Muốn Thâu Liền Thâu

Chương 2.1:




Không tìm thấy tiểu vương gia bảo hạp!
Tin tức đáng sợ ấy đã lén lút làm rung động toàn bộ Khánh Tường vương phủ.
“Đáng thương quá, các ngươi có nghe nói gì không? Tiểu vương gia không tìm thấy bảo hạp thì cơm nước cũng không màng, nước mắt đầm đìa.”
“Đâu chỉ có thế, nghe Tiểu Quyên hầu hạ vương gia bảo, lúc tiểu vương gia không tìm thấy bảo hạp, cuồng tính quá, thiếu chút nữa đem bọn họ với thị vệ thân cận đi giết hết.” “Cha mẹ ơi! Đáng giận, là kẻ hỗn đản đáng chết nào làm tiểu thâu, dám can đảm đem vật quan trọng như tính mệnh của vương gia chúng ta đi chứ? Thật là vô lương tâm!”
“Nghe nói tiểu vương gia đã sai tất cả thị vệ bí mật điều tra, nhưng kết quả vẫn không thu hoạch được gì, tiểu vương gia muốn phát điên luôn.”
“Không được, như vậy còn tệ hơn, tiểu vương gia mà nổi điên, chúng ta làm thế nào cùng Hoàng Thượng công đạo?”
“Đấy, nếu tiểu vương gia có chuyện gì, chúng ta có mười cái đầu cũng không kham nổi.”
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên nhanh đi bẩm báo với Hoàng Thượng.”
“Sư phụ, người làm gì mà nửa đêm vẫn không ngủ được, cứ liếc mắt đưa tình với cái hộp ấy thế?” Một thiếu niên diện mạo đáng yêu vô cùng đang leo lên giường, nghi hoặc hỏi.
“Cái gì mà liếc mắt đưa tình chứ? Sư phụ ta là đang nhíu mày nhăn mặt đấy!”
“Ác, sư phụ ngươi vì cái gì mà nhíu mày nhăn mặt chứ?”
“Ô…Hồng Tảo…Sư phụ sắp gặp đại họa…”
“Đại họa?”
“Là cái loại một khi bị túm được sẽ hiếp trước giết sau, giết rồi hiếp thêm cú chót – cái loại này là đại họa.”
Hồng Tảo biết sư phụ mình võ công cao cường, lại có hoàng đế đại ca làm bùa hộ mệnh, từ trước đến nay đều không sợ trời không sợ đất, bao lâu nay lần đầu mới thấy hắn có khuôn mặt đầy u sầu thế này.
“Sư phụ, ngươi không phải sợ, dâm đãng giáo chúng ta hiện giờ uy chấn võ lâm, ai dám gây sự? Huống chi lúc này còn có ta Hồng Tảo đại hiệp, ai dám đến khi dễ sư phụ, tới một người ta chém một người, tới hai người ta chém một đôi.”
“Thế nếu người tới là Tam đệ của ta?”
“Ách…”
“Hồng Tảo ngươi như thế nào mà không nói?”
“Ô…sư phụ…Đệ đệ của ngươi tuy bộ dạng xinh đẹp như tiên trên trời, nhưng tính tình so với địa ngục Diêm La Vương còn khủng bố hơn, ngươi không nghĩ ta cũng sẽ bị hắn hiếp trước giết sau, giết xong lại hiếp sao?”
“Đương nhiên không nghĩ a! Hồng Tảo chính là bảo bối đồ đệ của vi sư ta mà. Hảo, vì tánh mạng hai thầy trò chúng ta, vì không để chúng ta – đường đường dâm đãng giáo chịu nỗi khổ diệt môn, sự việc tới nước này, vi sư cũng đành phải hảo vu oan cho ‘người kia’…”
“Khởi bẩm Thánh Thượng, Nhị vương gia cầu kiến”
“Cáp…aha…a…Buông ta…Mau…”
“Hô…Không được, ta còn chưa xuất mà…”
“Khởi bẩm Thánh Thượng, Nhị vương gia cầu kiến”
“Nghe rồi! Kêu…Gọi hắn tới đại điện hậu…Trẫm…Trẫm sẽ ra sau…”
“Tuân chỉ”
“Đáng chết! Mau rút ra cho trẫm, rút ra!”
“Không.”
“Ngươi —— ngươi tin ta tru di cửu tộc nhà ngươi không?”
“Ta ngay cả cha mẹ còn không biết, cửu tộc đâu ra chứ?”
“Đáng giận ngươi ——  a a ——  chậm một chút chậm một chút —— “
“Bảo ta chậm lại mà cái mông ngươi lại cứ uốn éo không ngừng, làm Hoàng Thượng mà có thể khẩu thị tâm phi sao?”
“Vương Bát Đản! A a ——  Tới đỉnh rồi, tới đỉnh rồi…trời ạ ——  a a——”
“Thánh Thượng giá lâm”
“Tham kiến bệ hạ”
Cao lớn vô cùng, phong thái uy nghi
Thịnh Bảo Khánh vừa mới xuất hiện đã khiến người ta phải bị thuyết phục, vương giả phong phạm, thật không hổ là thống nhất thiên hạ, Thịnh tông hoàng triều đương kim thiên tử.
“Nhị đệ mau bình thân, không cần đa lễ”
“Tạ ơn hoàng huynh”
“Nhị đệ từ trước đến nay là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, hôm nay như thế nào lại rảnh rang đến thăm hỏi hoàng huynh?” Gương mặt cương nghị, uy nghiêm tuấn tú vì đã lâu không gặp đệ đệ mà lộ ra vẻ vui sướng mỉm cười.
“Chỉ vì gần đến Trung Thu rồi, ngày hội luôn nên tìm về bên người thân, tiểu đệ ta thật sự là rất tưởng niệm hoàng huynh, cho nên mới mang theo Hồng Tảo một nắng hai sương, phong trần mệt mỏi tới thăm huynh a!”
“Vất vả cho các ngươi rồi. Ai, Nhị đệ – các ngươi tới vừa đúng lúc. Ngươi có nghe nói chuyện của Tam đệ chưa?”
“Tam đệ làm sao vậy?” Thịnh Kiếm Thanh lộ ra vẻ lo lắng.
“Tam đệ vì bị mất một cái hòm bảo bối mà cả người đều phát cuồng, ngươi cùng Tường Trinh từ nhỏ đã lớn lên trong vòng tay ta, hiện giờ nhìn hắn đến mức độ này, trẫm thật sự là vạn phần đau lòng. Đúng rồi, Nhị đệ, ngươi hiện giờ là thiên hạ đệ nhất đại môn phái giáo chủ, ở võ lâm hiểu biết cũng nhiều, nhanh đi hỏi thử thăm thử xem có tìm được tên tiểu tặc không biết sống chết, dám trộm đi Tam đệ bảo hạp. Trẫm phải thiên đao vạn quả hắn!”
Thịnh Kiếm Thanh cùng Hồng Tảo, hai thầy trò nhìn thoáng qua nhau, trong lòng không khỏi âm thầm đắc ý chính mình nhìn xa trông rộng, đã sớm ra tay trước.
“Thần đệ lĩnh chỉ. Việc này không nên chậm trễ, thần đệ lập tức phải đi lo liệu. Hoàng huynh, xin cáo từ.”
“Từ từ, muốn làm cũng không cần nhất thời đi ngay thế, ngươi cùng đồ đệ lâu lâu mới tiến cung, lưu lại dùng cơm trưa với trẫm đi.”
Thịnh Kiếm Thanh cùng Hồng Tảo tiến cung, mục đích đã đạt được, hận không thể biến đi ngay, sao còn dám lưu lại thêm chứ, liền vội vàng từ chối nói: ”Việc này của Tam đệ vô cùng khẩn cấp, lại thập phần khó giải quyết, phải tranh thủ thời gian nhanh chóng bắt tay vào làm, thần đệ xin cáo từ.”
Thịnh Kiếm Thanh nói vừa xong không để ý mọi việc, liền ôm Hồng Tảo thi triển khinh công, bay lên mà đi mất.
“Nhị đệ thận trọng a!” Đương kim thiên tử đối với đệ đệ đến vô ảnh đi vô tung này nhìn đã quen, cũng chỉ lơ đễnh nhìn theo.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, tiểu vương gia cầu kiến!”
“Tam đệ đến đây? Mau, mau truyền cho hắn tiến vào.”
Như gió xoáy tiến nhanh vào điện, Thịnh Tường Trinh tuấn mỹ vô song, hiện nay tiều tụy không chịu nổi, lại nhìn như đang có bệnh trạng, thật khiến người ta vạn phần thương tiếc.
“Tham kiến bệ hạ.”
“Tam đệ mau bình thân.” Thịnh Bảo Khánh vừa thấy tiểu đệ hắn sủng ái yêu thương nhất gầy đi như vậy, đau lòng tiến tới nâng hắn dậy, nhưng vì lỡ bước quá dài, sau huyệt liền một trận xé rách đau đớn, bậc đế vương mà thiếu chút nữa lại vấp chân trước mặt mọi người.
Cái tên biến thái chết tiệt! Thịnh Bảo Khánh ở trong lòng một trăm lần mắng cái tên khiến mông hắn thiếu chút nữa là nở hoa kia, là tên siêu cấp biến thái, phải giáng xuống trăm tầng địa ngục!
“Hoàng huynh hôm nay truyền thần đệ tiến cung chẳng hay có chuyện gì quan trọng?” Thịnh Tường Trinh mặt tái nhợt, đôi mắt mọi khi quang thải lóa mắt giờ phút này trông ảm đạm không chút ánh sáng.
Ai, xem ra lời đồn đãi không giả, cái bảo hạp bị mất ấy đúng là Tam đệ vận mệnh tử(*) a!
“Trẫm đã nghe nói chuyện của ngươi. Tam đệ yên tâm, trẫm lập tức chiêu cáo thiên hạ, treo giải thưởng vạn lượng vàng, nhất định phải tìm được chiếc hòm bảo bối của ngươi về, cũng đem tên trộm cướp về quy án, đòi lại công đạo cho Tam đệ.”
“Chiêu cáo thiên hạ? Vậy…”
Hoàng đế trông thấy đệ đệ bộ dạng ưu phiền, khó xử, trong lòng không khỏi thắc mắc. “Tam đệ muốn trên bố cáo viết gì, toàn bộ cho ngươi tự tác chủ”
Thịnh Tường Trinh nghe vậy ánh mắt sáng lên.
“Cám ơn hoàng đế ca ca!” Thịnh Tường Trinh chỉ khi nào cực kỳ cao hứng mới có thể kêu đương kim thiên tử là hoàng đế ca ca.
“Thần đệ muốn trên bố cáo có thêm một phần ngoại lệ.”
“Tam đệ cứ nói đừng ngại.”
“Thần đệ muốn những ai đã xem qua chiếc hộp bất luận là người hay vật đều bị giết ngay, không cần luận tội.”
Hoàng đế nghe vậy chấn động.
“Tam đệ, ngươi trong hộp rốt cuộc ẩn giấu bảo vật gì mà lại cơ mật đến vậy?”
“…”
“Ngay cả đối với hoàng huynh cũng không thể nói sao?”
“Kia…kia cũng không phải là vật gì quý hiếm, chỉ là vật dụng cá nhân thần đệ đã mang theo bên mình nhiều năm thôi.”
“Thì ra là thế.” Vừa nghe chính đệ đệ mình nói vậy, hoàng đế đối với cái gọi là vật dụng cá nhân kia càng thêm tò mò.
“Hoàng đế ca ca, vậy ngươi rốt cuộc là có đáp ứng cho ta không?”
Thịnh Tường Trinh đôi mắt như tràn nước bao hàm cầu xin, đại ca luôn cưng chiều y như thế làm sao có thể từ chối chứ!
“Hảo, không thành vấn đề, trẫm đáp ứng ngươi.” Thịnh Bảo Khánh dõng dạc vỗ long án “Phàm những ai xem qua vật trong hộp của Tam đệ người vật như nhau đều bị giết, lăng trì xử tử. Tam đệ miêu tả xem cái hòm này lớn nhỏ ra sao, với một chút hoa văn đặc thù để chiêu cáo thiên hạ đi.”
“Tạ ơn Thánh Thượng long ân! Bảo hạp của thần đệ dài khoảng nửa thước, là làm từ khối bạch ngọc tinh điêu khắc mà thành, hoa văn là…”
Nhất nhất phân phó xuống quan nhân, chuyện của đệ đệ phải làm cho thỏa đáng, lại an ủi đệ đệ đang thương tâm, Thịnh Bảo Khánh lúc này mới bãi giá đi về tẩm cung.
Y dọc đường đi thở dài thở ngắn “Ai, Tam đệ đáng thương của ta, mất đi bảo hạp yêu quý bộ dạng lại tiều tụy đến mức này, chuyện này trẫm nhất định phải tra cho rõ, phải tra ra tên tặc tử to gan lớn mật kia, đưa hắn đi tra hỏi trước sau đó phải trảm, phải thiên đao vạn quả hắn.”
Hoàng đế vừa hung hăng mắng, vừa bước nhanh về tẩm cung.
“Cục cưng, mau nhìn ta có lễ vật tặng cho ngươi.”
Tuấn mỹ tuyệt luân, ra vẻ Phan An nam tử quơ cái gì đó trên tay, tủm tỉm cười.
“Cho ta? Má ơi, ngươi…ngươi cầm trên tay cái gì đấy!?”
Đáng thương cho Đương kim thiên tử uy chấn tứ phương, khí cái núi sông đã bị dọa đến độ phải kêu má luôn.
Bởi vì kinh hách quá độ, cho nên thái độ khác thường, không tuôn ra nổi câu ác ngôn nào phản đối cái vật đấy.
“Oa, cục cưng, xem ra ngươi thực thích cái hòm này mà, bộ dạng ngạc nhiên vui mừng thế kia!” Mỹ nam tử cười như pháo hoa sáng lạng.
“Ngạc nhiên vui mừng cái đầu ngươi! Trẫm thiếu chút nữa là bị ngươi làm cho giật mình chết!”
Thịnh Bảo Khánh chợt nhận ra chính mình đang bừng bừng thịnh nộ, làm mất cả hoàng gia lễ nghi, mắng chửi thô tục, lại càng thêm giận, “Ngươi làm sao có được cái hòm đó, mau khai thật cho trẫm.” Ngay cả Đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến nhìn thấy khí thế này của đương kim thiên tử, cũng sợ tới mức kinh hãi đảm chiến, nhưng mỹ nam tử lại yêu cái dáng dấp uy phong lẫm lẫm của người trong lòng. Nghĩ tới việc một người cao lớn uy vũ thế này, ở trên giường bị mình áp đảo cuồng thao đến thất thần kêu rên đủ loại, tinh thần không khỏi nhộn nhạo một phen.
“Thật không hổ là cục cưng của lòng ta, thật sự là mê chết người!”
Thịnh Bảo Khánh nhìn thấy hắn mắt lộ “dâm quang”, đầu lưỡi hồng hồng liếm môi dưới, đường đường đương kim thiên tử của chúng ta thiếu chút nữa là xụi lơ trên mặt đất.
“Ngươi…ngươi muốn làm sao? Mau cút ngay cho trẫm! Cái tên sắc ma ngươi đem trẫm tra tấn đến hừng đông còn không buông tha, giờ còn muốn thế nào?”
Nghe được tâm can bảo bối vừa “làm nũng” vừa như oán giận, mỹ nam tử một phen xương cốt đều tê rần. Nhưng nghĩ lại, quả thật chính mình cũng không biết tiết chế một chút, nếu như khiến y bị thương, hẳn trong lòng mình cũng rất đau.
Mỹ nam tử lần này quyết định khẳng khái buông tha y một lần.
“Cục cưng, ngươi đừng sợ. Ta không làm gì là được. Đúng rồi, ngươi không phải hỏi ta chuyện cái hòm này sao?”
“Đúng vậy, may cho ngươi kịp thức thời, mau khai thật cho trẫm. Ngươi từ đâu mà có được cái hòm này?”
“À, là như vầy. Lúc ta vừa nằm trên giường nghỉ ngơi lấy lại sức…Ai, ngươi cũng biết đêm qua ngươi vắt kiệt sức của ta luôn, tiểu cúc hoa dâm đãng đáng yêu cứ gắt gao cuốn lấy ta, hại ta luyến tiếc không nỡ rút ra, ở bên trong xuất một lần lại một lần, sau đó ngươi lại  —— ”
“Nói trọng điểm đi!” Thịnh Bảo Khánh đỏ mặt kêu to.
“Đây vốn là trọng điểm đó thôi…Hảo hảo, ta tiếp tục nói.” Mỹ nam tử nhìn bộ dạng phát điên của người trong lòng, vội vàng phất tay ngăn cản y dùng bạo lực công kích “Ngươi vừa mới đi rồi, ta nằm ở trên giường nghỉ ngơi, một hảo bằng hữu chung chí hướng trên giang hồ của ta đột nhiên từ ngoài cửa sổ tiến vào. Ở trong hoàng cung này mà cũng còn có thể gặp được người quen, ta đã rất cao hứng a, chúng ta hàn huyên trong chốc lát, rồi hắn bảo có chuyện quan trọng phải đi, trước khi đi còn ném lại cái hòm này cho ta, hắn còn nói hòm này là từ bạch ngọc tinh điêu khắc mà thành. Mà bên trong thì…”
“Ngươi…ngươi xem bên trong rồi!?” Thịnh Bảo Khánh quá sợ hãi.
“Còn chưa có xem a”
“Hô…hoàn hảo hoàn hảo”
Thịnh Bảo Khánh nghe xong nhẹ lòng mà hạ khẩu khí, nhưng chưa gì hắn lại nói thêm một câu làm đương kim thiên tử của chúng ta thiếu chút nữa bị dọa đến hôn mê luôn.
“Ta đang đợi ngươi cùng nhau xem”
“A —— ta không xem ta không xem! Ai nói ta muốn xem chứ! Lấy đi, mau lấy nó đi!”
“Cục cưng, ngươi trúng tà à? Như thế nào lại sợ như vậy? Bất quá là cái hòm thôi, cũng không phải cái gì yêu ma quỷ quái. Đừng sợ, đừng sợ, có tướng công ta thương ngươi, mau tới đây xem đi.”
“Không xem! Trẫm tuyệt đối không xem!”
“Quên đi, cục cưng thật nhát gan quá! Ta tự mình xem vậy! Ta muốn mở ra lâu rồi…”
“Không cần! Đừng mở! Ngàn vạn lần đừng mở! A —— “
Tuy nói là hận cái tên trước mắt này đến tận xương tủy, nhưng nếu kêu Thịnh Bảo Khánh phải mang người đó đi tra hỏi trước sau đó giết, thiên đao vạn quả, y vô luận thế nào cũng không hạ thủ được.
Dưới tình thế cấp bách, Thánh thượng phẩm đức cao thượng của chúng ta cũng đành phải sử dụng thủ đoạn tối ti tiện: vu oan.
Chỉ là vị anh minh hoàng đế của chúng ta có đến nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, hắn “vu oan” như vậy, sau này lại sinh ra lắm chuyện phiền phức…
 (*) vận mệnh tử: vật quan trọng như tính mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.