Hắc hắc, sư phụ lần này cũng quá coi thường ta, thiên hạ nữ nhân nào thấy Bạch Lăng Phi ta mà không bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng?
Tam đại mỹ nhân nào đã làcái quái gì chứ? Cho dù là thập đại mỹ nhân, trămđại mỹ nhân đi nữa thì bản công tử cũng sẽ khiến các nàng đổ rạp hết cho coi.
Vốn đã biết bản thân mị lực phong lưu vô địch thiên hạ, Bạch Lăng Phi chính là thực sự tự tin.
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
Không có cách à, ai kêu Bạch Lăng Phi hắn đẹp trai như thế a!
Vân Phiêu Phiêu.
Hoàng cung đệ nhất quý phi vang danh khắp thiên hạ.
Đứng đầu thiên hạ tam đại mỹ nhân.
Quốc sắc thiên hương, ung dung hoa lệ.
Cả bầy đàn vương công quý tộc, chư hầu có tầm cỡ đều tiến cung vì nàng đến nỗi tâm tư lay lắt liêu xiêu trước cửa hoàng cung, tan nát gia tài, chỉ nguyện cầu nàng dành cho một tia ưu ái.
Ngay cả thánh thượng hiện nay cũng gia tăng sủng ái với nàng, sau khi nàng vào cung chưa đầy một năm đã đem nàng thăng làm quý phi.
Nhưng vị thiên chi kiêu nữ này hiện giờ lại…
“Phiêu Phiêu, ngươi thực sự muốn đem món này cho ta?” Bạch Lăng Phi một tay ôm eo Vân quý phi, ở bên tai nàng mà nhẹ nhàng hỏi. “Ngọc bội này thoạt nhìn thập phần quý giá, sao ta dám nhận lấy đây?”
“Ân… Phi, hôm nay nay cả thân lẫn tâm của thiếp đều cho chàng đó, vật ngoài thân như vầy còn tính toán làm chi nữa?” Vân quý phi mềm nhũn tựa không xương nằm dựa hẳn trong lòng người kia, “Không gạt chàng đâu, cái này là song phi long phượng bội do chính hoàng thượng ban tặng đấy.”
“A, vậy ta đây càng thêm không thể nhận rồi, sau đó vạn nhất hoàng thượng truy hỏi ngươi, thế phải làm sao?” Bạch Lăng Phi giả vờ lo lắng nói.
Thấy mỹ nam tử thần tình u buồn nhíu mày, Vân quý phi không khỏi tim đập mắt mờ một trận.
“Phi, đừng lo lắng, vì chàng, thiếp cái gì cũng nguyện ý làm.”
Khóe mắt nhạy cảm liếc thấy bóng người, Bạch Lăng Phi ở trong lòng cười một tiếng ám muội, cố ý cẩn thận cầm lên bàn tay ngọc trắng nõn, nhẹ nhàng mà hôn lấy từng chút một. “Phiêu Phiêu, cảm ơn ngươi.”
“Phi…” Vân quý phi ôm cổ người trong lòng, dâng lên cặp môi thơm.
Hai người thuận thế lăn trên giường, mắt thấy bầu trời thiếu điều xoay vòng vòng ——
Đột nhiên, một cánh tay nhanh như cắt, mạnh mẽ nhắm thẳng đến đầu hai người ——
Hi, chỉ biết ngươi nhịn không được nữa rồi, trái lại nên xuất hiện đi thôi.
Nguyên lai Bạch Lăng Phi với tuyệt thế võ công phát hiện có người âm thầm rình coi, cố ý cùng Vân quý phi mây mưa một phen, làm bộ không hề phòng bị.
Cái chiêu “Dụ rắn khỏi hang” này, quả nhiên khiến kẻ trộm ngu ngốc này hiện thân ngay.
Bạch Lăng Phi một tay ôm Vân quý phi, một tay đánh ra một lúc liên tục mười hai chưởng, trong khoảnh khắc không chỉ đem thế tiến công của đối thủ hóa giải, còn làm đối phương bị trúng một chưởng.
“Ngô ——” nam tử rên một tiếng, thùng thùng lùi liên tiếp ba bước, trong mắt sát khí ngập trời. “Ngươi dám đả thương cả trẫm sao?”
“Trời ạ, là hoàng… Hoàng thượng!” Vân quý phi nghe vậy bình tĩnh ngó lại, kinh hô một tiếng, sợ đến hồn bay phách tán.
Không sai, người tới chính là Thịnh tông vương triều đương kim thiên tử chiến công rực rỡ, thống nhất thiên hạ —— hoàng đế Thịnh Bảo Khánh đầy uy đức.
Chỉ thấy thân hình y cao to cường tráng, một đôi mắt hổ lấp lánh có thần, không cần tự ra oai cũng khiến lòng người kính sợ.
Vân quý phi cả người lạnh cóng, sợ đến run rẩy.
Thế nhưng Bạch Lăng Phi chưa bao giờ đem bất luận kẻ nào để vào mắt dù bận rộn vẫn ung dung một tay ôm mỹ nhân, một tay múa may, vừa đánh vừa bắt chuyện. “Á à, nguyên lai là hoàng thượng a, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Thịnh Bảo Khánh thấy tên dâm tặc xinh đẹp to gan che trời sau khi biết thân phận mình, dĩ nhiên còn dám coi thường như thế, thiếu chút nữa tức đến thổ huyết.
“Ngày hôm nay trẫm nhất định phải giết ngươi! Còn có…” Thịnh Bảo Khánh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nữ nhân mặt trắng như tờ giấy trước mắt, “Ả tiện nhân không tuân thủ nữ tắc!”
Vân quý phi nghe vậy hoảng hốt, bùm một tiếng quỳ xuống, lên tiếng khóc lớn, “Ô… Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng!”
“Tha mạng? Ngươi làm ra việc xấu xa cỡ này, còn có mặt mũi cầu trẫm tha thứ? Chẳng lẽ không sợ bị tru di cửu tộc?” Thịnh Bảo Khánh lạnh lùng cười.
“Không nên a! Hoàng thượng, nô tì biết sai rồi, cầu hoàng thượng khai ân a.” Vân quý phi khóc đến lê hoa đái vũ, đáng thương vô vàn.
Cuộc đời Bạch Lăng Phi hiểu rõ nhất là lòng mỹ nhân nhất thời tâm sinh thương tiếc.
“Phiêu Phiêu, đừng khóc đừng khóc, ai, hoàng thượng, ngươi cũng thật không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, đem một đại mỹ nhân như thế doạ thành như vậy, chậc chậc, thật là không ngoan tí nào.” Bạch Lăng Phi lắc lắc tay, dùng khẩu khí giáo huấn con nít mà phát biểu.
“Phi, chàng muốn chết a, đừng náo thêm nữa, đi mau, chàng đi mau!” Vân quý phi vội vã đẩy ra người đang ôm mình vào lòng.
“Không được, ta làm sao có thể đi một mình được, đem ngươi gửi lại cho tên nam nhân hung hãn, tàn bạo, hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc này? Như vầy đi, ta dứt khoát mang ngươi cùng đi.” Bạch Lăng Phi ôn nhu dắt tay Vân quý phi.
“Không được, ta không thể đi, cả nhà ta già trẻ sẽ bị hoàng thượng giết đó, Phi, chàng đi một mình đi, chúng ta kiếp này vô duyên, kiếp sau tái kiến.”
“Phiêu phiêu…”
“Phi…”
Hai người không coi ai ra gì sất, thâm tình chân thành mà đối diện.
Thịnh Bảo Khánh thấy thế tức giận đến thiếu chút nữa phát điên!
“Ai cũng đừng hòng đi được! Các ngươi đôi cẩu nam nữ này, trẫm ngày hôm nay muốn đem bọn ngươi bằm thành vạn mảnh! Hãy đỡ —— “
Thịnh Bảo Khánh “thân” còn chưa có xuất chiêu, Bạch Lăng Phi đã lanh lẹ ra tay điểm nhuyễn huyệt cùng á huyệt hoàng thượng, làm y động cũng không động được, nói cũng nói không xong!
Tâm tư Bạch Lăng Phi rất nhanh chuyển động.
Việc này do mình gánh chịu, hắn tuyệt đối không thể lưu lại vị đại mỹ nhân độc nhất cho hoàng thượng giết bỏ.
Nhưng Phiêu Phiêu lại không chịu theo ta đi, lí nào để bản công tử giết luôn hoàng đế à?
Ai, thật đúng là vướng víu tay chân a.
Vô số ý niệm hiện lên trong đầu, rồi lại bị hắn dẹp bỏ hết.
Này này, rõ ràng có làm không thì bảo…
Hảo, không lo nữa nha, cuối cùng đã có cách rồi. Ai sợ ai a?
Ở trong lòng cười nhạo một tiếng, Bạch Lăng Phi quen thói phóng đãng đem chuyện trước mắt đổ ập lên đầu vị nam nhân bị cắm sừng như con trâu khiến y mắt trợn lớn đến khôn thể lớn hơn, “Chậc chậc, hoàng thượng, ngươi cũng quá độc ác, ta thế nhưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, Phiêu Phiêu coi vậy chứ cũng là thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân, ngươi có thể nhẫn tâm gọi người đem chúng ta bằm thành vạn mảnh? Ngươi không phải là muốn hủy diệt kiệt tác của tạo hoá chứ?”
Bạch Lăng Phi lắc đầu, trưng bày dáng dấp vô cùng đau đớn. “Để không cho hoàng thượng phạm vào tội lớn ngập trời như vậy, bản công tử ta đành hảo hảo xuất ra thủ đoạn bất đắc dĩ thôi…”