cho anh, anh lại không lấy, được rồi, anh không cần chứ gì, để tôi ném đi là xong....!!
_Vù....!!
Con gấu bông Diễm đã phải mất mấy tiếng mới viết được mấy dòng chữ, mất mấy tiếng để đi tìm, Diễm lo sợ vu vơ vì tưởng mất, bây giờ chỉ vì cãi nhau với hắn, Diễm lại dễ dàng ném bỏ nó đi.
Hắn kinh ngạc nhìn Diễm không chớp, sau khi ném xong con gấu bông, nước mắt ràn rụa, vừa chạy vừa khóc, Diễm đóng rầm cửa phòng lại, phi thân lên giường, đắp chăn kín đầu, Diễm khóc nức nở.
Còn hắn, hắn đứng chôn chân một chỗ, hắn ngu ngơ không hiểu gì cả, hắn lẩm bẩm.
_Đàn bà thật khó hiểu, không nhận thì thôi, sao cô ta phải tức giận ném nó đi, cô ta còn khóc lóc nữa là sao...??
_Mình không tài nào hiểu được cô ta, lúc nãy cô ta còn ra sức tìm kiếm, đến khi thấy rồi, cô ta lại dễ dàng ném bỏ nó đi, cô ta có bị làm sao không....??
Nhìn con gấu bông nằm trên đất, thở dài, hắn cầm nó lên.
_Đây là trường hợp nhận quà kì cục nhất mà mình từng biết. Đúng là điên cả đầu vì cô ta....!!
Tám giờ sáng, hắn gõ cửa phòng Diễm.
_Cộc, cộc....!!
_Mời vào....!!
Hắn vào trong, hắn thấy Diễm đang ngồi nghe nhạc, trên tay đang cầm một cuốn sách.
Hắn nhíu mày.
_Cô thấy đỡ hơn chút nào chưa.....??
_..........................!!
Hắn tức giận.
_Tôi hỏi sao cô không nói....??
_..............................!!
Thấy nói mãi mà Diễm vẫn không bảo hắn thế nào, hắn rủa.
_Cô đúng là trẻ con, định chơi trò giận cá chém thớt với tôi hả....!!
Điên tiết, Diễm tháo bỏ headphone, vứt cuốn sách lên giường, đứng phắt dậy, Diễm quát.
_Việc đó thì có liên quan gì đến anh....!!
_Hôm nay cô có muốn đi ra ngoài không...??
_Không....!!
_Nếu thế tôi đi một mình....!!
_Khoan đã....!!
Hắn quay người lại, hắn hỏi.
_Còn gì nữa....??
_Anh định đi đâu....??
_Đi làm, theo cô tôi đi đâu....!!
_Anh chờ tôi....!!
_Cô vẫn còn chưa hết bệnh, cô đi theo tôi làm gì...??
_Sức khỏe của tôi không liên quan gì đến anh, anh bảo chúng ta là người xa lạ đúng không, nếu đã là người xa lạ thì quan tâm đến nhau làm gì...!!
Hắn khinh khỉnh.
_Tùy cô....!!
Cả hai bước ra ngoài, trên đường đi, Diễm hỏi hắn.
_Chúng ta bắt đầu từ đâu đây....??
_Đầu tiên tôi và cô sẽ dạo quanh mấy làng gần đây, hai chúng ta sẽ tìm cách làm quen với họ, sau đó chúng ta sẽ mang sản phẩm mẫu cho họ dùng thử, nhờ họ điền vào mấy tờ phiếu mà chúng ta đã soạn sẵn, tôi nghĩ chúng ta sẽ có kết quả ngay thôi....!!
Diễm reo lên.
_Anh nói đúng....!! Chúng ta làm thôi....!!
Hắn lắc đầu.
_Con nhóc này đúng là trẻ con, lúc nãy cô ta còn khóc lóc, giận dỗi, bây giờ cô ta lại tươi cười như chẳng có chuyện gì xảy ra....!!
_Cuộc sống của cô ta sao mà dễ dàng và đơn giản như thế....??
Đi đến đâu, Diễm cũng hỏi hắn, làm hắn phải khổ sở trả lời Diễm hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, điều đặc biệt là những câu hỏi của Diễm rất thông minh, rất có sáng tạo, rất phá cách.
Gặp người dân, Diễm bắt tay ngay vào việc, Diễm tươi cười chào hỏi từng người, gặp trẻ con, Diễm vui đùa cùng bọn chúng.
Còn hắn, hắn phải phát sản phẩm mẫu cho từng người, phải đưa phiếu cho họ điền vào, hắn bực mình.
_Trong khi mình làm việc thì cô ta lại chơi đùa cùng bọn trẻ, đúng là bó tay, sếp gì mà kì cục.....!!
Kết thúc một ngày làm việc nặng nhọc, đi qua một cái quán ven đường, rất tự nhiên, Diễm nắm lấy tay hắn, Diễm giục.
_Vào ăn thôi...!! tôi đói lắm rồi....!!
Hắn cáu.
_Cô làm gì mà như bị ma đuổi thế, vào ăn cơm cũng phải từ từ thôi chứ...??
_Làm sao mà từ từ được, tôi đang đói lả cả người đây, nếu không được nạp năng lượng, chắc là tôi sẽ ngã gục mất....!!
Cả hai vừa ngồi xuống, chị chủ quán tươi cười chào.
_Hai người dùng gì....??
Diễm hỏi.
_Ở đây có món gì ngon không chị....??
Diễm và Trường nghe cô chủ quán giới thiệu một hồi, Diễm và hắn bắt đầu gọi món cho mình.
Diễm ăn ngon lành, Diễm kể chuyện cho hắn nghe thời gian Diễm đi du học, Diễm phải trải qua chuyện gì, Diễm hỏi hắn, hắn chỉ trả lời qua loa, biết hắn là người ít chuyện nên Diễm không hỏi hắn thêm gì nữa.
Sau khi ăn xong, trả tiền, cả hai về khách sạn, tắm rửa, gội đầu. Diễm gọi điện thoại cho ông Hải.
Ông Hải lo lắng hỏi.
_Con không sao chứ....?? Bố nghe nói con bị ốm...??
_Sao bố biết.....??
_Trường có gọi điện cho bố tối hôm qua, nó có kể sở qua về tình hình sức khỏe của con. Bây giờ con cảm thấy sao rồi...??
_Con khỏe. Cả ngày hôm nay chúng con đã đi ra ngoài làm việc rồi....!!
_Con bị bệnh, con phải nghỉ ngơi đến khi nào khỏe rồi hãy đi làm chứ...??
_Thôi mà bố, bố cũng biết tính con rồi, nếu con phải nằm im ở trên giường, không bệnh, con cũng hóa thành bệnh....!!
_Bố hiểu, nhưng con làm gì cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình....!!
_Vâng. Bố vẫn khỏe chứ ạ...??
_Ừ, con nhớ kết thúc công việc sớm để còn về nhà....!!
_Bố mà cũng mong con về nhà cơ à...?? Không phải là bố thích tống con đi cho bố được yên tĩnh à....??
Ông Hải quát.
_Con đúng là không bao giờ thay đổi được tính cách hay cãi, hay nói bướng của con, bố sợ mai sau chàng trai nào mà lấy phải con, thì khổ cho người ta lắm...!!
_Bố yên tâm sẽ không ai có được cái phước ấy đâu, vì con gái của bố sẽ không bao giờ lấy chồng....!!
_Ai mà biết được, Quân nó hỏi con suốt. Nó có gọi điện cho con không...??
_Điện thoại của con bị chết máy, vừa mới sửa xong nên con không biết....!!
_Con nên gọi điện cho nó....!!
_Tại sao con phải gọi điện cho anh ấy.....?
_Nó quan tâm đến con thì con phải gọi điện cho nó coi như là thể hiện lòng biết ơn chứ......??
_Anh ấy muốn thế hay là do bố muốn....?
_Bố không nói chuyện với con nữa, có gì nhớ gửi mail, gọi điện thông báo cho bố và nhớ báo tiến trình công việc hàng ngày đấy...!!
_Con nhớ rồi, chúc bố ngủ ngon....!!
_Con cũng thế. Chào con...!!
_Chào bố....!!
Nửa tháng sau đó, Diễm và Trường đã đi khắp nơi, mỗi ngày cả hai đến một nơi khác nhau, nhờ sự giúp đỡ của chính quyền địa phương nên công việc điều tra thị trường của Diễm và Trường diễn ra một cách suôn sẻ và thuận lợi.
Buổi tối, Diễm thường rủ Trường đi dạo ngoài bãi biễn, Trường cáu.
_Cô đi một mình đi, cô rủ tôi đi theo cô làm gì....??
Diễm mè nheo.
_Nhưng mà đi một mình, tôi buồn lắm, anh làm ơn đi cùng tôi, làm ơn đi mà....!!
Hắn quát.
_Tôi đã nói không đi là không đi....!!
_Cô về phòng của cô để tôi còn làm việc....!!
Diễm gan lì.
_Nếu anh không chịu đi cùng tôi, tôi sẽ phá anh đến cùng....!!
_Tôi bảo cô về phòng, cô bị điếc hả....??
_Không về...!!
Hết chịu nổi, Trường đẩy Diễm ra cửa, đóng rầm cửa phòng lại, hắn bắt đầu làm việc, hắn định phá công việc làm ăn của ông Hải nhưng hắn vẫn chưa có hành động gì vì nếu bị mất lòng tin từ bây giờ, hắn sẽ không làm gì được, hắn cần ông Hải tin tưởng tuyệt đối vào hắn, có như thế hắn mới dễ dàng ra tay, mới lợi dụng được ông Hải.
Theo như những gì mà hắn quan sát được, ông Hải là một người lão luyện, một người từng trải trên thương trường nên sẽ rất khó cho hắn nếu như hắn không tính toán đường đi nước bước một cách cẩn thận, đây chỉ là nhiệm vụ thứ hai do ông Hải giao phó cho hắn nên hắn phải cố gắng hết sức hoàn thành nó một cách xuất sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.