Bà Còm đăng ở Wattpad
Thực mau bên ngoài truyền đến động tĩnh, tiếng khóc la của Tề thị xen lẫn với tiếng kêu thét của Minh Thụy, cha Phó luôn ôn hòa nho nhã lần đầu tiên dùng thanh âm xé rách hét tên hai con gái.
Sau đó Minh Cẩm nghe giọng Giang Du.
“Minh Lan! Minh Cẩm! Hai người còn tỉnh không?” Giang Du hiển nhiên vô cùng gấp gáp, rống đến mức giọng lạc đi, “Hãy kiên trì, dùng khăn ướt bịt miệng mũi, quỳ rạp xuống đất, ngàn vạn lần đừng chạy ra bên ngoài, hãy tin tôi!”
“Được.” Minh Lan đáp to, tức khắc an tâm.
Minh Cẩm lại luống cuống, người kia đâu? Chẳng lẽ không có mặt?
“Lục Đại ca đâu?” Tiếng khóc la của Minh Thụy giải thích nghi hoặc cho nàng, “Huynh ấy đi đâu rồi? Sao lay biểu ca thế nào cũng không tỉnh?”
Sau đó là tiếng nước dội vào cửa sổ nhưng không thể trì hoãn thế lửa, ngược lại khói đen bốc lên càng mù mịt.
Minh Cẩm không còn nghe được âm thanh bên ngoài, khói đặc khiến nàng sặc sụa đến rơi lệ, hít thở cũng đau, không hít thở càng đau hơn, nàng cảm giác cánh tay tê ngứa, tựa hồ mọi thứ đang rời xa nàng.
Nàng từng có một ký ức như vậy, mặc dù đã rất lâu nhưng rõ ràng đến mức nàng không bao giờ quên được.
Cứ phải kết thúc vậy sao?
Minh Cẩm bắt đầu hôn mê thầm hỏi chính mình, sau đó cánh tay đột nhiên đau nhói đến tận tim khiến nàng tỉnh táo lại, là Minh Lan đặt tay lên vết thương của nàng.
“Tỷ, huynh ấy nói sẽ cứu chúng ta ra ngoài.” Nước mắt Minh Lan không kìm được chảy dài trên mặt Minh Cẩm, mỗi chữ em gái nói đều rất nhỏ nhưng Minh Cẩm có thể nghe rõ.
Hai người cách nhau thật gần mà Minh Cẩm đã không thấy rõ mặt Minh Lan. Mở mắt ra rất đau, nàng vội nhắm mắt, dùng sức siết chặt tay Minh Lan.
Hai chị em dựa vào nhau, một tay Minh Cẩm ôm đầu Minh Lan ép vào ngực mình, hy vọng có thể dùng cách này ngăn khói đặc cho em, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt tóc em.
Lần đầu tiên nàng càm thấy vừa xấu hổ vừa tự hào -- Đây là người thân của nàng, đây là em ruột của nàng, Minh Lan mới mười hai tuổi còn có thể chăm sóc nàng đang bị thương khi gặp phải tình huống như vậy, không do dự hay hoảng loạn.
Nước mắt Minh Cẩm trào ra không ngừng, trong lòng cảm thấy đời này mình chưa từng hạnh phúc như vậy.
Tất cả những gì còn lại là chờ đợi.
Giang Du không biết dùng thứ gì đập phá mở cửa sổ, khói đặc cuồn cuộn toát ra bên ngoài, người trong phòng sắp chết ngạt thở hắt ra.
Giọng Lục Trạm rốt cuộc truyền đến rất lớn và rất mạnh mẽ, không hề rối loạn, “Tại hạ đã cứu hỏa mấy chục lần, mọi người hãy tránh ra.”
Cạnh cửa truyền đến tiếng lưỡi đao bổ xuống, cùng với tiếng đếm của Lục Trạm khiến sự kiên nhẫn của Minh Cẩm gần như cạn kiệt, cuối cùng, cánh cửa cọt kẹt bị đẩy ra rồi ngã rầm xuống đất.
Một tia mát mẻ ùa vào, nâng cao tinh thần mọi người trong phòng.
Minh Cẩm miễn cưỡng hí mắt, cố gắng chịu đựng cơn đau chói lóa nhìn sang.
Nàng lập tức thấy Lục Trạm ở trần đi vào, lộ ra vòm ngực cường tráng, cả người ướt sũng, không biết là mồ hôi hay nước. Anh ta vừa vào phòng là hai tỷ muội Tề gia tức khắc nhào tới, đồng loạt đu bám trên người anh ta, không ai chịu buông tay.
Võ phu quả nhiên vũ phu, Lục Trạm lập tức thể hiện những phẩm chất phi thường về thể chất và tâm lý, vẻ mặt không thay đổi, lần lượt túm lấy cổ áo của tỷ muội nhà họ Tề, trực tiếp... ném bay ra ngoài.
Căn phòng đã tràn ngập không khí mới mẻ, Minh Cẩm cuối cùng cũng mở được mắt, đúng lúc nhìn thấy Lục Trạm tùy tay ném người, sau đó là tiếng khóc lớn của tỷ muội Tề gia, cảm thấy hơi đáng tiếc không thể chứng kiến hai đứa kia bay một độ cong parabol trong không trung.
Lục Trạm vừa xoay người là nháy mắt Giang Du lén chui vào phòng, trên người cũng tưới nước ướt đẫm nhưng không cởi trần, quần áo bết vào nhau đi đứng không tiện, mới vào phòng bị vấp phải bình phong dưới đất suýt ngã. Hắn vừa sặc sụa vừa hô dồn dập, “Minh Lan, Minh Lan!”
“Muội ở chỗ này.” Rốt cuộc nghe tiếng Minh Lan nức nở đáp.
Giang Du chạy nhanh tới, định bế Minh Lan lên nhưng lại sững sờ khi nhìn thấy tình trạng thảm hại của Minh Cẩm.
Minh Lan giãy giụa trong lòng hắn, vừa ho vừa hét: “Tỷ tỷ bị thương, đưa tỷ tỷ ra trước.”
Giang Du do dự một chút, thật sự thả Minh Lan xuống.
Minh Cẩm nhìn gương mặt ám khói đen sì của hai người nhưng ánh mắt đều rất trong sáng, vừa muốn khóc vừa muốn cười, đập Giang Du một cái, “Đi mau, ngươi không bế ta nổi! Lục Trạm sẽ cứu ta.”
Tuy ngọn lửa đã dịu bớt, nhưng dù sao cũng là nhà xây bằng gỗ, có thể sập bất cứ lúc nào, thời gian rất quý giá.
Giang Du quay đầu nhìn Lục Trạm tiến tới, bèn mặc kệ Minh Lan giãy giụa, bế cô nàng lên chạy.
Minh Cẩm thở dài, nheo mắt chờ đợi cứu viện.
Trong vầng sáng nhàn nhạt ngoài cửa chiếu vào, bóng dáng Lục Trạm xuất hiện trước mắt, Minh Cẩm thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên sực nhớ tới một vấn đề bèn vội hô lên, “Huynh đừng ném tôi...”
Bàn tay ngăm đen đang vươn tới chựng lại trước mặt nàng, Lục Trạm nhìn sang.
Trên mặt Minh Cẩm như mèo hoa, bị nước mắt làm cho chỗ trắng chỗ đen, cánh tay bị phỏng một mảnh lớn còn bị Thu Vũ cào chảy máu, áo trong hỗn độn vì giãy giụa và té ngã, lộ ra phần da trắng nõn dưới cổ, càng khiến cả người trông đáng thương hề hề, thế nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, như đá quý vừa được rửa sạch, lấp lánh rực rỡ.
Lục Trạm cau mày, tiến lên một bước.
Lúc này Minh Cẩm mới cảm thấy vừa tránh được một kiếp, eo truyền đến một trận đau nhói, sau đó cả người bị chặn ngang nhấc bổng lên như đồ vật. Dưới tình huống trọng tâm không ổn định, nàng cuống quít chộp lấy cánh tay Lục Trạm, nhưng cơ bắp anh ta quá cứng rắn không thể nào túm được. Minh Cẩm cảm thấy mình sắp rơi xuống, bàn tay dùng sức bấu chặt khiến móng tay gần như cắm vào da thịt Lục Trạm.
Nàng vặn vẹo, bị Lục Trạm một tay ấn đầu vào hõm vai nói, “Đừng nhúc nhích.”
Trực giác dã thú là gì? Anh ta vừa dứt lời, đột nhiên có thứ gì đó rơi xuống, Lục Trạm linh hoạt tránh thoát, ôm sát Minh Cẩm vào lòng bế đi.
Vành tai nóng đỏ của Minh Cẩm dán vào ngực Lục Trạm, nghe tiếng tim đập nhịp nhàng mạnh mẽ của anh ta, tức khắc không còn sức lực giãy giụa, thuận theo đỏ mặt.
Lục Trạm bước đi vững vàng, vòm ngực trần mát lạnh, làn da cánh tay sờ vào có cảm giác thô ráp, khóe môi Minh Cẩm trộm nhếch lên.
Nàng đang vui vẻ ăn đậu hủ thì Lục Trạm ngừng bước chân, nhẹ nhàng đặt nàng xuống đất, cẩn thận không đụng tới vết thương của nàng, xoay người đi dập lửa.
Được rồi, làm người không thể quá tham! Vẻ mặt Minh Cẩm thong dong trấn định, chỉnh lại quần áo, quay đầu tìm người nhà.
Hai tỷ muội Xuân Vũ và Thu Vũ run lẩy bẩy, trên người dính đầy bùn, được Tề thị mắt đỏ hoe vì khóc đưa vào phòng bà nghỉ ngơi. Sau khi chứng kiến Minh Cẩm không sao, bà nội khẽ gật đầu rồi quay về phòng, chỉ là bước chân hơi tập tễnh, lộ ra vẻ già nua xưa nay chưa từng thấy.
Cha Phó dìu Minh Lan nôn nóng đi về hướng nàng, “Minh Cẩm?”
Minh Cẩm vội đi qua, “Con không sao, chỉ bị sặc khói nên cổ họng không thoải mái.”
“Cánh tay của con.” Cha Phó trợn trừng, tròng mắt đỏ hoe, buông Minh Lan giơ tay ôm lấy Minh Cẩm, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
Từ sau khi nàng mười tuổi, cha Phó chưa từng làm lại động tác này, Minh Cẩm không khỏi có chút hoài niệm, mỉm cười an ủi cha Phó đang tái nhợt vì sợ hãi, “Lúc này bị dọa nên không còn thấy đau chút nào ạ.”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Bên kia Lục Trạm không biết khuân đến chiếc lu lớn tới trước phòng từ khi nào, anh ta di chuyển vừa mau vừa ổn, hơn nữa bên cạnh có Giang Du hỗ trợ, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa, chỉ còn sót lại vài làn khói nhẹ lượn lờ.
Minh Cẩm nhìn gian phòng đen thui, trong lòng thở dài, tuy rằng vừa rồi bị nhốt bên trong nhưng xác thực chỉ là một đám cháy nhỏ, nếu không phải cửa bị kẹt thì có lẽ không nguy hiểm lắm, nhà nghèo cũng có điểm lợi, căn bản chẳng có gì để thiêu.
“Cũng may đồ đạc trong phòng không nhiều lắm, khi chúng ta đi vào đều thiêu hết rồi.” Giang Du mệt thở hồng hộc, gương mặt đen kịt nhìn không thấy lông mày, chỉ có hàm răng trắng lóe lên khi cười.
Cả đêm lăn lộn khiến tất cả mọi người mệt đến đứt hơi, Tề thị dặn dò vài câu rồi dẫn Minh Cẩm về phòng xử lý vết thương. Những người còn lại trở về nghỉ ngơi, chuyện khác chờ đến hừng đông mới nói.