Mướn Chồng

Chương 40:




Nghe giọng không còn tỉnh táo của ông Đăng, Trường biết ông Đăng đã bị lòng thù hận làm cho mất hết tỉnh táo và mất hết nhân tính rồi, bây giờ trong lòng ông ngoài trả thù ra, ông không còn quan tâm đến việc gì khác nữa, nếu Trường từ chối yêu cầu của ông Đăng, ông có thể đi tù vì tội bắt cóc tống tiền, biết đâu trong lúc quẫn trí ông lại giết luôn Diễm thì sao như thế chẳng những Trường mất bố, mất người con gái Trường thích, mất tương lai, mất luôn cả niềm tin.
Đứng trước lựa chọn giữa người yêu và giữa một người bố đầy thù hận, Trường muốn phát điên, Trường quá mệt mỏi, quá chán chường, chưa có lúc nào Trường lại muốn buông xuôi như lúc này.
Trường biết là lúc nào ông Đăng cũng có thể làm hại Diễm, trong lòng ông Đăng, Diễm luôn là một cái gai cần phải nhổ, dù Diễm vô tội nhưng Diễm là con gái của ông Hải – người đã gây ra tất cả bi kịch cho gia đình Trường nên làm sao ông Đăng có thể buông tha cho Diễm.
Xem ra Trường không làm, không đồng ý với yêu cầu của ông Đăng cũng không được, Diễm sẽ được an toàn chừng nào trò chơi giữa Trường và ông Hải còn tiếp tục, nếu kết thúc ngay bây giờ Diễm có thể bị ông Đăng giết chết, hoặc ông không giết mà ông bán Diễm đi đâu thì sao.
Quá sợ hãi, mồ hôi trên trán Trường đang rỏ ròng ròng xuống nền nhà, mặt trắng bệch, Trường run giọng nói.
_Con đồng ý….!!
Ông Đăng mỉm cười.
_Nếu con nói ngay từ đầu thì có phải là đỡ cho bố không phải tìm cách lừa cô ta rồi không…??
_Bố nói cho con biết, bây giờ bố đang ở đâu…!!
_Bố đang trên đường về nhà….!!
_Cô ấy không sao chứ ạ….??
_Nó không sao, bây giờ nó đang ngủ rất ngon….!!
_Con phải ăn nói với cô ấy như thế nào khi cô ấy tỉnh lại đây….??
_Có gì mà khó hiểu, chỉ cần con nói là con không muốn nó đi nên con mới làm như thế….!!
Trường thở dài.
_Bố tưởng cô ấy ngốc nghếch đến nỗi tin một câu chuyện vô lí và hoang đường như thế ư….??
_Bố nghĩ một người thông minh như con sẽ biết giải thích như thế nào cho nó hiểu….!!
Ông Đăng nói thêm.
_Bố hy vọng con không làm cho bố phải thất vọng, nếu con lừa bố, lần sau khi bố bắt được cô ta rồi, bố sẽ không gọi điện để thương lượng với con như thế này nữa đâu, mà bố sẽ tiến hành theo kế hoạch bố đã định trước, con nên nhớ lấy…!!
_Vâng, con cũng hy vọng bố không làm hại Diễm….!!
_Con khỏi lo nó vẫn còn giá trị lợi dụng, nếu nó xảy ra chuyện làm sao con có thể lấy nó, làm sao con có thể lấy được gia sản nhà họ Phan, làm sao bố nó vì nó mà uất hận đến chết….!!
Ông ta lại bật cười cuồng dại.
_Thật là một kế hoạch hoàn hảo, bố muốn nhìn bộ mặt của ông ta sẽ trông như thế nào khi mọi đau khổ, mất mát đều do con gái của ông ta gây ra, ha ha ha….!!!
Trường nhắm mắt lại, hai dòng lệ lăn dài trên má, biết là trả thù sẽ đau, sẽ hận, sẽ khổ nhưng Trường lại không thể buông tay, bây giờ ông Đăng luôn đứng đằng sau lưng Trường, ông luôn dí dao nhọn vào lưng Trường, Trường không thể không làm, nếu Trường muốn Diễm được an toàn, muốn Diễm được bình an, Trường phải nghe lời ông.
Còn nếu không Trường chỉ nhận được một nỗi đau, một sự mất mát, bố Trường là một người cố chấp, khi đã quyết tâm làm gì ông sẽ không bao giờ từ bỏ, Trường cảm thấy khiếp sợ, chỉ vì muốn ép con trai, ông sẵn sàng bắt cóc Diễm, sẵn sàng đe dọa tống tiền bố Diễm, sẵn sàng giết chết Diễm nếu như ông Hải không chịu nộp tiền chuộc, Trường biết số tiền mà ông Đăng yêu cầu chuộc Diễm phải đáng giá bằng gia sản nhà ông Hải. Ông Đăng muốn nhìn ông Hải phải bị phá sản, phải bị trắng tay, phải uất hận mà chết, có như thế ông mới cam lòng.
Ông làm điều đó bất chấp tính mạng, bất chấp ông có phải tù tội, phải trả giá vì dám làm trái pháp luật, thù hận thật khủng khiếp, nó là một con dao hai lưỡi, nó có thể giết chết kẻ thù, cũng có thể giết chết chính mình.
Điện thoại trong túi quần Diễm vang lên, chắc là mọi người thấy Diễm đi đã lâu mà không thấy quay lại nên họ gọi cho Diễm, ông Đăng cầm lên xem, thấy hiện lên số của Quân, ông tắt luôn nguồn, ông quan sát Diễm, ông gằn giọng.
_Cô cũng xinh đẹp giống hệt mẹ cô, nếu bố cô không gây ra chuyện này thì có lẽ cô và Trường cũng có thể đã nên đôi, cả hai đứa đã là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, nhưng thật đáng tiếc, mọi chuyện đã không diễn ra theo mong muốn của con người, tôi mong cô đừng oán trách gì Trường, vì nó cũng chỉ là một đứa trẻ vô tội như cô…!!
Ông Đăng bảo người tài xế.
_Lái xe về nhà tôi…!!
_Vâng…!!
Ông ta đưa tiền cho một thanh niên ngồi bên cạnh.
_Cậu diễn tốt lắm. Đây là tiền thưởng của cậu…!!
_Cảm ơn chú…!!
_Nhớ là chuyện này cậu không được nói cho ai biết, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu đâu…!!
_Chú yên tâm, ơn cứu mạng của chú, cháu vẫn chưa trả được, cháu nào dám phản lại chú…!!
_Theo chú cháu nên đi học làm diễn viên đi, cháu hóa trang thành Trường rất giống…!!
Anh ta thở dài.
_Cháu cũng có mong ước đó nhưng cháu lấy tiền đâu để đóng học phí, mà dù cháu có tiền người ta cũng không nhận một tên giang hồ như cháu…!!
_Cháu đừng lo lắng quá, cháu hãy đến xưởng chú làm việc, có gì chú sẽ giúp cháu, còn trường học, người ta đâu có phân biệt ai xấu ai tốt, người ta cũng quan tâm đến quá khứ của người đó làm gì, chỉ cần từ nay cháu tu tâm dưỡng tính là được….!!
_Vâng, cháu sẽ cố….!!
Lái xe lòng vòng một hồi cuối cùng cũng về nhà của ông Đăng, vì sợ Trường phật ý và sợ Trường biết các mối quan hệ mờ ám của mình nên ông Đăng đã tự lái xe về nhà khi cách nhà ông mấy mét.
Trường đi đi lại lại trước sân, đến khi thấy chiếc xe đang lầm lũi tiến vào sân, Trường chạy thật nhanh ra, Trường hốt hoảng hỏi.
_Diễm đâu….??
Ông Đăng cáu.
_Xem con kìa, làm gì mà con phải lo lắng như thế, bố có làm gì cô ta đâu…??
Không đợi ông Đăng mở cửa xe, Trường mở cửa, trèo vào trong, Trường thấy Diễm đang ngủ ngon lành bên cạnh, Trường thở phào nhẹ nhõm.
Quan sát vẻ mặt của con trai, ông Đăng cảnh cáo Trường.
_Bố cấm con có tình cảm với nó, con lấy nó thì được nhưng tuyệt đối không được yêu nó, bố không muốn con phải đau khổ khi hai gia đình thật sự thành kẻ thù của nhau….!!
Trường đau khổ.
_Bố nói những điều đó với con còn có ý nghĩa gì nữa, chẳng phải từ lâu rồi hai gia đình là kẻ thù hay sao…??
_Thôi con lo thu xếp rồi đưa con bé này về nhà con đi, không tí nữa nó tỉnh lại nó lại biết hết mọi chuyện thì hỏng bét…!!
Trường ôm đầu.
_Nhưng con không biết nói gì với cô ấy….!!
_Không nghĩ ra được cách cũng phải cố mà nghĩ, bố giao nó cho con, con muốn làm gì thì làm nhưng con phải kết hôn được với nó, phải khiến ông Hải chấp nhận con làm con rể, phải khiến ông ta giao tài sản cho con, con phải li hôn với nó khi đã nắm được toàn bộ tài sản nhà ông Hải trong tay….!!
_Từ bây giờ bố sẽ không tìm cách làm hại cô ta nếu như con làm đúng theo những gì mà bố nói, còn nếu không, con đừng trách bố, con nên nhớ lấy những gì mà bố nói hôm nay….!!
_Vâng….!!
Trường đành phải gật đầu vì không còn cách nào khác, lấy được Diễm là ước mong từ nhỏ của Trường, ngày trước khi hai người còn nhỏ lúc nào Trường cũng bảo Diễm là khi nào lớn lên Diễm sẽ trở thành cô dâu của Trường nhưng sự thật phũ phàng đã khiến Trường phải đau khổ, phải dằn vặt, lấy nhau trong hoàn cảnh này chẳng khác gì giết chết nhau.
Trường bế Diễm, đặt Diễm lên xe, Trường nổ máy, Trường bảo ông Đăng.
_Chào bố, con đi đây…!!
_Ừ, con nhớ bảo trọng…!!
_Con nhớ rồi….!!
Trường đưa Diễm về nhà Trường, mở điện thoại, Trường gọi điện cho ông Hải. Trường muốn nói cho ông Hải biết bây giờ Diễm đang ở chỗ Trường, kế hoạch trả thù bắt đầu.
Ông Hải linh cảm sự mất tích của con gái có liên quan đến Trường, linh cảm của người cha không bao giờ sai, nhìn số điện thoại của Trường, miệng ông nhếch lên.
_Chào cháu…!! Cháu gọi điện cho chú có việc gì không…??
Trường nói thẳng.
_Cô ấy đang ở chỗ cháu….!!
Ông Hải gằn giọng.
_Cháu muốn gì….??
_Cháu không hiểu ý của chú….??
_Nếu không hiểu chắc là cháu cũng không tìm cách đưa nó đi như thế….!!!
Trường bình thản.
_Xem ra chú rất hiểu cháu….!!
_Tâm ý của cháu không có gì là quá khó đoán, chú nói trước, chú không bao giờ chấp nhận cháu yêu Diễm, không bao giờ…!!
_Chú nghĩ rằng chú có thể ngăn cản được cháu yêu cô ấy sao….??
Ông Hải nhíu mày.
_Yêu….?? Cháu có chắc là trong lòng cháu hoàn toàn yêu nó vì xuất phát từ tình cảm tự nhiên hay là cháu tiếp cận nó vì cháu còn có mục đích khác….!!
_Chú đừng phê bình tình cảm cháu dành cho cô ấy, nếu không yêu cô ấy, cháu sẽ không xả thân để cứu cô ấy bất chấp cả tính mạng của mình, không lẽ cháu làm như thế cũng chỉ vì muốn được cô ấy chú ý, nếu thế có phải là cháu ngốc nghếch quá không, ai cũng chỉ có một cái mạng, nếu đã mất đi rồi làm sao lấy lại được, cháu hỏi chú nếu cô ấy xẩy ra chuyện chú có xông vào cứu cô ấy bất chấp hậu quả không….??
_Tất nhiên, nó là con gái chú, chú phải bảo vệ nó, phải chăm sóc nó, dù cho có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa…!!
_Chú thấy chưa, nếu cô ấy không quan trọng như thế, liệu chú có sẵn sàng làm mọi chuyện cho cô ấy không, trong lòng cháu cô ấy cũng quan trọng như thế, cháu cứu mạng cô ấy vì cháu thực sự yêu cô ấy, thực sự thích cô ấy, thực sự quan tâm đến cô ấy không phải vì địa vị, cũng không phải vì cô ấy là con gái của chú, chú có hiểu không….??
_Cứ cho là như thế đi, chú có thể trả ơn cho cháu, nhưng chú không thể chấp nhận cháu là người yêu của con gái chú, chú không thể….!!
_Cháu hy vọng là chú không cấm cản cháu đến với cô ấy…!!
_Nếu cháu thực sự yêu nó, cháu hãy để cho nó được hạnh phúc, được bình yên, ở bên cháu nó sẽ không có hạnh phúc, không có tương lai…!!
Trường thở dài, ông Hải nói không hề sai, ở bên cạnh Trường, Diễm chỉ toàn nhận được đau khổ và nước mắt, hận thù trong Trường quá sâu, bây giờ Trường chỉ lợi dụng Diễm mà thôi, mặc dù Trường không muốn làm như thế này, Trường cũng không thể không làm vì bố Trường luôn quan sát Trường, chỉ cần Trường không tuân theo lời ông, ông sẵn sàng ra tay hại chết Diễm ngay.
Dù Trường có muốn cứu Diễm e rằng cũng không thể, vì Trường không thể đi tố cáo bố Trường tội bắt cóc Diễm, Trường không thể nhẫn tâm làm như thế với bố đẻ, nếu như không tố cáo ông, Trường sẽ không bao giờ gặp lại được Diễm, thôi thì bây giờ tạm thời chấp nhận kế hoạch của ông Đăng, rồi tìm cách hóa giải hận thù trong ông dần dần.
Trường cố nén lòng lại, Trường đang đóng vai một kẻ ác, một kẻ đáng khinh, Trường phải cố mặc dù lòng không hề muốn, nếu Trường buông tay bây giờ, Trường không tưởng tượng nổi hậu quả do bố Trường gây ra nữa.
_Cháu hiểu nhưng cháu không thể từ bỏ cô ấy, cháu mong chú chấp nhận tình cảm của cháu dành cho cô ấy….!!
Ông Hải hét.
_Nó đang ở đâu, cháu hãy mau đưa nó về đây ngay lập tức….!!
_Cháu không thể, cháu đã lôi được cô ấy đi, thì không khi nào trả cô ấy về lại cho chú, cháu sẽ giữ cô ấy thật chặt….!!
_Cháu định chống đối lại chú đúng không….??
_Tùy chú nghĩ thế nào thì nghĩ, cháu sẽ không hề hối hận với những gì mà cháu làm hôm nay….!!
Ông Hải đe dọa.
_Cháu tưởng là cháu có thể giữ nói ở bên cạnh mãi được sao, có thể hôm nay nó không theo Quân bay sang Mỹ thì ngày mai, ngày kia, chú sẽ đưa nó đi, lúc đó dù cháu có muốn giữ lại nói, e rằng cũng không được, cháu hãy suy nghĩ cho kĩ, đừng để mai sau phải hối hận vì hành động bồng bột của cháu hôm nay….!!
Trường kiên quyết nói.
_Có thể chủ tách được bọn cháu nhưng tình yêu mà chúng cháu dành cho nhau thì chú không bao giờ có thể làm được điều đó, dù chú đưa cô ấy đi đâu, cháu cũng đi tìm cô ấy, từ đây sang Mỹ có bao xa, sao cháu lại không thể bay sang cùng cô ấy….!!
Ông Hải gầm lên.
_Cháu đừng thách thức sự chịu đựng của chú, cháu có muốn tương lai sự nghiệp của cháu bị hủy hoại vì quyết định ngu ngốc của cháu ngày hôm nay không….??
Trường cười khẩy.
_Chú đe dọa cháu cũng vô ích, vì cháu không sợ chú đâu….!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.