Muốn Dùng Đúng Cách Để Yêu Anh

Chương 14.2: Kim ngân 2)




Trạm trưởng Hoàng cũng coi như thần thông quảng đại, không chỉ hỏi được khách sạn Nghiêm Hạo ở mà còn dò la ra cả số tầng lẫn số phòng của anh. Nghiêm Hạo buổi chiều tới nơi. Để cho thật giống với đến chúc mừng năm mới, trạm trưởng Hoàng còn chuẩn bị một bó hoa tươi.
Đây là khách sạn năm sao hơi hướng kiến trúc cổ xưa, phong cách vừa cầu kỳ vừa hoa lệ. Người giữ cửa là một ông bác mái tóc hoa râm, dáng đứng nghiêm trang, khi cười trông rất ôn hòa. Minh Tịnh nhờ lễ tân gọi điện cho Nghiêm Hạo, thông báo rằng mình mới đến.
Trong lúc chờ đợi, Minh Tịnh lo lắng đi đi lại lại trong sảnh, thỉnh thoảng thở dài thườn thượt. Vẫn là trạm trưởng Hoàng trông thấy Nghiêm Hạo trước tiên, anh chỉ mặc có một chiếc áo sơmi, ánh mắt vội vã quét qua sảnh lớn.
“Chào luật sư Nghiêm!” Trạm trưởng Hoàng mau miệng nói.
Không biết là bởi khí thế anh quá sắc bén hay do cô quá hồi hộp, Minh Tịnh buột miệng gọi theo: “Luật sư Nghiêm…”
Ánh mắt lạnh lùng của Nghiêm Hạo dừng trên người Minh Tịnh đúng năm giây, thế rồi anh quay ngoắt đi. Luật sư Nghiêm? Cô định nhờ anh thưa kiện hộ chắc? Hừ!
Minh Tịnh chạy theo túm lấy tay anh: “Học trưởng, anh đợi đã.”
Nghiêm Hạo chầm chậm xoay người lại, ánh mắt rơi xuống nơi cô siết chặt tay anh, sau đó dần dần di chuyển tới khuôn mặt của Minh Tịnh.
Minh Tịnh đột ngột thả tay, giấu hai tay ra sau lưng, lắp bắp giải thích lý do mình tới. Nói xong, cô xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Trạm trưởng Hoàng ở phía sau đã cười giảng hòa tới cứng hết cả cơ mặt. Ôi mẹ ơi, tên nhóc này tuổi còn trẻ mà thái độ cứng rắn thật đấy, anh ta về nước báo cáo tình hình công việc với cấp trên cũng chưa bao giờ căng thẳng thế này.
Nghiêm Hạo dù sao cũng vẫn coi như nể mặt Minh Tịnh, không từ chối trạm trưởng Hoàng. Nhưng anh có một yêu cầu, anh chỉ chấp nhận giải thích tại sao mình lại tiếp nhận vụ án này, còn chi tiết án thì chưa ra tòa cho nên tạm thời chưa tiện công bố.
Trạm trưởng Hoàng liên tục nói được.
Ba người tìm một chỗ ngồi tại quán café trong khách sạn. Minh Tịnh chỉ ngồi làm nền, ở đây hoàn toàn chẳng có chuyện gì của cô. Cô vừa cầm cốc café vừa nhìn cái này ngó cái kia, khi lỡ chạm phải mắt anh thì lập tức quay đầu qua chỗ khác.
Trạm trưởng Hoàng phỏng vấn cũng không lắt léo, song Nghiêm Hạo vẫn trả lời cực kỳ chặt chẽ. Anh nói trước khi tiếp nhận vụ án, anh đã từng đến gặp vị tuần cảnh này. Lúc ấy dáng đứng thẳng tắp của anh ta biểu hiện một loại cương nghị và ngoan cường trong phong thái, đó chính là sự không cam lòng cùng ý chí chiến đấu mãnh liệt của con người giữa nghịch cảnh. Thế nhưng đây vẫn chưa phải điểm mấu chốt, thứ cuối cùng đả động anh chính là một câu nói của tuần cảnh da trắng kia: “Khi chúng tôi thực thi pháp luật, ai sẽ quan tâm màu da của tội phạm là gì chứ?”
Trạm trưởng Hoàng lại hỏi: “Vậy luật sư Nghiêm có cảm thấy vị tuần cảnh ấy vô tội hay không?”
Nghiêm Hạo khẽ nhướng mày: “Vô tội hay có tội, chẳng phải nên do thẩm phán quyết định hay sao?”
Trạm trưởng Hoàng âm thầm lau chỗ mồ hôi lạnh tưởng tượng.
Cuộc phỏng vấn kết thúc, trạm trưởng Hoàng hỏi Nghiêm Hạo xem có thể chụp một tấm ảnh chính diện của anh được không.
Nghiêm Hạo đồng ý. Anh lên phòng thay quần áo chỉnh tề, xong xuôi mới quay lại quán café chụp ảnh.
Trạm trưởng Hoàng vô cùng vừa lòng với cuộc phỏng vấn hôm nay, luôn miệng cảm ơn Nghiêm Hạo rối rít. Anh ta nhiệt tình mời Nghiêm Hạo dùng bữa tối, Nghiêm Hạo lại quay qua nhìn Minh Tịnh, hỏi: “Minh Tịnh đến Pháp một mình à?”
“Em đến cùng với trạm trưởng của em ạ,” cô đáp.
“Vậy à, thế cho tôi một cơ hội mời mọi người ăn tối nhé! Tôi là học trưởng của Minh Tịnh, sau này vẫn cần nhờ các vị quan tâm Minh Tịnh nhiều hơn.”
Lời này nghe rất có lý, rất có phong phạm đàn anh, thế nhưng trạm trưởng Hoàng sao có thể mặt dày mà nhận lời được: “Không không, lần này vẫn để tôi mời thì hơn, hôm nay chiếm mất nhiều thời gian của luật sư Nghiêm như vậy, chính tôi cũng rất băn khoăn. Hơn nữa nơi này lại là nước Pháp, tuy chỉ đến công tác thôi nhưng đây cũng coi như là nửa sân nhà của tôi rồi.”
“Chưa nói tới việc có chiếm thời gian hay không, nếu không nhờ trạm trưởng Hoàng thì tôi và Minh Tịnh sao có thể hội ngộ chứ! Chúng ta đã rất lâu rồi chưa gặp nhau nhỉ?” Nghiêm Hạo lại nhìn Minh Tịnh.
“Vâng, lâu rồi ạ.” Bọn họ ở sân bay vội vàng nhìn nhau một cái, chớp mắt đã qua nửa năm.
Trạm trưởng Hoàng sốt ruột đưa mắt ra hiệu cho Minh Tịnh, Minh Tịnh cũng luống cuống nói: “Học trưởng, hay là để em mời đi!”
“Hả? Là lương thực tập ở Hoàn Vũ Thời Báo rất cao hay là đây cũng là nửa sân nhà của em?”
Cãi cọ với luật sư, thua là chuyện khỏi phải bàn. Ngay cả trạm trưởng Hoàng về tình về lý đều thấy mình chiếm thế thượng phong, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của anh. Tầm này các nhà hàng Pháp có tiếng hầu như đều đã kín chỗ, Nghiêm Hạo nói: “Hay là chúng ta đi ăn đồ Trung Quốc đi!”
Anh gọi một cuộc điện thoại, sau đó báo tên nhà hàng cho hai người.
Mặt trạm trưởng Hoàng tức thì biến sắc. Nhà hàng Trung Quốc này rất nổi tiếng ở Paris, không đặt trước một tuần thì không có chỗ, vậy mà anh ta còn đứng trước mặt người ta khoe khoang một nửa sân nhà gì đấy.
Ba người trực tiếp đi từ khách sạn, còn lão Vi bắt taxi qua bên ấy, sau khi gặp mặt hàn huyên vài câu thì liền ngồi xuống gọi món. Nhà hàng này có tên gọi “Quê Nhà”, phong cách tương đối đa dạng, món nào sở trường thì làm món đó, không theo vùng miền hay trường phái nào cố định. Gà Cung Bảo, bò ngâm tương, vịt hầm bát bảo, súp bí đỏ… tất cả đều rất tinh tế, không phải là kiểu đồ ăn Trung Quốc ở nước ngoài món nào cũng giống món nào như người ta vẫn hay nói. Có một món là nem rán, rau cải dại bên trong ăn thực sự rất có hương vị của chốn núi rừng. Minh Tịnh với đũa gắp liền hai lần. Khi phục vụ bưng món ăn khác lên, Nghiêm Hạo chuyển đĩa nem này đến trước mặt cô, khiến cho má cô ửng đỏ.
Rượu bọn họ uống là rượu Phần của tỉnh Sơn Tây, ba người đều chỉ nhấp môi, ngày mai còn phải làm việc nên không thể phóng túng được. Hai người kia không quen Nghiêm Hạo mấy nên không tiện tâm sự công việc, chỉ có thể nói về mấy cái chủ đề phổ biến hoặc là kể chuyện người quen. Chủ đề phổ biến nhất chắc là chuyện quốc gia đại sự, song chuyện này lại quá trang trọng, cuối cùng chỉ còn chuyện người quen là thích hợp. Nơi này người quen chung duy nhất của bọn họ là Minh Tịnh, thế nên ăn xong bữa cơm, Nghiêm Hạo không chỉ biết cô đang phụ trách mảng nào mà ngày mai cô nhảy bài gì anh cũng rõ.
Minh Tịnh cũng bất chấp tất cả mà kể câu chuyện bẽ mặt giữa cô và bà Bonnie. Cô nhắc tới bốn chị em nhà họ Trương, Nghiêm Hạo liền xen ngang: “Em gái út nhà họ Trương, Trương Sung Hòa, anh từng được gặp một lần. Bà cụ khi đó đã hơn chín mươi tuổi nhưng vẫn rất có nền nếp, viết thư pháp cũng rất đẹp.” Nói đến đề tài này, trạm trưởng Hoàng và lão Vi cũng hào hứng hơn rất nhiều.
Minh Tịnh đang nghe hăng say thì bỗng di động trong túi đổ chuông. Cô lấy điện thoại ra, cười cười xin lỗi ba người rồi chạy ra hành lang nghe điện.
“Anh Minh Minh, anh không ngủ được hay là tự nhiên dậy sớm thế?” Ở trong nước lúc này hẳn là khoảng ba giờ sáng.
Nhan Hạo mệt mỏi nói: “Đúng là số khổ, tăng ca đến tận giờ đấy! Em đang làm gì đó?”
“Em qua Pháp chơi rồi, các đồng nghiệp quanh Châu Âu đều tụ tập ở bên này.”
Nhan Hạo “chậc chậc” hai tiếng: “Thế đi chơi thoải mái đi. Trên người còn tiền không? Không có thì cứ bảo, anh chuyển cho em.”
“Tiền thì vẫn còn, chỉ là…” Minh Tịnh ngập ngừng cúi đầu.
“Chỉ là cái gì, nói đi!” Nhan Hạo giục cô.
Minh Tịnh cười ha hả: “Chỉ là thèm đồ ăn thôi. Anh Minh Minh, anh gửi em ít lạp xưởng, ba chỉ khô, váng đậu với rong biển đi, còn cả ớt chưng dầu Lão Can Mụ, trứng bắc thảo, thịt bò khô nữa…”
Nhan Hạo lạnh lùng cười khẩy: “Để cho em thèm chết đi, bảo đừng có ra nước ngoài thì chả chịu nghe. Không gửi. Mà em cũng đừng có quay ra vòi vĩnh cô Lâm, muốn ăn về nước mà ăn.”
Minh Tịnh nhỏ giọng thì thào: “Tiền vé máy bay đắt lắm, hơn nữa còn phải ngồi lâu như vậy chỉ vì mấy miếng ăn á… Anh Minh Minh, chúng ta thương lượng được không, em sẽ mua dao cạo râu tốt nhất nước Đức cho anh.”
Nhan Hạo cũng dịu giọng lại: “Em làm cả tháng mới được mấy đồng, giữ đấy mà tự tiêu đi. Khi nào được nghỉ, mấy ngày thôi cũng được, có thể về nước thì cứ về nước một chuyến. Cô Lâm của em ngày nào cũng nhắc đến em, tiền vé máy bay cứ để đấy anh trả cho.”
“Thế còn đồ ăn thì sao?”
Nhan Hạo thất bại nói: “Thôi được rồi bà nội ơi, anh gửi em được chưa? Tham ăn như thế, sau này sao lấy chồng được?”
Minh Tịnh tươi cười rạng rỡ: “Đúng rồi, anh Minh Minh, em hỏi anh việc này. Có người giúp anh một chuyện lớn, anh định tặng quà cảm ơn, muốn thể hiện được thành ý nhưng lại không muốn người ta cảm thấy ám muội thì nên tặng cái gì nhỉ?”
“Đàn ông à?”
“Vâng.”
Nhan Hạo suy nghĩ một chút: “Tặng măng sét bạc đi, cũng không phải là cái gì quá quý nhưng với khả năng tài chính của em hiện giờ thì đã là lựa chọn tốt nhất rồi.”
Minh Tịnh cúp điện thoại, cố gắng nhớ lại các trung tâm mua sắm hoặc cửa hàng quần áo phụ kiện mà hôm nay mình đi qua, hình như có một cửa hàng Tiffany ở gần đây, không biết buổi tối có mở cửa không nữa. Cô vừa miên man nghĩ ngợi vừa cất bước quay trở lại. Trông thấy một đôi giày da bóng loáng đi tới, Minh Tịnh ngẩng đầu: “Học trưởng?”
Nghiêm Hạo dừng bước, nhìn điện thoại trong tay cô.
“Nhà vệ sinh bên kia ạ.” Minh Tịnh đưa tay chỉ chỉ.
Nghiêm Hạo chậm rãi nhắm mắt, đi lướt qua bên người cô, không nói lời nào.
Nhân lúc Nghiêm Hạo đi mất, trạm trưởng Hoàng định chạy ra thanh toán trước, nhưng thu ngân lại bảo bàn bọn họ trả tiền rồi. Anh ta trở về bàn ăn, nói với lão Vi: “Vị học trưởng này của Minh Tịnh, nếu đã không làm thì thôi, một khi đã quyết làm gì thì chẳng ai xen vào được.”
Lão Vi gật đầu: “Còn kém chúng ta vài tuổi, cũng không có mối quan hệ gì đặc biệt, vậy mà chẳng hiểu tại sao cứ đứng trước mặt cậu ta tôi lại trở nên câu nệ.” Lão Vi xoa xoa bụng, hôm nay ăn rất ngon miệng, chỉ có điều dạ dày tiêu hóa không được ổn lắm.
“Tôi còn tưởng chỉ mỗi mình tôi thấy thế, hóa ra cả cậu nữa à!” Trạm trưởng Hoàng nhìn Minh Tịnh. “Cơ mà cậu ta đối xử với Minh Tịnh cũng không tồi, đúng là rất ra dáng đàn anh. Phải không, Minh Tịnh?”
Học trưởng đương nhiên rất tốt, rất trách nhiệm. Lần đầu tiên gặp nhau, Nhan Hạo ghét cô ra mặt, thế mà học trưởng vẫn đưa cô tới nhà Trích Quế. Học trưởng không phải vừa gặp đã phải lòng cô, chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ. Lần này cũng như vậy thôi, cho nên cô tuyệt đối không thể hiểu sai ý anh được.
Ăn cơm xong, Nghiêm Hạo đề nghị mọi người đi dạo một lát.
Châu Âu gần đây không được yên bình cho lắm, các vụ khủng bố kéo nhau nổ ra, đặc biệt vào những dịp lễ tết như năm mới này thì lại càng cần cẩn thận, bất kể cảnh sát trên đường có nhiều đến mấy chăng nữa. Để hai vị học trưởng học muội Nghiêm Hạo và Minh Tịnh có không gian yên tĩnh chuyện trò, trạm trưởng Hoàng và lão Vi kiên quyết đi sau lưng họ, duy trì khoảng cách mười mét.
So với Cáp Nhĩ Tân thì mùa đông ở Paris cũng không hẳn là quá lạnh, cho dù có đi dạo đêm cũng không rét đến run người. Phố xá Paris không được quy hoạch quy củ như Berlin, đường không rộng, người cũng đông, hai người họ sóng bước, cánh tay khẽ chạm vào nhau. Minh Tịnh cố ý tụt lại phía sau một bước để tránh bị đụng vào anh, nhưng Nghiêm Hạo lại dừng lại, chờ cô bắt kịp.
“Học trưởng, hôm nay đã khiến anh phải khó xử rồi, thật sự xin lỗi,” Minh Tịnh bất đắc dĩ khoanh tay, vừa ngó trước nhìn sau vừa hạ giọng nói. “Trước đó em hoàn toàn chẳng biết gì hết, vừa xuống tàu hỏa đã bị kéo tới đây luôn. Cũng không biết sao bọn họ lại biết chúng ta học cùng một trường. Em muốn gọi điện thoại báo trước để anh từ chối, nhưng mà em lại không có số điện thoại Mỹ của anh.”
“Học cùng trường đâu phải chuyện bí mật gì, muốn tra được cũng dễ thôi. Việc hôm nay chưa hẳn là quá khó xử, nhưng để tránh xảy ra những chuyện tương tự, chi bằng chúng ta cứ trao đổi số điện thoại đi!” Nghiêm Hạo lấy di động ra.
Bọn họ không chỉ trao đổi số điện thoại, cả WeChat và email cũng thêm lại một lần nữa.
“Em đổi di động mới à?” Nghiêm Hạo nhìn chiếc smartphone trong tay Minh Tịnh, đây là một sản phẩm trong nước, hiện đang cạnh tranh rất gắt gao với iPhone.
“Vâng, chiếc iPhone kia ra đường bị người ta cướp mất rồi.”
“Có khóc nhè không đấy?”
Minh Tịnh bật cười: “Khóc thì không, nhưng mà thực sự không dám dùng iPhone nữa, em cảm thấy mình và iPhone rõ ràng là khắc nhau ấy.”
Nghiêm Hạo thoáng thất thần. Chiếc iPhone đó của cô là mang về từ Hồng Kông, khi cầm nó ở trong tay, Minh Tịnh còn nhảy cẫng lên, cười cười nói với anh: “Học trưởng ơi, em yêu anh quá đi!”
Chuyện ấy xảy ra cách đây bao lâu rồi nhỉ? Cảm giác cứ như là từ tận kiếp trước vậy.
“Em ở Berlin chỉ có mỗi cái điện thoại này để liên lạc thôi à? Ngộ nhỡ gọi không được thì có thể tìm em thế nào?”
“Học trưởng muốn tới Berlin ạ?”
“Biết đâu được sau này anh lại đến đó công tác.”
“Nếu anh đến thì bảo nhé, em mời học trưởng ăn cơm.” Cô nói nghe cứ như thể Berlin là nhà mình vậy, Minh Tịnh ngượng ngùng cười cười, đọc số máy bàn chung cư và điện thoại văn phòng cho anh.
Nghiêm Hạo hỏi về Sơn Béo. Minh Tịnh bảo hiện tại cậu ta đang công tác ở Volkswagen Thượng Hải, vừa học vừa làm. Thực ra Sơn Béo muốn chuyên tâm học thạc sĩ, nhưng phía công ty không đợi được, cậu chàng đành phải thỏa hiệp một chút. Có thể hai năm nữa Sơn Béo sẽ tới trụ sở chính tại Đức để nghiên cứu chuyên sâu.
“Khi ấy bọn em có thể tụ hợp với nhau rồi,” Minh Tịnh vui vẻ nói.
Hai năm nữa, lại là năm nào? Cô vẫn muốn ở nước Đức mãi ư? Nghiêm Hạo mím môi.
“Bạn của học trưởng khỏi bệnh chưa ạ?” Minh Tịnh nhớ tới cô gái ngồi xe lăn mà cô gặp ở sân bay.
“Cô ấy cũng đã khá hơn, nhưng để hồi phục hoàn toàn thì còn cần nhiều thời gian lắm.” Đây cũng có thể coi như một kỳ tích rồi, lần đầu tiên chống gậy đứng lên, Giản Tâm còn bật khóc trong điện thoại. Cái con người này vừa mới đỡ hơn đã không chịu ngồi yên nữa. Thành phố Xuyên có cây bách Kiếm Các duy nhất còn sót lại trên thế giới, nhiều lần nhân giống thất bại, sắp sửa tuyệt chủng đến nơi. Cô nàng vừa nghe được tin này đã lập tức bay từ Bắc Kinh sang, vừa hồi phục chức năng vừa nghiên cứu, không lơ là bên nào cả.
“Thế chị ấy vẫn sẽ quay lại Mỹ chứ?”
“Đương nhiên, nhà cô ấy ở đó mà.”
Minh Tịnh hiển nhiên có hơi bất ngờ, nhưng cô không hỏi tiếp nữa. Bọn họ đã đến khách sạn của Nghiêm Hạo. Loại khách sạn lâu đời như thế này, sẽ không vì ngày hội nào mà trang hoàng lộng lẫy. Nó tựa như một quý ông cao sang lịch lãm, bất kỳ tình huống, bất kỳ thời điểm nào cũng chẳng màng ganh đua bao giờ. Ánh sáng trong sảnh rất nhẹ nhàng, không phải kiểu ấm cúng của một ngôi nhà mà là sự ấm áp giữa đêm lạnh, khiến người dừng chân thư thái.
Minh Tịnh lấy ra một hộp quà màu xanh lam buộc ruy băng: “Học trưởng, chúc mừng năm mới!”
Giọng nói của cô nghe rất thanh thúy và tươi sáng, không hề phảng phất nỗi buồn chia ly, tựa như bọn họ luôn có thể gặp mặt nhau nếu muốn vậy. Thái độ của cô cả ngày hôm nay trong trẻo như bầu trời xanh, y hệt một cô đàn em tiêu chuẩn, đối với vị đàn anh đã giúp đỡ mình chỉ có sự tôn trọng và kính nể, nhiều nhất là một chút ngưỡng mộ mà thôi.
Mày còn muốn như thế nào nữa đây? Nghiêm Hạo tự hỏi chính mình.
Anh dõi mắt trông theo Minh Tịnh khi cô chạy về phía trạm trưởng Hoàng và lão Vi. Hai người kia cũng chỉ vẫy vẫy tay chào anh, không tiến lại gần hơn nữa. Hình bóng ba người thoáng chốc biến mất ở đầu đường phố Paris.
Trước khi bọn họ chia tay, có một ngày Nghiêm Hạo hẹn Minh Tịnh cùng ra ngoài ăn cá nướng. Khi ấy thời tiết ở Bắc Kinh mới chuyển lạnh, Nghiêm Hạo đứng ngoài sân vận động đợi cô. Anh không nhìn thấy cô ló ra từ nơi nào, chỉ cảm giác được một vòng tay đột ngột ôm lấy mình từ phía sau. Cô cười khanh khách, hỏi: “Á, đây chẳng phải là bạn học Nghiêm Hạo ư, sao lại đứng ở đây một mình thế, bạn gái của cậu đâu rồi?”
Minh Tịnh rất thích chơi trò giả vờ làm người khác để hỏi chuyện giữa bọn họ, kỳ thật là muốn nghe anh thổ lộ lòng mình. Không biết tại sao cô lại sẵn sàng nói chia tay, còn đoạn tuyệt được dứt khoát đến thế. Hiện tại anh ở Mỹ, cô ở Đức, định mệnh còn sắp đặt cho họ tình cờ gặp nhau tại Pháp vào ngày đầu năm mới này. Anh thật sự muốn nghe cô phát biểu cảm tưởng vài câu, nhưng chắc là cô sẽ chẳng nói gì, hoặc cùng lắm là một lời “xin lỗi” mà thôi. Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần luật sư làm gì nữa? Nghiêm Hạo giận dữ siết bẹp hộp quà trên tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.