Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 8:




Cẳng chân của Cảnh Thế Đan bắt đầu tê rần. Hắn vươn tay đẩy Tống Ý Mặc từ trên người mình xuống rồi vén ống quần lên xem. Cẳng chân chỗ tê liệt đã chuyển sang màu tím đen. Hắn lập tức hít một hơi khí lạnh, “Rắn có độc!”
“Là kịch độc!” Tống Ý Mặc vừa mới thấy con rắn đen trắng là biết loại rắn có màu này chắc chắn là loại kịch độc, người bị cắn một nhát nếu cứu chữa chậm trễ sẽ có thể mất mạng. Trán nàng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Nếu Cảnh Thế Đan xảy ra chuyện thì Hầu phủ Trấn Vũ chắc chắn sẽ bị chôn cùng, mà cả gia tộc họ Tống chỉ sợ sẽ đều bị liên lụy.
Trên lưng của Tống Ý Mặc cũng toát mồ hôi. Nàng đè lên người Cảnh Thế Đan, “Không nên cử động, nếu cử động thì độc tính sẽ lan ra nhanh hơn!”
Khi hai người đang nói chuyện thì Thạch tướng quân cùng vài thị vệ đã từ phía trên trượt xuống. Vừa đứng ngay ngắn lại đã thấy Cảnh Thế Đan bị rắn cắn, cả bọn lại đồng loạt biến sắc.
Thạch tướng quân quyết định thật nhanh. Ông ta dùng chủy thủ rạch chỗ bị thương của Cảnh Thế Đan ra rồi sai một thị vệ, “Ngươi ấn lên cẳng chân của Huệ vương điện hạ để máu độc chảy bớt ra. Ta đi xung quanh xem có thảo dược gì không!” Ông ta nói xong liền mang theo mấy thị vệ nhanh chóng tỏa ra bốn phía.
Thông thường những nơi có rắn độc lui tới cũng sẽ có một vài dược thảo có thể giải được độc xà. Ngày trước Thạch tướng quân mang binh đi đánh giặc thường hạ trại ở bên ngoài nên cũng có hiểu biết chút ít về thảo dược.
Tống Ý Mặc nghe Thạch tướng quân nói thế liền thở ra nhè nhẹ. Có Thạch tướng quân ở đây, Cảnh Thế Đan sẽ không thể chết được có phải không?
Một chân của Cảnh Thế Đan dần dần mất đi cảm giác. Hắn cũng biết là không ổn nên không khỏi lắc đầu.
Sắc mặt của Tống Ý Mặc trông rất khó coi, bàn tay của nàng bắt đầu run rẩy. Nàng nhớ Hoàng ẩn sư đã từng nói người bị rắn độc cắn nếu trong lúc cấp thiết không tìm được giải dược thì phải chém đứt một chân mới bảo toàn tính mệnh. Nếu Thạch tướng quân không tìm thấy giải dược thì…
Cảnh Thế Đan thoáng thấy sắc mặt xám như tro của Tống Ý Mặc thì lập tức có ý muốn hỏi, “Tiểu Hầu gia, cậu nói thử xem, bản vương tài mạo như vậy, chị cả nhà cậu vì sao không để ý tới ta?”
Thị vệ đang giúp Cảnh Thế Đan ép máu độc ra ngoài cũng vểnh tai lên nghe.
Tống Ý Mặc thấy hắn lại có tâm trạng hỏi chuyện này thì hơi tỏ vẻ sửng sốt, “Việc này ngài phải hỏi chị cả tôi chứ. Tôi tuy là em của chị ấy nhưng trong lòng chị ấy nghĩ gì tôi cũng không thể đoán ra được.”
Cảnh Thế Đan thử cử động, phát hiện một chân đã mất đi cảm giác, ánh mắt hắn lập tức hiện lên chút lo lắng. Hắn giận dữ nói, “Đáng thương thay bản vương còn chưa cưới vợ sinh con đã độc phát toàn thân mà chết! Nếu bản vương chết rồi, cậu hãy nói với chị cậu rằng…”
Tống Ý Mặc cảm thấy lạnh buốt trong lòng. Cảnh Thế Đan thực sự bị chất độc phát tác rồi, trừ khi Thạch tướng quân và đám thị vệ bằng lòng bao che cho Hầu phủ Trấn Vũ mà thống nhất khẩu cung rằng Cảnh Thế Đan tự mình lăn xuống sườn dốc và bị rắn cắn chứ không phải vì cứu mình mà lăn xuống thì có lẽ cả nhà mình còn cơ hội giữ lại mạng sống, bằng không…
Cảnh Thế Đan thấy Tống Ý Mặc toàn thân run rẩy liền ngừng nói. Hắn cúi đầu nhìn cái chân bị thương của mình rồi hỏi Tống Ý Mặc, “Nếu dùng một kiếm chặt đứt chân và nhanh chóng cầm máu thì có phải cơ hội giữ được mạng sống sẽ nhiều lên một chút không?”
Tống Ý Mặc không dám trả lời mà cứng người ngồi im tại chỗ. May mắn là Thạch tướng quân đã dẫn theo một thợ săn trở lại. Trong tay thợ săn này đúng là thảo dược giải độc.
Thạch tướng quân không nghĩ ngợi nhiều liền ra lệnh cho thị vệ nhai thảo dược và đắp lên vết thương của Cảnh Thế Đan.
Theo lời người thợ săn kia nói thì đắp thảo dược không bằng sắc hai chén thuốc mà uống. Sau khi uống xong độc tính mới có thể được giải hoàn toàn.
Hơi muộn một chút, thị vệ liền khiêng Cảnh Thế Đan lên rồi theo lối người thợ săn chỉ mà đi xuống dưới chân núi xin ngủ nhờ ở một thôn nhỏ.
Khi sắc trời tối đen thì chân của Cảnh Thế Đan mới hồi phục lại một chút cảm giác, có điều chỗ đó lại sưng u lên một cục. Hắn gọi Thạch tướng quân tới và phân công ông ta áp tải trùm thổ phỉ về trước, còn mình thì ở lại và chỉ giữ vài người bảo vệ.
Thạch tướng quân đương nhiên không dám đi. Ông ta sai Thạch Khang và mấy thị vệ áp tải trùm thổ phỉ trở về và tìm cách mời ngự y tới đây để đề phòng có biến.
Tống Ý Mặc cũng không dám rời đi. Huệ vương chính vì cứu nàng mới bị rắn cắn. Cho dù thị vệ có đi hết thì nàng cũng phải ở lại hầu hạ hắn.
Người thợ săn kia mặc dù không biết đám người Cảnh Thế Đan là ai nhưng xem dáng vẻ cũng đoán được chắc là công tử nhà danh gia vọng tộc đi du ngoạn. Anh ta liền nói chuyện với trưởng thôn và sắp xếp một tiểu viện để đám người của Cảnh Thế Đan nghỉ ngơi.
Cái gọi là tiểu viện thực ra cũng chỉ có ba gian phòng. Cảnh Thế Đan chiếm một gian, Thạch tướng quân chiếm một gian, đám thị vệ chiếm một gian. Tống Ý Mặc chỉ còn hai lựa chọn, hoặc là ngủ cùng Thạch tướng quân một đêm, hoặc là ngủ cùng Cảnh Thế Đan một đêm.
Đoàn người dùng qua loa một chút cơm chiều. Uống nước xong xuôi, cả đám liền chuẩn bị nghỉ ngơi. Thạch tướng quân đã có lòng che chở cho Tống Ý Mặc, muốn giúp nàng lấy công chuộc tội nên mới khẽ khàng nói với Tống Ý Mặc, “Tiểu Hầu gia ở chung phòng với Huệ vương đi! Cho dù một đêm không ngủ cũng phải hầu hạ Huệ vương cho tốt để cảm ơn ngài ấy đã cứu cậu.”
Tống Ý Mặc còn chưa nói gì thì Cảnh Thế Đan đã vẫy tay gọi nàng, “Lại đây, đêm nay để ngươi gác đêm cho bản vương!” Thạch tướng quân kia vừa già vừa khó ngửi, tiểu tử này bị ông ta chèn ép một đêm thì sáng mai còn ra cái dạng gì nữa? Được rồi, nể mặt chị gái cậu ta mà giúp cậu ta một chút, cho cậu ta ngủ cùng bản vương một đêm là tốt lắm rồi!
Lúc này Tống Ý Mặc căn bản không dám tỏ ý cự tuyệt, nàng đành phải ở cùng phòng với Cảnh Thế Đan.
Người thợ săn mau chóng bưng thuốc đi vào và đưa cho Cảnh Thế Đan. Nhìn hắn uống xong, anh ta liền nhân tiện nói, “Công tử không cần lo lắng, thuốc này rất công hiệu. Tới sáng mai là chân ngài sẽ hết sưng ngay. Chỉ cần hết sưng là độc tính cũng sau bảy bảy bốn chín ngày sẽ tiêu hết. Sau khi trở về ngài chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là lại như không có chuyện gì thôi.” Nói xong người này lại dặn dò Tống Ý Mặc vài câu, bảo nàng nhớ nửa đêm phải sờ trán của Cảnh Thế Đan, anh ta nói nếu không sốt thì sẽ không có vấn đề gì, còn nếu phát sốt thì phải mau chóng sắc một chén thuốc cho hắn uống.
Cảnh Thế Đan bị khổ sở một hồi cũng mệt mỏi nên vừa chợp mắt là ngủ luôn. Ngủ thẳng tới nửa đêm, hắn bỗng mơ hồ phát hiện có người đang sờ lên trán mình. Hắn lập tức vươn tay ra tóm lấy bàn tay nhỏ bé đang sờ lên trán mình rồi quát, “Ai?”
“Huệ vương điện hạ, là ta!” Đêm này Tống Ý Mặc vẫn ghé vào bên giường ngủ gà ngủ gật và chú ý tới mọi động thái của Cảnh Thế Đan. Nàng rất sợ hắn bị sốt. Nhớ online slots kỹ lời dặn dò của người thợ săn nên thỉnh thoảng nàng lại sờ sờ lên trán của Cảnh Thế Đan.
Cảnh Thế Đan mở mắt ra. Ngọn đèn trên án vẫn còn cháy, Tống Ý Mặc đang ngồi trước giường. Hắn ngồi dậy và ra hiệu cho Tống Ý Mặc đỡ mình rồi hỏi, “Bô ở đâu?”
Tống Ý Mặc chỉ chỉ vào bên cạnh giường. Nàng đỡ Cảnh Thế Đan xuống rồi để hắn tựa vào cột giường. Rồi mặc kệ hắn như thế nào, nàng chỉ nhanh như chớp vọt tới cạnh cửa.
Cảnh Thế Đan thầm hừ một tiếng nhưng cũng không gọi Tống Ý Mặc. Hắn tự giải quyết xong xuôi, sau đó lại ngại để bô ở cạnh giường sẽ bốc mùi nên cao giọng nói, “Mang bô ra ngoài đi!”
Tống Ý Mặc vừa bịt mũi đi tới vừa giúp Cảnh Thế Đan lên giường trước rồi mới xoay người mang cái bô ra phòng ngoài. Nàng tiện thể mang nước vào cho Cảnh Thế Đan rửa tay, trông dáng vẻ Tống Ý Mặc lúc ấy đã mệt nhọc không chịu được nữa rồi.
Cảnh Thế Đan thấy vành mắt của Tống Ý Mặc đều đã đỏ quạch lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thì hiện rõ vẻ mệt mỏi. Hắn im lặng một chút rồi nhân tiện nói, “Lên đây đi!”
Tống Ý Mặc không rõ Cảnh Thế Đan nói thế là có ý gì, nàng chỉ giương mắt nhìn hắn.
Dưới ngọn đèn, cậu thiếu niên mười hai tuổi trông như nụ hoa mới hé nở một nửa. Cảnh Thế Đan bình tĩnh nhìn Tống Ý Mặc, trong lòng có chút run run. Ha, tiểu tử này giống hệt chị hắn, dáng vẻ trông rất được.
Tống Ý Mặc nhận thấy ánh mắt quỷ dị của Cảnh Thế Đan thì không khỏi sờ sờ lên mặt mình. Có cái gì không đúng sao?
Cảnh Thế Đan dời tầm mắt rồi nói với giọng ra lệnh, “Mang một chén nước lại đây!”
“Vâng.” Tống Ý Mặc vội đi lấy nước rồi bưng đến giúp Cảnh Thế Đan uống. Nàng để chén lại chỗ cũ rồi lại ngồi trở lại bên giường.
Cảnh Thế Đan nhìn bàn tay nhỏ bé của Tống Ý Mặc đang đặt bên giường, móng tay cái tròn tròn nho nhỏ, mu bàn tay trắng nõn dị thường. Nhất thời không tự chủ được, hắn giơ bàn tay to của mình ra so so với bàn tay nhỏ bé của Tống Ý Mặc, miệng thì nói, “Lên đây!” Nói xong hắn dịch chuyển sang bên cạnh giường.
Lần này Tống Ý Mặc đã hiểu. Cảnh Thế Đan muốn nàng lên giường và ngủ cạnh hắn đêm nay đây mà!
Tống Ý Mặc giương mắt đối diện với tầm mắt của Cảnh Thế Đan. Nàng không kịp che giấu cảm xúc mà để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn không nghe lời đỏ bừng lên. Tống Ý Mặc bật thốt ra một câu, “Không được!”
Cảnh Thế Đan nhăn mày lại và nói với vẻ thiếu kiên nhẫn, “Muốn bản vương nhiều lời không cần thiết hả?”
Thật sự muốn ngủ chung một giường với con của kẻ thù sao? Đáy lòng Tống Ý Mặc nổi cơn sóng gió. Biết nếu còn cự tuyệt sẽ khiến hắn nghi ngờ, nàng buộc lòng phải nghe lời. Tống Ý Mặc chậm chạp cởi giày rồi để nguyên quần áo nằm lên giường.
“Nằm lùi vào, cẩn thận không lăn xuống dưới!” Cảnh Thế Đan là hoàng tử nên luôn được chiều chuộng và rất ít khi quan tâm tới người khác, nhưng đêm nay, không hiểu sao trong hắn lại nổi lên nhu tình hiệp nghĩa, hắn không muốn Tống Ý Mặc có điều gì sơ xuất.
Tới lúc này Tống Ý Mặc đã có chút áy náy. Cha của mình đã đùa giỡn Khương quý phi, làm cho Khương quý phi lúc nào cũng sống trong sợ hãi và lo sợ bị người ta phát hiện sự thật. Về phần cha mình rốt cuộc có phải do Khương quý phi hại chết hay không thì còn chưa có kết luận. Nhưng người nhà mình quả thực đã bày mưu tính kế để khiến Khương quý phi và Huệ vương bất hòa. Nhưng Huệ vương lại hoàn toàn không biết gì cả, hắn còn ái mộ chị mình nữa, lại còn yêu ai yêu cả đường đi, ban ơn cho cả mình.
Cảnh Thế Đan thấy Tống Ý Mặc không đáp lời cũng không nhúc nhích thân mình thì bất mãn hừ một tiếng. Hắn vươn tay ra túm lấy đai lưng của Tống Ý Mặc rồi kéo nàng dịch vào một chút. Hai người gần nhau hơn, Cảnh Thế Đan lại uy hiếp, “Chân bản vương bị thương, ngươi ngủ ngoan ngoãn một chút, đừng có chạm vào bản vương. Nếu không thì ngày mai xem ngươi phải chịu khổ thế nào!” Nói xong hắn liền điều chỉnh tư thế rồi nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Tống Ý Mặc cứng người lại một lúc lâu. Sau khi nghe thấy Cảnh Thế Đan phát ra hơi thở đều đều, nàng mới lặng lẽ nhích ra phía ngoài. Nhất thời cảm thấy không được an toàn, nàng đang định lùi lại thì đột nhiên cảm giấy cần cổ có hơi thở ấm áp. Nàng cả kinh, cả người lập tức lật và phía ngoài, “Bịch” một tiếng, Tống Ý Mặc đã nằm trên mặt đất.
“Ha ha!” Cảnh Thế Đan thò đầu nhìn Tống Ý Mặc đang ngã trên mặt đất rồi vừa cười vừa đập xuống giường, “Tiểu tử này, điệu bộ giống hệt tiểu quan nhân, ngươi tưởng bản vương định ăn thịt ngươi chắc?” Nói xong hắn lại thò người ra tóm lấy đai lưng của Tống Ý Mặc và xách cả người nàng lên giường. Hắn quăng nàng vào bên trong, còn mình thì nằm bên ngoài, sau đó mới ngáp một cái rồi nói, “Được rồi, ngủ đi!”
Ầm ĩ như vậy nhưng Tống Ý Mặc thật ra vẫn im lặng từ nãy tới giờ, nàng im lặng nhắc nhở bản thân: Ta là con trai, ta là con trai…
Nhắc thêm mấy lần, hai mắt nàng không thể mở ra được nữa. Tống Ý Mặc mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Trời tờ mờ sáng, trong thôn vang lên tiếng gà gáy. Tống Ý Mặc đột nhiên mở to hai mắt, nàng lập tức đối diện với ánh mắt của Cảnh Thế Đan.
Nàng đang nằm gọn trong lòng đối phương, đầu gối lên cánh tay của đối phương, một bàn tay còn kẹp dưới nách của đối phương.
Dưới ánh nắng buổi sớm, Tống Ý Mặc hai mắt như phủ một lớp sương mù mênh mông, cánh môi nhỏ bé hơi cong lên, vô hại nhìn Cảnh Thế Đan.
Cảnh Thế Đan đối diện với Tống Ý Mặc, hai tai có chút đỏ sậm khả nghi. Hắn chậm rãi mở miệng, “Ngủ đủ chưa? Ngủ đủ rồi còn không dậy đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.