Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 27:




Ba ngày sau, Tống Ý Châu đi cùng Cảnh Thế Viêm về nhà làm lễ lại mặt.
Thành thân được ba ngày, Cảnh Thế Viêm vô cùng hài lòng với Tống Ý Châu.
Năm đó khi Tống Khản đột nhiên qua đời, La phu nhân lại vừa sinh nở, Tống Ý Châu mặc dù nhỏ tuổi nhưng dù sao cũng là trưởng nữ, trong lúc chưa biết gì nàng vẫn biết phải giúp mẹ chăm sóc Tống Ý Bội, tránh để nàng ta bị người dưới ức hiếp. Sau đó, trong thời gian Úc thị tới phủ Trấn Vũ Hầu giúp đỡ sắp xếp mọi việc, việc gì bà ta cũng để Tống Ý Châu làm cùng, đồng thời dạy dỗ nàng, nói với nàng rằng La phu nhân đang ở cữ, em gái còn nhỏ tuổi, nàng phải kiên cường, phải giúp mẹ sắp xếp mọi việc, không được động tý là khóc lóc. Khi La phu nhân hết thời gian ở cữ, bà liền kinh ngạc phát hiện ra đứa con gái nhỏ bé Tống Ý Châu không biết vì sao đã biết cách chăm sóc bản thân và Tống Ý Bội.
La phu nhân đã khóc rất nhiều, lại cảm thấy Tống Ý Châu rất thông minh, liền dốc lòng dạy dỗ, lại bởi vì sợ Khương quý phi gây khó dễ, thêm nữa là trong lòng cũng có toan tính, nên đã dạy dỗ Tống Ý Châu với mục tiêu trở thành thái tử phi, cho nàng học các việc trong phủ, trù tính mọi việc, suy đoán lòng người, khi cần thiết thì biết cách chăm sóc những người bên cạnh mình. Vì dốc lòng dạy dỗ Tống Ý Châu nên La phu nhân lơ là trong việc dạy dỗ Tống Ý Bội, khiến Tống Ý Bội có đôi khi cũng đố kỵ với Tống Ý Châu và có chút bất mãn kín đáo với người chị này.
La phu nhân đã bồi dưỡng Tống Ý Châu suốt mười mấy năm, Tống Ý Châu sao có thể kém cỏi? Chỉ cần ba ngày thể hiện bản lĩnh, Cảnh Thế Viêm dường như đã không thể rời khỏi nàng.
Tống Ý Châu làm lễ lại mặt xong, La phu nhân hiển nhiên kéo Tống Ý Châu vào phòng nói chuyện riêng, còn Tống Ý Mặc thì cùng với Cảnh Thế Viêm tới thư phòng nói chuyện phiếm.
Cảnh Thế Viêm vẫn coi Tống Ý Mặc là trẻ con nên chỉ nói về mấy chuyện thường ngày mà không đề cập gì đến chuyện khác. Tống Ý Mặc cũng không thân thiết gì lắm với vị anh rể Cảnh Thế Viêm này nên đương nhiên cũng không tiện đề cập đến những chuyện sâu sắc hơn. Anh rể em vợ nói vài câu với nhau xong đành chuyển sang bàn về cầm kỳ thi họa.
Cảnh Thế Viêm thấy hôm nay Tống Ý Mặc mặc áo ngoài màu hồng tía, sắc thái tươi đẹp, lại thêm môi hồng răng trắng, dung nhan xinh đẹp, thì nhịn không được nói với nàng, “A Mặc, về sau cậu đừng mặc những thứ mầu sắc sặc sỡ nữa, nếu không quen cậu thì ta còn tưởng cậu là nữ giả nam đấy.”
Tống Ý Mặc cả kinh vội vàng giải thích, “Đây là bộ y phục chị cả tự tay làm cho em trước khi xuất giá, hôm nay em mặc nó để chị ấy vui thôi.”
Cảnh Thế Viêm ồ một tiếng rồi nói, “Dù sao vẫn rực rỡ quá.”
Tống Ý Mặc thầm đổ mồ hôi, chẳng lẽ về sau nàng chỉ có thể mặc màu xanh?
Cảnh Thế Viêm nói được một lúc liền cười cười, “Hôm nay chị cậu lại mặt, chắc cậu cũng có chút chuyện muốn nói với cô ấy, không cần tiếp đãi bản vương đâu. Bản vương sẽ tự xem sách trong này và nằm nghỉ một chút, chắc lúc đấy mọi người cũng nói chuyện xong rồi.”
Tống Ý Mặc quả thực nóng vội muốn nói chuyện với Tống Ý Châu. Khi nghe Cảnh Thế Viêm nói thế, nàng liền đứng lên nói,”Vậy phiền anh rể tự chăm sóc mình một lúc nhé!”
Cảnh Thế Viêm phất tay nói, “Người một nhà không cần khách sáo quá mức thế đâu.”
Tống Ý Mặc cười cười rồi đi ra ngoài. Khi ra ngoài cửa, nàng lại gọi Lâm quản gia và bảo ông ta hầu hạ Cảnh Thế Viêm. Chu toàn mọi việc xong Tống Ý Mặc mới đi gặp La phu nhân và Tống Ý Châu.
Ở trong phòng, La phu nhân đang hỏi Tống Ý Châu về mọi việc sau kết hôn, thấy gương mặt Tống Ý Châu ửng hồng, miệng cười chúm chím, biết đây là dấu hiệu của việc ân ái vợ chồng hòa hợp, bà liền thở ra một hơi và nhịn không được lại hỏi tiếp, “Thuận vương điện hạ đối xử tốt với con không?”
Tống Ý Châu lại cười nói, “Mẹ à, ban đầu con còn nghĩ khi gả tới đó chỉ sợ phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục và nhún nhường mọi chuyện mới có kết quả tốt. Không ngờ Thuận vương lại là người rất dễ nói chuyện. Con chỉ quan tâm một chút chàng liền cảm động. Chàng đối xử với con thật đúng là không thể chê được. Mặc dù lúc này mới có ít ngày, chỉ có ba ngày thôi, không thể nói cả đời được, nhưng hiện giờ được đối xử như vậy, sau này con đã đứng vững trên đôi chân của mình rồi, lại thật lòng đối đãi với chàng, chàng sẽ không đối xử với con kém bây giờ đâu.”
Ông ngoại của Cảnh Thế Viêm là nhà buôn, mẹ ruột ở trong cung lại có địa vị thấp và mãi vẫn không được tấn phi, ngay cả bản thân hắn cũng không được Cảnh Nam Thiên xem trọng. Mặc dù hắn đã được phong Vương gia nhưng đất phong cằn cỗi, trong đám anh em hắn cũng không được ưu tiên trước tiên bao giờ. Giờ lại cướp được Tống Ý Châu từ tay của Cảnh Thế Đan, trong lòng hắn luôn có cảm giác đắc ý. Sau khi thành thân, lại phát hiện ra Tống Ý Châu có rất nhiều chỗ hơn người, hắn càng thêm vui sướng. Dù không nói ra bên ngoài nhưng mọi đối đãi của hắn với Tống Ý Châu đương nhiên đều xuất phát từ đáy lòng.
Hai mẹ con đang nói chuyện thì thấy Tống Ý Mặc tới. La phu nhân liền cười nói, “Sao lại chạy tới đây? Thuận vương điện hạ đâu?”
Tống Ý Mặc cười nói, “Anh rể bảo con tới nói chuyện với chị, anh ấy bảo sẽ ngồi đó một mình một lúc cũng được.”
“Không nhìn ra Thuận vương cũng là người biết cách quan tâm đến người khác đấy.” La phu nhân trêu ghẹo một câu. Nhìn thấy Tống Ý Mặc ngồi xuống, bà mới nhắc tới chuyện Công chúa Trường Tín và Cảnh Thế Sơ cãi nhau.
Tống Ý Châu nghe xong liền nói, “Con là cô dâu mới cưới về nên mấy ngày này không tiện hỏi thăm nhiều, cũng không nghe ai nói gì tới chuyện này. Nhưng mấy hôm trước khi cùng Thuận vương tiến cung thỉnh an Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương, con có gặp mặt Công chúa Trường Tín. Tâm trạng của bà ấy có vẻ không tốt nên cũng không để ý nhiều tới con.”
La phu nhân nói, “Chi bằng con và Thuận vương điện hạ nên bàn bạc một chút về chuyện này. Thuận vương điện hạ có bất hòa với Huệ vương điện hạ, nếu Huệ vương điện hạ cưới Thân Hàm Thu thì thanh thế càng lớn mạnh. Chẳng may Thái tử bị thất thế, dựa vào tính tình của Khương quý phi thì bà ta còn không giẫm lên các con sao?”
Tống Ý Châu lại có suy nghĩ khác. Nàng cười nói, “Thân Hàm Thu là người chỉ biết trước mắt, vì muốn làm con mất mặt mà đẩy ngay con xuống nước chứ chẳng hề sợ bị người ta kết thù. Cô ta được nuông chiều tùy tiện như vậy, nếu được gả cho Huệ vương điện hạ thì chưa chắc đã là phúc của Huệ vương điện hạ. Vả lại, trước đây Công chúa Trường Tín vẫn đứng về phe Thái tử mà chẳng coi Khương quý phi ra gì, giờ lại đột nhiên gả Thân Hàm Thu cho Huệ vương điện hạ, Khương quý phi có thể vì đại cục mà miễn cưỡng đồng ý nhưng cũng không thể cùng Thân Hàm Thu giãy bày tâm sự, càng không thể việc gì cũng đồng ý với Công chúa Trường Tín. Mà Công chúa Trường Tín lại là một người quyết liệt, đến lúc đó bà ta nhất định sẽ can thiệp vào việc của Huệ vương điện hạ, khi đó chắc chắn sẽ phát sinh mâu thuẫn. Cho nên, Thân Hàm Thu có gả cho Huệ vương điện hạ thì chưa chắc chúng ta đã nguy hiểm.”
Tống Ý Mặc tiếp lời, “Mặc dù nói như vậy nhưng trên đời này vật nào chẳng có khắc tinh. Thân Hàm Thu lại ái mộ Huệ vương điện hạ, biết đâu cô ta vì nghe lời Huệ vương điện hạ mà trở nên biết điều thì sao?”
La phu nhân nghĩ ngợi một lúc mới nói, “Lời các con nói đều có lý cả. Mà hiện tại chúng ta cũng không có năng lực chi phối hôn sự của Thân Hàm Thu với Huệ vương điện hạ, thôi thì cứ bình tĩnh xem biến động, hành sự tùy theo hoàn cảnh vậy.” Nói xong bà lại dặn dò Tống Ý Châu, “Giờ con đã là con dâu của hoàng gia rồi, nói gì thì nói Thái hậu nương nương vẫn là bà nội bên chồng của con, Hoàng hậu nương nương là mẹ chồng của con, sau này cần phải thân thiết hơn với bọn họ, không có việc gì cũng phải tiến cung thỉnh an vấn an. Người ta nói chăm chỉ bái Phật nhất định sẽ được Phật phù hộ, tương lai có chuyện gì, bọn họ chỉ cần nói hộ cho con nửa câu thì nửa câu đấy cũng mạnh hơn bất cứ cái gì.”
Tống Ý Châu vâng dạ rồi nói, “Thái hậu nương nương cũng hiền lành, Hoàng hậu nương nương cũng thân thiết. Chiêu nghi nương nương thì có chút dễ dao động nhưng thực ra cũng không có gì đáng ngại.”
La phu nhân nói xong mấy lời này mới nhớ chưa cho người mời Tống Ý Bội và Tống Ý Thiền tới đây. Bà liền cao giọng gọi Tử Hạ vào và ra lệnh, “Ngươi đi mời Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư qua đây!”
Tống Ý Bội biết hôm nay Tống Ý Châu lại mặt và sẽ sớm đến đây nên có ý chờ Tống Ý Châu tới để chị em nói chuyện. Chẳng ngờ chờ mãi vẫn không thấy Tống Ý Châu đâu, nàng liền phái tiểu nha đầu đi hỏi thăm. Không bao lâu, tiểu nha đầu đến nói, “Thuận vương và Vương phi đã sớm tới đây rồi ạ. Thuận vương đang ở trong thư phòng, còn Thuận vương phi đang nói chuyện với La phu nhân và tiểu Hầu gia ở trong phòng ạ.”
“Cái gì? Bọn họ đã sớm tới đây rồi ư?” Tống Ý Bội vừa nghe liền kinh ngạc, sau đó thì buồn bực. Thế này là thế nào nhỉ?
Tiểu nha đầu không biết điều còn bổ sung thêm, “Nhị tiểu thư cũng không được mời đến đó đâu ạ.”
“Được rồi, ngươi không nói thì không ai bảo ngươi câm điếc đâu. Lui ra đi!” Tâm trạng của Tống Ý Bội lập tức bị phá hỏng. Ý Thiền là thứ nữ, lại mới vào phủ trong năm nay, chị cả lại mặt không kịp thời gọi nàng ta tới, dù nói thế nào nàng ta cũng không dám oán trách. Nhưng mình thì sao? Chẳng lẽ mình không phải do mẹ sinh ra, chẳng lẽ chỉ có mẹ với chị cả và em trai mới là người một nhà?
Tống Ý Bội nắm chặt tay tức giận đến tức cả ngực. Đúng vậy, chị cả có năng lực, em trai lại là nam đinh, trong mắt mẹ chỉ có bọn họ mà không có nàng. Giờ thì tốt rồi, chị cả trở thành Thuận vương phi, em trai đang giữ chức trong xưởng dệt may, mọi người đã thành cục cưng trong lòng mẹ, còn mình thì thành người vô hình rồi.
Càng nghĩ càng giận, Tống Ý Bội cơ hồ định lao đến chất vấn La phu nhân và Tống Ý Châu một phen. Khó khăn lắm mới nén được lửa giận, nàng ta kéo mạnh mành cửa và đi tìm Tống Ý Thiền nói chuyện.
Tống Ý Thiền đang viết chữ ở trong phòng, nghe nói Tống Ý Bội đến, nàng ta vội đích thân đứng lên vén mành đón Tống Ý Bội vào, vừa đi vừa nói, “Chẳng phải hôm nay chị cả lại mặt sao? Chị chờ để đi gặp mà chờ mãi vẫn không có người đến mời. Chị đang nghĩ hay là tự tới đó xem thế nào, đúng lúc em ba tại tới đây.”
Tống Ý Thiền cười lạnh, “Trong mắt bọn họ còn có ai nữa?”
TốngÝ Thiền hỏi lại với vẻ khó hiểu, “Làm sao vậy?”
Tống Ý Bội hừ lạnh, “Chị cả đã sớm tới đây rồi.”
“Thật sao?” Tống Ý Thiền lập tức nói, “Vậy chờ chị thay y phục rồi cùng em qua đó gặp chị cả nhé!”
“Không cần! Có lẽ người ta đã sớm quên trong phủ còn có hai đứa em gái rồi.” Tống Ý Bội thuận tay lấy bảng chữ mẫu của Tống Ý Thiền. Nàng ta vừa ngắm nghía vừa nói, “Ở chỗ em có bảng chữ mẫu rất đẹp, để em đem tặng chị.”
Tống Ý Thiền vội vàng cảm ơn rồi lại nhìn sắc mặt của Tống Ý Bội mà nói,”Chị cả lại mặt, chúng ta là em phải tới đó gặp mặt mới phải.”
Tống Ý Bội đang định trả lời thì nha hoàn Thanh Đào hầu hạ Tống Ý Thiền bẩm báo từ bên ngoài, “Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, chị Tử Hạ đến ạ.”
Vừa nghe nói Tử Hạ đến, Tống Ý Thiền không dám chậm trễ vội vàng bảo Thanh Đào mời nàng ấy vào.
Tử Hạ bước vào phòng, thấy Tống Ý Bội cũng đang ở đó, nàng ấy liền cười nói, “Tam tiểu thư cũng ở đây rồi, đỡ cho tôi phải đi thêm một chuyến. Là thế này, Đại tiểu thư lại mặt và đang nói chuyện với phu nhân cùng tiểu Hầu gia, sai tôi tới đây mời Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư tới gặp mặt.”
Tống Ý Bội vừa nghe xong lại thầm bực bội. Tuy mình đứng thứ ba nhưng chẳng phải là em ruột của chị cả sao? Sai nha hoàn đến mời mà lý gì lại đến mời Tống Ý Thiền trước rồi mới đi mời mình? Chị cả có ý xem mình như người ngoài hay sao?
Thực ra Tử Hạ muốn đi mời Tống Ý Bội trước, có điều đi được nửa đường lại gặp một nha hoàn. Nha hoàn này nói Tống Ý Bội đã tới chỗ Tống Ý Thiền rồi, nàng ấy liền chuyển hướng sang bên chỗ Tống Ý Thiền, chứ thực sự không phải vì cho rằng Tống Ý Thiền đứng hàng thứ hai nên đến mời Tống Ý Thiền trước.
Tống Ý Thiền vừa nghe nói thế liền quay sang nói với Tống Ý Bội, “Em ba, chị cả đang chờ chúng ta đấy, chúng ta mau qua đó thôi.”
Tống Ý Bội khó khăn lắm mới nuốt được cục giận vào trong. Nàng ấy đứng lên nói, “Đi thôi!” Miệng nàng nói thế nhưng mũi chân lại hung hăng giậm mạnh xuống mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.