Mưu Sắc

Chương 31: Oanh động kinh đô




Nói đến Mộc Tử Ảnh, ngay cả Kính Nhân đế cũng không biết nên đối với hắn thế nào. Ông chính là vua của một đất nước, lấy đạo nhân nghĩa trị vì thiên hạ. Nhưng ba năm trước, khi cả nước gặp phải nạn hạn hán trăm năm khó gặp, dân chúng oán than đến dậy đất, thậm chí còn có người quy kết việc này là tại ông trời không bằng lòng với vị đế vương đương nhiệm nên mới trừng phạt xuống.
Trong tình thế nguy hiểm đó, Mộc Tử ẢNh bỗng xuất hiện, lập đàn hành pháp cứu nạn hạn hán. Mặc dù Kính Nhấn đế đối với loại xiếc giả thần giả quỷ này không bao giờ tin nhưng dân chúng lại không như thế. Từ sau chuyện đó, dân chúng đã đem Mộc Tử Ảnh tôn sùng như với thần tiên vậy.
Kính Nhân đế chẳng qua là thuận theo ý dân, vì thế mới lập nên cái danh hão quốc sư này. Mộc Tử Ảnh không phải thần tiên, Kính Nhân đế vô cùng chắc chắn về điều này. Mấy năm nay ông vẫn luôn để ý quan sát rồi vạn phần khẳng định, người này là kẻ có tài năng kiệt xuất, nếu có thể theo ông, nhất định có khả năng an bang định quốc, dù có phải nhổ đi thế lực của Chu thái sư ở trong triều cũng không phải là điều không thể.
Vài năm này, thái độ của Mộc Tử Ảnh vẫn không nóng không lạnh, ít nhúng tay vào việc trong triều, tất cả điều này đều không lọt qua mắt Kinh Nhân đế.
Ông còn phát hiện ra một điều, tuy Mộc Tử Ảnh đối với việc gì cũng lạnh lùng nhưng duy chỉ có việc liên quan đến Chu thị lại vô cùng để bụng, giống như rất bất mãn với quyền lực khuynh đảo triều chính của Chu thái sư.
Kính Nhân đế lợi dụng điểm ấy, trải qua mấy lần cầu trợ giúp, cuối cùng Mộc Tử Ảnh cũng đồng ý bày mưu tính kế giúp, cùng ông đối phó với Chu thái sư.
“Người này tâm thuật bất chính, dù sớm hay muộn cũng sẽ trở thành tai họa giang sơn, gây hại cho dân chúng.” Lúc ấy, Mộc Tử Ảnh chỉ nói một câu như vậy.
Kính Nhân đế đã từng nghĩ, rốt cuộc là biện pháp như thế nào mới có thể đem nam nhân lạnh lùng cao ngạo đến tận xương này cam tâm tình nguyện trở thành thần tử của ông. Cho đến vừa rồi, ông mới đột nhiên phát hiện ra một điều. Mộc Tử Ảnh mặc dù được phong làm quốc sư nhưng hắn cũng không phải tăng nhân, đạo nhân, hắn vẫn có thể cưới vợ thành gia.
Sau khi cho người ngoài lui ra hết, Kính Nhân đế trầm ngâm hồi lâu. Lý công công mang trà đến, ông cầm lên uống, ý nghĩ trong lòng càng ngày càng trở nên sáng tỏ.
“Lý Xuyên, bãi giá Phượng Loan điện.” Kính Nhân đế bỏ chén trà mới uống được hai ngụm xuống, đứng dậy sửa sang long bào.
Lý công công tổng quản đại nội đáp lại một tiếng, sau đó sắp xếp mọi việc.
Thời điểm Kinh Nhân đế giá lâm, trong Phượng Loan điện của Tiết hoàng hậu còn có một người nữa.
Khi Kính Nhân đế nhìn thấy hai người phụ nữ một trước một sau hành lễ với mình, hai bàn tay theo bản năng hướng về một người phụ nữ, làm bộ muốn đỡ nhưng khi hai tay đi được nửa đường lại buông xuống. Trong mắt Kính Nhân đế xẹt qua một tia hổ thẹn, cũng may hai người đó vẫn một mực cúi đầu, không chú ý tới động tác của ông.
“Ở trước mặt trẫm không cần đa lễ.” Kính Nhân đế dắt tay hai người cùng ngồi lên. Khi ngồi vào chỗ của mình, ông tò mò nhìn về phía Nhu phi, cười hỏi, “Hôm nay sai ái phi lại nhớ đến Phượng Loan điện của hoàng hậu vậy?”
“Thiếp thấy tỷ tỷ mấy ngày gần đây đều nhàm chán phiền muộn, vì vậy mới đến đây ngồi trong chốc lát, vốn đang chuẩn bị rời đi, lại không ngờ hoàng thượng đã đến trước.” Nhu phi cười nhẹ, thanh âm mềm mại dễ nghe.
“Đúng vậy, thần thiếp vốn đang thiếu một tri kỷ có thể nói chuyện cùng, mà Nhi phi muội muội thấy thần thiếp phiền muộn đã cố ý đến thăm.” Tiết hoàng hậu đáp, ý cười nhợt nhạt, phân phó với thị nữ A Thủy: “Mang lên một chén trà nữa.”
Hai người trái phải Kính Nhân đế, một người hào phóng đoan trang, một người mềm mại như nước. Đối với những người dân bình thường, đây chính là kiều thê mỹ thiếp đều có đủ, hoàn toàn là cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc.
Kính Nhân đế vui mừng gật đầu, thật lâu sau mới nói nhỏ một câu, “Như thế rất tốt, rất tốt.” Ánh mắt ông ngày càng trở nên sâu thẳm, khiến một người đã xem qua thì không thể không chú ý.
“Hoàng thượng tới chỗ thần thiếp, là có việc gì muốn thương lượng?” Tiết hoàng hậu hỏi.
Kính Nhân đế cười, “Chẳng lẽ ở trong mắt hoàng hậu, chỉ khi nào có việc trẫm mới đến Phượng Loan điện của hoàng hậu sao?”
Tiết hoàng hậu nghe thấy lời này thì ngẩn ra, khóe miệng khẽ nhếch, “Nô tỳ nhất thời nói lỡ, hoàng thượng chớ trách.”
Kính Nhân đế nghiêng đầu nhìn về phía Nhu phi, ngập ngừng một chút rồi nói: “Ái phi về trước đi, trẫm có một số việc cần cùng hoàng hậu thương lượng.”
Nhu phi chỉ thoáng sững người một lát rồi ngay lập tức cười khẽ đáp lại: “Vốn thiếp đã định rời đi, nếu không phải hoàng thượng đột nhiên đến Phượng Loan điện thì nay thiếp đã về đến Long Vân điện rồi. Hoàng thượng với hoàng hậu tỷ tỷ có việc cần nói, vậy thiếp xin cáo lui trước.”
Nghe thấy tiếng đáp lại của Kính Nhân đế, Nhu phi cúi đầu sau đó xoay người rời đi.
Kính Nhân đế nhìn ra bên ngoài cửa, thấy mọi người đều đã đi xa mới cầm tay Tiết hoàng hậu lên, “Mấy ngày nay chính sự bận rộn, nên không thể thường xuyên đến thăm Ngọc Nhi là lỗi của trẫm, sau này nhất định sẽ không thế nữa, trẫm nhất định sẽ năng đến Phượng Loan điện bồi Ngọc Nhi được không?”
Ngọc Nhi là khuê danh của Tiết hoàng hậu. Tiết hoàng hậu nghe thấy lời này, ngượng ngùng cười nhẹ nhìn ông, “Hoàng thượng, đều đã là lão phu lão thê rồi, sao có thể suốt ngày dính vào một chỗ, người định coi thần thiếp như cô nương 15, 16 tuổi sao?”
Kính Nhân đế cười ha ha, “Trẫm vĩnh viễn vẫn nhớ rõ bộ dáng Ngọc Nhi khi 15, 16. Cho dù Ngọc Nhi của hiện tại cũng không kém gì phong thái khi xưa.”
Nhớ lại năm đó, đôi mắt vẫn còn nhiều suy tư của Kính Nhân đế trở nên mềm mại hơn.
Sau khi ngồi cùng Tiết hoàng hậu một lúc lâu, Kính Nhân đế mới nhớ tới mục đích đến đây, ông nắm chặt tay Tiết hoàng hậu nói, “Thấm Nhi cũng sắp cập kê rồi, không biết Ngọc Nhi đã chọn được phò mã nào chưa?”
“Hoàng thượng nhìn người luôn chuẩn hơn thần thiếp, thầm thiếp cảm thấy, chỉ cần Thấm Nhi vừa lòng, phò mã là ai cũng không quan trọng. Thần thiếp chỉ hy vọng, về sau Thấm Nhi sẽ luôn vui vẻ.”
Trong lòng Kính Nhân đế thoáng hoảng hốt, thấy vẻ mặt của Tiết hoàng hậu không thay đổi, ông chỉ cho rằng mình suy nghĩ nhiều. “Người này đương nhiên phải được Thấm Nhi coi trọng thì mới được.” Kính Nhân đế cũng đồng ý.
“… Không biết mấy ngày gần đây Thấm Nhi đi theo quốc sư học tập ra sao?” Sau một lát yên lặng, Kính Nhân đế đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Tiết hoàng hậu đã sớm biết rõ tâm tư của Lê Thấm, bà sợ Kính Nhân đế nhìn ra cái gì nên cố bình tĩnh trả lời: “Quốc sư đại nhân quả là có bản lĩnh, mỗi ngày Thấm Nhi đều đúng giờ đến bái phỏng quốc sư, luyện tập đạo tu thân dưỡng tính, mấy ngày gần đây tính tình đã thu liễm hơn rất nhiều.”
Kính Nhân đế có chút suy nghĩ, từ tốn nói: “Quốc sư có dung mạo tựa như tiên nhân, Thấm Nhi lại chính là đứa nhỏ chỉ trông mặt mà bắt hình dong, hai người mà ở chung đương nhiên là hòa hợp.”
Tiết hoàng hậu nghe lời nói này trong lòng chợt nảy ra ý khác, thử dò hỏi, “Nhưng dù sao hai người cũng là nam nữ riêng biệt, nếu có hạ nhân nói lung tung, thần thiếp sợ thanh danh của Thấm Nhi sẽ bị ảnh hưởng. Hoàng thượng, hay đừng để Thấm Nhi đến quấy nhiễu quốc sư nữa?”
Kính Nhân đế an ủi vỗ về tay bà, “Ngọc Nhi lo lắng nhiều rồi, người nào lại dám nói nhảm sau lưng quốc sư chứ. Mà tính tình Thấm Nhi lại vô cùng ương bướng, đứa nhỏ này sẽ không để ai làm hại nó đâu.”
“Còn không phải là tại hoàng thượng với thần thiếp nuông chiều mà nên.” Tiết hoàng hậu nhỏ giọng than một câu.
Kính Nhân đế vuốt râu cười vài tiếng, “Ta chỉ có một đứa con gái, nuông chiều một chút cũng đâu có sao, chỉ cần Thấm Nhi tốt là được rồi.”
Tiết hoàng hậu mỉm cười, lắc đầu không nói gì.
“Thực ra trong lòng trẫm đã chọn ra người thích hợp trở thành phò mã. Người này không màng danh lợi, tâm tư cao ngạo, nếu muốn Thấm Nhi có ý với hắn, có lẽ cũng phải tốn một chút sức lực.”
“Ồ? Không biết hoàng thượng đang nói đến người nào?”
“Đúng như sở thích của Thấm Nhi, đó là xa tận chân trời…”
___^^___^^___
Hiện giờ có hai sự kiện xảy ra làm rung chuyển cả kinh thành. Sự kiện thứ nhất, chính là sau giờ giảng đạo, quốc sư Mộc Tử Ảnh bị thích khách đâm gây thương tích ở ngay chính Tường Vận tự, sự kiện thứ hai cũng không nằm ngoài việc trên.
Ngày đó, những dân chúng may mắn được chiêm ngưỡng dung mạo thiên tiên của quốc sư ở Tường Vân tự kể lại, dung mạo của quốc sư Mộc Tử Ảnh so với lời đồn còn tuấn mĩ hơn vài phần, phong thần tuấn lãng, xinh đẹp như hoa, giống như đóa tuyết liên cao quý mà cũng giống như một vị thần khó thể nào với tới. Vậy mà, một tiên nhân như thế lại có thể thoải mái ở trước mặt mọi người nói rằng, hắn cũng không hề khác những người khác, sau này vẫn sẽ cưới vợ sinh con.
Lời đồn này, một truyền mười, mười truyền trăm, cơ hồ toàn bộ người trong kinh thành đều biết được việc này. Ngay từ đầu còn có người phủ nhận, thầm nghĩ: Rõ ràng là một vị thần tiên, sao có thể giống như người phàm cưới vợ sinh con được? Nhưng số người đồng ý vẫn nhiều hơn, sau đó xu hướng thảo luận bắt đầu chuyên đổi, chuyển thành rốt cuộc nữ tử Đại Chiêu quốc thế nào mới có thể xứng với quốc sư.
Mọi người đề cử rất nhiều, không hề cố kỵ ai hết, nhưng trong đó số đề cử nhiều nhất vẫn thuộc về hai người: Tài nữ đệ nhất kinh thành Lê Vũ Hi, và kinh thành đệ nhất mỹ nhân ---Lê Thấm, công chúa đương triều.
Trong khi đó, hai người ở Tuyệt Trần cung vẫn hồn nhiên không để ý tới chuyện gì, rất nhàn nhã sung sướng.
“Này, Tử Ảnh, phơi y phục còn bắt quốc sư như chàng tự mình làm, không phải rất quá đáng sao?” Lê Thấm ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn nam tử đang bận rộn phơi chăn đệm, càng nhìn bộ dáng người nọ, nàng càng cảm thấy rõ ràng mình đã nhặt được một bảo bối hiếm có, so với viên Minh Nguyệt Châu của nàng còn quý hiếm hơn.
Mộc Tử Ảnh lưu loát phơi chiếc đệm giường lên dây thừng, xoay đầu lại, phát hiện tiểu nha đầu đang chống cằm nhìn mình ngẩn ngơ, hai mắt sáng long lanh.
“Cứ hai ngày sẽ có cung nữ thái giám chuyên trách đến Tuyệt Trần cung lấy y phục và đệm giường, chỉ có điều…” Mộc Tử Ảnh liếc nhìn Lê Thấm lại liếc nhìn cái đệm giường vừa mới phơi ngay ngắn, ý tứ không cần nói cũng biết.
Vốn hắn cũng định ném chiếc đệm giường này đi nhưng sau suy nghĩ lại, Mộc Tử Ảnh cảm thấy có chút không nỡ nên sau khi nhét nó vào một góc được vài ngày, cuối cùng vẫn lôi ra tự mình giặt sạch sẽ rồi đem phơi nắng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Thấm đỏ bừng, nàng chạy vội tới trước mặt Mộc Tử Ảnh sau đó đem “con quái vật to lớn này” túm đến đằng sau chiếc đệm.
“Làm gì ?” Mộc Tử Ảnh vui vẻ hỏi.
Hai mắt Lê Thấm tỏa sáng rạng rỡ nhìn hắn chăm chú, đột nhiên nàng cong miệng cười, hai tay nhanh chóng giữ lấy bả vai hắn, hai chân mượn lực nhảy lên, cuối cùng là ghìm chặt hai bên hông Mộc Tử Ảnh.
“Ta muốn hôn chàng, muốn cắn chàng!” Lê Thấm thốt ra một câu này sau đó ôm đầu Mộc Tử Ảnh, vừa hôn hôn vừa cắn cắn mặt hắn rồi môi hắn.
Mộc Tử Ảnh cười nhẹ một tiếng, giữ chặt nàng, kéo nàng lên để nàng càng thuận tiện “giở trò”.
Nhìn từ đằng xa, dưới chiếc đệm giường đang phơi chỉ lộ ra một đôi giày màu trắng, giống như hai cột trụ, vững vàng đứng một chỗ. Có một cơn gió thổi qua, chiếc đệm giường bị thổi lên một góc, lộ ra làn váy hồng nhạt đang quấn quýt lấy trường bào nguyệt sắc.
Đúng lúc hai người đang ngọt ngào, ngoài cửa cung truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, giọng một cung nữ cung kính bẩm báo: “Quốc sư đại nhân, nô tỳ phụng ý chỉ hoàng hậu nương nương, thỉnh công chúa đến Phượng Loan điện.” Trong khi nói, đôi mắt tò mò của cung nữ còn vụng trộm ghé vào khe hở trên cửa.
Mộc Tử Ảnh chớp mắt một cái, cảm xúc nóng bỏng trong mắt rút đi hơn phân nửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.