Lương Mộc Thu vẫn biết Sầm Nam sống ở nước ngoài không tốt.
Buộc phải chia tay với cậu, vừa hoàn thành việc học vừa chăm sóc người thân đang gặp nguy hiểm tính mạng, cuối cùng lại tiễn bà nội mình ngay nơi xứ người, bất kể nghĩ thế nào đều không thể nói là sống tốt.
Nhưng trước khi mở lá thư kia của Cố Cẩm Tú ra, cậu không nghĩ tới lại tồi tệ như vậy.
Vậy nên cậu cảm thấy đây không phải một lá thư mà là một lưỡi dao sắc bén cắt đứt yết hầu cậu rồi một đường đi xuống dưới, xuyên qua trái tim cậu bắn ra từng tia máu.
Trong thư, Cố Cẩm Tú dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói cho cậu biết tất cả sự việc xảy ra sau khi Sầm Nam ra nước ngoài.
Từ khi hạ cánh xuống Mỹ, Sầm Nam đã bị bố mẹ phái người đi giám sát, cái gọi là chuyển sang nước ngoài học chẳng qua là vì bố mẹ anh biết được con trai mình yêu một người đồng giới thì dùng cách để gọi anh về mà thôi.
Ban đầu bố mẹ anh cũng không coi trọng chuyện tình cảm của Sầm Nam, người trẻ tuổi ham cái mới, xa cách một thời gian thì tình cảm cũng sẽ nhạt dần.
Nhưng đảo mắt đã nửa năm trôi qua, svt phát hiện con trai mình chẳng những không có ý định chia tay mà còn lên kế hoạch dẫn người tình ra nước ngoài kết hôn.
Lố bịch.
Họ đưa anh ra nước ngoài là muốn cắt đứt suy nghĩ của anh. Anh thì lại làm ngược lại, con đường bố mẹ đã dọn sẵn cho càng đi càng lệch, lại còn không có ý định quay đầu.
Cuối cùng họ để Sầm Nam tự mình chọn, muốn gia đình này, muốn tương lai rộng mở của anh hay là muốn Lương Mộc Thu.
Sầm Nam chọn Lương Mộc Thu.
“…Đến bây giờ ta vẫn rất thất vọng về nó, nó thật sự không giống con trai của ta và svt. Yếu đuối nặng tình như vậy khó làm nên việc lớn.
Nhưng nó đối với cậu, hẳn là một người yêu xứng chức.
Ta không biết hai người quen nhau thế nào, đến với nhau ra sao. Nhưng nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta sẽ không bao giờ tin con trai mình lại điên cuồng như thế chỉ bởi một người nào đó.
Chúng ta đã nghĩ rằng sự điên cuồng đó là sai, chỉ cần có một môi trường mới, sửa lại cái sai đó là được.
Ta và bố nó đã đưa Sầm Nam vào một viện dưỡng lão theo nhà thờ, nghĩ rằng sẽ nhận về một đứa con trai ngoan đạo, nhưng cuối cùng đã thất bại.
Trước lễ Tạ ơn, ta đón nó về và cố gắng nói chuyện với nó lần cuối, nhưng nó lại nhét con dao gọt hoa quả vào tay bố mình.
Ta vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó. Ta sinh ra nó, ta nghĩ rằng nó sẽ yêu ta, nhưng tại sao chúng ta lại đi đến bước đường này, tại sao nó lại muốn không chết không dừng với chúng ta?
Đến giờ ta vẫn còn nhớ lời nó nói với ta, nói chúng ta phải quyết liệt hơn chút nữa, dứt khoát giết chết nó đi, nếu không chỉ cần nó còn một hơi tàn cũng sẽ nhất định quay lại với cậu.
Sau đó, chúng ta đã thực sự đón năm mới trong bệnh viện.
Bố thằng bé đâm lệch con dao gọt hoa quả đó, chỉ cần sâu thêm chút nữa là sẽ làm tổn thương nội tạng, trên đời này cũng sẽ không còn Sầm Nam nữa.
Chút tình cảm cuối cùng của nó dành cho chúng ta có lẽ là khi nó nói dối cảnh sát, nói rằng nó bị thương do tai nạn.”
Viết đến đây có lẽ tâm trạng Cố Cẩm Tú cũng bất ổn nên chữ viết có phần run rẩy.
Nhưng giọng văn bà lại bình tĩnh thong dong như thế, khiến người ta khó lòng đoán ra được suy nghĩ của bà.
Bà viết: “Thật ra lúc đó ta rất hận cậu, Lương Mộc Thu, ta cảm thấy cậu đã cướp đi con trai của ta. Nếu không có cậu thì có lẽ tất cả mọi chuyện đã không xảy ra.
Nhưng nhiều năm trôi qua, bà nội của Sầm Nam cũng qua đời, nó cũng hoàn thành việc học, công việc cũng xuất sắc, đối xử với mọi người đều rất tốt. Nó gần như đã đáp ứng được mọi kỳ vọng của ta, chỉ ngoài việc yêu cậu.
Ta thật sự ngạc nhiên, nhưng ta phải thừa nhận rằng cậu thắng rồi.”
Lương Mộc Thu đọc đến đây gần như không thể khống chế nổi mình muốn xé nát lá thư.
Cậu thắng rồi.
Tất cả những đau khổ của cậu và Sầm Nam, trên tờ giấy này lại hoá thành ba chữ “Cậu thắng rồi.”
Người yêu của cậu, Sầm Nam của cậu giống như bị người ta coi thành một món đồ tặng cho sự chiến thắng.
Rẻ tiền lại chẳng đáng nhắc đến.
Cậu cắn môi đến mức bật máu, khuôn mặt cũng chẳng còn vui vẻ như ngày thường.
Nguyễn Trúc Tiên ngồi đối diện nhìn mà kinh hồn táng đảm.
Cô quá quen thuộc biểu cảm như thế, nhiều năm như vậy, cô đã nhiều lần nhìn thấy trên gương mặt Sầm Nam.
Cô muốn nói chuyện nhưng lại không dám mở miệng, chỉ có thể luống cuống cầm ly cà phê nhưng lại không đưa lên uống, chỉ lo lắng vuốt ve mép chén.
Một lát sau cô nghe thấy Lương Mộc Thu hỏi: “Trong thư này nói đến viện dưỡng lão, là ở đâu vậy?”
Trong lòng cô căng thẳng nhìn Lương Mộc Thu, vừa vặn Lương Mộc Thu cũng nhìn lại cô, trong nháy mắt khi hai người nhìn nhau, gần như cô đã cho rằng người đối diện mình là Sầm Nam, vẻ lạnh lùng áp bách như thế cô đã gặp qua vô số lần.
Nguyễn Trúc Tiên thở dài, “Chính cậu cũng đoán được, cho dù là ở nước ngoài thì cũng có những chỗ không thể nhìn dưới ánh mặt trời, hơn nữa bố mẹ cậu ấy lại có quyền thế, ở đâu cũng có thể với đến. Nói là viện dưỡng lão theo nhà thờ, thật ra…” Nói đến đây cô cũng có chút không đành lòng, khi đó cô học ở trường khác, không hề biết Sầm Nam đã xảy ra chuyện gì, “Tôi cũng không biết cậu ấy trải qua những gì, khi tôi gặp lại cậu ấy chỉ cảm thấy cậu ấy rất gầy, rất chán nản, sau đó cậu ấy nói chuyện với tôi, nói nơi đó…”
Cô cân nhắc dùng từ, không muốn để Lương Mộc Thu phải khổ sở thêm nữa, “Thuộc về kiểu tra tấn tinh thần.”
Lương Mộc Thu không nói nổi mình đang có cảm giác gì.
Cậu đương nhiên biết đó không phải là chỗ tốt lành gì, nhưng phải dùng đến hai chữ “tra tấn” thì phải tồi tệ đến mức nào chứ.
Thư còn chưa đọc xong nhưng cậu đã đau xé lòng, quả nhiên là ngày đông lạnh đến thấu xương, ngay cả trái tim cũng đông cứng lại.
Cậu nghiêng mặt không nhìn Nguyễn Trúc Tiên nữa, gắt gao cắn chặt môi không để mình phát ra tiếng.
Một tiếng trước khi rời khỏi nhà, cậu còn hôn tạm biệt Sầm Nam. Sầm Nam đến văn phòng luật sư còn cậu đến gặp Nguyễn Trúc Tiên.
Khi đó cậu hoàn toàn không nghĩ mình sẽ chật vật như vậy.
Cậu cho rằng thời gian 7 năm đã quá đủ với mình rồi.
Cậu cho rằng từ ngày ở chung cư Ngọc Lan khi cậu và Sầm Nam thẳng thắn với nhau thì cuộc sống sau này sẽ không còn khổ sở nữa.
Nhưng thì ra chuyện đau đớn nhất lại đang chờ cậu ở đây.
Cậu nhìn ra ánh mặt trời ngoài cửa sổ, sáng đến chói mắt, khiến cả cơ thể cậu đều đau đớn. Có lẽ khi con người ta lớn lên, có lẽ chỉ còn chút chỗ tốt, ấy là những khi sụp đổ như này thì đều sẽ bình tĩnh hơn khi mới đôi mươi.
“Bố mẹ anh ấy thật ngu xuẩn.” Cậu không nhìn Nguyễn Trúc Tiên, lạnh lùng nói, “Họ cần gì phải làm khó Sầm Nam, lẽ ra họ nên tìm tôi, uy hiếp tôi, nói cho tôi biết hoàn cảnh và đau đớn của Sầm Nam, vậy tôi sẽ tình nguyện chia tay với anh ấy.”
Bởi vì cậu không nỡ để Sầm Nam phải chịu khổ.
Giống như Sầm Nam cũng không nỡ nhìn cậu đau đớn.
Cậu rất yêu Sầm Nam, Sầm Nam nhíu mày thôi cậu cũng đã thấy đau lòng rồi. Khi 20 tuổi, muốn cậu chết vì Sầm Nam còn được.
Nhưng người mà cậu yêu quý nhất lại bị người ta giẫm nát dưới bùn đen, cả người nhơ nhuốc bẩn thỉu.
Lương Mộc Thu chết lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tay cậu vẫn cầm lá thư kia. Cậu nghĩ, nếu như có cậu ở đó, chỉ sợ cậu sẽ mất đi lý trí mà đoạt lấy con dao kia đâm vào tim của bố Sầm Nam.
Không may, cậu đã không có ở đó.
Nguyễn Trúc Tiên cũng không biết nên tiếp lời thế nào, cô cũng từng yêu, từng chia tay nhưng cho đến bây giờ cô chưa từng trải qua những chuyện kinh tâm động phách như Lương Mộc Thu và Sầm Nam.
Thật ra 6 năm qua, khi cô về nước thăm người thân cô đều sẽ cố ý đến thăm Lương Mộc Thu nhiều lần, đều là xem giúp Sầm Nam.
Đợi đến khi về Mỹ cô sẽ miêu tả tỉ mỉ tình hình hiện tại của Lương Mộc Thu với Sầm Nam, nói tất cả tin tức về Lương Mộc Thu mà cô hỏi thăm được.
Mỗi một câu cô nói Sầm Nam đều nghe rất nghiêm túc, trên mặt là sự thoả mãn ngắn ngủi, giống như từ những chi tiết nho nhỏ ấy dò xét cuộc sống của Lương Mộc Thu, nhưng rồi sau đó lại là sự tê dại và lạnh lẽo vô tận.
Cô ngồi đối diện, trong lòng cảm thấy Sầm Nam có chút đáng thương.
Trước kia cô vẫn luôn nghĩ Sầm Nam rất lợi hại, thông minh bình tĩnh, mạnh mẽ quyết liệt, là người dù trời có sập xuống cũng sẽ tự mình chống đỡ.
Nhưng khi đó nhìn Sầm Nam, cô chỉ cảm thấy anh giống như một con thú vô gia cư.
Bởi vì trên đời này chỉ có hai người yêu anh, một người đã sinh ly tử biệt, còn một người lại đã chia tay.
Anh chẳng còn nơi nào để về nữa cả.
*
Lương Mộc Thu khong biết đã qua bao lâu mới cố gắng chống đỡ một hơi, tiếp tục đọc nốt lá thư của Cố Cẩm Tú.
Nhưng có lẽ Cố Cẩm Tú cũng chẳng còn lời nào để nói với cậu, mấy dòng chữ ngắn ngủi miêu tả mấy năm còn lại của Sầm Nam ở Mỹ.
“Hẳn là năm thứ hai hay năm thứ ba ở Mỹ, tâm lý Sầm Nam xuất hiện vấn đề. Ta biết chuyện này tương đối muộn, nó cũng rất tích cực trị liệu, không muốn để mình chìm đắm trong bi thương. Có lẽ nó sợ lúc về gặp cậu sợ cậu chê nó là bệnh nhân, nó muốn trở về làm một người bình thường trước mặt cậu chứ không phải một tên điên u ám. Việc điều trị vẫn tiếp diễn cho đến kh bà nội nó qua đời.
Cậu xem, cậu thật sự đã hoàn toàn thay đổi con trai ta, ta cho rằng cả đời này của nó sẽ kiêu ngạo tự tin, nhưng thế mà lại có ngày nó sợ có người không cần nó.
Ta và svt với cậu và Sầm Nam sẽ không thể nào hoà giải. Ta biết rõ Sầm Nam sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa, nó sẽ không cần chúng ta, nhưng ta và bố nó chỉ có một đứa con trai này, lá thư còn lại xin giao cho cậu và Sầm Nam, trên đó chúng ta đã phân chia tài sản, dù sao sản nghiệp trăm năm của gia tộc vẫn thuộc về nó, trong di chúc sẽ luôn có tên Sầm Nam.
Chúng ta có thể cho nó được rất nhiều.
Lương Mộc Thu, ta tự biết ta với cậu chẳng có một xu cảm tình, chỉ sợ giờ cũng thành kẻ thù. Nhưng đến giờ phút này ta không muốn nói thêm bất cứ lời tình cảm nào.
Xin lỗi cậu, là lỗi của ta và bố Sầm Nam. Sầm Nam không làm gì sai cả, nó vẫn luôn yêu cậu.
Nếu như không phải bà nội thằng bé gặp chuyện ngoài ý muốn thì nó đã thắng rồi, nó thà chết, thà nằm trong bệnh viện cũng không chịu cúi đầu. Chúng ta có dùng cách nào cũng không được. Nhưng cuộc sống lại vô thường như thế, căn bệnh đột ngột của bà nội thằng bé đã cho chúng ta giữ chân nó nhiều năm như vậy.
Vậy nên mong cậu sẽ không rời bỏ nó.
Ngay cả khi một ngày nào đó cậu không còn yêu nó nữa, cảm thấy mệt mỏi với nó thì cũng hãy để lại một con đường lui, vì nó đã chẳng có gì ngoài cậu.
Đó là lý do vì sao ta viết lá thư này.
Cảm ơn cậu vì đã đọc đến tận đây.”
Ngay cả đến dòng cuối cùng, đối với một người mình căm hận mà Cố Cẩm Tú vẫn có thể khách sáo lễ nghi, dặn dò sắp xếp cho Sầm Nam, bình tĩnh lạnh lùng như đang xử lý công việc mà không trộn lẫn bất kỳ tình cảm cá nhân nào.
Giống như một người sếp, một vị tướng ra lệnh chứ không giống một người mẹ.
Còn bố của Sầm Nam từ đầu đến cuối đều không xuất hiện, giống như dùng hành động để nói rằng tình cảm cha con đã đoạn tuyệt.
Lương Mộc Thu đọc xong liền xé thư.
Lúc xé thư, trên mặt cậu không có biểu cảm gì đặc biệt, vậy mà trên tay lại xé đến mức không thể xé nát thêm được nữa, giống như muốn lăng trì bức thư này.
Mảnh giấy vụn lả tả rơi trên bàn, có một mảnh rơi vào trong cốc.
Cà phê trong cốc đã nguội lạnh, hương vị socola của mocha vào ngày đông cũng ngưng tụ lại, nhưng ngoài cửa sổ là ánh mặt trời ấm áp.
Còn người yêu của cậu vẫn đang ở văn phòng làm việc, chờ cậu về cùng nhau ăn tối.
*