Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 26:




“Nào, mời cậu em vợ một chén!” Cảnh Thế Đan nâng chén rượu mời Tống Ý Mặc.
Thấy Cảnh Thế Đan mời rượu Tống Ý Mặc, đám con em hoàng tộc cũng ồn ào nâng chén và bắt chước theo Cảnh Thế Đan, “Mời cậu em vợ một chén!”
Cảnh Thế Viêm đang mời rượu người ta, liếc mắt thấy Cảnh Thế Đan bắt nạt Tống Ý Mặc, cho rằng Cảnh Thế Đan vì không chiếm được Tống Ý Châu nên trút giận lên người Tống Ý Mặc, hắn vội vàng tiến đến giải vây. Cảnh Thế Viêm hướng về phía Cảnh Thế Đan cười nói, “Nhị ca, Vương phi nhà tôi chỉ có đứa em trai này, cậu ta lại còn nhỏ tuổi, anh đừng để cậu ta quá chén. Chén này để tôi uống thay cậu ấy.” Nói xong hắn liền uống cạn một hơi.
Thấy huynh đệ bọn họ liều mạng uống rượu, đám người xung quanh liền im bặt và có chút háo hức muốn xem trò vui. Có người còn nhỏ giọng nói, “Lại nói tiểu Hầu gia còn hai chị gái nữa, cả hai đều xinh như hoa như ngọc. Nếu có thể cưới được một trong hai nàng đó thì ta sẽ trở thành anh em đồng hao với Thuận vương điện hạ rồi, cũng thật sự có thể gọi tiểu Hầu gia là cậu em vợ, thật oai phong!”
Một con em hoàng tộc tên gọi Cảnh Xá thừa dịp không ai để ý liền kéo Thạch Khang sang một bên hỏi han, “Lúc trước chẳng phải Huệ vương điện hạ nhắm vào chị cả của tiểu Hầu gia sao? Giờ Tống đại tiểu thư được gả cho Thuận vương điện hạ, anh ta còn có thể tươi cười chúc mừng sao? Hay là trong chuyện này có nội tình gì mà chúng tôi không biết. Anh có quan hệ tốt với Huệ vương điện hạ, cũng có quan hệ tốt với tiểu Hầu gia, chắc chắn có biết chuyện gì đó. Mau nói cho tôi biết đi!”
Thạch Khang kín đáo trả lời, “Đàn ông cho dù có đau lòng tới đâu cũng không dễ rơi nước mắt.”
Cảnh Xá vừa nghe xong những lời đó liền cảm thấy chuyện này có vẻ thực sự có ẩn tình rất lớn. Hắn không khỏi hứng thú vểnh tai chuẩn bị nghe tin tức.
Thạch Khang cảm thán xong, bắt gặp ánh mắt của Cảnh Xá đang trông mong nhìn mình, hắn liền ngửa đầu nói, “Tôi chẳng biết một chút nội tình nào hết. Vừa rồi cảm thán là vì tối qua bị cha giáo huấn cho một trận nên xúc động mà nói ra thế thôi.”
“Xí!” Cảnh Xá lườm Thạch Khang một cái rồi hừ lạnh, “Không nói còn hơn!”
Thạch Khang lại nói, “Cha anh và Hoàng thượng là anh em họ, nói gì thì nói anh và Huệ vương điện hạ cũng là anh em họ xa, có chuyện gì sao anh không hỏi thẳng Huệ vương điện hạ ấy, nói với tôi làm gì?”
Cha của Cảnh Xá là em họ của Cảnh Nam Thiên, trước đây cũng có phần trong việc giúp đỡ giành thiên hạ. Trong đám con em hoàng tộc, mối quan hệ giữa Cảnh Xá với đám người Cảnh Thế Đan có thể coi là gần gũi nhất. Trước mặt Cảnh Thế Đan, Cảnh Xá cũng có thể ăn nói thoải mái mấy câu. Giờ vừa nghe Thạch Khang nói thế, hắn liền thì thầm trả lời, “Anh cũng biết đây là chuyện đau lòng, tôi nào dám hỏi lung tung?”
Cảnh Thế Đan liều mạng uống một tuần rượu với Cảnh Thế Viêm xong, cũng không muốn bị người ta chế giễu, cho rằng hắn vì tình trường không được như ý mà cố ý gây sự, quay đầu lại thấy Cảnh Xá và Thạch Khang đang nói chuyện với nhau, hắn liền ngoắc tay gọi bọn họ tới, “Phủ Thuận vương cũng có một phòng luyện võ, chúng ta tới đó dạo chơi một chút cho giã rượu đi!”
Thạch Khang và Cảnh Xá liền đi cùng Cảnh Thế Đan tới phòng luyện võ. Tới phòng luyện võ, nhìn thấy không có ai, Cảnh Xá quả nhiên hỏi lại câu hỏi lúc nãy.
Cảnh Thế Đan cười nói, “Bản vương là ai hả? Nếu thực sự muốn phụ nữ thì có một đám lớn các danh gia khuê tú đang chờ bản vương đó, làm sao phải đau lòng vì một Tống Ý Châu hả? Nói thật nhé, Thế Viêm lấy được Tống Ý Châu cũng là nhờ bản vương buông tay cho nó được toại nguyện thôi.”
Cảnh Xá nghe xong liền kỳ quái hỏi, “Thế sao bên ngoài lại đồn rằng…”
Cảnh Thế Đan nói, “Chẳng có chuyện gì mà người ta còn đồn thành như thật nữa là. Chỉ cần một cái bóng người ta còn không đồn thành một chuyện thiên trường địa cửu sao?”
Thạch Khang ỷ vào mối quan hệ thân quen với Cảnh Thế Đan liền lớn mật hỏi một câu, “Chẳng phải Huệ vương điện hạ đã nhắm vào Tống Ý Châu được vài năm rồi sao?”
Cảnh Thế Đan có hứng thú đối với Tống Ý Châu hoàn toàn là vì Tống Ý Châu đối xử lạnh lùng với hắn khiến hắn để ý. Tống Ý Châu càng lạnh lùng với hắn, hắn càng muốn chinh phục nàng. Tới lần Tống Ý Châu bị Thân Hàm Thu đẩy xuống nước, hắn vốn định nhảy xuống cứu nàng nhưng lại bị Tống Ý Mặc và Thân Hàm Thu mỗi người giữ chặt một tay. Mọi chuyện qua đi, hồi tưởng lại chuyện này vài lần, hắn phát hiện thấy Tống Ý Châu rơi xuống nước, Tống Ý Mặc thân là em trai lại không vội vàng nhảy xuống nước cứu Tống Ý Châu, trái lại còn cản trở hắn, không cho hắn xuống nước cứu giúp. Thực rõ ràng là chuyện Tống Ý Châu bị đẩy xuống nước có nội tình gì đó, biết đâu đấy lại là vở kịch do chị em Tống gia tự mình đạo diễn, mục đích là để kéo Cảnh Thế Viêm xuống nước. Cũng có thể nói mục tiêu của Tống Ý Châu chưa bao giờ là mình.
Còn về chuyện Tống Ý Thiền nói với hắn, vì Hoàng đế đùa giỡn với La phu nhân bị Khương quý phi phát hiện và gây ra thù hận vân vân, hắn phân tích một lần xong cũng không quá mức tin tưởng vào chuyện này. Có lẽ giữa La phu nhân và Khương quý phi quả thật có mâu thuẫn không thể hóa giải, như vậy, đừng nói mục tiêu của Tống Ý Châu không phải là hắn, cho dù mục tiêu có là hắn thì hai người cũng không thể ở bên nhau.
Về phần Tống Ý Mặc, tiểu hài tử này trông rất đáng yêu, cũng tựa hồ có chút bản lĩnh. Dựa vào trực giác hơn người của mình, hắn cảm thấy tiểu hài tử này có vẻ sẽ không thích phụ nữ, biết đâu cậu ta lại thích đàn ông ấy chứ. Chỉ cần mình chịu khó dẫn dắt cậu ta vào con đường tà đạo, Hầu phủ sau này sẽ tuyệt tự, đây cũng xem như đòn trả thù của mình dành cho những đối xử lạnh lùng của Tống Ý Châu.
Thấy Cảnh Thế Đan không đáp, Thạch Khang liền thức thời ngậm miệng lại.
Cảnh Xá cũng sợ Cảnh Thế Đan khó chịu trong lòng, hắn liền vội vàng đi lấy cung tên rồi cười nói, “Nghe nói Huệ vương điện hạ có tài thiện xạ, không biết là thật hay giả? Có thể biểu diễn cho chúng tôi mở rộng tầm mắt được không?”
Cảnh Thế Đan trả lời, “Hôm nay uống rượu nên tay chân hơi lóng ngóng, đợi lần tới ta sẽ cho cậu xem.”
Tại bàn tiệc dành cho nữ quyến, La Phương Khê và Thân Hàm Thu đang thì thầm nói chuyện.
Thân Hàm Thu nói, “Cũng nhờ ta xin Thái hậu nương nương, có Thái hậu nương nương ra mặt giúp đỡ nên Tống Ý Châu mới có thể thuận lợi gả cho Thuận vương điện hạ đó.”
La Phương Khê tiếp lời, “Ý Châu cũng nói sẽ không quên ân tình này của em đâu.”
Thân Hàm Thu đang muốn nói tiếp thì thấy Tô Lũ và Trần Song Ngọc tới gần bắt chuyện, nàng ta liền im lặng không nói gì nữa.
Tô Lũ và Trần Song Ngọc tươi cười vấn an rồi lại xì xầm to nhỏ, “Chị Thu và chị Khê đang nói chuyện gì vậy? Sao bọn em tới đây lại không nói nữa?”
“Người lớn nói chuyện, mấy đứa nhỏ các em tò mò cái gì?” La Phương Khê cười cười trách mắng Tô Lũ và Trần Song Ngọc một câu.
Trần Song Ngọc bất mãn nói, “Hai chị chẳng qua chỉ hơn bọn em có hai ba tuổi, sao lại tự cho mình là người lớn được?”
Trong khi các nàng vui đùa ở nơi này thì Công chúa Trường Tín lại đang cùng vài người họ hàng nói chuyện. Sau khi vào phòng tân hôn hỏi thăm Tống Ý Châu, khi ra tới bên ngoài thư phòng của Cảnh Thế Viêm, đúng lúc trông thấy Cảnh Thế Sơ trốn tránh trong thư phòng đi ra, Công chúa Trường Tín liền dừng lại nói chuyện với hắn.
Mấy người họ hàng lập tức thức thời cáo lui rồi rời đi.
Công chúa Trường Tín thấy xung quanh không có ai liền nhàn nhạt hỏi, “Thuận vương đã thành thân rồi, hôn sự của Huệ vương chắc cũng sớm diễn ra thôi. Không biết Thái tử điện hạ có ý định gì không?”
Cảnh Thế Sơ biết Công chúa Trường Tín đang vòng vo hỏi mình xem có ý định liên thân lần nữa hay không, có ý định cưới Thân Hàm Thu hay không. Nghĩ có tránh cũng không thể tránh được việc này, hôm nay hắn không trả lời thì ngày mai Công chúa Trường Tín cũng sẽ tìm tới yêu cầu trả lời, hắn liền nói, “Cô ạ, sau khi Hàm Hạ qua đời, trong lòng cháu rất đau xót. Mỗi khi nhìn thấy Hàm Thu cháu lại nghĩ tới Hàm Hạ, trong lòng càng thêm thương cảm. Với lại, hiện giờ cháu thực sự không lòng dạ nào nghĩ tới chuyện này.”
Cảnh Thế Sơ không gọi danh vị của Công chúa Trường Tín, không gọi mẹ vợ, chỉ vô cùng thân thiết gọi bà ta là cô, cũng nói cho Công chúa Trường Tín biết, cho dù Công chúa Trường Tín có phải là mẹ vợ của mình hay không thì bà ta vĩnh viễn là cô ruột của mình, địa vị của bà ta trong lòng mình sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng ý tứ bên trong mấy câu nói đó cũng rất rõ ràng, hắn sẽ không có ý định cưới Thân Hàm Thu.
Công chúa Trường Tín cũng là người thông minh. Bà ta nói tiếp, “Cháu nghĩ mọi việc đã tốt đẹp rồi sao? Cháu cần phải hiểu, Hoàng thượng vẫn cần một người em gái như ta, Hoàng thượng cũng rất yêu thương Hàm Thu và hy vọng Hàm Thu có thể trở thành con dâu mình. Giờ Thế Viêm đã cưới vợ, nếu cháu không có ý định với Hàm Thu thì chỉ còn lại Thế Đan thôi.”
Trước đây Cảnh Thế Sơ cũng không tin Công chúa Trường Tín lại chuyển hướng nhanh như vậy, hôm nay chính tai nghe thấy bà ta nói thế, lúc này mới tin lời phụ tá nói, hắn không khỏi thầm than: Cô à, cô việc gì phải làm thế? Cô chỉ cần an phận thủ thường, dựa vào danh vị công chúa, dựa vào ký ức và tình cảm của cháu dành cho Hàm Hạ thì tương lai có đăng vị cũng vẫn sẽ tôn trọng cô. Nhưng cô lại…
Cảnh Thế Sơ mặc dù ôn hòa nhưng có một số việc cũng rất kiên quyết. Hắn lập tức nói, “Hàm Thu là con gái của cô, cô muốn gả em ấy cho ai, cháu không có quyền can thiệp.” Nói xong hắn phất tay áo bỏ đi luôn.
“Ngươi…” Công chúa Trường Tín giận đến trắng bệch cả mặt. Nếu trước đây Cảnh Thế Sơ không cưới con gái mình thì liệu có thể ngồi lên vị trí thái tử không? Hiện giờ vị trí đã ổn rồi, nó liền dám bất kính với mình. Hừ, mình có thể làm cho nó ngồi yên ổn ở vị trí đó thì cũng có thể làm cho nó ngồi cũng không xong.
Trong bữa tiệc cưới này của Cảnh Thế Viêm, có người gặp mặt rất vui vẻ, có người lại ra về với tâm trạng chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Tống Ý Mặc coi như hết sức vui vẻ ra về.
Mặc dù bận rộn cả ngày nhưng chưa thấy Tống Ý Mặc trở về, La phu nhân cũng không yên tâm đi ngủ. Đợi tới khi Tử Hạ tới báo Tống Ý Mặc đã về, gánh nặng trong lòng bà mới được hạ xuống.
Tống Ý Mặc đi vào phòng La phu nhân cười nói, “Mẹ lo cho con à? Khi Lâm quản gia tới đón con, con cũng chưa uống nhiều mà.”
La phu nhân thấy Tống Ý Mặc không có vẻ gì là say rượu mới thở hắt một hơi. Bà nói, “A Mặc, giờ con không giống trước đây nữa, cơ thể có nhiều thay đổi. Nếu con uống quá chén chỉ sợ sẽ lộ ra dấu vết làm người ta nghi ngờ.”
Tống Ý Mặc nói, “Mẹ, con biết rồi!”
La phu nhân lại hỏi kiệu hoa được rước qua những nơi nào, Tống Ý Châu có bị xóc nảy không, rồi lại hỏi chi tiết về việc Cảnh Thế Viêm với Tống Ý Châu bái đường và nhập tân phòng.
Tống Ý Mặc cũng biết trong một khoảng thời gian ngắn La phu nhân không thể không lo lắng cho Tống Ý Châu nên nhất nhất trả lời. Nàng lại cười nói, “Thuận vương điện hạ rất quan tâm tới chị cả, chị ấy lại là người độ lượng khéo léo. Ai cũng tán thưởng hôn sự này, mẹ yên tâm.”
La phu nhân nghe nói mọi việc của Tống Ý Châu đều ồn thỏa, tại bữa tiệc Cảnh Thế Đan cũng chỉ ồn ào mấy câu mà không làm khó bọn họ, liền gật đầu nói, “Cũng coi như thuận lợi.”
Tống Ý Mặc lại thấp giọng nói, “Con nghe một người hầu trong thư phòng của Thuận vương nói Công chúa Trường Tín và Thái tử điện hạ hình như ầm ĩ một trận trong thư phòng và ra về có vẻ không vui.”
“Bọn họ cãi nhau vì chuyện gì con có biết không?” Vẻ mặt La phu nhân có vẻ chăm chú.
Tống Ý Mặc lắc đầu nói, “Con không hỏi thăm được chuyện này. Nhưng Công chúa Trường Tín với Thái tử điện hạ mà cãi nhau thì tình thế nhất định sẽ có thay đổi.”
La phu nhân suy đoán một lúc theo lập trường của Công chúa Trường Tín rồi lâu sau mới nói, “Hay là Công chúa Trường Tín và Thái tử điện hạ cãi nhau vì hôn sự của Thân Hàm Thu?”
Tống Ý Mặc nói, “Lúc trước Thân Hàm Thu đẩy chị cả xuống nước, lại ngăn cản Huệ vương điện hạ, không cho Huệ vương điện hạ đi cứu chị cả. Từ đấy suy ra có vẻ cô ta đã ái mộ Huệ vương điện hạ rồi. Nếu cô ta được gả cho Huệ vương điện hạ thì Công chúa Trường Tín sẽ thành mẹ vợ của Huệ vương điện hạ. Việc này đối với Thái tử mà nói đúng là đả kích lớn.”
La phu nhân lập tức biến sắc,”Nếu Thân Hàm Thu được gả cho Huệ vương, có sự ủng hộ của Công chúa Trường Tín, thế lực của Huệ vương sẽ càng lớn, Khương quý phi lại không ai bì nổi, chúng ta sẽ càng thêm nguy hiểm.”
Vẻ mặt của Tống Ý Mặc cũng trở nên cứng đờ, “Chúng ta phải báo việc này cho chị cả. Mọi người cùng bắt tay không để Thân Hàm Thu gả cho Huệ vương điện hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.