Do còn có nhiều việc nên Bảo cáo từ ra về sớm, sau đó Kiên cũng đi. Quân đã khiêu vũ với Loan gần như suốt buổi tiệc. Bà Phương, và ông Trần hài lòng ra mặt, họ chính là hai tội đồ trong một tấn bi kịch sắp tới.
Bây giờ Diễm không còn là rào cản giữa Quân và Loan nữa. Loan có thể đường đường chính chính đến với Quân mà không phải chịu bất cứ đau khổ hay ghen tuông nào vì trái tim Quân đã hoàn toàn được rửa sạch.
Loan mỉm cười thật ngọt.
_Em không ngờ là anh lại khiêu vũ giỏi như thế....!!
Quân nheo mắt đáp.
_Có như thế mới xứng với em...!!
Loan đỏ bừng mặt vì hạnh phúc. Loan hồi hộp hỏi.
_Anh sẽ đồng ý cùng em sang Mỹ chứ...??
_Sao em cứ nhất thiết muốn anh đi cùng em...??
Loan lo sợ không yên nếu Quân còn tiếp tục ở đây, thế nào cũng có ngày Quân và Diễm gặp lại nhau, nếu chẳng may điều này xẩy ra, Quân có nguy cơ nhớ lại mọi chuyện. Loan không muốn mình bị loại sớm như thế, Loan cần thời gian làm Quân yêu mình.
Loan phải tìm ra được cách thức hợp để giải thích cho Quân hiểu, Quân tin, Quân chấp nhận đi cùng Loan và bà Phương sang Mỹ.
_Anh là một người có tài, chỉ có anh mới có khả năng điều khiển công ty, đưa công ty lên một vị trí mới. Em hiểu là anh cảm thấy không thoải mái khi vốn mở công ty đa số là của bố em nhưng đây là kinh doanh, anh cũng biết bố em rồi, ông sẽ không giao công ty cho anh nếu anh bất tài, dù anh có là người em yêu đi chăng nữa ông cũng không nhượng bộ. Bố em là người rất rạch ròi, công việc là công việc, cá nhân là cá nhân, ông không bao giờ lẫn lộn giữa điều này...!!
Quân khen ngợi.
_Em nói rất hay nhưng sao anh vẫn cảm thấy trong chuyện này có mùi vị của sự sắp xếp...!!!
Loan bối rối.
_Anh đúng là đa nghi. Anh có phải là một nhà kinh doanh không...??
_Nếu anh không phải là một nhà kinh doanh thì anh là gì...??
Loan phì cười.
_Nếu anh nói anh là một người kinh doanh, anh phải hiểu đầu tư vốn mở công ty không phải là một trò đùa, đã mở công ty phải sinh lợi, nếu không có lợi bố em sẽ không ngu ngốc tới mức đốt tiền chỉ để cho anh và em phá nó...!!
Quân cười thích thú.
_Em đúng là một nhà ngoại giao giỏi. Anh đã hoàn toàn bị em thuyết phục, nếu bố em và mẹ anh chỉ đơn giản muốn công việc làm ăn của gia đình phát triển hơn, anh sẽ đi....!!
Loan reo lên.
_Thật không....???. Sao anh không nói sớm, anh làm em lo lắng bồn chồn không yên mấy ngày nay...!!!
Nhìn thái độ vui sướng của Loan. Quân bật cười thật to, mặc dù Quân thừa hiểu, chuyến công tác lần này chỉ là cái cớ để Quân và Loan có thời gian ở bên nhau, nhưng Quân không từ chối, công việc với Quân mới quan trọng, còn những chuyện khác Quân không để ý nhiều. Quân thấy Loan cũng thú vị, Quân muốn cho mình một cơ hội. Quân nghĩ biết đâu Quân sẽ yêu Loan trong thời gian hai người cùng làm việc với nhau ở bên. Đôi mắt và giọng nói của cô y tá lại ám ảnh Quân, nụ cười trên môi Quân tắt hẳn. Quân không còn hứng thú nhảy nhót với Loan nữa.
Quân đưa Loan về bàn. Bà Phương vui vẻ hỏi.
_Sao hai đứa không nhảy nữa đi...??
Loan đáp thay lời Quân.
_Anh Quân bị mệt nên cháu và anh ấy không nhảy nữa....!!
Bà Phương lo lắng hỏi.
_Con không sao chứ, con có cần lên lầu nghỉ ngơi không....??
Tiếng nhạc, mùi thuốc lá, hơi rượu, tiếng cười đùa nói chuyện ồn ào của mọi người khiến đầu Quân váng vất. Hai người bạn của Quân cũng về cả rồi, không còn hứng thú nên lợi dụng câu nói của bà Phương. Quân nói luôn.
_Vâng, con xin phép. Con muốn nghỉ ngơi...!!
Bà Phương gợi ý.
_Để Loan đưa con đi lên lầu...!!
Quân từ chối.
_Không cần, con đủ chân tay, con có bi làm sao đâu mà mẹ bắt cô ấy phải mệt nhọc vì con...!!
Chào ông Trần và ông Trương. Quân đi luôn lên lầu, Quân không thấy thoải mái khi bị bà Phương tìm đủ mọi cách gán ghép với Loan. Không hiểu tại sao mỗi lần bà Phương nhắc đến Loan, hay cố tình đẩy Loan lại gần Quân, Quân đều cảm thấy khó chịu và bực bội, Quân linh cảm Quân chống đối bà Phương vì một nguyên nhân nào đó mà Quân không rõ. Vuốt tóc ra đằng sau, Quân mệt mỏi mở cửa phòng, đóng cửa, nới lỏng cà vạt ở cổ, vứt áo khoác lên giường. Quân ngã dầm xuống giường.
Phòng ngủ đối với Quân bây giờ thật lạ lầm, Quân không còn muốn về nhà, Quân muốn lang thang ở đâu đó. Quân thấy mọi thứ xung quanh ở đây hình như thiếu vài thứ rất quan trọng nhưng là thứ gì thì Quân không tài nào đoán ra được.
Nhìn số điện thoại mới của mình, danh bạ vẫn còn y nguyên chỉ có tên Diễm là bị xóa ra khỏi bộ nhớ. Quân không hề biết điều này. Mắt Quân nhìn từng tên trên danh bạ, Quân thấy họ rất quen, họ đều là bạn và khách hàng làm ăn của Quân. Quân không biết mình đã thay số khi nào và bao giờ, tại sao đối với Quân mọi thứ có vẻ xa lạ và lạ lẫm thế này.
Còn một thứ bà Phương vẫn chưa vứt bỏ của Quân đó là một cây bút máy, Quân đã cài nó vào áo sơ mi nên bà Phương không tìm thấy, mà dù có thấy bà cũng không biết là Diễm đã tặng Quân. Ngay cả Quân khi tìm thấy nó, Quân chỉ cảm thấy quen, Quân tưởng là do mình hay dùng nên mới như thế, Quân không nghĩ được ra vì sao mình lại có nó.
Mỗi lúc Quân buồn chán, Quân lại lôi cây bút máy ra, Quân mân mê nó, Quân coi nó là một báu vật. Quân đã ngồi ngắm nó hàng giờ cũng không hiểu tại sao nó lại đặc biệt đối với Quân đến thế. Từ lúc tìm thấy nó trong túi áo sơ mi, Quân đã mang theo nó hàng ngày, dù không phải làm việc Quân cũng mang theo nó. Quân dùng nó để vẽ, kí kết hợp đồng, dùng nó gạch chân những từ hay trên một cuốn sách. Nó là bạn của Quân. Một người bạn không thể thiếu.