Mưu Sắc

Chương 10: Được người cứu




Lê Thấm nghe giọng nói này, chợt thấy có vài phần quen thuộc. Chỉ có điều bây giờ bộ dáng leo thang nửa vời của nàng vô cùng buồn cười, thật làm nàng xấu hổ.
Quay đầu nhìn nam tử vừa lên tiếng, Lê Thấm sửng sốt. Tân khoa trạng nguyên Hàn Mộc Hủ?
Lần trước ở yến tiệc tại Quỳnh Lang điện chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt, lúc này đây từ trên cao nhìn xuống, lại phát hiện người này so với trong tưởng tượng của nàng tuấn dật hơn vài phần, một thân y phục trắng thắt lưng xanh lại càng phụ trợ thêm cho vẻ tuấn mỹ trác tuyệt của hắn.
Hàn Mộc Hủ chống lại đôi thủy mâu tràn đầy vẻ kinh diễm của nàng, trong lòng xẹt qua một tia khác thường.
Lê Thấm nghĩ nàng cứ nên xuống thang rồi mới nói chuyện khác, không ngờ động tác bước xuống quá nhanh, chân trái chỉ chạm đến cạnh bậc thang,liền giẫm xuống một khoảng không, cả người nàng thẳng tắp ngã xuống dưới.
Sau một lúc mắt hoa đầu choáng, Lê Thấm nằm trên đất, hoàn hồn trở lại nhìn khắp trái phải xung quanh, lúc này mới phát hiện ra tư thế ngã xuống của nàng thật bất nhã, trông chẳng khác nào con rùa lớn ngã chổng vó.
May mà cái mông nhỏ của nàng thịt nhiều, cây thang cũng không cao quá nên nàng mới may mắn không ngã gãy chân.
“Hoảng cái gì, ta cũng đâu có ăn ngươi, cùng lắm là tống ngươi ra ngoài để công công quản sự đánh ngươi vài đại bản mà thôi.” Thanh âm trầm thấp mang theo ý trêu tức vang lên bên trên.
Không biết từ khi nào Hàn Mộc Hủ đã đi đến trước mặt nàng. Lúc này hắn đang xoay người nhìn chằm chằm nàng, khóe miệng tươi cười, bộ dáng thập phần đáng đánh đòn.
Trong lòng Lê Thấm quẫn bách, lập tức xoay người đứng lên, hai chân vừa đứng vững thì không nhịn được kêu đau, cổ chân trái truyền đến từng đợt đau đớn, chắc hẳn cú ngã vừa rồi đã ảnh hưởng đến chân nàng.
“Quả nhiên là có tật giật mình.” Hàn Mộc Hủ cúi đầu cười, mang theo vài phần sung sướng khi người gặp họa, thấy sắc mặt nàng trắng bệch không khỏi thu lại nụ cười “sung sướng” lúc trước, quan sát từ đầu đến chân nàng, rất nhanh liền phát hiện ra chỗ chân đau của nàng.
“Hàn đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?” Ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi nghi vấn của thị vệ, bên trong cửa người thị vệ mơ hồ nghe thấy một loạt tiếng động bộp bộp.
“Nếu đại nhân muốn mượn sách nào, ngài chỉ cần nói với tiểu nhân một tiếng, tiểu nhân lập tức lấy xuống dưới cho đại nhân.” Thị vệ nghĩ vị tân khoa trạng nguyên này hẳn không biết quy củ của Tàng Thư các, hảo tâm nói ra một câu. Nếu vị đại nhân này chẳng may đẩy ngã giá sách nào, bọn họ ắt hẳn sẽ phải chịu trách phạt.
Hàn Mộc Hủ nhìn nữ tử đang ngồi xoa chân bên dưới, đột nhiên cười nhẹ, cố tình nói to với người thị vệ ngoài cửa, “Không có chuyện gì đâu, chỉ là nhìn thấy một con chuột béo khiến ta kinh ngạc nhảy dựng. Có việc gì ta nhất định sẽ kêu hai vị tiểu huynh đệ, các ngươi vẫn nên canh giữ cửa lớn đi.”
Thị vệ tuân lệnh vâng một tiếng. Vốn hắn còn muốn nhắc công chúa cũng đang ở trong các, đại nhân nếu nhìn thấy nhớ tránh đi nhưng nghĩ lại, nhìn thấy công chúa hành lễ là chuyện đương nhiên, nếu tìm cách tránh né chẳng phải đang mạo phạm công chúa sao, vậy là lời này liền được nuốt vào trong bụng.
“Nói cho ta biết, ngươi chính là tên tiểu tặc chuyên môn lẻn vào Tàng Thư các trộm kinh thư phải không, hay ngươi là nha hoàn trong phủ vị vương gia nào?” Khóe môi Hàn Mộc Hủ cong lên cười hỏi. Mặc dù hỏi nhưng trong lòng hắn đã nhận định, nhất định đây là nha đầu trong phủ của người nào đó trong hoàng thất thay chủ đến Tàng Thư các mượn sách.
Lê Thấm lười cùng hắn nhiều lời, khẽ đặt chân xuống đất cảm thấy không đau lắm liền trực tiếp vòng qua hắn đi ra ngoài.
Thấy vậy, trán Hàn Mộc Hủ nhăn lại, mày nhướng cao lên, nhìn chằm chằm nàng không “rên” lấy một tiếng lướt qua hắn, mặc kệ hắn có đồng ý hay không.
Cùng lúc đó, chồng sách phía trên tầng cao nhất có mấy quyển đang lung lay sắp đổ, vị trí rơi xuống lại chính là nơi nàng bước tiếp. Hai mắt Hàn Mộc Hủ mở to.
“Tránh ra!”
Lê Thấm giật mình nghe tiếng quát của nam tử đứng phía sau. Hàn Mộc Hủ bước nhanh tới, một tay túm nàng ôm chặt vào lòng, từ trên giá sách một số quyển bắt đầu rơi xuống, cố gắng né tránh mấy quyển nhưng lại bị một quyển đập vào giữa trán. Cảm giác choáng váng nhất thời đánh úp hắn.
Lê Thấm hoảng hồn, theo bản năng đẩy hắn ra, gã nam nhân này cư nhiên dám ôm nàng!
Lê Thấm có chút bối rối nhìn thân hình hắn vì mình đẩy mà lung lay sắp đổ. Nàng thấy từ trên trán hắn chảy xuống một dòng máu tươi, mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập chóp mũi nàng, dường như ngay cả bốn giác quan khác cũng bị mùi này ảnh hưởng, toàn bộ phong bế lại.
Ánh mắt nam tử có chút mơ hồ, dung mạo nữ tử trước mặt không còn rõ ràng, lỗ tai không nghe được bất kỳ âm thanh nào, Hàn Mộc Hủ nâng tay hướng về phía nàng.
Lê Thấm bước lùi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới mức trắng bệch.
“Người tới! Mau tới đây!” Lê Thấm hướng cửa lớn hét to hai tiếng.
Cánh cửa bị một lực rất lớn mở ra, hai thị vệ canh cửa vọt vào, nếu động tĩnh lớn như vậy còn không nghe nổi, bọn họ sẽ thật sự chỉ còn nước ăn cơm trắng.
Nhìn thấy cái trán đầy máu của Hàn đại nhân, hai người vừa sợ vừa hoảng, vội vàng đi lên đỡ người, dìu đến Thái y viện.
Hàn Mộc Hủ ý thức dần dần mơ hồ không khỏi nhìn về phía nơi tiểu cung nữ vừa đứng, hắn chỉ có thể nhìn thấy tà áo của cô nhanh chóng khuất hẳn sau giá sách.
Máu tươi rơi xuống hai hàng mi cùng khóe mắt hình thành những giọt máu đọng lại, sau đó tiếp tục tụ lại nơi khóe mắt không rơi nữa khiến tầm mắt hắn dần thu hẹp lại rồi tắt hẳn.
Từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên Hàn Mộc Hủ cảm thấy vạn phần hối hận nhất một việc.
Tại sao hắn lại cứu tiểu nha đầu đáng giận không quen biết kia. Mà tiểu nha đầu này lại còn không tim không phổi, không thèm để ý đến sống chết của hắn, một mình chuồn mất.
Lê Thấm rời đi như thể đang chạy trốn, bỏ mặc Nguyệt Dung chờ nàng ở cửa sau, cho đến khi trở về hành cung của mình mới dám thở hổn hển.
Nói thật, lúc này Lê Thấm thực sự có loại cảm giác hít thớ không thông.
Nhiều năm sống trong cung, âm mưu hay dương mưu gì nàng đều đã từng thấy qua. Cho đến hôm nay nàng mới bắt gặp một tên ngốc phấn đấu quên mình vì người khác như vậy___người được cứu vậy mà lại là nàng?!
Trong đầu nàng trống rỗng, lại có thêm chút sợ hãi cho nên đành bỏ mặc tất cả chạy trốn.
Nàng không tin một người có thể vô duyên vô cớ đối tốt với một người khác, càng không nói đến chuyện đánh cược cả tính mạng mình để cứu một người xa lạ.
Lê Thấm phiền chán bưng lên một ly trà ừng ực uống cạn,tay vươn lên lau từng giọt mồ hôi lạnh trên trán.
Bích Chi do dự một lát rồi tiếp tục pha thêm một ấm trà nữa. Nhìn công chúa uống xong một ly lại một ly,
Bích Chi thở dài: công chúa quả nhiên lại uống đến không còn một giọt, không biết người nghĩ tới chuyện gì mà phiền lòng đến thế.
Phiền lại phiền nhưng Lê Thấm còn chưa quên chính sự, lệnh Bích Chi mang giấy và bút đến, tự tay chép tĩnh tâm kinh.
“Tê~, nhẹ chút a, Nguyệt Dung, có phải ngươi muốn cái mạng nhỏ của công chúa nhà ngươi hay không?” Lê Thấm ngừng chép kinh, đôi mắt nhìn vào cổ chân trái đang duỗi thẳng của mình, Nguyệt Dung đang xoa thuốc mỡ lên vết thương.
“Công chúa vừa rồi người mới thấy quỷ sao, chạy trốn nhanh như vậy làm gì?” Động tác của Nguyệt Dung càng thêm mềm nhẹ.
Lê Thấm trầm mặc thở dài nói, “Có một người rất kỳ quái…”
“Người rất kỳ quái sao? Công chúa không nói rõ, làm sao nô tỳ biết người đó kỳ quái ra sao?” Nguyệt Dung ngẩng đầu, hỏi lại một câu sau đó tiếp tục vuốt ve xoa nhẹ cổ chân Lê Thấm.
Lê Thấm nhìn nàng, trầm mặc không nói. Nàng duỗi thẳng chân, tùy ý Nguyệt Dung bôi thuốc còn chính mình tiếp tục vùi đầu đau khổ sao chép tĩnh tâm kinh.
“Công chúa, vì sao người không gọi thái y đến xem?” Nguyệt Dung xoa bóp lần cuối sau đó thật cẩn thận đi giày vào cho nàng.
“Ta không muốn kinh động đến phụ hoàng và mẫu hậu, bất quá chỉ là một vết thương nhỏ, tùy tiện xoa một chút thuốc mỡ là tốt rồi.” Lê Thấm không chút để ý nói, bàn tay nâng lên chấm thêm mực nước, tiếp tục sao chép tĩnh tâm kinh.
“Công chúa còn thiếu bao nhiêu, người có muốn nô tỳ hỗ trợ không?” Bích Chi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiện lên vẻ mệt mỏi liền hỏi.
“Không sao, chỉ còn một bản. Hơn nữa quốc sư còn cố ý nhắc nhở ta không được nhờ người khác chép hộ, nếu ta lừa gạt người, đó chính là không tôn trọng quốc sư!” Lê Thấm hừ một tiếng, tốc độ bút càng nhanh hơn.
Nàng lúc này đã hiểu được câu nói của hoàng nãi nãi, chỉ cần sao chép nhiều lần là có thể thuộc làu làu. Nàng mới chỉ chép được chín lần vậy mà đã nhớ hầu hết nội dung.
“…Lấy gió lành thu vào tay, nhập tinh hoa vào trong lòng. Nguyện ngồi mãi dưới tàng cây, ngắm nhìn thiên hạc bay. Uống một ngụm trà , thưởng thức vị ngọt mát của quả chín. Lòng yên tĩnh lòng yên tĩnh, gió lành thổi nhẹ. Nhắm mắt để hồn lặng cảm vạn sự yên tĩnh hòa hợp…”(Đoạn này thuần túy chỉ là chém )
Nếu đem tâm hồn nhập vào cảnh tượng tâm kinh miêu tả, cảm thụ cảnh giới hoàn toàn tịnh mịch, tâm tình phức tạp sẽ tự nhiên tĩnh lại. Bản tĩnh tâm kinh này rõ ràng chỉ dài không đến mười trang, mỗi trang có hai câu. Lê Thấm vừa viết vừa nhắm mắt hưởng thụ, bên tai phảng phất thực sự cảm giác được gió khẽ vờn lên mặt, tóc mai cũng bị thổi tung lên. Chỉ chốc lát sau Lê Thấm liền bật ra tiếng cười khẽ.
Bích Chi và Nguyệt Dung liếc nhau che miệng cười. Có thời điểm công chúa thực sự khiến người ta vô cùng yêu thích.
Chép xong tĩnh tâm kinh, Lê Thấm mệt mỏi vừa ghé vào giường liền ngủ.
Bích Chi lấy Minh Nguyệt Châu ra, chính mình ôm hơn nửa ngày. Chờ Minh Nguyệt Châu được nàng ủ đến nóng hổi, mới xốc cái chăn đang được Lê Thấm gắt gao ôm chặt, sau đó đặt hạt châu đang tỏa sáng rực rỡ kia vào trong.
“Công chúa đã ngủ chưa?” Ra khỏi nội điện, Bích Chi nghe thấy Nguyệt Dung nhỏ giọng hỏi.
Bích Chi gật gật đầu, “Xem ra là mệt muốn chết rồi.”
“Chẳng lẽ công chúa là thật sự? Thật muốn đi theo quốc sư tu thân dưỡng tính, cả ngày đánh đàn vẽ tranh, không để ý đến chuyện bên ngoài?” Nguyệt Dung không khỏi sợ hãi lo lắng.
Bích Chi nở nụ cười nhẹ, “Tìm chuyện gì đó làm cũng tốt, miễn cho công chúa cả ngày nhàm chán. Hơn nữa, quốc sư cũng là mỹ nhân hiếm có, vừa vặn hợp ý công chúa.” Về phần hợp với ý nào của công chúa, cả hai tất nhiên đều rõ ràng trong lòng.
Ngày hôm sau, Lê Thấm dậy thật sớm, đem theo các bản tĩnh tâm kinh mình đã chép, thẳng tiến cung Tuyệt Trần.
Bởi Mộc Tử Ảnh không thích người ngoài quấy rầy nên Lê Thấm cũng không mang hạ nhân đi vào, chính mình cầm theo tập giấy vào trong tìm người.
Quốc sư dường như rất thích cái bàn nhỏ ở giữa sân, lúc vào gặp hắn không phải đánh đàn thì chính là vẽ tranh.
Thời điểm Lê Thấm đi vào, hắn giống như bước ra từ bức tranh thủy mặc. Tay trái buông thõng, tay phải vung lên một nét dài, hoàn thành nét vẽ cuối cùng.
Người nọ ngẩng đầu nhìn hướng cửa, biểu tình thản nhiên, “Thất thần ở đó làm gì, còn không nhanh chút tiến vào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.