Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 6:




Thạch Khang mặc dù mới mười bốn tuổi nhưng vì từ nhỏ đã theo cha và anh luyện võ nên thân mình trông khá chắc nịch, vóc dáng cũng cao hơn một chút so với đám bạn cùng lứa. Lúc này, hắn cúi xuống nhìn Tống Ý Mặc và xoa tay với vẻ cực kỳ đắc ý, “Tiểu hài tử, cậu mà không đi theo tôi thì sau này nhất định sẽ hối hận.”
Tống Ý Mặc không đoán được Thạch Khang định đưa mình đi đâu nên mới nói, “Anh không nói rõ ra thì tôi không đi theo anh đâu. Phải biết là mẹ tôi có mỗi một đứa con trai là tôi, nếu có sơ xuất gì bà ấy nhất định sẽ khóc đến chết. Còn nếu không xảy ra sơ xuất thì sau khi trở về tôi cũng sẽ bị bà ấy nhắc tới chết mất thôi.”
Thạch Khang nghĩ thấy cũng phải. Hắn lắc lắc đầu rồi hạ giọng nói, “Tôi không nói lại được với cậu, thôi thì cứ nói trước cho cậu biết. Mặc kệ cậu có đi cùng hay không nhưng sau khi nghe được chuyện này thì không được nói cho ai khác, nếu không tôi mà về nhà nhất định sẽ bị ăn đòn đấy.”
Tống Ý Mặc vội vàng gật đầu đồng ý rồi cười nói, “Nói mau!”
Thạch Khang lúc này mới ghé sát vào tai Tống Ý Mặc thì thầm, “Lần trước Thái tử lĩnh một đội quân đi tiêu diệt thổ phỉ nhưng lại để trùm thổ phỉ chạy thoát không bắt được. Lần này Huệ vương đã tìm ra tung tích của trùm thổ phỉ kia và đã bày ra thiên la địa võng để chuẩn bị bắt sống hắn. Nhưng Hoàng thượng lo lắng cho Huệ vương nên truyền cha tôi vào cung và bảo cha tôi đi theo Huệ vương để giúp bắt trùm thổ phỉ. Cha tôi cho tôi đi cùng. Nếu bắt được trùm thổ phỉ kia thì tôi sẽ có được chút công trạng, còn nếu không bắt được thì cũng không bị tổn thất gì. Chẳng qua, tôi nghĩ tới cậu nên muốn cho cậu đi cùng, đến lúc đó cũng hưởng được chút công trạng mà thôi.”
Tống Ý Mặc kinh ngạc hỏi, “Chuyện truy bắt thổ phỉ này đã được giao cho Thái tử làm, giờ có tin tức của trùm thổ phỉ mà sao không giao cho Thái tử đi bắt nhỉ?”
Thạch Khang nói, “Nghe nói vì Thái tử phi qua đời nên Thái tử rất đau buồn và thời gian gần đây thậm chí còn không vào triều. Hoàng thượng thương xót ngài ấy và không muốn ngài ấy phải mệt nhọc thêm nên mới đem việc tiêu diệt thổ phỉ giao cho Huệ vương xử lý.”
Tống Ý Mặc vô cùng hoảng hốt. Lúc trước khi Thái tử dẫn quân đi tiêu diệt thổ phỉ chẳng qua cũng chỉ là trên danh nghĩa, thực tế thì mọi chuyện đều có cấp dưới lo liệu, hiện giờ đi truy bắt trùm thổ phỉ thì lại càng không phải tự ra tay xử lý, chỉ cần lấy tiếng là được, vì sao lại nói tới chuyện mệt nhọc hay không mệt nhọc ở đây? Rõ ràng là Hoàng thượng không muốn Thái tử lập công và muốn đem công lao này chia cho Huệ vương đây mà.
Vả lại, Hoàng thượng còn đặc biệt sai Thạch tướng quân giúp Huệ vương truy bắt trùm thổ phỉ, đây chẳng phải là ngầm đồng ý để Huệ vương và Thạch tướng quân lập công sao?
Tống Ý Mặc nhíu mày. Trong nháy mắt mà nàng đã nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Thái tử phi của Thái tử Cảnh Thế Sơ chính là con gái của công chúa Trường Tín, em gái của Cảnh Nam Thiên.
Tình cảm giữa Cảnh Nam Thiên và công chúa Trường Tín rất tốt đẹp, hai người sống nương tựa vào nhau từ thuở bé. Tới khi Cảnh Nam Thiên khởi binh giành chính quyền, công chúa Trường Tín và vị hôn phu của bà ta là Thân Đình đã gom góp được rất nhiều tiền tài dành cho chiến trường nên giải quyết được vấn đề chi phí cho chiến tranh. Khi Cảnh Nam Thiên giành được thiên hạ, ông ta đương nhiên phong thưởng hậu hĩnh cho Thân Đình và công chúa Trường Tín. Tới khi Thái tử trưởng thành, Cảnh Nam Thiên lại càng không để ý tới một thực tế là con gái của công chúa Trường Tín luôn ốm đau bệnh tật mà quyết định cho Thái tử cưới con gái của công chúa Trường Tín làm Thái tử phi.
Cảnh Nam Thiên dùng vũ lực để có được thiên hạ. Sau khi ổn định triều chính, mặc dù đã mời các nhà nho tới dạy lễ nghĩa cho Thái tử nhưng tận đáy lòng ông ta rốt cuộc vẫn có chút yêu thích những người vũ dũng. Người sáng suốt sẽ âm thầm phát giác ra vì Huệ vương rất vũ dũng nên Cảnh Nam Thiên cũng sủng ái Huệ vương nhiều hơn một chút. Chẳng qua vì phía Thái tử có công chúa Trường Tín ủng hộ nên địa vị coi như cũng được củng cố.
Hiện nay Thái tử phi vừa mới qua đời, nếu Thái tử đánh mất sự ủng hộ của công chúa Trường Tín, đánh mất sự yêu thương của Hoàng đế, vậy thì…
Tống Ý Mặc khẽ biến sắc mặt, hơi thở có chút rối loạn. Nếu Thái tử không giữ đượcvị trí mà bị Huệ vương chiếm lấy, đến lúc đó, chỉ cần một ánh mắt của Khương quý phi là Hầu phủ sẽ tan thành tro bụi ngay.
Thạch Khang thấy sắc mặt của Tống Ý Mặc có biến đổi thì tưởng nàng sợ hãi không dám đi theo nên không khỏi hô lên, “Sao thế? Sợ rồi à? Tôi nói cho cậu biết, có cha tôi ở đấy rồi thì một cọng tóc của chúng ta cũng không mất đi được đâu.”
Tống Ý Mặc vừa đỡ trán vừa nói, “Đột nhiên tôi hơi đau đầu, không đi được đâu.”
Thạch Khang cực kỳ mất hứng mà lẩm bẩm mấy câu. Nhìn lại thời gian cũng không còn sớm, sợ mình tiếp tục nán lại sẽ làm lỡ thời gian xuất binh, Thạch Khang không cố gắng khuyên nhủ Tống Ý Mặc nữa mà xoay người rời đi.
Tống Ý Mặc tiễn Thạch Khang xong lại ôm gối ngồi một lúc. Nàng nghĩ ngợi lung tung nhưng không nghĩ ra được cái gì. Mặc dù được tập tước vị nhưng chung quy Tống Ý Mặc vẫn còn nhỏ tuổi và không có chức vụ thực sự nên không có cách nào thâm nhập được vào triều chính, càng không có cách nào thăm dò được các việc hệ trọng của triều đình, ví dụ như chuyện vị trí của Thái tử có thể đang lung lay, hay Huệ vương có thể sẽ được ngồi vào vị trí ấy. Nàng chỉ mơ hồ phỏng đoán chứ không thể thực sự nắm được chứng cớ nào.
Tống Ý Mặc lại trầm tư một lát. La phu nhân tuy thủ đoạn lợi hại nhưng chung quy vẫn quanh quẩn trong nhà nên chưa chắc đã phán đoán chính xác về những chuyện trọng đại bên ngoài. Nàng do dự một lúc, không biết nên thảo luận chuyện này với ai thì mới được đây?
Thanh Mai vẫn chờ ở bên ngoài phòng khách thấy Thạch Khang đi rồi mà Tống Ý Mặc vẫn chưa ra thì lo lắng cất tiếng gọi. Thấy Tống Ý Mặc không trả lời, nàng ta đành phải vén mành đi vào.
“Tiểu Hầu gia, trời không còn sớm nữa, ngài nên về thư phòng viết chữ đi ạ. Hoàng ẩn sư có dặn ngày mai phải nộp rồi.”
Nghe thấy Thanh Mai nói thế, Tống Y Mặc liền hồi phục lại tinh thần. Nàng ồ lên một tiếng rồi nói, “Thiếu chút nữa quên mất còn có bài vở chưa xong.” Tống Ý Mặc nói xong liền đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Hoàng ẩn sư mà Thanh Mai vừa nói tới chính là thầy giáo do La phu nhân nhờ anh trai là La Minh Nhiên tìm hộ để dạy dỗ Tống Ý Mặc. Không ai biết tên thật của Hoàng ẩn sư là gì. Sau khi vào Hầu phủ, ngoại trừ những lúc giảng bài thì thời gian còn lại ông ta đều ở trong thư phòng đọc sách không ra khỏi cửa. Người trong Hầu phủ gọi ông là Hoàng ẩn sư.
Hoàng ẩn sư nguyên là nhà nho của triều đại trước. Ông nguyện ý ẩn danh tới làm thày giáo cho Tống Ý Mặc thực ra cũng có lý do.
Năm ấy, khi Cảnh Nam Thiên phá thành, các đại tướng vào thành đa số đều cướp đoạt rất nhiều tài sản quý giá, chỉ có Tống Khản không biết trong lòng nghĩ gì mà sau khi tiến vào hoàng thành lại chỉ đánh tới ngự thư phòng và mang đi rất nhiều sách cổ cùng với sách hiếm chỉ có một bản duy nhất. Khi Cảnh Nam Thiên yên ổn ngồi trên ngai vàng, ông ta đã dựa vào sổ sách còn lại để lấy lại một vài tài sản quý báu của các đại tướng sung vào quốc khố. Về phần đám sách cổ và các sách quý hiếm chỉ có một bản do Tống Khản mang đi, vì chúng không có trong sổ sách nên không bị đòi lại.
Hoàng ẩn sư thăm dò được chuyện bên trong Hầu phủ có chứa rất nhiều sách cổ và sách nguyên bản nên không cần La Minh Nhiên thuyết phục, ông ta lập tức sảng khoái đồng ý đến Hầu phủ làm thày giáo cho Tống Ý Mặc, điều kiện là ông ta có thể tùy ý ra vào thư phòng trước đây của Tống Khản, ngoài ra còn có thể tùy ý sao chép các bộ sách có trong đó.
La phu nhân suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý với yêu cầu của Hoàng ẩn sư. Nhờ Hoàng ẩn sư dốc lòng dạy dỗ, Tống Ý Mặc cho dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có kiến thức bất phàm. La phu nhân thường thở dài, nếu Tống Ý Mặc là con trai thì từ rày về sau Hầu phủ đã có hy vọng rồi.
Lại nói đến Tống Ý Mặc. Sau khi đến thư phòng viết xong bảng chữ mẫu, nàng suy nghĩ một lát rồi cầm giấy viết chữ tới gặp Hoàng ẩn sư. Nàng và Hoàng ẩn sư đã có bảy năm tình cảm thầy trò, học thức và hiểu biết của ông ta ra sao, khả năng phán đoán của ông ta thế nào nàng sơ sơ có thể nắm được.
Hoàng ẩn sư đang ngồi đọc sách trên giường. Khi nghe nói có Tống Ý Mặc tới, ông ta liền ngồi dậy và bảo thư đồng Mặc Bảo, “Mời tiểu Hầu gia vào!”
Tống Ý Mặc vào thư phòng. Đợi Mặc Bảo dâng trà rồi lui ra nàng mới trình bản chữ mẫu lên cho Hoàng ẩn sư đánh giá.
Hoàng ẩn sư tùy ý liếc mắt lên bảng chữ một cái rồi để lên thư án và hỏi, “Giờ này con tới gặp ta là có chuyện gì sao?”
Tống Ý Mặc không hề do dự đem chuyện trước đây Tống Khản đùa giỡn Khương quý phi gây ra mầm họa nói thẳng cho Hoàng ẩn sư biết.
Hoàng ẩn sư nghe xong chỉ gật gù mà không bình phẩm gì.
Tống Ý Mặc hít sâu một hơi. Nàng kể lại tỉ mỉ mọi tính toán của La phu nhân rồi chuyện hôm nay Thạch Khang tới gặp và phỏng đoán của mình rồi lại bổ sung một câu, “Đáng lẽ, cha con đã qua đời, Khương quý phi có hận thù gì thì cũng nên quên đi mới phải. Không ngờ khi nghe nói tới chuyện Huệ vương có ý với chị cả của con, Khương quý phi lại gợi lên hận cũ. Bà ta đã vài lần nhắm vào Hầu phủ rồi, xem ra hận thù rất khó tiêu tan.”
Tống Ý Mặc nói tới đây liền đứng dậy hành lễ, “Thưa thầy, trong lòng con hiện giờ rất lo lắng, lại không biết làm thế nào cho phải. Kính nhờ thày chỉ cho con với ạ!”
Hoàng ẩn sư khẽ nhướng mày ý bảo Tống Ý Mặc ngồi xuống. Ông ta trầm ngâm một lát rồi nói, “Kế thứ nhất: Mượn đao giết người, nghĩ cách khiến Hoàng đế ban chết cho Khương quý phi là xong mọi chuyện. Kế thứ hai: Con nắm thực quyền, lại nắm nhược điểm của Khương quý phi làm cho Khương quý phi kiêng dè không dám xuống tay. Kế thứ ba: Nghĩ cách ly gián mối quan hệ mẹ con giữa Huệ vương và Khương quý phi, mượn tay Huệ vương che chở cho Hầu phủ của con. Kế thứ tư: Cứ theo kế sách của mấy người các con mà làm.”
Tống Ý Mặc tỉ mỉ nghiền ngẫm lời nói của Hoàng ẩn sư. Được một lúc nàng mới ngẩng đầu lên, hai mắt phát ra tia sáng, “Thầy ạ, con sẽ dùng song song cả bốn kế, có vậy mới bảo vệ được mẹ và các chị được chu toàn.”
Hoàng ẩn sư cười nói, “Con cũng đã tốn nhiều thời gian đọc sách rồi. Chờ lật đổ được Khương quý phi và cũng có thực chức, lúc ấy nhớ đem tài năng ra vì dân làm việc nhé!”
Tống Ý Mặc vốn đang suy tính trong lòng cũng hơi thả lỏng một chút. Nàng cười cười đáp lời Hoàng ẩn sư rồi cáo từ rời khỏi phòng.
Đúng lúc đó thì Tử Hạ đi tới. Vừa thấy Tống Ý Mặc, nàng ta lập tức cười nói, “Tôi tìm mãi mà không thấy tiểu Hầu gia đâu, thì ra tiểu Hầu gia đang chăm chỉ học hành với Hoàng ẩn sư. Chỗ phu nhân đang dọn cơm, mời tiểu Hầu gia qua đó dùng bữa ạ!”
Tống Ý Mặc cười hỏi, “Có thứ gì ngon à?”
Trên mặt Tử Hạ lộ ra ý cười không nén lại được. Nàng ta vừa nhìn Tống Ý Mặc vừa nói, “Trần tiểu thư tự tay làm điểm tâm và mang sang biếu phu nhân. Phu nhân đã giữ cô ấy lại ăn cơm và bảo mời tiểu Hầu gia tới tiếp khách.” Hi hi, Trần tiểu thư này đối xử rất thân thiết với người khác, tài mạo lại song toàn, nàng ấy nhất định sẽ gả cho tiểu Hầu gia rồi!
Tống Ý Mặc vừa nghe nói có Trần Song Ngọc đến liền nghĩ thầm: Cô ấy tới đây mà mình lại ra tiếp đón thì chỉ sợ làm người ta hiểu lầm. Giờ còn nhỏ thì không sao, đợi qua vài năm nữa cô ấy tới tuổi cập kê, nhỡ bị cô ấy hiểu lầm thì cũng không hay chút nào.
“Tử Hạ, ta còn có việc phải làm nên không qua đó được. Ngươi đi mời chị ba tới tiếp đãi đi!” Tống Ý Mặc dặn dò Tử Hạ một câu rồi xoay người rời đi.
Tử Hạ giật mình ngẩn ra. Nàng ta không biết phải làm sao nên đành đi mời Tống Ý Bội.
Tống Ý Bội nghe nói Tống Ý Mặc không chịu ra mặt tiếp khách thì không khỏi cười cười quở trách, “Tiểu quỷ này với Song Ngọc là bạn thanh mai trúc mã với nhau, chẳng biết từ bao giờ nó lại tránh né thế?”
Tử Hạ nói, “Mỗi lần Trần tiểu thư tới đây mà tiểu Hầu gia có nhà thì đều ra tiếp đãi cô ấy, giờ ngài ấy lại bỏ đi như thế, tôi chỉ sợ Trần tiểu thư nghĩ ngợi thôi!”
Tống Ý Bội nói, “Ngươi không cần phải nói thật. Chỉ cần nói tiểu Hầu gia có việc nên đi ra ngoài rồi thôi.”
Tử Hạ gật đầu đồng ý. Đợi Tống Ý Bội sửa sang xong, cả hai liền đi tới chỗ La phu nhân.
Sau khi trở về phòng, Tống Ý Mặc liền vội vàng thay đổi y phục. Nàng bảo Thanh Mai mang một đĩa điểm tâm lên rồi ăn qua loa một chút, sau đó gói lại mang theo bên người và nói với Thanh Mai, “Ta ra ngoài một chuyến, có thể sẽ về muộn. Nếu mẹ hỏi thì cứ bảo ta tới quý phủ của Thạch tướng quân nhé!”
Nếu muốn ly gián mối quan hệ giữa Huệ vương và Khương quý phi thì chi bằng trước hết phải có quan hệ tốt với Huệ vương đã, có cơ hội tiếp cận thì mới có cơ hội xuống tay được. Ví dụ như đêm nay Huệ vương lĩnh quân đi truy bắt trùm thổ phỉ, nếu mình đi theo Thạch Khang, sau một hồi “chiến đấu kịch liệt”, tình cảm chiến hữu tự nhiên sẽ được tạo thành.
Tống Ý Mặc vừa nghĩ ngợi vừa lấy một cây đoản kiếm gài vào trong ủng, sau đó nàng mới gọi người chuẩn bị ngựa. Cũng không đem Đa Xuân và Trường Lộc theo, nàng một mình thúc ngựa đi tới phủ họ Thạch tìm Thạch Khang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.