Mưu Sắc

Chương 44: Hứa hẹn của Mộc Tử Ảnh




Bên ngoài Tuyệt Trần cung thực im ắng, chỉ có hai cái đèn lồng to ngẫu nhiên đung đưa theo gió. Mộc Tử Ảnh lạnh nhạt liếc mắt một cái, chờ Triệu Ly đẩy cửa lớn rồi lững thững bước vào.
Mới vừa vào cửa, Mộc Tử Ảnh đột nhiên dừng chân lại, đối diện với đôi mắt long lanh ý cười của Lê Thấm.
“Thật là nhàm chán, nên ta mới đến đây tìm một ít kinh thư của chàng xem, ở đây cũng không có hạ nhân đến làm phiền.” Lê Thấm giải thích, hai gò má hơi phiếm hồng, càng tăng thêm vẻ mê người cho khuôn mặt nhỏ nhắn.
Hai mắt Mộc Tử Ảnh khóa trên khuôn mặt xấu hổ nhỏ nhắn một hồi lâu sau đó nhìn lướt qua bàn nhỏ phía sau nàng. Đĩa quế hoa cao chỉ còn lại một chút vụn, xem ra nha đầu đã đợi hắn rất lâu rồi. Thân mình mỏi mệt của Mộc Tử Ảnh mềm xuống, dịu dàng dần dần lan tỏa trong mắt.
Triệu Ly ở phía sau trong lúc hai người đang liếc mắt với nhau bèn thức thời lui ra ngoài.
Lê Thấm đi qua nào ngờ vừa vặn chống lại cơ thể nghiêng ngả cuả Mộc Tử Ảnh, mảnh vải thấm máu chói mắt lọt vào mắt nàng. Lê Thấm đầu tiên là ngây ngốc, sau đó hoảng hốt kêu lên, chạy nhanh sang bên cạnh nhìn chằm chằm vào cánh tay nhiễm máu, mày nhíu lại, kinh hoảng: “Đây là làm sao vậy? Tử Ảnh, đại lễ tế trời đã xảy ra chuyện gì, vì sao chàng lại bị thương, tại sao phụ hoàng không tuyên thái y đến? Có nặng lắm không, nhiều máu như vậy…nhiều như vậy a...”
Tiếng nói líu lo không dứt, Mộc Tử Ảnh nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng lải nhải kia, đột nhiên cười khẽ một tiếng, tóm nàng vào trong lòng, thanh âm trầm thấp, “Thấm Nhi yên tâm, ta không sao. Máu này là máu heo, ta sớm đã có phòng bị, không ai có thể ám toán được ta.”
Lê Thấm nghe xong lời này, tâm tư cẳng thẳng mới được thả lỏng.
“Hôm nay mí mắt ta nhảy liên tục, tâm thần bất an, nghe nói đội ngũ đã quay trở lại liền lập tức đến đây chờ chàng, bị Bích Chi và Nguyệt Dung hai nha đầu xấu xa đó biết được cười nhạo ta thật lâu.
Chàng nói xem, chàng phải giúp ta thế nào?” Lê Thấm cố tình gây sự, bĩu môi, đấm vào vai hắn, nhìn cánh tay vẫn còn vương máu heo kia mà giật mình, ghét bỏ nhăn mũi lại, đầu chuyển sang nơi khác.
Mộc Tử Ảnh cúi đầu cười, “Nàng nói thế nào thì cứ làm như thế đi.” Dường như có chút mệt mỏi, thanh âm cứ thế thấp dần.
“Này, không được dựa hết vào ta như thế, rất nặng a!” Lê Thấm phát hiện dường như hắn đem toàn bộ trọng lượng cơ thể mình dồn vào nàng, nghĩ rằng hắn cố ý giở trò đùa dai, nàng cười mắng đẩy người hắn ra. Không ngờ, một cú đẩy này khiến nam tử vừa rồi còn dựa vào nàng cả người lại mềm nhũn ngã ra phía sau.
Lê Thấm quá sợ hãi, muốn giữ lấy hắn cũng đã quá muộn, nam tử áo trắng tuấn mỹ giống như một cái lá cây vô lực mà rơi xuống.
Hình như…vẫn bị mũi tên độc đó làm xước da thịt. Mộc Tử Ảnh cười khổ, trước khi ý thức lâm vào hôn mê hắn nhìn thấy bóng dáng Lê Thấm đang nhào tới. Cuối cùng trên đời này vẫn còn có người để ý tới sống chết của hắn…
“Triệu Ly! Triệu Ly…” Lê Thấm giữ chặt lấy người Mộc Tử Ảnh kéo ra ngoài cửa hô tô. Nhìn thấy có bóng người chạy tới liền run rẩy hô: “Mau gọi thái y tới!”
Triệu Ly kinh hãi, hắn biết khả năng của công tử, lại thêm túi máu heo kia là do hắn tự mình chuẩn bị, vẫn luôn chắc chắn Mộc Tử Ảnh sẽ không sao, nào ngờ vừa vào cửa liền nhìn thấy công từ hôn mê bất tỉnh
Nhóm thái y nào dám chậm trễ, chỉ một lát sau đã có ba người chạy đến. Ngay cả Kính Nhân đế cũng tự mình tới thăm.
“Tình huống quốc sư thế nào?” Kính Nhân đế trầm giọng hỏi.
Lý thái y khom người trả lời: “Hồi hoàng thượng, tên độc chỉ xượt qua da thịt, vốn không có chuyện gì nhưng chất độc tẩm trên mũi tên lại là kịch độc, đã xâm nhập vào trong máu. Cũng may là không để lâu, vừa rồi vi thần đã châm cứu trên cánh tay, độc tố đều bị lấy ra. Nhưng mấy ngày này quốc sư cần cẩn thận tĩnh dưỡng, vi thần sẽ kê thêm đơn thuốc, để quốc sư điều dưỡng trong một tháng, đến lúc đó có thể đem độc tố còn lại bên trong cơ thể bức ra hoàn toàn.”
Kính Nhân đế ừm một tiếng, sau đó nói với Triệu Ly một câu, “Chăm sóc quốc sư cẩn thận” rồi rời khỏi Tuyệt Trần cung. Không biết nghĩ đến cái gì, trong mắt Kính Nhân đế lóe ra một tia sáng. Nếu Mộc Tử Ảnh chết đi, phẫn nộ của dân chúng với Chu thái sư sẽ đạt tới cực điểm.
Nghĩ ngợi một lúc ông lại lắc đầu. Tạm thời không nói đến bản lĩnh làm cho mọi chuyện đều có vẻ huyền bí của Mộc Tử Ảnh, mà chỉ cần nói đến tài hoa của hắn đã là hiếm có rồi, trong triều không người nào có thể sánh bằng. Hắn không phải tiên nhân nhưng lại biết được thuật xem bói tinh tượng, còn nữa, nha đầu Thấm Nhi lại rất thích Mộc Tử Ảnh, nếu để hai người đến được với nhau, sau này chỉ có lợi mà không hại.
Trước khi thái y đến Lê Thấm liền trở về hành cung của mình, lúc này nàng đang lo lắng đi lại quanh điện. Thừa dịp lúc này không có chuyện gì, nàng liền tìm hiểu xem những chuyện đã xảy ra ở đại lễ, trong lòng vừa vui vừa giận. Vui vì Mộc Tử Ảnh thế mà lại ở trước mặt mọi người khẳng định củng cố thêm thân phận thái tử của đại ca, Chu thái sư cũng đã bị bắt giữ mà giận là Chu thái sư lại có thể ngông cuồng như vậy, dám ở trong đại lễ tế trời mà sai người hành hung. Nếu Mộc Tử Ảnh xảy ra chuyện xấu gì, Lê Thấm thề, nàng nhất định sẽ khiến lão thất phu kia hối hận vì đã sống ở trên đời này!
“Công chúa!” Nguyệt Dung chạy chầm chậm vào.
“Bên Tuyệt Trần cung thế nào rồi?” Lê Thấm tiến lên nghênh đón, vội vàng hỏi.
Nguyệt Dung thở hổn hển đáp: “Công chúa yên tâm, quốc sư đã không sao. Lý thái y đã châm cứu cho ngài ấy, quốc sư tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng là có thể hoàn toàn bình phục.” Thấy công chúa sốt ruột, Nguyệt Dung cũng nói nhanh hơn.
Đến khi Tuyệt Trần cung chỉ còn có người trên giường đang hôn mê và thị vệ Triệu Ly, Lê Thấm mới lẻn vào Tuyệt Trần cung. Trước kia còn có thể lấy cớ đi theo quốc sư học tập, lần này Mộc Tử Ảnh té xỉu, nàng ngược lại không thể công khai đi tới Tuyệt Trần cung, miễn cho kẻ khác lắm mồm. Kính Nhân đế cũng từng mấy lần cho Mộc Tử Ảnh vài cung nữ thái giám nhưng cũng từng ấy lần bị từ chối. Từ đó Kính Nhân đế cũng không ép buộc nữa, chỉ có một mình Triệu Ly chăm sóc Mộc Tử Ảnh.
Lê Thấm đau lòng nhìn nam tử đang nằm trên tháp, khi hắn hôn mê hai mày vẫn cau lại, không biết là đang nghĩ tới chuyện không vui nào. Lê Thấm vuốt ve lông mày hắn, ngồi ở bên giường, đợi hắn tỉnh lại.
Lúc đôi mắt kia mở ra vẫn không thể nào xóa sạch nỗi khổ sở trong đó, hai mắt phủ một tầng sương mù, cũng thêm vài phần yếu ớt, Lê Thấm không khỏi ngẩn ra.
“Tử Ảnh.” Lê Thấm nhỏ giọng gọi hắn.
Ánh mắt kia dần dần sáng rõ, chuyển hướng nhìn nàng tràn đầy vẻ dịu dàng.
“Thấm Nhi, sao nàng lại ở chỗ này?” Mộc Tử Ảnh đứng dậy, ôm nàng vào lòng.
Lê Thấm ngoan ngoãn tựa lên vai hắn, giọng điệu có chút oán giận, “Mộc Tử Ảnh, về sau không được cậy mạnh nữa, lúc chàng té xỉu ta thật sự rất sợ.” Trước lúc đó vẫn còn mềm mại nhỏ giọng dỗ dành nàng vậy mà nói xỉu là xỉu luôn, khiến lòng nàng hoảng sợ, nàng thật sự rất sợ hãi. Lúc đó nàng mới phát hiện, phân lượng của Mộc Tử Ảnh ở trong lòng nàng đã nặng hơn rất nhiều so với nàng tưởng tượng. Người này đã xâm nhập vào lòng nàng, có xua đuổi cũng không thể đi ra.
Cánh môi Mộc Tử Ảnh khẽ cong lên, “Về sau sẽ không như vậy nữa.” Lại bất chợt nói tiếp, “Cũng không cậy mạnh, không giấu diếm nàng cái gì nữa.”
“Lại tin chàng một lần.” Lê Thấm hừ một tiếng đáp.
Mộc Tử Ảnh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong mắt lại không có ý cười, ngược lại còn có chút nghiêm túc, “Thấm Nhi, ta có lời muốn nói với nàng.”
Lê Thấm trả thù vươn tay ra, hung dữ nhéo mặt hắn hai cái, “Ta cũng có lời muốn nói với chàng.”
Mộc Tử Ảnh lẳng lặng nhìn nàng, chờ nàng nói.
Lê Thấm cười ha ha, hai tai đỏ bừng, chui vào lòng hắn cọ cọ hai cái sau đó rầu rĩ nói: “Tử Ảnh, chúng ta cầu xin phụ hoàng sớm tứ hôn đi.”
Mộc Tử ẢNh sửng sốt, khóe miệng nở ra một nụ cười chói mắt, đáp: “Được.”
“Tử Ảnh muốn nói gì với ta vậy?” Lê Thấm ngửa đầu nhìn hắn, cười híp mắt hỏi.
Mộc Tử ẢNh cúi đầu hôn lên khóe miệng nàng, vuốt ve hai má nàng nói: “Lời ta muốn nói cũng không khác gì nàng nói, không nghĩ tới Thấm Nhi lại nói trước ta một bước.”
Lê Thấm nghe xong chỉ cảm thấy quẫn bách, loại việc này để nữ nhân nói ra trước quả thật có chút…
Dù sao Mộc Tử Ảnh cũng không ngại, quan tâm nhiều chuyện như vậy làm gì. Trong lòng Lê Thấm không nén nổi vui sướng hài lòng.
Mộc Tử Ảnh ôm chặt nàng, dịu dàng nơi đáy mắt cũng không che giấu nổi mâu thuẫn giãy dụa trong hắn. Có lẽ chuyện quá khứ cũng không cần thiết phải nói ra cho nàng biết, cứ tiến về phía trước chẳng phải là tốt sao.
___^^___^^___
Chứng cớ buộc tội Chu thái sư đã được kiếm chứng vô cùng xác thực, nhặt tùy tiện một vài tội trong số đó đã có thể xử tử ông ta được rồi. Kính Nhân đế lúc lên triều giận đến tím mặt, sau đó hạ lệnh nói một tháng sau xử trảm, vây cánh cùng tham gia đều bị cách chức điều tra. Gia tộc Chu thị bị biếm làm thứ dân, toàn bộ gia sản bị tịch thu, ba ngày sau sẽ do La tướng quân tự mình thực hiện.
“Hoàng thượng, Chu quý phi đã quỳ ở trước ngự thư phòng hai canh giờ rồi.” Lý công công kiên nhẫn bẩm báo, thầm nghĩ: Chu gia làm ra loại này, sau này sợ là Chu quý phi cũng khó qua, tìm đến hoàng thượng đơn giản là muốn cầu xin cho gia tộc Chu thị mà thôi.
Ánh mắt Kính Nhân đế hơi trầm xuống, cười lạnh, “Vậy kêu nàng ta tiến vào đây, có một số việc trẫm muốn nói rõ trước mặt nàng ta!”
Chu quý phi gầy rộc đi so với trước kia rất nhiều, vừa vào ngự thư phòng liền quỳ xuống.
“Quý phi vì sao phải thế?” Kính Nhân đế lạnh lùng hỏi bà.
“Nô tỳ khẩn cầu hoàng thượng điều tra lại án này cho gia tộc Chu thị!” Hai mắt Chu quý phi hồng rực,
“Gia phụ lớn tuổi hồ đồ làm sai đó là phạm tội, nô tì cũng không dám nói sao nhưng những người khác ở Chu gia đều vô tội, nô tì khẩn cầu hoàng thượng nể tính cảm bao năm giữa chúng ta mà tha cho gia tộc Chu thị.” Dứt lời liền quỳ phục trên mặt đất.
“Bỏ qua cho?” Kính Nhân đế cười nhẹ một tiếng, “Trẫm như thế mà còn chưa tính là bỏ qua cho sao?” Ánh mắt đột nhiên biến đổi, lạnh lẽo đến tận xương, giận dữ quát: “Chu thái sư âm thầm chiêu binh mãi mã, cho trẫm là tên mù sao?! Trẫm dù có giết cửu tộc Chu gia cũng không sai, nay chẳng qua mới chỉ tịch biên tài sản mà thôi!”
Thấy sắc mặt Chu quý phi đột nhiên biến đổi, Kính Nhân đế lạnh lùng nói: “Quý phi nhớ quản con trai mình cho tốt, nếu sau này Dận Nhi phạm phải sai lầm gì, đừng trách trẫm không thừa nhận đứa con trai này!”
Chu quý phi không nói thêm gì nữa, thất tha thất thểu rời khỏi ngự thư phòng, cả người thiếu chút nữa khuỵu xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.