Mưu Sắc

Chương 17: Vi Diệu ái muội




Y như lúc trước, Nguyệt Dung và Bích Chi vẫn ẩn nấp sau bóng cây ngoài cửa cung, Lê Thấm trực tiếp đẩy cửa đi vào, lực đạo thật ra so với ban ngày nhẹ hơn một chút.
Có thể đẩy cửa vào chứng tỏ Mộc Tử Ảnh còn chưa ngủ. Tâm trạng Lê Thấm hôm nay rất tốt nhưng không biết tìm ai chia sẻ, lúc ấy trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tử Ảnh, thế này mới có một màn đêm muộn đến Tuyệt Trần cung.
Đã sớm hạ quyết định quyết tâm bắt cóc Mộc Tử Ảnh làm phò mã của mình nên Lê Thấm không để ý đến hành động của mình có điều gì không ổn, mà ngược lại, chỉ có hai nha đầu trốn bên ngoài đỏ bừng mặt.
“Công tử, nô tài đã bẩm báo với hoàng thượng. Hoàng thượng đồng ý việc này, cũng đã an bài hoàn tất ám vệ mai phục xung quanh Tường Vân tự, chỉ là___” Triệu Ly dừng một chút, biểu tình ngưng trọng, “Nô tài vẫn cảm thấy lần này công tử quá mức mạo hiểm, dù sao lão tặc họ Chu kia quỷ kế đa đoan, hơn nữa___” Triệu Ly bỗng im bặt, ánh mắt vội chuyển, một tay đặt lên bội đao bên hông, cước bộ chậm rãi hướng đến cửa điện.
Mộc Tử Ảnh ngẩng đầu quan sát hắn một cái, quyển sách trên tay tùy tiện đặt xuống bàn, trong mắt là ý cười thản nhiên, “Triệu Ly, ngươi đi theo ta bao nhiêu năm, vậy mà càng ngày đầu óc càng không nhanh nhẹn như trước.”
Triệu Ly khó hiểu. Hắn cảm thấy chính mình cũng thông minh tài trí, mặc dù không thể sánh với công tử, nhưng hắn lúc nào cũng tỉnh táo, mỗi lần có thích khách xuất hiện, hắn đều có thể đúng lúc phát hiện.
“Công tử, có thích khách xông vào.” Triệu Ly giải thích, lời này tỏ ý mình rất giỏi võ nên mới có thể nghe thấy động tĩnh.
Mộc Tử Ảnh kiêu ngạo liếc hắn một cái, “Động tĩnh lớn như vậy, ngươi cho là sẽ do thích khách làm ra sao?” Nói xong thì đứng dậy vòng qua hắn rồi đi ra ngoài.
Triệu Ly hoảng hốt, nhìn qua vậy mà lại phát hiện khóe miệng công tử nhà hắn cong lên, trong lòng càng thêm kinh ngạc!
“Tử Ảnh sư phụ!” Lê Thấm đang chuẩn bị trực tiếp tiến lên gõ cửa, nào ngờ cánh cửa gỗ khắc chim điêu đang đóng chặt bỗng được đẩy ra, một người từ bên trong bước ra.
Gió đêm thổi lên trường bào nguyệt sắc của người nọ, mái tóc đen dài buông tùy ý cũng nhè nhẹ bay. Lê Thấm hưng phấn vẫy vẫy tay, gọi to một tiếng, sau đó thẳng thắp hướng hắn chạy tới.
“Đã trễ thế này, không nghỉ ngơi còn chạy đến đây làm gì?” Mộc Tử Ảnh đến gần nàng, tay nâng lên, giống như tiếp theo sẽ nhè nhẹ xoa đầu nàng, nhưng còn chưa tới gần đã bị hắn thu về. Trời tối mịt, gió cũng nổi lên, thanh âm của hắn phảng phất mang theo cảm xúc lo lắng.
Lê Thấm lộ ra khuôn mặt cười thật tươi, bước chân phía dưới càng nhanh thêm. Khoảng cách ban đầu vốn từ hai bước nay chỉ còn hai tấc.
Hàng mi Mộc Tử Ảnh nhướng lên, “Ân?” Âm điệu nhẹ nhàng, thân mình cũng không hề động.
“Tử Ảnh sư phụ, đồ nhi…đồ nhi hôm nay rất cao hứng cho nên muốn tìm người nói chuyện!” Lê Thấm ngửa đầu, chớp hai mắt to, thẳng thắn quan sát hắn.
Theo kinh nghiệm mấy lần trước của nàng, Mộc Tử Ảnh chính là một tên đầu gỗ, căn bản không để ý gì đến nam nữ khác biệt, cho nên nàng đảm bảo, dù biết nàng đêm muộn tìm tới cửa, Mộc Tử Ảnh cũng không cảm thấy phản cảm.
(Thấm tỷ, tỷ có một sự nhầm lẫn không hề nhẹ đó , chả trách bị tên đầu gỗ nào đó ăn đến tận xương mà vẫn hởn hở cườ
Ánh mắt Mộc Tử Ảnh xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sau đó rất nhanh thu trở về, xoay người nói một câu, “Vào nhà nói, bên ngoài lạnh.”
Câu nói thập phần ôn hòa khiến Lê Thấm thật sự không đoán ra cảm xúc của hắn, đành vui vẻ theo hắn vào điện.
Triệu Ly sau khi biết người tới là công chúa, đối với câu nói của Mộc Tử Ảnh mới xem như thông thấu.
Có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, trừ bỏ công chúa Lê Thấm thì có thể là ai? Vậy mà hắn cư nhiên còn cho đó là thích khách, chẳng trách nhìn bộ dáng hắn ra vẻ vừa rồi, công tử chỉ im lặng tặng cho hắn một ánh mắt xem thường.
“Triệu Ly, ngươi lui xuống trước đi.”
Triệu Ly nhìn hai người phía trước, thấp giọng trả lời: “Để nô tài ra ngoài canh cửa.”
Nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại, Lê Thấm bắt đầu vụng trộm quan sát thiên hạ trước mặt.
Mộc Tử Ảnh chỉ lên nhuyễn tháp hắn ngồi, ngữ điệu nhu hòa, “Lại đây ngồi.”
Lê Thẩm sửng sốt ngơ ngẩn, biểu tình thoáng chốc vui vẻ, tiến lại gần nhuyễn tháp hắn đang ngồi. Cái mông nhỏ cứ một lát lại xê dịch, lúc trước còn giữ chút khoảng cách, lúc này đã ngắn lại rất nhiều. Dù sao Mộc Tử Ảnh cũng không kiêng kỵ chuyện này, trong lòng Lê Thấm vụng trộm hoan hỉ.
Mộc Tử Ảnh làm như không thấy, trong mắt lại ẩn giấu ý cười nhàn nhạt. Lấy ấm trà rót một ly rồi đưa cho nàng, “Nước trà rất ấm.”
Hai tay Lê Thấm tự động tiếp nhận chén trà trong tay hắn, cánh môi chỉ vừa mới chạm lên miệng chén, cả người chợt nổi lên khô nóng. Nàng vội vàng uống cạn rồi trả lại hắn, mềm mại nói một câu, “Tạ, tạ Tử Ảnh sư phụ.”
T
rong ấn tượng của nàng, Mộc Tử Ảnh vẫn luôn chỉ dùng một chén trà này, cái này cũng thật quá túng quẫn đi, Lê Thấm ở trong lòng thở dài. Hơn nữa, Mộc Tử Ảnh một chút cũng không chê chén trà nàng đã dùng qua sao? Lê Thấm cảm thấy vừa rồi rắm lại vừa nhảy nhót sung sướng.
Đối với nam nhân không hề đề phòng tâm kế người khác như vậy, xuống tay nhất định phải nhanh mà chuẩn, miễn cho hắn bị nữ nhân khác mơ ước trước.
“Không phải muốn nói chuyện phiếm với ta sao, như thế nào chỉ ngồi không mà không nói lời nào?” Mộc Tử Ảnh nhìn về người vẫn một mực cúi đầu, sắc mặt nữ tử càng thêm phiếm hồng, ý cười trong mắt lại sâu thêm vài phần.
Lê Thấm bỏ qua cảm xúc không được tự nhiên trong lòng, mặt mày hớn hở nói với hắn: “Hôm nay ta đã khiến người mình không vừa mắt bị hung hăng chế nhạo một phen, trong lòng vô cùng thống khoái! Sư phụ không để ý tới hồng trần tục sự, đương nhiên sẽ không biết mấy loại người tồn tại rất nhiều trên đời này, trong đó có một loại rất thích mang mặt nạ, những kẻ như thế thường yêu thích giả bộ mảnh mai đáng thương, người bên ngoài cũng dễ dàng bị dáng vẻ này mê hoặc, ta lại cực kỳ chán ghét loại người như thế!”
Mộc Tử Ảnh thấy nàng nói đến mức cơ thể nhỏ nhắn đều rung động, thì không khỏi nhếch môi.
Đang nói đến cao hứng, Lê Thấm không biết nghĩ đến cái gì, tròng mắt chợt chuyển, còn thật sự nhìn chằm chằm Mộc Tử Ảnh, nhẹ giọng hỏi một câu, “Tử Ảnh sư phụ, người thích nữ tử chân thật hay vẫn là…ân, loại nữ tử mềm mại dịu dàng, thuần khiết như hoa sen trắng?”
“Như Thấm Nhi vậy.” Mộc Tử Ảnh không chút do dự trả lời khiến khuôn mặt Lê Thấm nhất thời đỏ ửng.
Sáng nay mang theo quế hoa cao không đường sư phụ thích ăn nhất, ra vẻ tội nghiệp lấy lòng hắn, thấp giọng nhận sai còn phải mềm nhẹ nói thật nhiều, thái độ của Mộc Tử Ảnh mới có phần chuyển biến.
Lê Thấm thấy, Mộc Tử Ảnh tuy rằng đối với ai cũng đều thản nhiên, kỳ thực hắn chính là một người ăn mềm không ăn cứng. So với vẻ kém nhiệt tình trên mặt, trong tâm hắn lại cất giấu rất nhiều tâm tư cẩn thận. Mộc Tử Ảnh người như thế, chỉ cần đã chọn trúng, sống chung sẽ vô cùng tốt.
Nếu Triệu Ly biết suy nghĩ trong lòng tiểu công chúa, phỏng chừng sẽ cười đến chết. Công tử nhà hắn từ khi nào trở thành người ăn mềm không ăn cứng đâu. Công chúa, người có thể đơn thuần hơn một chút được không?
“Sư phụ đã nói vậy thì phải nhớ kỹ, nếu sau này ta phát hiện sư phụ thích loại nữ nhân đó, nhất định ta sẽ đem chuyện hôm nay loan ra ngoài.” Lê Thấm khẽ hừ một tiếng, cúi đầu lại tí tách nói thêm vài câu khác.
Tuy Mộc Tử Ảnh nói thích không phải loại ý tứ này, nhưng nhiệt huyết trong lòng Lê Thấm lại trở nên sôi trào. Điều này thuyết minh, ít nhất Mộc Tử Ảnh đối nàng cũng có hảo cảm. Mà có hảo cảm thì tốt rồi, khéo léo dẫn đường một chút, đến lúc cần thiết có thể nước chảy thành sông.
“Sẽ không.” Mộc Tử Ảnh nhẹ nói ra hai chữ.
Lê Thấm còn đang thưởng thức hai chữ “sẽ không” này biểu hiện cái gì, đã nghe người bên cạnh nói tiếp: “Ngày mai học đàn, ta dạy cho người.”
“Hả? Ngày…ngày mai đã bắt đầu học đàn?” Trong lòng Lê Thấm thảng thốt.
Vốn định tìm một ma ma dạy trước cho nàng một lần, tốt xấu gì trước kia cũng chạm qua dây đàn,
luyện nhiều một chút hẳn có thể qua. Nhưng Mộc Tử Ảnh hiển nhiên không có dự định cấp cho nàng thêm một ít thời gian cà kê nào nữa.
Mộc Tử Ảnh nghe thấy câu trả lời của nàng mang theo vẻ kinh ngạc nghi vấn, nên đáp lại, “Người xem kinh thư không hiểu, không bằng vẽ tranh đánh đàn trước. Ngày thường người vẫn thích thủ khúc ta hay đàn, vậy cứ luyện thủ khúc kia đầu tiên đi.”
“Ta…ta quá ngốc nghếch, sợ học sẽ không được, sư phụ sẽ ghét bỏ ta…” Lê Thấm cúi đầu ngập ngừng nói một câu.
“Về sau sẽ không chê người nữa.” Mộc Tử Ảnh cười nhẹ trả lời.
Lê Thấm cảm thấy hôm nay rất nhiều chuyện xảy ra, nàng cần phải tiêu hóa cẩn thận một chút.
“Sư phụ, canh giờ không còn sớm, đồ nhi về trước, người nghỉ ngơi cho tốt.” Lê Thấm nói xong câu liền vội vàng đứng dậy.
Không ngờ vạt váy bị cái gì vướng vào, lại thêm nàng đứng dậy quá nhanh, Lê Thấm bị chiếc váy níu lại ngồi trở về, nhưng lại ngồi phải chỗ không nên ngồi. Nàng lại ngồi ở trên đùi Mộc Tử Ảnh, cái gáy còn đụng phải mũi hắn!
Mộc Tử Ảnh cúi đầu thét lớn một tiếng.
Lê Thấm xoay người nhìn hắn, nàng cả kinh vội vàng xoa xoa mũi hắn, “Tử Ảnh sư phụ, đồ nhi không phải cố ý, người có việc gì không?”
Xoa xoa xoa, xoa đến tròng mắt đột nhiên sáng ngời. Đây không phải là trời ban nàng cơ hội sao. Kết quả là, lực đạo xoa trên mũi cũng chầm chậm thay đổi, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt trượt vuốt ve.
Lê Thấm lại không dám làm rõ ràng, vẻ mặt nàng “ảo não” nhìn chằm chăm sống mũi cao thẳng, bỏ lỡ tia sáng chợt lóe lên trong con ngươi Mộc Tử Ảnh.
“Không sao.” Một lát sau, Mộc Tử Ảnh đáp lại một câu, bàn tay nắm eo nàng, đem nàng đỡ dậy.
Lê Thấm chỉ cảm thấy bên hông nóng lên, rõ ràng chỉ tiếp xúc một chút nhưng độ ấm trong lòng bàn tay truyền đến thật nhiều, lưu lại trên hông, mãi không lui tán.
“Vậy đồ nhi đi trước, sư phụ sớm đi ngủ.” Lê Thấm quan tâm nói, thấy hắn gật đầu mới vui tươi hớn hở rời khỏi Tuyệt Trần cung.
Mộc Tử Ảnh xuyên qua cửa sổ nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, nâng tay lên nhìn vào lòng bàn tay, lại duỗi tay sờ lên mũi mình, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Cảm giác ôm lên bây giờ cùng lúc trước kém xa vạn dặm. Tiểu công chúa của hắn đã trưởng thành rồi.
“Công tử, theo nô tài thấy, không phải chỉ có một mình công chúa đến, bên ngoài còn có hai cung nữ đứng dưới tàng cây.” Triệu Ly trở vào trong điện, bẩm báo tình huống.
“Ân, đã biết.” Mộc Tử Ảnh nhìn bóng cây đong đưa ngoài cửa sổ, không biết nghĩ tới chuyện gì.
“Công tử, nô tài có một chuyện không biết có nên nói hay không.” Triệu Ly nhíu mi.
“Chuyện Chu thái sư phái người âm thầm điều tra thân phận của ta sao?” Thanh âm lạnh lùng đáp lại.
“Thì ra công tử đã biết. Tuy công tử đã sửa lại tên, lúc trước cũng không lưu lại dấu vết gì nhưng khó có thể bảo đảm được lão tặc kia sẽ không tra ra cái gì.” Thanh âm Triệu Ly ẩn ẩn có chút lo lắng.
Bạc môi Mộc Tử Ảnh có chút cong lên, “Để hắn thoải mái điều tra, cho dù hắn có tra được cái gì cũng không có lá gan nói ra đâu.”
Lê Thấm bỏ qua cảm xúc không được tự nhiên trong lòng, mặt mày hớn hở nói với hắn: “Hôm nay ta đã khiến người mình không vừa mắt bị hung hăng chế nhạo một phen, trong lòng vô cùng thống khoái! Sư phụ không để ý tới hồng trần tục sự, đương nhiên sẽ không biết mấy loại người tồn tại rất nhiều trên đời này, trong đó có một loại rất thích mang mặt nạ, những kẻ như thế thường yêu thích giả bộ mảnh mai đáng thương, người bên ngoài cũng dễ dàng bị dáng vẻ này mê hoặc, ta lại cực kỳ chán ghét loại người như thế!”
Mộc Tử Ảnh thấy nàng nói đến mức cơ thể nhỏ nhắn đều rung động, thì không khỏi nhếch môi.
Đang nói đến cao hứng, Lê Thấm không biết nghĩ đến cái gì, tròng mắt chợt chuyển, còn thật sự nhìn chằm chằm Mộc Tử Ảnh, nhẹ giọng hỏi một câu, “Tử Ảnh sư phụ, người thích nữ tử chân thật hay vẫn là…ân, loại nữ tử mềm mại dịu dàng, thuần khiết như hoa sen trắng?”
“Như Thấm Nhi vậy.” Mộc Tử Ảnh không chút do dự trả lời khiến khuôn mặt Lê Thấm nhất thời đỏ ửng.
Sáng nay mang theo quế hoa cao không đường sư phụ thích ăn nhất, ra vẻ tội nghiệp lấy lòng hắn, thấp giọng nhận sai còn phải mềm nhẹ nói thật nhiều, thái độ của Mộc Tử Ảnh mới có phần chuyển biến.
Lê Thấm thấy, Mộc Tử Ảnh tuy rằng đối với ai cũng đều thản nhiên, kỳ thực hắn chính là một người ăn mềm không ăn cứng. So với vẻ kém nhiệt tình trên mặt, trong tâm hắn lại cất giấu rất nhiều tâm tư cẩn thận. Mộc Tử Ảnh người như thế, chỉ cần đã chọn trúng, sống chung sẽ vô cùng tốt.
Nếu Triệu Ly biết suy nghĩ trong lòng tiểu công chúa, phỏng chừng sẽ cười đến chết. Công tử nhà hắn từ khi nào trở thành người ăn mềm không ăn cứng đâu. Công chúa, người có thể đơn thuần hơn một chút được không?
“Sư phụ đã nói vậy thì phải nhớ kỹ, nếu sau này ta phát hiện sư phụ thích loại nữ nhân đó, nhất định ta sẽ đem chuyện hôm nay loan ra ngoài.” Lê Thấm khẽ hừ một tiếng, cúi đầu lại tí tách nói thêm vài câu khác.
Tuy Mộc Tử Ảnh nói thích không phải loại ý tứ này, nhưng nhiệt huyết trong lòng Lê Thấm lại trở nên sôi trào. Điều này thuyết minh, ít nhất Mộc Tử Ảnh đối nàng cũng có hảo cảm. Mà có hảo cảm thì tốt rồi, khéo léo dẫn đường một chút, đến lúc cần thiết có thể nước chảy thành sông.
“Sẽ không.” Mộc Tử Ảnh nhẹ nói ra hai chữ.
Lê Thấm còn đang thưởng thức hai chữ “sẽ không” này biểu hiện cái gì, đã nghe người bên cạnh nói tiếp: “Ngày mai học đàn, ta dạy cho người.”
“Hả? Ngày…ngày mai đã bắt đầu học đàn?” Trong lòng Lê Thấm thảng thốt.
Vốn định tìm một ma ma dạy trước cho nàng một lần, tốt xấu gì trước kia cũng chạm qua dây đàn,
luyện nhiều một chút hẳn có thể qua. Nhưng Mộc Tử Ảnh hiển nhiên không có dự định cấp cho nàng thêm một ít thời gian cà kê nào nữa.
Mộc Tử Ảnh nghe thấy câu trả lời của nàng mang theo vẻ kinh ngạc nghi vấn, nên đáp lại, “Người xem kinh thư không hiểu, không bằng vẽ tranh đánh đàn trước. Ngày thường người vẫn thích thủ khúc ta hay đàn, vậy cứ luyện thủ khúc kia đầu tiên đi.”
“Ta…ta quá ngốc nghếch, sợ học sẽ không được, sư phụ sẽ ghét bỏ ta…” Lê Thấm cúi đầu ngập ngừng nói một câu.
“Về sau sẽ không chê người nữa.” Mộc Tử Ảnh cười nhẹ trả lời.
Lê Thấm cảm thấy hôm nay rất nhiều chuyện xảy ra, nàng cần phải tiêu hóa cẩn thận một chút.
“Sư phụ, canh giờ không còn sớm, đồ nhi về trước, người nghỉ ngơi cho tốt.” Lê Thấm nói xong câu liền vội vàng đứng dậy.
Không ngờ vạt váy bị cái gì vướng vào, lại thêm nàng đứng dậy quá nhanh, Lê Thấm bị chiếc váy níu lại ngồi trở về, nhưng lại ngồi phải chỗ không nên ngồi. Nàng lại ngồi ở trên đùi Mộc Tử Ảnh, cái gáy còn đụng phải mũi hắn!
Mộc Tử Ảnh cúi đầu thét lớn một tiếng.
Lê Thấm xoay người nhìn hắn, nàng cả kinh vội vàng xoa xoa mũi hắn, “Tử Ảnh sư phụ, đồ nhi không phải cố ý, người có việc gì không?”
Xoa xoa xoa, xoa đến tròng mắt đột nhiên sáng ngời. Đây không phải là trời ban nàng cơ hội sao. Kết quả là, lực đạo xoa trên mũi cũng chầm chậm thay đổi, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt trượt vuốt ve.
Lê Thấm lại không dám làm rõ ràng, vẻ mặt nàng “ảo não” nhìn chằm chăm sống mũi cao thẳng, bỏ lỡ tia sáng chợt lóe lên trong con ngươi Mộc Tử Ảnh.
“Không sao.” Một lát sau, Mộc Tử Ảnh đáp lại một câu, bàn tay nắm eo nàng, đem nàng đỡ dậy.
Lê Thấm chỉ cảm thấy bên hông nóng lên, rõ ràng chỉ tiếp xúc một chút nhưng độ ấm trong lòng bàn tay truyền đến thật nhiều, lưu lại trên hông, mãi không lui tán.
“Vậy đồ nhi đi trước, sư phụ sớm đi ngủ.” Lê Thấm quan tâm nói, thấy hắn gật đầu mới vui tươi hớn hở rời khỏi Tuyệt Trần cung.
Mộc Tử Ảnh xuyên qua cửa sổ nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, nâng tay lên nhìn vào lòng bàn tay, lại duỗi tay sờ lên mũi mình, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Cảm giác ôm lên bây giờ cùng lúc trước kém xa vạn dặm. Tiểu công chúa của hắn đã trưởng thành rồi.
“Công tử, theo nô tài thấy, không phải chỉ có một mình công chúa đến, bên ngoài còn có hai cung nữ đứng dưới tàng cây.” Triệu Ly trở vào trong điện, bẩm báo tình huống.
“Ân, đã biết.” Mộc Tử Ảnh nhìn bóng cây đong đưa ngoài cửa sổ, không biết nghĩ tới chuyện gì.
“Công tử, nô tài có một chuyện không biết có nên nói hay không.” Triệu Ly nhíu mi.
“Chuyện Chu thái sư phái người âm thầm điều tra thân phận của ta sao?” Thanh âm lạnh lùng đáp lại.
“Thì ra công tử đã biết. Tuy công tử đã sửa lại tên, lúc trước cũng không lưu lại dấu vết gì nhưng khó có thể bảo đảm được lão tặc kia sẽ không tra ra cái gì.” Thanh âm Triệu Ly ẩn ẩn có chút lo lắng.
Bạc môi Mộc Tử Ảnh có chút cong lên, “Để hắn thoải mái điều tra, cho dù hắn có tra được cái gì cũng không có lá gan nói ra đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.