*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Minh Tịnh tỉnh lại thì trời đã sáng, hình như hôm nay nhiều mây nên không thấy nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào. Cô đưa mắt nhìn quanh, phát hiện mình vẫn còn đang trong phòng cấp cứu. Ngoài hành lang các y tá đang rì rầm trò chuyện cùng nhau, có vẻ là bàn luận xem nên đón Giáng Sinh thế nào.
Cô đã hạ sốt nhưng cơ thể vẫn rệu rã không chút sức lực, mới khẽ nhích người một cái đã thấy trời đất quay cuồng.
Minh Tịnh thoáng nhắm mắt lại, thầm nghĩ hôm nay thực sự không đi làm được, phải gọi điện báo cho lão Vi một tiếng. Cô mở to mắt, đang định tìm túi của mình thì lại trông thấy bác sĩ Cullen.
“Amidan của cô bị nhiễm trùng nên mới ho và sốt cao như thế. Tôi đã tiêm thuốc hạ sốt cho cô rồi, uống thêm mấy ngày thuốc, nghỉ ngơi vài bữa nữa, chắc là sẽ ổn cả thôi,” bác sĩ Cullen lên tiếng, giọng nói nghe rất êm tai.
Minh Tịnh gật đầu, họng cô còn đau cho nên nói không ra lời.
“Tôi là Nick.”
Ồ, thì ra tên anh ta không phải Cullen. Nhưng mà quả thực hai người họ rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt.
“Cô là Trọc Đầu đúng không?”
Đôi mắt lờ đờ của Minh Tịnh tức thì rực sáng. Nick cười: “Không nhớ tôi à?”
Sao cô dám không nhớ chứ, Minh Tịnh âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Thật đúng là nằm không cũng trúng đạn. Hồi bé khi cô vừa đến nước Đức, Chu Tiểu Lượng sợ cô buồn nên dẫn cô đi chào hỏi hàng xóm một vòng, mà nhà đầu tiên họ gặp chính là gia đình của Nick ở sát cạnh bên. Nick nuôi một con chó đốm rất to, cô chỉ vào đống đốm lấm tấm trên người nó, nói bò sữa. Ý cô bảo là nó trông giống con bò sữa, Nick lại cho rằng cô không biết đấy là con gì, còn sửa lại cho cô, nói đây là con chó. Cậu ta nói tiếng Đức, cô nghe không hiểu, chỉ biết nhìn miệng cậu ta chằm chằm, mà Nick cũng há miệng nhắc lại cho cô xem. Sau đó cậu ta hỏi cô tên gì, câu này cô hiểu, liền trả lời bằng tiếng Trung – tôi tên Minh Tịnh. Nick học mãi mà vẫn chưa đọc được hai chữ “Minh Tịnh” này. Không biết cô nghĩ thế nào, lại đi giải thích chính là chữ “minh” trong “ngày mai”, tomorrow. Từ này Nick nhại được, nhưng lại đọc trại đi thành “trọc đầu”. Minh Tịnh lúc ấy còn nhỏ nhưng cũng đã biết mình muốn được xinh đẹp, bị một cậu trai dễ thương nói là đồ trọc đầu, cô vui mới là lạ đó! Hiện tại ngẫm lại mới thấy Nhan Hạo thực ra vẫn còn khá tốt với cô, dù sao thì so với Nhóc Đen, Trọc Đầu quả thực khó nghe hơn nhiều.
Thế là từ đấy về sau cô không bao giờ chịu nói chuyện với Nick nữa, nghe hiểu không nói, nghe không hiểu lại càng không nói. Năm thứ hai cô quay trở lại Đức thì Nick đã bắt đầu đi học. Nick có vẻ rất thông minh, chỉ học tiểu học một năm, sau đó trực tiếp nhảy tới trung học, mười hai tuổi vào đại học. Bác sĩ chuyên khoa ở Đức yêu cầu ít nhất phải có bằng tiến sĩ, nếu không phải Nick đi học sớm thì hiện tại anh ta chưa thể tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân như thế này.
Đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cô, quả là đã làm khó cho anh ta rồi. Thế nhưng cô vẫn không muốn để ý tới Nick, cho dù anh ta dậy thì không hề thất bại tí nào.
Song Nick lại rất nhiệt tình. Hôm qua anh ta trực đêm, hiện tại vừa lúc tan ca nên đã ngỏ ý muốn đưa Minh Tịnh về nhà. Minh Tịnh bảo không cần, anh ta lại nói có thể tiện đường đưa cô đi mua một số loại thuốc thông thường, sau này phát sốt hoặc là cảm lạnh gì đó thì cô có thể tự mình uống tạm ít thuốc trước khi đến bệnh viện khám. Lý do này quá hợp lý, Minh Tịnh từ chối không được. Anh ta dẫn cô đi mua thuốc trước, xong rồi ghé qua siêu thị mua ít đồ ăn rồi mới trở về chung cư.
Vừa thấy những đường nét kiến trúc quen thuộc kia, Nick cười: “Trọc Đầu, sau này tôi có thể thường xuyên tới đây thăm cô được không?”
Minh Tịnh uyển chuyển đáp: “Như thế không tiện lắm đâu, hàng xóm của tôi là một người thích yên tĩnh.” Xin lỗi nha bà Bonnie.
“Bà Bonnie hả?”
Một đám quạ đen tức khắc bay vòng vòng trước mắt cô.
“Bà Bonnie là bệnh nhân của tôi, bà ấy chắc sẽ rất hoan nghênh tôi đấy.”
Minh Tịnh không nói gì nữa. Hiện giờ cô là người bệnh, thái độ có chút lạnh nhạt thì vẫn sẽ được châm chước.
Nick lại ân cần nói: “Trọc Đầu, nghỉ ngơi cho tốt đi nhé, nếu thấy khó chịu trong người thì cứ gọi điện cho tôi. Tôi đã viết giấy nghỉ bệnh cho cô rồi, kẹp ở trong bệnh án đó.”
Minh Tịnh đã bước đến chân cầu thang, nhưng rồi lại quay trở lại: “Bác sĩ Nick, tên của tôi là Minh Tịnh.”
Đôi mắt màu xanh của Nick hiền hòa chớp chớp: “Tôi nhớ rồi, Trọc Đầu.”
Đám quạ đen vừa bay đi lại quác quác vòng trở về.
…
Minh Tịnh vẫn còn chưa kịp gọi điện cho lão Vi thì anh ta đã gọi cho cô. Nghe cô kể về bệnh tình, anh ta nói: “Thế thì cứ nghỉ ngơi đi, cố gắng mau khỏe lại, sắp tới chúng ta còn phải biểu diễn nữa đấy.”
“Biểu diễn?” Minh Tịnh vừa uống thuốc xong. Cô uống thuốc y hệt chim cốc ăn cá, ngửa cổ nuốt ực một cái, họng đau đến không tả nổi!
Giọng của lão Vi nghe cũng như đang giãy chết: “Ờ, chả biết là ai ăn no rửng mỡ nghĩ ra nữa. Năm nay tổng trạm Châu Âu quyết định phóng viên thường trú các trạm đều phải đến Paris ăn Tết tập thể, chi phí đi lại ăn ở được bao hết, nhưng mà mỗi trạm phải chuẩn bị một tiết mục.”
Minh Tịnh nhớ tới dáng vẻ lưng hùm vai gấu của lão Vi, chẳng nhẽ là biểu diễn quyền anh sao? Cô cẩn thận nuốt nước bọt, hỏi: “Anh có dự định gì chưa?”
“Anh nghĩ kỹ rồi, chúng ta cứ nhảy dân vũ bài “Quả táo nhỏ”(2) là được.”
Minh Tịnh vỗ trán, cảm giác hình như nó lại nóng lên nữa rồi.
Minh Tịnh không yên tâm về tiết mục nhảy dân vũ kia, không dám đợi đến khi khỏi ốm hẳn cho nên chỉ hai ngày sau cô đã quay lại làm việc. Cô vốn tưởng rằng lão Vi dám nói như vậy thì ít nhất phần vũ đạo phải phù hợp nhảy hai người, thế nhưng coi video xong, cô lại hoàn toàn tuyệt vọng. Hồi ở trong nước cô cũng từng xem các bác gái nhảy dân vũ ngoài quảng trường, nào là khúc Giai Mộc Tư hay điệu nhảy thủy thủ gì đó, động tác không có gì khó, song xếp hàng thành đội ngũ rồi nhảy nhót giữa tiếng nhạc xập xình vang dội thì trông vẫn rất ấn tượng. Nhiều người cùng nhảy tập thể, cho dù có vài người sai thì cũng sẽ chẳng ai cười, nhưng mà biểu diễn… Cô quay đầu nhìn lão Vi.
Lão Vi vò đầu gãi tai, cũng hoang mang tột độ: “Anh nghe bảo bên quân đội cũng từng nhảy bài này, cứ tưởng là đơn giản thôi, ai ngờ lại khó tới vậy!”
“Hay là chúng ta đổi bài khác nhé?”
Lão Vi bất chấp tất cả, nói: “Không đổi nữa, chốt đi. Ăn Tết mà, phải có tinh thần giải trí tí chứ.”
Hai người tập luyện ba ngày, thậm chí còn chẳng có nổi một cái lễ Giáng Sinh an lành. Nick gọi điện cho Minh Tịnh, hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô.
Minh Tịnh thở dốc vì tập nhảy, Nick tưởng rằng cô chuyển từ viêm amidan sang hen suyễn, xuýt chút nữa đã gọi cả xe cứu thương tới.
“Thế nào rồi?” Sau một đợt luyện vũ đạo, lão Vi cũng đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
“Giúp mọi người giải trí chắc chắn không thành vấn đề.” Minh Tịnh ngừng lại một chút, yếu ớt hỏi: “Em không đi có được không?”
Lão Vi trừng mắt nhìn trừng cô: “Nghĩ cũng hay quá nhỉ, cô thích để cho trạm mình mất sạch hết thể diện à?”
Lão Vi không chỉ muốn đi, mà còn muốn đi trước tất cả mọi người. Trạm trưởng Hoàng trạm Paris và lão Vi vào tòa soạn cùng năm, sau đấy lại ra nước ngoài cùng một đợt. Anh ta đã lén gọi điện thoại sang Berlin, bảo hai người họ qua bên ấy sớm một chút.
Lão Vi vui vẻ nhận lời, hài lòng nói với Minh Tịnh: “Phía tòa soạn đã giao hết kinh phí ăn Tết cho bọn họ, cậu ta chắc chắn là muốn ưu tiên chúng ta, nhưng sợ người khác thấy được sẽ nghĩ nhiều nên mới kêu chúng ta qua đó trước.”
Có thể ưu tiên gì chứ? Mọi người đều ở cùng một cái khách sạn, ăn chung một bữa buffet, cùng lắm thì hội đàn ông được uống rượu ngon hơn tí thôi!
Minh Tịnh chưa từng đặt chân đến kinh đô thời trang Paris bao giờ. Lần này cô có thể thoái mái đi dạo, nhìn ngắm sông Seine, chiêm ngưỡng tháp Eiffel và thăm thú nhà thờ Đức Bà rồi…
Bởi vì đúng dịp năm mới cho nên bọn họ không mua được vé máy bay, hai người quyết định ngồi tàu đêm đến Paris. Từ Berlin qua Paris, phải di chuyển mất mười tiếng đồng hồ. Lão Vi thở dài: “Hồi học đại học, anh ngồi tàu hỏa về quê mất tận hai mươi sáu tiếng mà cũng chỉ đi qua được mỗi mấy tỉnh. Bây giờ tốn có mười tiếng mà đã đi được từ nước này sang nước khác, thậm chí còn là từ Thủ đô này tới Thủ đô kia. Tại sao cả thế giới không có một tiêu chuẩn phân chia khu vực cho thống nhất nhỉ?”
“Pháp luật toàn thế giới còn chưa thống nhất nữa là!” Minh Tịnh buột miệng thốt ra, sau đó im bặt. Đây là lời học trưởng nói. Trong một phiên tòa mô phỏng, có một sinh viên khoa Báo chí hỏi Nghiêm Hạo tại sao việc bắt giữ tội phạm xuất ngoại nhập quốc tịch khác lại khó khăn đến thế, trong khi Bộ Công an đã xác định được rõ ràng tung tích của y? Khi ấy anh đã trả lời rằng, bởi vì pháp luật toàn thế giới vẫn chưa thống nhất với nhau.
Bên ngoài cửa sổ giờ là bóng đêm đen kịt, không thấy núi không thấy sông, cũng chẳng nhìn rõ đồng bằng, chỉ cảm giác được con tàu đang lao vút về phía trước. Ngoài nó ra còn có một thứ khác cũng đang vùn vụt lao đi nữa, đó chính là thời gian. Lại một năm nữa đã qua, cô đã sắp hai ba tuổi. Cô không dám nhận mình già, nhưng đương nhiên cũng không thể vờ như mình còn xuân trẻ.
Đoàn tàu lăn bánh vào ga Paris khi trời vừa tờ mờ sáng. Trạm trưởng Hoàng đã đứng sẵn ngoài cổng ra đợi bọn họ. Lão Vi có chút ngạc nhiên, bước tới bắt tay anh ta chào hỏi: “Trời rét thế này, sao mà phải dậy sớm vậy? Có phải là tôi không biết đường đâu.”
Trạm trưởng Hoàng cười khì khì: “Thì nhớ cậu mà. Tôi nghe nói năm nay khảo hạch, đoán chừng cậu lại đứng đầu. Tôi thì không đội sổ là tốt rồi.”
“Đó là mọi người nhường tôi, nể tình tôi già đầu rồi mà còn chưa cưới được vợ!”
“Cậu định khi nào kết hôn?”
“Phải đợi về nước đã. Bây giờ có cưới, với khả năng tài chính của tôi thì cũng chả đủ để đưa cô ấy sang đây, ây da!” Đây là nỗi đau lớn nhất trong lòng lão Vi, nhắc tới lại thấy sầu muộn. Anh ta cũng không muốn khiến cho mọi người mất hứng nên lại quay qua chọc chọc tay trạm trưởng Hoàng: “Khai thật đi, cậu bảo bọn tôi đến sớm rốt cuộc là đang ủ mưu gì hả?”
Trạm trưởng Hoàng khựng lại. Sớm đông Paris tiết trời buốt giá, anh ta bị rét đến mức trắng bệnh cả mặt: “Tôi đã xếp chót hai năm liên tiếp rồi, không thể thế này mãi được, phải tiến bộ lên tí chứ. Cậu có nghe nói đến vụ tuần cảnh ở Mỹ dùng súng bắn một người da màu lấy đá chọi ô tô không?”
“Có nghe, là giải đấu khúc côn cầu Mỹ gần đây, fan hâm mộ đứng quá đông, Chính phủ muốn mau chóng ổn định tình hình nên đã vội vàng bắt giữ tuần cảnh người da trắng kia. Thế nhưng người dân vẫn cho rằng chỉ mỗi vậy là chưa đủ, họ nói vị tuần cảnh đó coi thường mạng sống người khác, lạm dụng chức quyền, cần phải bị kết tội ngay lập tức. Hiện giờ đây không chỉ đơn thuần là một vụ nổ súng nữa, nó đã leo thang thành một cuộc xung đột chủng tộc.”
Trạm trưởng Hoàng liên tục gật đầu: “Đúng rồi, chính là vụ này, tôi muốn nhờ người anh em giúp mình một chuyện.” Anh ta thoáng nhìn Minh Tịnh.
Minh Tịnh tức khắc có một dự cảm chẳng lành.
Trạm trưởng Hoàng lại tiếp tục nói: “Tuần cảnh da trắng kia mời một luật sư tên Nghiêm Hạo. Hôm nay cậu ta tới Paris, tôi muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền. Không phải tôi định tranh giành với cậu đâu, là cậu ta đến đây trước cho nên tôi mới nghĩ tới việc này. Nếu như cậu ta nhận lời thì tôi cũng coi như có một khởi đầu tốt đẹp.”
“Thế đã hẹn người ta chưa?”
Trạm trưởng Hoàng tặc lưỡi, lại nhìn Minh Tịnh: “Luật sư Nghiêm không nhận bất cứ cuộc phỏng vấn nào.”
Lão Vi khó hiểu hỏi: “Vậy tôi giúp gì được cậu?”
Trạm trưởng Hoàng liền nháy mắt ra hiệu: “Luật sư Nghiêm xuất thân từ Kinh Đại, Minh Tịnh chẳng phải cũng tốt nghiệp Kinh Đại sao?”
Lão Vi bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là trạm trưởng Hoàng có ý này. Anh ta đang tính nói kháy mấy câu, nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của trạm trưởng Hoàng, cuối cùng vẫn cắn răng nhịn. Lão Vi gãi gãi thái dương, quay sang hỏi Minh Tịnh: “Minh Tịnh, cô có quen biết vị luật sư Nghiêm đó không?”
Cuộc đời này có thể máu cún hơn nữa được không? Loại chuyện xác suất cực thấp như vậy mà cũng rơi trúng đầu cô.
“Em có quen, chỉ là…” Minh Tịnh thấy rất khó xử, cô và học trưởng đã sớm không còn liên hệ gì với nhau nữa rồi.
Trạm trưởng Hoàng vui mừng nói: “Chúng ta cứ tới khách sạn của cậu ta đã, coi như chúc mừng năm mới, đến đó rồi thì tùy hoàn cảnh mà liệu.”
“Ngày thường chẳng liên lạc bao giờ, bây giờ lại đột nhiên chạy tới chúc mừng năm mới thì có phải kỳ lắm không?” Minh Tịnh hoang mang hỏi.
Trạm trưởng Hoàng chỉ vào khung cảnh đường phố được nắng ban mai thắp sáng: “Đây là nơi nào chứ? Paris, kinh đô của sự lãng mạn. Em xem, em đi từ Đức tới đây, còn cậu ấy từ Mỹ đến, vừa đúng thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới. Bản thân chuyện này đã lãng mạn xiết bao rồi, sao có thể không gặp nhau được cơ chứ?” Anh ta lặng lẽ huých tay lão Vi.
Lão Vi vội vàng nói: “Đúng đúng, lãng mạn lắm.”
Minh Tịnh miễn cưỡng đáp lại, cười mà như mếu.
(1) Kim ngân: Một loài cây cảnh có nguồn gốc từ Đông Á. Hoa kim ngân thường được dùng làm dược liệu, có tác dụng trị ho, sốt, nhức đầu do cảm lạnh, kháng viêm…
(2) Clip nhảy dân vũ bài “Quả táo nhỏ”.